Mộng đẹp giăng giăng, Phương Cẩn xoay người, cánh tay duỗi thẳng, chạm được drap giường lạnh lẽo, thật tự nhiên mà sờ soạng tìm kiếm, rồi phát hiện trống không, A!!! lập tức nhảy bật dậy.
Bất chấp thần trí chưa thanh tỉnh, trong đầu chợt lóe qua ý niệm người nào đó có thể bỏ lại mình rồi rời đi. Phương Cẩn lập tức nhảy xuống giường, ngay cả quần áo đều không kịp mặc, liền cả người trần truồng ở trong phòng tìm thân ảnh Nghiêm Khải Hoa.
Mở cửa phòng tắm ra, không thấy người kia; Quay lại phòng thay quần áo, cũng không có ai.
“Chẳng lẽ thật sự đã bỏ đi?” Phương Cẩn tự nhủ.
Cũng như Nghiêm Khải Hoa không rõ ý nghĩ của hắn, Phương Cẩn cũng là không hiểu tâm tư của người kia. Phương Cẩn không thể không thừa nhận mười hai năm chênh lệch khiến hắn không thể đoán trước Nghiêm Khải Hoa đối với chuyện tối hôm qua sẽ phản ứng ra sao.
Với người kia mà nói, hẳn là lần thứ hai bị cưỡng bức. Tuy rằng không muốn dùng hai chữ ‘cưỡng bức’ này, nhưng Phương Cẩn biết, đối với Nghiêm Khải Hoa, hành vi của hắn chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung.
“Nhưng lần này, đến phút cuối là do hắn chủ động mở miệng yêu cầu, không thể tính là cưỡng bức a.
Hồi tưởng lại đêm qua Nghiêm Khải Hoa ở dưới thân hắn nhiệt tình đòi hỏi, diễn cảm xinh đẹp rực rỡ kia – chết tiệt! Bụng dưới mơ hồ nóng lên khao khát.
Trở lại sự thật, trước mắt mới là vấn đề trọng yếu nhất. Là Nghiêm Khải Hoa tối hôm qua mới cùng hắn làm tình, hiện tại chẳng biết đi đâu?
Hắn không tìm được Nghiêm Khải Hoa, hỏi rõ ràng người kia đối với chuyện tối hôm qua sẽ như thế nào! Phương Cẩn kiên định nghĩ.
Sự tình phát triển đến nông nỗi này, hắn tuyệt đối không cho phép người kia dùng mấy câu lấy cớ linh tinh như ‘chỉ là ngoài ý muốn’ hay ‘chỉ là một giấc mộng xuân’ hay ‘nam nhân đều là động vật chuyên động dục, ta chỉ không chịu nổi kích thích’ gì đó ra nói, đánh chết Phương Cẩn cũng bắt hắn thừa nhận hắn đối với mình có chút…… không không không, là phi thường động tâm mới đúng. (Cẩn ca, anh cưỡng người ta rồi nói cứ như người ta cưỡng anh vậy =___=)
“Khải Hoa, nếu anh dám nói với tôi mấy câu bội tình bạc nghĩa như vậy thử xem….” Tức giận đến mức não muốn nhão thành cháo, Phương Cẩn hoàn toàn không chú ý lời mình nói vô lý đến mức nào. (Chậc =__=||||)
Xác nhận trong phòng ngoại trừ hắn thì không còn người thứ hai, Phương Cẩn hung tợn hét: “Nếu thật sự bỏ lại ta mà tự chạy đi mất, ta tuyệt đối không tha cho anh. Gừ!!!”
Hắn đã đem bản thân biến thành một nam nhân có lòng tự trọng bị vứt trên mặt đất mà đạp đạp đạp, mặt thì dày như (hơn) vách tường, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn ở lại bên người Nghiêm Khải Hoa ── dùng hết thủ đoạn như thế, thứ muốn nhận được cũng không phải chỉ là mấy giấc mộng xuân mà thôi.
Hắn muốn có được người kia, ngay từ đầu đã xác định một cách chắn chắn rồi.
Hắn muốn thân thể người kia, muốn cả tâm của người kia ── hắn muốn một Nghiêm Khải Hoa – trước giờ luôn lãnh đạm hờ hững, không ai có thể thấy, không ai chạm vào, đến bây giờ chỉ có ở trước mặt hắn mà chân thật hiện ra mọi cảm xúc.
Không có bất kỳ lý do gì giải thích bản thân vì sao đối hắn phát sinh tình cảm, thực sự không cần.
Chính là thích, chính là yêu, chính là muốn độc chiếm hắn, không muốn để bất luận kẻ nào tiếp cận hắn, không muốn để bất luận kẻ nào chạm vào hắn, không được sao?
Ai dám nói không được? Bước ra đánh một trận với Phương Cẩn này trước đã!
Bất kể như thế nào, Phương Cẩn này chính là muốn hắn ── Nghiêm-Khải-Hoa!!!!
-0-
Show diễn kế:
Tự tôn cao ngạo đã hoàn toàn bị đã kích,…, thế nhưng bị hắn trêu đùa giữa lòng bàn tay
Thật sự là muốn quên cũng quên không nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...