Đi ra khỏi hội trường của hiệp hội thời trang Milan, Phương Cẩn ngẩng đầu nhìn ‘ông mặt trời’ thiệt bự đang hăng hái toả ra nhiệt lượng xuống mặt đất, ngón tay móc vào cổ áo kéo kéo sang hai bên trái phải nhằm nới rộng cái cà vạt sắp siết gãy cổ mình, tự rủa thầm bản thân không dưới tám mươi lần.
Hắn hối hận chính mình ba ngày trước đã nói ra câu kia, thật sự phi thường hối hận!
Hắn không nên quên ông cha đã dạy một câu rất chí lý: gừng càng già càng cay!
Mình thật ngốc mà! Đáng lẽ đánh chết cũng không nên quên sự thật là Nghiêm Khải Hoa lớn hơn mình đến mười hai tuổi.
Bởi vì mười hai năm chênh lệch này, so sánh trình độ cáo già, Nghiêm Khải Hoa tuyệt đối cao cơ hơn bản thân mình nhiều; Cho dù lúc ân ái là bị mình đặt dưới thân cũng không có nghĩa là người đó yếu hơn mình về bất cứ mặt nào.
Tính sai, tính cực kỳ sai!
Liên tiếp ba ngày, Nghiêm Khải Hoa giao cho Phương Cẩn một lượng lớn công việc, muốn khiến người này phải thừa nhận bản thân không đủ năng lực xử lý công việc, không thể đảm nhiệm cái công việc ‘đơn giản’ được gọi là Thư-Ký.
Cố tình mà, cứ mỗi khi Phương Cẩn hắn muốn mở miệng nói câu gì thì Nghiêm Khải Hoa sẽ lập tức hiện lên một thoáng cười khẽ, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi lại hắn “Cậu đã chịu thừa nhận bản thân không-có-năng-lực-làm-việc? hay là bất-lực?”
(không có năng lực và bất lực đồng nghĩa á, nhưng Hoa Hoa nhấn mạnh từ bất lực, ý gì mọi người đều đã tự hiểu nhá =))))))))
Nói một người nam nhân không có năng lực, chẳng khác nào nói hắn bất lực, mà bị nói bất lực thì….
Phương Cẩn ngàn tính vạn tính, chính là tính không ra mình sẽ bị những lời mình nói chặn hết đường sống, đến đường chết cũng không có cửa nữa là!
“không hổ là gian thương!” bước trên đường, thái dương trên đỉnh đầu thì cực nóng, Phương Cẩn vừa bước đi vừa ai thán (ca thán bi ai) số khổ.
Tính sai a, đáng lẽ không nên để sự ghen tuông làm mê muội đầu óc mới đúng, bại lộ chuyện mình biết tiếng Ý rồi, hiện tại thì sao, chẳng được gì lợi hết, tự nhiên từ vệ sĩ riêng biến thành chân thư ký chạy việc. ông trời! mau giết ta đi! Chẳng những không rút ngắn khoảng cách với Nghiêm Khải Hoa, ngược lại suốt ngày phải chạy bôn ba bên ngoài, thời gian gặp mặt không ngừng giảm mạnh, aizzz!
Lúc thì lập tức muốn hắn chạy ra ngoài cơ quan lưu trú lưu nhân (uỷ ban đăng ký tạm trú giành cho người nước ngoài), lúc thì muốn hắn lập tức phải liên lạc Trần Thiếu Bạch ở Đài Loan (ông chủ), lúc thì muốn hắn lập tức nghĩ cách tìm cho đủ người mẫu cho cái danh sách dài ngoằn…… Tuy rằng tất cả mấy chuyện này đối với hắn đều là chuyện nhỏ, giải quyết dễ dàng nhưng lại vụn vặt lộn xộn, sắp xếp mấy chuyện kiểu này mệt óc quá đi.
Bất quá nhờ vậy hắn mới biết được sau khi Nghiêm Khải Hoa đến Milan thì lượng công việc tăng lên biết bao nhiêu lần.
Xem xét quy mô của công ty Sang Thảo hiện nay với các đối thủ quốc tế khác, tham dự tuần lễ thời trang Milan giống như lấy ‘tôm khô’ đi so với ‘cá voi’; Cũng khó trách khi còn ở Đài Loan khiến những công ty cùng ngành rất bất mãn, thậm chí dùng những thủ đoạn hạ lưu đối phó ‘cưng’ của hắn.
Thực lực phô bày quá sớm sẽ dễ bị ganh ghét, chèn ép, hãm hại — tựa như mình, sau khi bị phát hiện mình biết tiếng Ý, biến hoá thật nhanh chóng a, lập tức biến thành tiểu-thư-ký-số-khổ rồi, ô ô ô…… (tiếng khóc than)
“Tôi về rồi nè” Bước vào cửa không thấy bóng dáng Nghiêm Khải Hoa đâu hết, Phương Cẩn hồ nghi ‘lia’ một lượt khắp phòng. “đâu rồi?!”
Tìm trong chốc lát cũng không gặp người mình muốn, chợt nghe từ hướng phòng tắm truyền đến âm thanh phát ra từ vòi sen, Phương Cẩn vốn là sửng sốt, rồi sau đó liền hiểu ra, rồi mỉm cười.
Thư-ký-số-khổ một thân mệt mỏi, nháy mắt biến thành một đại-dã-lang-háo-sắc, chỉ chưa ngước dài cổ, hú lên gọi bậy. (dã lang: sói hoang)
Trong óc tưởng tượng trôi qua vô số hình ảnh xuân sắc trong phòng tắm, Phương Cẩn cười đến cười toe tóet.
Đây là thời cơ thâu hương thiết ngọc thích hợp biết bao nhiêu a! Phương Cẩn xoa tay, bước nhẹ từng bước về phía phòng tắm.
(thâu hương thiết ngọc: trộm hương cắt ngọc ==>> ra tay đoạt lấy những thứ xinh đẹp và quý giá, câu thường dùng trong trường hợp mấy tên đi dê gái nhà lành =))))))))
Hắn hạ quyết tâm, mặc kệ lần này Nghiêm Khải Hoa có lớn tiếng phản đối như thế nào, thà chết kháng cự ra sao. Hắn! tuyệt-đối-sẽ-không-thỏa-hiệp.
Lần này, phải cho người kia thấu hiểu một cách triệt để mới được. Muốn một thanh niên trẻ trung, huyết khí phương cương phải đè nén dục vọng, áp lực này là một chuyện cực kỳ cực kỳ cực kỳ (x N lần) vô nhân đạo.
(huyết khí phương cương => sức lực dồi dào, thân thể mạnh khoẻ, ham muốn mãnh mẽ, tinh lực mãnh liệt =)))))
Rón ra rón rén tiếp cận phòng tắm, nghe thấy tiếng nước tí tách bên trong, chỉ cần tưởng tượng ‘cảnh xuân phơi phới’ đằng sau cánh cửa liền đủ khiến con sói đói nổi lên phản ứng sinh lý.
Dục vọng trào lên mãnh liệt như vậy, khiến kẻ lão luyện từng ‘hái hoa’ vô số như hắn, lần đầu tiên trở nên giống một thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành, không khống chế được bản thân, Đây toàn là do Nghiêm Khải Hoa ban tặng.
Ngay cả bản thân Phương Cẩn cũng không thể hiểu nổi vì sao lại chú ý Nghiêm Khải Hoa như vậy, sao lại nảy sinh tình cảm với người đó, chỉ cần tưởng tượng môt chút, dưới bụng sẽ không tự chủ được mà nóng lên.
Nhẹ nhàng xoay nắm cửa. ya! Không khóa.
Một, hai, ba, xốc màn lên. “Cưng ơi, tôi đến tắm cho c…”
“Á!!!!!”
Phụ, phụ nữ! “Cô là ai—oaaa”
‘rào rào..’, đột nhiên bị tạt nước xối xả, đang kinh ngạc, Phương Cẩn sửng người há to miệng, hứng đầy một họng nước ấm.
“Sắc lang, cứu mạng, có sắc lang a….”
Tiếng hét như giọng opera nữ cao vút vang lên khắp phòng tắm đầy hơi nóng.
-0-
Show diễn kế:
Ghen, ghen, ghen…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...