Edit: Hắc Phượng Hoàng
Từ Quảng Chí này tuy chỉ vì cái trước mắt, tư tưởng hẹp, nhưng công phu ngoài miệng lại cực kỳ lợi hại, mà học thức lại rất uyên bác, biện luận vừa mới bắt đầu đã ném ra ngoài rất nhiều luận cứ, liên tiếp bức học giả pháp gia bại lui. Nho gia noi theo người xưa, làm theo đúng là Chu triều, theo lễ, theo cũng là Chu lễ. Chu triều trước sau sở hữu hơn ba mươi vị Hoàng đế, duy trì hơn bảy trăm năm, có thể nói thời gian thống trị dài lâu nhất, văn hóa lộng lẫy nhất, sinh hoạt tương đối mà nói là một thời đại yên ổn nhất. Chính vì thời đại kia ít có phân tranh chiến loạn, học giả Nho gia mới đặc biệt tôn sùng, cực lực thổi phồng đủ loại chế độ ưu việt của Chu triều, cũng hô hào các vị giả bên trên dâng tặng nhân phong, thiết thực noi theo, cho dân chúng một cái thái bình thịnh thế, một biển yên bình.
Từ Quảng Chí có thể liệt kê lịch sử căn cứ quá nhiều, trong lúc nhất thời miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt. Trái lại học giả Pháp gia, chỉ cần nói tới trị quốc, cơ hồ tám phần ví dụ đều dùng thất bại chấm dứt, cho dù là Tần triều biến pháp cường quốc thống nhất Trung Nguyên, sau khi bạo chính nhanh chóng đi vào con đường diệt vong, sau đó dân chúng Trung Nguyên lâm vào mấy trăm năm chiến hỏa, từ nay về sau trôi giạt khắp nơi, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Ngụy Quốc vừa thành lập không đến hai năm, chiến tranh tàn khốc còn khắc sâu trong lòng dân chúng khó có thể phai mờ, nói tới hòa bình yên ổn, tất nhiên là mỗi người hướng tới, nói tới bạo chính chiến loạn, tất nhiên là mỗi người thống hận. Tư tưởng Nho gia nhân ái lúc này thay đổi đả động nội tâm, mà Pháp gia phép nghiêm hình nặng lại rước lấy rất nhiều tiếng xấu. Dưới trận biện luận cơ hồ hiện ra trạng thái nghiêng về một bên, chỉ ngắn ngủn ba canh chung, người ứng chiến đã giơ lên lụa trắng triệt để nhận thua, mà Từ Quảng Chí thì dùng thanh âm âm vang hữu lực xuống lời kết thúc, “Vì vậy, ngày nay chi Ngụy Quốc ứng như thánh thượng nói —— phế truất Bách gia, độc tôn Nho gia!”
(*chữphế: ở đây có nghĩa là xoá bỏ)
Trong đại sảnh bộc phát ra tiếng vỗ tay y hệt sấm đánh, Quan lão gia tử và Quan phụ đi đầu đến trước biểu thị chúc mừng Từ Quảng Chí. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng hai người tự thoại, sau đó liên tiếp xoay người cảm tạ một vị Cửu Lê quý tộc giúp đỡ mình tổ chức hội biện luận. Người học phái Pháp gia không dám ở lâu, nhao nhao che mặt ly khai.
“Vậy đã xong rồi?” Tần Lăng Vân không nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngược lại là thiếp thân thị vệ của hắn dùng tiếng nói nhã không chuẩn lắm truy hỏi.
Quan Tố Y ngẩng đầu nhìn lại, bởi vì râu quai nón của đối phương quá rậm, không thấy rõ biểu lộ, lại có thể phát giác từ trong con mắt hơi màu lam nhạt ánh sáng không dám tin, phảng phất cực kỳ bất mãn với kết quả này. Đều nói bộc thuận theo chủ, xem ra người này cũng là nhân vật trung thực học phái pháp gia.
“Tất nhiên là xong rồi.” Quan Tố Y giơ ly trà lên uống, bên trong đầy bụng sầu lo. Luận về tài ăn nói, đương kim Ngụy Quốc chỉ sợ chỉ có Tần Lăng Vân có thể phân cao thấp với Từ Quảng Chí, bởi vậy có thể nói, chín tràng biện luận kế tiếp, kết quả của nó cũng đồng dạng như hôm nay.
Mười chiến toàn thắng, dương danh trong nước chỉ là sớm muộn, mà Thánh Nguyên Đế nóng lòng cầu mới, sợ là sẽ phải như đời trước triệu Từ Quảng Chí nhập sĩ. Vì vậy thuận lý thành chương, Từ thị lý học sẽ được thịnh hành, các nữ nhân từ nay về sau sẽ bắt đầu chìm xuống đáy không nhìn được, bị người hèn hạ, khống chế, nhân sinh cuộc sống bị trói buộc.
Theo lý mà nói, chỉ cần không dẫm vào vết xe đổ đời trước, biến đổi này đối với Quan Tố Y không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng nàng không quen nhìn sắc mặt Từ Quảng Chí giả nhân giả nghĩa, càng căm thù đến tận xương tuỷ cái bộ đồ lý luận kia của hắn. Nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái Quan Tề Quang, không thể đứng ra đánh mặt học phái Nho gia, lúc này chỉ có thể đứng ngoài quan sát mà thôi.
Lườm Tần Lăng Vân đối diện, nàng âm thầm lắc đầu. Bỏ đi, người này đang tu Bế Khẩu Thiện, chỉ sợ sẽ không quấy nhập trận biện luận này. Trong lòng hắn, Lý thị mới là quan trọng nhất, mặt mũi học phái pháp gia không đáng một xu. Huống hồ nàng không tìm thấy nửa điểm lấy cớ thuyết phục đối phương, chẳng lẽ nói cho hắn biết Từ Quảng Chí nếu trở nên nổi bật, sẽ gián tiếp hại chết tẩu tử ngươi à? Chẳng phải vô duyên vô cớ làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ, chiêu họa cho mình?
Suy nghĩ lại, cuối cùng Quan Tố Y đè xuống lòng tràn đầy căm hận, rồi lại oán hận khó bình, cười nhạo nói, “Noi theo cổ lễ. Nếu thật theo như lời Từ Quảng Chí, cổ nhân đã không phân tranh chiến loạn, không sát hại đồng bào, mỗi người đều là nhân ái chi sĩ, Chu triều kia tại sao lại diệt vong? Người học phái pháp gia các ngươi quá vô dụng rồi, rất nhiều luận cứ có thể đơn giản đả đảo lại không bắt được cơ hội, bỗng dưng trở thành đá đặt chân cho Từ Quảng Chí. Thật sự bàn về thuật trị quốc, Nho gia chênh lệch pháp gia quá xa mà!”
Tần Lăng Vân và nam tử cao lớn nhìn thẳng về hướng nàng, trên mặt không khỏi toát ra biểu lộ ngạc nhiên. Phải biết, Quan Tố Y là cháu gái Quan Tề Quang, theo lý mà nói nên ủng độn nho học, lúc này lại biểu thị công khai tôn sùng pháp gia, đầu nàng bị nước vào à?
Quan Tố Y đặt ly trà xuống, khẽ dựa trên ghế, lập tức từ đoan trang thục nữ biến thành người rảnh rỗi lười biếng, khí chất dịu dàng cũng đột nhiên trở nên bén nhọn. Nếu trước mặt nàng là người khác, nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng người nọ là Tần Lăng Vân, Tần Lăng Vân tình thâm nghĩa trọng, Tần Lăng Vân lời hứa đáng giá nghìn vàng, càng là Tần Lăng Vân tu Bế Khẩu Thiện. Nàng tin tưởng hắn sẽ không tiết lộ đối thoại hôm nay cho người khác.
Biến hóa này làm hai người đối diện càng thêm kinh dị, dò xét nàng từ trên xuống dưới một lần, phảng phất không nhận ra. Nhất là nam tử cao lớn kia, còn muốn xốc mịch ly của nàng lên, nhìn xem nét mặt của nàng phải chăng giống như hắn đoán, lộ ra khinh thường cùng chế giễu.
Trùng sinh mà đến, Quan Tố Y đã sớm nín hỏng rồi, nhu cầu cấp bách tìm cửa thổ lộ, lúc này, Tần Lăng Vân đương nhiên trở thành hốc cây, hận không thể nhổ nhanh.
“Phế truất Bách gia, độc tôn Nho gia, Xùy~~…” Mắt thấy khách lầu hai chỉ còn lại có ba bàn, lầu một cũng trống rỗng hơn một nửa, bóng dáng tổ phụ và phụ thân cũng không thấy đâu, Quan Tố Y giống như được cởi gông xiềng tù phạm, trở nên cuồng ngạo và cực kỳ tính công kích, mỗi chữ mỗi câu nói ra, “Chỉ tám chữ này thôi, hắn đã không xứng học tập học thuật nho gia, cũng chỉ tám chữ này, hắn không xứng dùng thân phận học giả Nho học khiêu chiến Pháp gia.”
Tần Lăng Vân đột nhiên ngẩng đầu, giống như bị xúc động. Nam tử cao lớn ở đối diện nàng ngồi xuống, lần đầu dùng ánh mắt rất nghiêm túc, chuyên chú ngóng nhìn nàng.
Đạt được người nghe coi trọng, Quan Tố Y gõ mặt bàn, nói thoải mái, “Nguyên lời nói là ‘Đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia*” đến Từ Quảng Chí tại đây lại biến thành ‘Phế truất Bách gia, độc tôn Nho gia’. Ức và phế, chênh lệch một chữ nhưng lại khác nhau một trời một vực. Tư tưởng học thuật Nho gia quan trọng nhất là cái gì, ngươi biết chứ?”
[*minh: sáng, rõ ràng; ức: hạnchế]
Đối tượng nàng hỏi là Tần Lăng Vân, về phần ánh mắt nam tử cao lớn sáng quắc mà chằm chằm vào nàng, đương nhiên bị xem nhẹ rồi. Một người Cửu Lê Tộc ngay cả tiếng nói nhã còn không chuẩn, nàng cũng không trông cậy vào đối phương có thể nghe hiểu lời của mình, cho nên người này cũng là một hốc cây, không sợ ngày sau tiết lộ che giấu.
Tần Lăng Vân lấy từ trong túi ra một hạt Phật châu, ném vào ly trà, nặng nề nhổ ra hai chữ, “Trung dung.”
“Đúng. Công bằng, công chính bình thản, đây là trung dung. Trung dung có thể liên quan đến các mặt trong sinh hoạt, là đạo xử thế Khổng Thánh tôn sùng nhất. Hăng quá hoá dở, đều vi phạm với đạo trung dung. Cải ‘Ức’ thành ‘Phế “, tâm tư đuổi tận giết tuyệt Chư Tử Bách gia của Từ Quảng Chí rõ rành rành, cũng lộ rõ đường nghiên cứu học vấn của hắn. Dùng một câu của Khổng Thánh để hình dung hắn thỏa đáng.”
Nói đến chỗ này, nàng dùng đầu ngón tay xanh nhạt gõ gõ chén xuôi theo, kích ra một tiếng “Đinh” giòn vang, ra hiệu Minh Lan châm trà cho mình nhuận hầu.
Nam tử cao lớn không chịu được công phu nàng thở mạnh, vội vàng giơ lên ấm trà rót đầy thay nàng, sau đó đôi mắt – trông mong mà nhìn sang. Tần Lăng Vân trên mặt không lộ ra, lại dùng khóe mắt liếc sang liên tục, thầm nghĩ người này trước kia còn ghét bỏ Quan Tố Y nói chuyện ghê răng, hiện tại ngược lại là ân cần đầy đủ, không sợ bị đánh mặt à.
Nam tử cao lớn đẩy ly trà về phía trước, dùng nhã ngôn không được tự nhiên thúc giục, “Ngươi nói mau, nói cái gì?”
Quan Tố Y nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục nói, “Nghiên cứu những thuyết dịđoan là cóhại.” Sợ người đàn ông Cửu Lê này nghe không hiểu, vì vậy lại làm giải thích, “Dùng cáchnói thông thường chính là —— nếu như nghiên cứu tà thuyết dị đoan, nguy hại sẽ rất lớn rồi. Cái gì là dị đoan? Từ Quảng Chí chú giải chính là trừ Nho gia chính thống ra sở hữu tất cả học phái khác đều là dị đoan. Nhưng, thời kì xuân thu Nho gia không phải là chính thống, dị đoan ở đâu? Nơi này dị đoan, ứng giải chuyện hai đầu, mà hai đầu sự tình lại dùng trung dung làm thăng bằng, thì ra là ‘Qua’ và ‘Không kịp’. Nghiên cứu học thuật quá mức, và không kịp, đều là sai lầm đấy, nguy hại thật lớn đấy, đây mới là tư tưởng chính thức Khổng Thánh muốn biểu đạt. Ngươi lại nhìn Từ Quảng Chí kia, hắn dựa một câu xuyên tạc đến trình độ ‘Phế truất Chư Tử Bách gia’, tinh thần nghiên cứu học vấn của hắn đã tới tẩu hỏa nhập ma rồi, thật là quá mức. Dùng lời Khổng Thánh mà nói, hắn đã đi vào dị đoan, đánh mất tâm tính công chính bình thản, vậy ở đâu có tư cách đại biểu Nho gia bác bỏ pháp gia? Chỉ một câu nói kia, ta có thể nhìn thấu người này, dùng tám chữ đủ đểhình dung…”
Nam tử cao lớn đang nghe tới mê mẩn, thấy nàng lại dừng lại thở mạnh, vội vàng chủ động châm trà, khàn khàn tiếng nói nghe đi lên rất chất phác, “Uống trà, uống trà, ngươi nhanh nói tiếp đi.”
Tần Lăng Vân thiếu chút nữa không nín được cười, chỉ có thể xoay mặt làm bộ ho khan.
Quan Tố Y lại bị thái độ chăm chú ham học hỏi của hắn mà vui mừng, vừa uống trà, vừa ôn nhu mở miệng, “Chỉ vì cái trước mắt, mua danh chuộc tiếng, ngươi nghĩ có đúng không?”
“Đúng!” Nam tử cao lớn vỗ tay cười sang sảng. Hắn sớm bị Từ Quảng Chí kia một bộ làm theo lý luận cổ khiến cho ám hỏa bộc phát. Cái gì Nghiêu Thuấn Vũ, cái gì nhường ngôi, cái gì nhân ái tài đức sáng suốt, thiên hạ đại đồng, nghe xong toàn là giả dối. Người Trung Nguyên thực biết bịa chuyện.
Hắn vừa nghĩ đến đây, chợt nghe Quan Tố Y từ từ nói, “Từ Quảng Chí liên tiếp liệt kê chế độ nhường ngôi, nhưng thật ra là nói dối, sự thực lịch sử thường được che dấu dưới tranh đấu huyết tinh.”
“Ah? Lời này nói như thế nào?” Nam tử cao lớn nghiêng thân về phía trước, ánh mắt chuyên chú. Tần Lăng Vân không nói một lời bị hắn lách vào, hôm nay chỉ có thể núp ở mặt tường cùng chỗ góc lan can cười khổ. Lịch sử Trung Nguyên là vật mà người này thấy hứng thú nhất, nghe xong sẽ bị hấp dẫn. Nếu hôm nay hắn không dịch dung, mà hành tung lại bí ẩn, Tần Lăng Vân sẽ hoài nghi Quan Tố Y là cố ý tạo chủ đề để bắt chuyện.
“Nóitới chủ trương nhường ngôi, sớm nhất là Khổng Thánh cùng đệ tử của ông biên soạn 《 Thượng thư 》, tính ông chân thật không thể khảo thi. Nhưng, ở bên trong《 Hàn Phi tử 》 và 《 trúc thư kỷ niên 》, đối với đoạn lịch sử này tỏ rõ lại hoàn toàn trái lại. Trong《Hàn Phi tử thuyết nghi》ghi lại: Thuấn bức Nghiêu, Vũ bức Thuấn, Thang phóng Kiệt, Võ Vương phạt Trụ; bốn vương giả này, nhân thần cũnggiết vua của mình. Mà thiên hạ ca tụng hắn. Trong《trúc sách kỷ niên》ghi lại: xưakia Nghiêu đức suy, làmtù nhâncủa Thuấn. Thuấn giam cầm Nghiêu và không cho Đan Chu gặp cha. Thuấn giam cầm Nghiêu ở Bình Dương rồi giành lấy ngôi vua. Cách nói củaHàn Phi tử tạm thời không đề cập tới, chỉ so《 trúc thư kỷ niên 》với《 sử ký 》 sớm mấy trăm năm, mà lại là Chiến quốc chính sử, Ngụy Quốc càng thêm có thể tin…”
Hứng thú nói chuyện tăng lên, Quan Tố Y nói từ chế độ nhường ngôi của Nghiêu, Thuấn, Vũ, ba người thăng vị như thế nào, tranh đấu gay gắt như thế nào, lung lạc nhân tâm như thế nào, khống chế triều chính vân…vân, mây mây, ngôn ngữ khôi hài, tình tiết phong phú, chuyển hướng thoải mái, có thể ghi thành một bản thoại bản cực kỳ ngoạn mục.
Nam tử cao lớn nghe tới say sưa si mê, dứt khoát bưng lấy ấm trà ngồi bên người nàng, chủ động rót trà giúp, thái độ ân cần đầy đủ mãnh liệt tương phản thái độ ghét bỏ lúc trước, khiến Tần Lăng Vân thấy líu lưỡi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...