Lão phu nhân mặc dù cũng xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng chỉ nhận biết được mấy chữ, cũng không có nhiều kiến thức, sau khi gả vào Triệu phủ không được hưởng phúc, ngược lại cả nhà bị hoạch tội sung quân biên quan, càng bị giày vò chịu khổ, độ mẫn cảm cũng bị hạ thấp. Bà vốn tưởng rằng Diệp Trăn cực kỳ được sủng ái, trong tay nắm cung quyền, Diệp gia sớm tối sẽ nghiền áp Hầu phủ, thậm chí Đế sư phủ, trở thành một môn phiệt đỉnh cấp, nhưng không ngờ con dâu lại khẳng định Diệp gia chắc chắn sẽ gặp chuyện.Trong này còn có lắt léo gì ư? Nếu thật sự có chuyện như vậy, vậy thì bà phải nên đốt mấy chuỗi pháo chúc mừng mới được. Nghĩ như vậy, bà cũng hỏi như vậy.
Quan Tố Y vừa châm trà cho mẹ chồng, vừa từ từ mở miệng, “Cổ có tổ chế, không thể đi quá giới hạn, lớn như kiến tạo phòng ốc như thế nào, nhỏ như phân chia vạt áo ra sao, thậm chí dụng cụ uống rượu, cống phẩm tế lễ, nhan sắc và thêu thùa trên vải vóc, đều dựa theo thân phận cao thấp, địa vị huyết mạch thế nào, dòng giống bất đồng sẽ có quy định khác nhau. Địa vị tôn quý đến chí tôn thì không có kiêng kị gì, địa vị thấp hèn thì phải coi chừng, nếu như người thấp hèn vượt qua tổ chế, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị rồi. Lão phu nhân, người xem Diệp gia là quý hay hèn?”
Nghĩ đến Diệp Trăn tiêu phòng độc sủng, Lão phu nhân chần chờ nói, “Diệp gia mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng Diệp Tiệp dư sau lưng dựa vào Hoàng Thượng, đã xem như nửa người Hoàng gia, đương nhiên thuộc về người quý.”
Quan Tố Y lắc đầu cười khẽ, “Cũng không phải. Cô ta là thực sự được sủng ái hay là giả được sủng ái, lời này ngoại trừ Hoàng Thượng ra thì ai nói cũng không chính xác được. Nhưng, con lại có thể đoán được tám chín phần mười. Hoàng Thượng diệt chư hầu, xây dựng Ngụy Quốc, miễn thu thuế, giảm lao dịch, chấm dứt nỗi khổ mấy trăm năm chiến loạn, làm cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, an cư lạc nghiệp, nói một câu minh quân có một không hai cũng không đủ. Ngài ấy không có kinh nghiệm cai trị, mọi thứ đều phải chậm rãi lục lọi, mà năm đó bang nước đều vong, mỗi một vị quân chủ thủ biên giới, bảo vệ xã tắc ngài ấy đều hoặc tham khảo, hoặc noi theo, hoặc lấy đó mà làm gương. Đại Chu bởi vì phân đất, phong hầu chư hầu mà chia năm xẻ bảy, Tần quốc bởi vì cải chế quận huyện mà nhất thống, vì vậy Hoàng Thượng noi theo chế độ quận huyện, diệt đi nước chư hầu; mạt Đế tiền triều bị thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám loạn đao ám sát, mưu triều soán vị, cố Hoàng Thượng xóa bỏ mười hai giám chế, lập tùy tùng trong ngoài, nghiêm cấm thái giám tham chính thảo luận chính sự, ngăn chặn họa hoạn quan; Tiền Hán bởi vì loạn trong nhà, họa ngoại thích mà sụp đổ, giang sơn xã tắc cuối cùng bị ngoại thích Vương Mãng cướp đi, xây dựng triều mới, vì vậy Hoàng Thượng ngăn chặn ngoại thích, nghiêm sửa nhà nội. Người xem năm nay những người tuyển vào trong cung như con gái thừa tướng, con gái Trấn quốc tướng quân, con gái quan ngoại hầu. Đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị trục xuất trở về nhà, mỹ nhân ở lại đều là gia thế bình thường, không có bối cảnh gì, bởi vậy có thể thấy được Hoàng Thượng phòng bị ngoại thích đã lên tới loại trình độ nào rồi đấy. Có câu đế vương đa nghi, lời ấy không phải giả đâu, mà ngài ấy lựa chọn giao cung quyền cho một con gái thương nhân, trong đó ngoại trừ ân tình, không có một chút cân nhắc về chính trị sao? Hắn sủng ái Diệp Tiệp dư thật sự có thể đạt tới tình trạng lướt qua hoàng quyền sao?”
Lão phu nhân nghe tới ngây dại, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Quan Tố Y nhấp một hớp nước trà nhuận hầu, tiếp tục nói, “Thương nhân trục lợi, am hiểu luồn cúi, Diệp gia làm giàu như thế nào, không chỉ bản thân bọn họ biết rõ, người ngoài cũng thấy rõ ràng minh bạch. Năm đó Hoàng Thượng cùng chư vị huynh đệ cộng đồng đối địch, sau đó bởi vì mâu thuẫn mà phản bội, Diệp gia vài lần nịnh nọt, ứng phó hai bên, hôm qua bán cho Thành Vương vạn thạch lương thảo, hôm nay bán cho Tấn vương mấy ngàn chiến mã, đến mai lại bán cho Hoàng Thượng rất nhiều đao kiếm, hai vị Vương mưu phản, sau lưng không thiếu được có tiền tài của Diệp gia ủng hộ. Diệp gia không phải là thờ ơ lạnh nhạt, đục nước béo cò, đợi một vị hoàng tử thắng được, rồi ngồi ngư ông đắc lợi hay sao? Nhưng Hoàng Thượng đâu phải là kẻ ngốc, đã sớm nhìn thấu hắn rồi, đang muốn tìm cớ xử lý Diệp gia, Diệp Tiệp dư lại bỗng nhiên xuất hiện, liều mạng một cái ân cứu giá. Vì vậy nguy khốn của Diệp gia được giải.”
Lão phu nhân bừng tỉnh nói, “Hoàng Thượng xử lý Diệp gia? Đúng rồi đúng rồi, có một năm biên quan bị dịch ngựa, Diệp lão gia bị bắt đi, nói hắn cố ý bán ngựa bệnh cho quân doanh, có hiềm nghi cấu kết với kẻ thù bên ngoài, muốn xét nhà chém đầu. Vì cái này, Hầu gia bôn tẩu nhiều ngày, hòa giải nhiều lần, về sau… về sau Diệp Tiệp dư cứu được Hoàng Thượng, tai hoạ của Diệp gia liền toàn bộ tiêu tán đi.”
Nếu như con dâu không chỉ ra, bà sẽ không hề biết được chuyện cũ năm xưa còn cất dấu nội tình rắc rối phức tạp như thế.
Quan Tố Y gật đầu nói, “Hoàng Thượng trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo, cho nên nguyện ý vứt bỏ hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với Diệp gia, nhưng lại không có nghĩa là ngài ấy có thể dung túng ngoại thích phát triển an toàn. Thừa tướng, trấn quốc tướng quân, quan ngoại hầu, đại thần nào mà không phải là cánh tay giúp ngài ấy leo lên đỉnh, ai mà không có công lao với ngài ấy? Ngay cả bọn họ mà ngài ấy còn phòng bị, huống chi là Diệp gia nửa đường leo lên, lòng dạ khó lường kia? Diệp Tiệp dư trước đây có vẻ rất tốt, nghe nói bởi vì thân thể gầy yếu không thể đi lại nhiều, lại không tự ý chuyên quyền, làm việc đi quá giới hạn, Hoàng Thượng rất yên tâm về cô ta, cũng nguyện ý sủng lên một chút. Nhưng thời gian gần đây, không biết cô ta muốn thế nào, lại bắt đầu khuếch trương, Hoàng Thượng chính trực dùng người, muốn cất nhắc Quan gia để tuyên truyền Nho học, cô ta hết lần này tới lần khác gắng sức chèn ép, chẳng phải là đối nghịch với Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng vốn kiêng kị ngoại thích, còn có phòng bị, thấy dã tâm cô ta lớn rồi, sao có thể khoan thứ chứ?”
Lão phu nhân liên tục phụ họa, “Là vậy, là vậy, mỹ nhân hậu cung đông đảo, Hoàn phì Yến gầy mỗi người mỗi vẻ, Hoàng Thượng muốn dạng gì mà không có, sao có thể vì vậy mà nguy hại hoàng quyền.”
Quan Tố Y lại nói, “Chính là lui một vạn bước mà nói, Hoàng Thượng tình thâm nghĩa dày với Diệp Tiệp dư, nói gì nghe nấy, tiến hành dung túng nàng đi quá giới hạn, vậy thì Tần phi hậu cung, dòng họ Hoàng thất, thế gia cự tộc, tân quý triều đình sẽ làm như thế nào? Quốc khố chỉ có một cây san hô duy nhất lại bị một người con gái của thương nhân có được, cái này còn chưa tính đâu, qua tay lại ban cho muội muội trong tộc, mà muội muội này còn đi làm thiếp thấp hèn. Cô ta đi cất nhắc nhà ngoại, nhưng lại trêu chọc toàn bộ huân quý Yên kinh ghen ghét; cô ta đâu phải là tặng bảo vật, là đang vung một củ khoai lang phỏng tay đấy chứ. Ngài cứ chờ đi, nếu như Diệp gia cứ tiếp tục càn rỡ, mặc dù Hoàng Thượng không ra tay thì cũng sẽ bị rất nhiều người gõ.”
Chậm rãi mà uống một ngụm trà nóng, nàng sâu kín thở dài, “Thương nhân chung quy là thương nhân, tầm mắt và kiến thức chung quy có hạn, chỉ thấy được lợi ích trong tay, nhưng không nhìn thấy bố cục lâu dài. Cho nên thế nhân mới có một nói câu như vầy —— đạo đức gia truyền, được hơn mười đời, vừa làm ruộng vừa đi học gia truyền đến đời thứ hai, thi thư gia truyền cũng truyền đời thứ hai, phú quý gia truyền, chỉ tới đời thứ ba thì dừng lại. Nếu Diệp Phồn muốn gây sóng gió, con cũng muốn nhìn xem cô ta làm được bao lâu.”
Lão phu nhân không ngừng suy nghĩ tới những lời của con dâu, cuối cùng vỗ tay khen, “Hay một cái đạo đức gia truyền, truyền hơn mười đời. Triệu gia ta có thể lấy được Tố Y làm con dâu, quả thật là tổ tông đời trước tích đức! Cũng phải thôi, Diệp gia đã muốn làm thiêu thân, chúng ta cứ đợi xem kết cục ngày sau của họ.”
A Di Đà Phật, may mà Diệp Trăn đi rồi, nếu không Hầu phủ chắc chắn bị nó tai họa ba đời! Vừa nghĩ như thế, Lão phu nhân cuối cùng triệt để tiêu tan đối với xấu xa năm đó.
Trong phòng mẹ chồng nàng dâu bàn luận, cười cười nói nói, ngoài phòng lại một mảnh tĩnh mịch. Triệu Lục Ly trong trầm tư nên không phát hiện tiểu nha hoàn đứng thông truyền đang dùng một loại ánh mắt kỳ dị trộm dò xét tân hôn thê tử. Hắn hiện tại nỗi lòng lo lắng, đứng rất lâu sau đó mới che mặt dẫn hai đứa con đi, giống như là không dám gặp người.
Cần gì phải đợi đến ngày sau mới nhìn thấy kết cục của Diệp gia, ngay tại một canh giờ trước, cây san hô đại biểu quang vinh sủng của Diệp gia kia đã vỡ thành bột mịn, mà Hoàng Thượng chẳng tra xét gì, ngược lại còn rút cấm quân về, bỏ mặc. Chính như Quan Tố Y nói, nếu như Diệp gia thành thành thật thật, an phận thủ thường, hắn ta vẫn diễn cái sủng ái như thường, trái lại, Diệp gia một khi toát ra ý kết đảng, hắn sẽ dùng thủ đoạn lôi đình áp đảo. Hắn kiêng kị ngoại thích, sao có thể bỏ mặc để Diệp gia phát triển?
Cục diện ngoại thích hoành hành, hoạn quan tham gia vào chính sự, Vương cùng Mã chung thiên hạ, từ nay về sau sẽ không xảy ra nữa, thiên hạ này chỉ là của họ Hoắc. Dù Triệu Lục Ly làm đồng bào gần mười năm cùng với vị quân vương cực kì bá đạo kia, lại bi ai phát hiện, sự hiểu biết của mình về hắn, vẫn không hiểu thấu triệt sâu xa bằng Quan Tố Y.
Chuyện Hồng San Hô nát kia chỉ sợ đó là thủ đoạn xao sơn chấn hổ của hắn? Nhân quả đến quá nhanh, không biết Trăn Nhi sẽ sợ hãi như thế nào, và nên tự xử như thế nào? Cho đến lúc này, Triệu Lục Ly tâm tâm niệm niệm vẫn là vợ đã chết, không hề để ý tới mặt mũi và cảm nhận của tân phu nhân.
Đương nhiên Quan Tố Y cũng không thèm sự quan tâm của hắn, đợi cháo nấu xong hai người mẹ chồng nàng dâu đi ra cửa hông, mỗi khi gặp phải một vị qua đường sẽ tặng một chén, kết một cái thiện duyên, tích một phần phúc đức.
—-
Mẹ kế đã nói tinh tường như vậy, phân tích thời cuộc dường như rất thấu triệt, thậm chí ngay cả Hoàng thượng làm người và tính nết cũng biết một vài, Triệu Thuần Hi sao lại nghe không hiểu đây? Nàng mơ mơ màng màng mà trở lại Bồng Lai uyển, cho lui hết những người không có phận sự mới cắn răng nói, “Những lời Quan thị nói kia, chắc hẳn ngươi cũng nghe thấy phải không?”
Hà Hương đổ mồ hôi ra như tương, giọng run lên, “Nghe, nghe thấy được.”
“Vậy ngươi nói xem ta bây giờ nên làm gì? Diệp gia đã gặp nạn, Hoàng Thượng vứt bỏ mặc kệ, thậm chí dì cả ta cũng thất sủng, ta bây giờ còn có thể dựa vào ai đây? Chẳng lẽ thật sự bắt ta phải đi dập đầu nhận sai lầm với Quan thị, sau đó giúp đỡ cô ta đả kích dì ba, đả kích Diệp gia? Vậy thì có khác gì nhận giặc làm mẹ đâu? Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng, ta chưa bao giờ nghĩ muốn mẹ kế gì cả, ta chỉ mẹ của ta thôi.” Nàng chung quy chỉ là đứa bé choai choai, gặp phải loại chuyện vượt qua khỏi sự khống chế, lúc này khóc lên, trong lòng đã bị mê mang cùng sợ hãi nhồi vào.
Nàng một mặt mong mỏi tình thương của mẹ, mặt khác thống hận Diệp Trăn vứt chồng bỏ con, trong lòng lại hâm mộ sinh hoạt phú quý của bà ta, vì vậy liền noi theo đối phương không từ thủ đoạn và vội vã luẩn quẩn. Dưới tình huống không có người dạy bảo, từng hành động của nàng, mỗi tiếng nói của nàng đều không có kết cấu gì, thậm chí còn có chút hoang đường buồn cười, cho nên không cần mẹ kế ra tay đã bị hiện thực tàn khốc đâm phá rồi.
Hà Hương nhìn tiểu thư đáng thương, lại không dám mở miệng lung tung. Sự thật đã chứng minh, nàng trước đây dự đoán về Diệp gia đều là chuyện cười, làm hại đại tiểu thư mang theo thiếp hồng Diệp di nương phát đi tới chỗ phu nhân diễu võ dương oai. Phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể không nghe ra nàng nói gần nói xa mỉa mai và chế nhạo? Nhưng mà trong mắt ngài ấy, đại tiểu thư đắc chí vừa lòng, chỉ sợ chẳng khác gì một đám tôm tép nhãi nhép ấy chứ? Thảo nào không thấy ngài ấy khuất nhục, còn có thể khí định thần nhàn luyện chữ.
Không hề bước vào Diệp phủ một bước, ngài ấy cũng đã dự đoán được Diệp gia gặp tai hoạ, thật sự là liệu sự như thần. Nghĩ như vậy, Hà Hương không khỏi có chút sợ hãi, tiếng run run an ủi, “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Tiểu thư, Diệp gia gặp nạn, ngài tạm thời còn phải dựa vào phu nhân, không bằng, không bằng tiếp tục cúi thấp làm nhỏ, hầu hạ bên cạnh, đợi ngày sau từ từ tính toán.”
Triệu Thuần Hi đã quên thút thít nỉ non, trầm mặc thật lâu mới nói, “Câm miệng! Ta dù chết cũng sẽ không cúi đầu với cô ta! Nếu cô ta không quản ta, ta còn có phụ thân, cho dù dì ba bị Diệp gia liên luỵ, nhưng ở hậu viện vẫn có thể ra sức, ngăn cản cô ta vẫn dễ dàng. Ta cũng không tin cô ta có thể một tay che trời, nếu như mười bảy mười tám năm không sinh được con, ta xem cô đắc ý như thế nào! Đến lúc đó không phải phải dựa vào ta và Vọng Thư à? Sông có khúc người có lúc, ta xem ai thắng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...