“Bước xuống”
Nghiêm Khải Hoa dùng sức đẩy người đang kẹp chặt hai bên đùi mình ra, nhưng dù có dùng sức thế nào, tên kia vẫn giống như ngọn núi, vững vàng đè mình lại.
“Thật đáng tiếc, tôi chính là muốn cùng anh nháo loạn mấy trò không dinh dưỡng vậy đó, rồi sao?”
Dựa vào cái gì chứ, hắn thì tức giận đến sắp hộc máu, mà Nghiêm Khải Hoa lại còn muốn nhàn nhã đi tắm?
Đừng mơ! Phương Cẩn hắn mà khó chịu thì toàn thế giới cũng đừng mong có thể sung sướng! Nghiêm Khải Hoa cũng đừng mong vui vẻ.
“Phân rõ phải trái một chút, Phương Cẩn.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Nghiêm Khải Hoa cực kỳ hoài nghi trong từ điển của Phương Cẩn có từ ‘phân rọ phải trái’ hay không.
“Hai chữ đó viết như thế nào, lão tử ta không biết!”
Đột nhiên, Nghiêm Khải Hoa có một sự xúc động muốn cười.
Từ sau khi ly hôn, trọng tâm trong cuộc sống ngoại trừ làm việc vẫn là làm việc, không phải thất bại trong hôn nhân khiến hắn nản chí ngã lòng nên đem toàn bộ tâm lực đặt vào công việc; Mà là công việc mang đến cho hắn cảm giác thành tựu và vui sướng, nhiều hơn hẳn tình cảm mang đến.
Nghiêm Khải Hoa nghĩ đến sau khi ly hôn không ngừng làm việc, kẻ khiêu chiến cũng kéo đến liên tục thật phong phú, nhưng không nghĩ tới sau khi gặp Phương Cẩn, mọi thứ thậm chí diễn biến thành đến mối quan hệ không thể giải thích nổi này.
Hắn phải thừa nhận, vô pháp trốn tránh – cái tên tiểu quỷ đang áp trên người mình này, căn bản không cho phép hắn trốn tránh.
Phương Cẩn thật sự đã đảo lộn cuộc sống của Nghiêm Khải Hoa hắn, khiến cuộc sống như lập trình của hắn loạn hoàn toàn.
“sao không nói lời nào? Anh cho là cứ trầm mặc vậy sẽ được gọi là thành thục ổn trọng?”
“Muốn tôi nói gì?” tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, nếu không có kẹo ăn liền đòi, đòi không có liền quậy, quậy đến khi có kẹo ăn thì thôi.
Đối mặt với Phương Cẩn luôn không nói lý lẽ, muốn mình phải nói gì đây?
Chết tiệt! Nghiêm Khải Hoa vẫn lãnh đạm làm cho Phương Cẩn cảm thấy bản thân giống tôm tép nhãi nhép.
“Mau nói chuyện! Nói mau a!”
“Cậu rốt cuộc muốn tôi nói gì?”
“Nói cái gì cũng được, chính là không cho phép anh ngậm miệng như hến thế này.”
Đương nhiên tốt nhất là nói hết mọi thứ. Tôi đâu thể đọc ý nghĩ của người khác, có thể liếc một cái là nhìn thấu tâm tư của anh! Nếu không, tôi hôm nay cần gì giống tên điên kêu rống ép hỏi anh đang nghĩ gì trong lòng.
“Tôi từ chối nói chuyện với người mất lý trí.”
“Anh nghĩ tôi biến thành như vậy là tại ai?” Phương Cẩn xoay người, hai tay nắm chặt hai bên người Nghiêm Khải Hoa, cúi lại gần, mặt gầm lên giận dữ:
“Anh có biết hay không tôi sắp bị anh bức điên lên rồi? Anh cho rằng hơn tôi mười hai tuổi là cái gì cũng mạnh hơn tôi sao? Anh cho là cái gì cũng để trong lòng, dù chết cũng không hé răng như vậy là hay lắm sao? Chết tiệt! Nhảm nhí, Buồn cười cực điểm!”
“Miệng mồm sạch sẽ một chút!”
“Nói chuyện văn chương mới được gọi là thành thục trưởng thành sao?! Tôi chả thèm!” Tôi càng cố ý thô tục đó, thì sao? Giết tôi a!
“Cậu mà còn cố tình gây sự như vậy, cho dù muốn nói, tôi cũng lười nói với cậu.”
“Ngươi cho là nói vậy là có thể dỗ tôi sao, để tôi im lặng, để cho tôi dạ dạ vâng vâng mà ngoan ngoãn nghe lời sao.” Khi dễ tôi là tên đần sẽ nhìn không ra sao?
“Được, anh nhất định không nói phải không? Vậy không cần nói gì hết – là đàn ông, nói nhiều như vậy để làm chi? Làm là được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...