Ái Tình

CHAP 8
“Bảo Nam à…cháu có nhìn nhầm không? Là cô ấy…cô ấy đổ rượu lên đầu cô mà…” Kiều My bỗng ấp úng đến đáng thương, cô ta định xoay người xoa lên đầu thằng nhóc.
Bảo lui lại mấy bước, nó vênh mặt lên “Ý cô là Bảo nói dối?”
“Cô…không có ý đó…ý cô là, có thể cháu nhìn nhầm?”
“Bảo Nam không nhìn nhầm…bố, bố tin Bảo Nam không?” Bảo chạy tới kéo ống quần bố nó, đôi mắt tròn xoe, long lanh.
“Bố tin!” Trần Dũng mỉm cười, bế bổng Bảo lên xoay người đi.
“Anh Dũng…” Kiều My yếu ớt gọi theo.
“Em về tắm rửa đi!” Trần Dũng lạnh nhạt nói.
“Em…”
“Anh không thích nhắc lại đâu!”
Nhìn bóng lưng nam tính của Trần Dũng biến mất sau cầu thang, Kiều My tức giận mím môi.
Thằng nhóc phá đám!
Cô xoay người sang nhìn Thư Lê, Lê cũng bình tĩnh nhìn lại cô.
“Cô giỏi lắm, đã lấy lòng được thằng nhóc đó!” Kiều My cười nhạt. Đó là điều mà cô đã cố gắng, nhưng chưa bao giờ làm được.
“Cảm ơn! Công việc của bảo mẫu là lấy lòng cậu chủ nhỏ…” Lê mỉm cười lễ độ.
“Và tìm cách trèo lên giường ông chủ lớn phải không?”
“Haha…” Thư Lê bỗng cười lớn “Không biết cô đã nghe nói câu này chưa? Người dơ thì suy nghĩ cũng dơ…tôi nghĩ cô lúc nào cũng bị ám ảnh bởi dục vọng chiếm hữu quá cao nên nhìn ai cũng thành ra xấu xa giống mình…”
“Cô…” Kiều My nghiến răng trèo trẹo “Được, cô giỏi lắm…” rồi xoay người bước đi.
Thư Lê thở hắt ra, đúng là muốn sống yên ổn vài ngày cũng khó.
Reng reng!
Là Diễm.
Thư Lê mắt nhắm mắt mở nhìn vào cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Vì sao cô ta lại gọi cho cô? Cô ngập ngừng, cảm thấy thật khó để đối mặt nói chuyện với cô ta.

“Alo!”
“Là tôi!” Tiếng Diễm ngọt ngào.
“Tôi biết!”
“Làm gì lạnh lung như vậy, chúng ta đã chơi với nhau 13 năm…”
“Ko lạnh lùng thì tôi phải đon đả, hay tôi phải cảm ơn vì cô đã cướp chồng tôi, cướp con tôi, đẩy tôi ra ngoài đường?” Lê cười mỉa mai.
“Cậu khác rồi!”
“Ai rồi cũng phải khác…nếu tôi tiếp tục sống ngu ngốc như vậy…cậu sẽ để tôi yên sao?”
“Haha…vậy ko ngu ngốc thì cậu định làm gì? Trả thù sao?” Diễm cười lớn.
“Tôi làm gì có đủ thực lực để trả thù cậu…” Lê nhàn nhạt nói “Cậu cứ sống cuộc sống của cậu, quan tâm tới kẻ thất bại này làm gì?”
“Tôi muốn gặp cậu!”
“Gặp tôi để làm gì?”
“Cậu không muốn nhìn xem bé Lương dạo này lớn như thế nào sao?”
Lê im lặng.
“8h tối nay ở quán chúng ta hay ngồi, tôi đợi cậu!”
“Cháu định tới gặp cô ta sao?” Bà Loan lo lắng hỏi Lê.
“Vâng, cháu định tới gặp cô ta, xem cô ta giở trò gì…” Thư Lê buồn bã “Vả lại…nếu cô ta dắt bé Lương của cháu dạo này thế nào!”
“Cháu không sợ tên đầu trọc đó sẽ…” Bà Loan ngập ngừng, trong ánh mắt hiền hòa là những âu lo.
“Cháu không sợ. Cháu không thể cả đời sống trong nỗi sợ được…bác ạ…” Lê cầm tay bà “Yên tâm, cháu sẽ cẩn thận, vả lại chỗ đó rất đông người, trong trường hợp 11h cháu còn chưa về, bác hãy gọi công an nhé…”
Nhìn Lê rời đi, bà Loan thở dài.
“Cậu khác trước nhiều nhỉ?” Diễm nhướn mắt nhìn Lê. Diễm vẫn vậy, vẫn vẻ đẹp lộng lẫy kiêu kỳ. Còn Thư Lê, đã 5 tháng kể từ ngày cô rời khỏi Hoàng, cô gầy đi nhiều, trông giống như là cô gái của 9 năm trước khi còn là sinh viên hơn,khuôn mặt ko còn đó những nét ngây ngô, an nhàn, thay vào đó là sự già dặn, chín chắn hơn trước nhiều.
“Ai rồi cũng phải khác!” Thư Lê mỉm cười, bình tĩnh đáp.
“Cậu trưởng thành rồi đấy!”

“Cảm ơn…” Không phải là nhờ cậu sao, Diễm? Thư Lê cay đắng nghĩ.
“Bé Lương đâu? Cậu nói muốn cho tôi xem bé Lương của tôi lớn như thế nào cơ mà…”
Diễm lạnh nhạt lôi trong túi một xấp ảnh, nói “Đây là ảnh gần đây của thằng bé. Nó đang bị tụt hạng, từ học sinh giỏi thành học sinh cá biệt…có lẽ cũng là do bố mẹ nó ly hôn!”
Lê chua xót cầm xấp ảnh, bàn tay cô hơi run. Con trai ngoan của cô. Trước đây có cô nó rất ngoan, rất nghe lời, rất chăm học…bây giờ lại thành học sinh cá biệt sao? Hoàng và Diễm, hai người họ đã chăm chút bé như thế nào? Để con ngoan của cô trở thành như vậy…
“Tôi tưởng cậu dắt nó tới đây gặp tôi!”
“Hoàng sẽ không cho phép điều này…anh ấy muốn nó quên đi nó đã từng có một người mẹ…như cậu! Một người mẹ điên…”
“Bản thân cậu là người biết tôi điên hay không!” Lê lạnh lung nhìn thẳng vào mặt Diễm, cô ta không né tránh ánh mắt của cô, nhếch mép cười.
“Điên hay không điên, nó chỉ đơn giản là một tờ giấy. Bệnh thần kinh là căn bệnh khó chuẩn đoán nhất…cậu biết không, chính cách hành xử của cậu trên tòa đã khiến người ta nghĩ cậu “điên”!” Diễm rút một điếu thuốc, châm lửa.
Hành xử? Lê nhớ lại cô đã chửi bới, làm náo loạn tại phiên tòa. Nếu là bây giờ, có lẽ cô đã thông minh hơn, đã ứng xử khôn khéo hơn…nhưng con người phải vấp ngã, phải trải qua những bi thương mới trở nên trưởng thành được.
“Cậu nói xong chưa? Ảnh đã xem rồi, tôi trở về nhé…” Lê định đứng lên, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với ng đàn bà đã hại đời cô.
“Muốn biết tôi và Hoàng đến với nhau như thế nào không?” Diễm cười nhạt.
Lê khựng lại. Cô ta và Hoàng đến với nhau như thế nào? Cô đã từng ghen tuông mỗi khi nghĩ đến cảnh Hoàng và Diễm ở bên nhau, thậm chí ghen tuông tới mức điên dại, chỉ muốn giết chết hai người bọn họ…nhưng bây giờ cô đã bình tâm rồi. Đàn ông khi thay đổi, cần gì có lý do? Không phải vì cô béo, xấu hay ngu ngốc, chỉ là…anh ta hết hứng thú mà thôi! Nếu phải nói đến một trái tim lạnh giá, Hoàng chính là người như vậy! Tuy nhiên Lê vẫn muốn biết họ đến với nhau như thế nào…
“Hấp dẫn đấy…cậu nói thử xem!” Lê bình tĩnh đáp.
“Thực ra ban đầu anh ấy không chú ý tới tôi…cậu nhớ không? Khi cậu học đại học năm thứ nhất và quen anh ấy. Trong ánh mắt của anh ấy, tôi chỉ là một con nhóc bám đuôi cậu, đen đúa, quê mùa, cặp kính cận dày cộp…” Diễm rít một hơi dài, chậm rãi thả khói “Sau đó thì sao? Cậu và anh ta lấy nhau, sinh con…tôi từng rất ngưỡng mộ câu, vì Hoàng, lúc ấy trong mắt tôi, anh ta là người đàn ông quá hoàn hảo, là hình mẫu lý tưởng của mọi nữ sinh!”
“Bây giờ thì không sao?” Lê cười nhạt.
“Bây giờ?” Diễm mỉm cười “Tôi đã không còn là nữ sinh, anh ta cũng không phải người đàn ông hoàn hảo…một người đàn ông hoàn hảo không bỏ vợ để đi theo bạn thân của vợ!”
“Haha…cậu cũng biết điều này sao, Diễm?”
“Dĩ nhiên, chỉ số thông minh của tôi vốn cao hơn cậu!”
Diễm thản nhiên nói tiếp “Sau đó, tôi tiếp tục học nốt, còn cậu vô tư vô lo đi lấy chồng. Tôi thay đổi, như cậu thấy, trở thành người phụ nữ xinh đẹp hơn, thành đạt hơn…khi tôi thường xuyên đến thăm cậu, anh ta đã chú ý đến tôi!”
Lê im lặng.
“Một lần say rượu…anh ta tới căn hộ của tôi. Tôi từng ngạc nhiên vì sao anh ta lại tìm đến được, anh ta nói anh ta yêu tôi…anh ta chán cậu…anh ta không còn hứng thú với cậu… Và tôi chính thức trở thành nhân tình của anh ta!” Diễm nhàn nhạt kể lại, không một chút gợn sóng cảm xúc, như không phải chuyện của mình vậy.

“Theo như hiểu biết của tôi về cậu…cậu sẽ không trở thành nhân tình của ai!” Lê lạnh lùng nói. Trước đây mẹ Diễm là một cô gái có sắc, vì vậy bà cũng trở thành nhân tình của rất nhiều người. Bởi thế Lê biết cô ta rất ghét làm nhân tình của đàn ông đã có vợ.
“Con người ai rồi cũng phải thay đổi, đúng không?”
Diễm rời đi, trước khi đi còn nói với Lê “Có lẽ cậu rất hận tôi phải không? Cậu cứ tiếp tục hận…nhưng cướp đi Hoàng, có khi đó cũng là điều tốt đối với cậu!”
Phải, vì anh ta là một thằng khốn nạn… Lê thầm nghĩ.
Cô lững thững bước vào một quán rượu vỉa hè, gọi một suất chân, cánh gà…cùng một chai rượu quê. Gặp Diễm, cô đã chấn động tinh thần!
Cô không ngờ Hoàng, chính anh ta đã chủ động tới bên Diễm.
Cô không ngờ người đàn ông từng thề non hẹn biển, cùng ký vào một tờ giấy hôn thú được pháp luật chứng nhận, đã ngang nhiên đi quyến rũ bạn thân của cô…cô cứ nghĩ đó là Diễm, dù sao hình như cô ta cũng mang một mối hận gì đó với Lê!
Lê uống…lại uống…
Thực ra cô không phải người có tửu lượng cao, vì vậy cô mới uống nửa chai rượu nhỏ đã cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Sau đó cô gọi trả tiền, bắt taxi về nhà Trần Dũng.
Chết tiệt, cô nhớ là mình đã mang khóa mà, vì sao bây giờ tìm lại ko thấy. Thư Lê hậm hực bấm chuông cửa lien tục.
Trần Dũng đang nghe nhạc thì thấy tiếng chuông cửa inh ỏi.
Hình như mẹ hắn và chị Hà đã đưa Bảo đi đâu đó chơi, còn cô bảo mẫu ngang ngạnh thì xin phép ra ngoài có việc riêng.
Thôi kệ đi, nhấn chuông mãi sẽ chán, nếu là người quen sẽ gọi điện cho hắn trước khi đến.
Kính coong…
Kính coong…
Kính coong…
Tiếng chuông cứ vang lên mãi ko dứt.
Trần Dũng điên tiết lao xuống, định chửi vào mặt kẻ “quấy rối chuông cửa” thì nhận ra đó là cô bảo mẫu Thư Lê.
“Chìa khóa của cô đâu…” Hắn bực bội gầm lên.
Thư Lê trừng mắt nhìn hắn, hậm hực không nói.
Hắn ngửi thấy trên người cô một mùi rượu nồng nặc. Thôi được rồi, cô ta say rượu…mai hắn sẽ nói chuyện phải trái với cô ta. Một bảo mẫu chân chính không thể say rượu như thế này được!
Trần Dũng vừa mở cửa vừa lườm nguýt Thư Lê, nhưng đáng tiếc cái người say rượu kia lại to gan trừng mắt nhìn hắn.
“Này…” Thư Lê lè nhè “Để bà đây bấm tới mấy chục lần chuông mới ra mở cửa sao?”
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cô ta đang say rượu! Trần Dũng tự lẩm bẩm trong đầu.

“Này,..” Thư Lê lại hậm hực “Tôi hỏi anh không trả lời sao?”
Trần Dũng khóa cửa rồi điên tiết quay lưng bước đi.
Thư Lê nhìn theo hắn, lầm bầm “Người đâu mà khó chịu, hỏi còn không trả lời nữa sao?” Cô lảo đảo bước theo hắn.
Trần Dũng vào bếp lấy một cốc nước lạnh cho hạ hỏa, đời hắn chưa từng để một người làm nào nói năng xấc xược với mình như vậy. Hắn chính là ông chủ lớn đấy!
Lê ngật ngưỡng bước theo chân hắn.
Cô cứ đứng ngẩn ngơ nhìn hắn uống nước, rồi chợt khóc nấc lên “Tại sao lại như vậy?”
Trần Dũng không kiềm chế gầm gừ “Tại sao cái gì?”
“Tại sao anh lại bỏ tôi để đến với cô ta? Tại sao?” Thư Lê chợt thổn thức.
“Tôi có gì kém cô ta…à không, dù tôi không xinh đẹp bằng cô ta, không thành đạt bằng cô ta…nhưng tôi đã sinh con cho anh…đúng không? Tôi chăm nhà cửa cho anh…chính anh nói anh yêu tôi vì tôi là người đàn bà khéo léo cơ mà…”
“Trước đây tôi đã từng rất xinh đẹp…bao nhiêu người theo đuổi tôi…anh biết mà, nếu không lấy anh, tôi có thể lấy người khác hơn anh…chỉ vì anh…chỉ vì anh nói muốn tôi trở thành bà nội trợ của riêng anh…” Lê sụt sùi, vừa than vừa lấy tay kéo cổ áo sơ mi “Nóng quá…” 1, 2 cái cúc áo bật ra, lộ ra một nửa chiếc áo con màu đen…
“Anh có tin không, có tin không…năm đó nếu tôi không đồng ý lấy anh, tôi có thể lấy người khác…có lẽ tôi sẽ không khổ như thế này…”
“Cô ta có gì hơn tôi…có gì hơn tôi? Cô ta làm tình giỏi hơn tôi nên anh mới yêu cô ta phải không? Đã bao lâu rồi anh ko động vào người tôi…” Lê vừa than khóc vừa nhào vào…kéo áo Trần Dũng “Tôi muốn xem người anh…tôi muốn xem người anh có vết cào của cô ta hay không, vết cào mà anh nói bị xước bởi một con mèo ấy…là cô ta phải không…”
Lê bừa bãi kéo chiếc áo phông của Trần Dũng ra khỏi người hắn, cơ thể hắn cứng đờ, sững sờ, giọng nói đầy đe dọa “Thư Lê, tôi là đàn ông…”
“Đàn ông thì sao? Đàn ông là có quyền năm thê bảy thiếp…nuôi cả nhân tình rồi đuổi vợ ra khỏi nhà sao? Đồ đốn mạt…” Lê vừa nói vừa đấm thùm thụp vào vòm ngực rắn chắc của Trần Dũng, nhưng vì tay cô không có lực nên mấy cú đấm ấy tựa như…đang sờ soạng hắn thì hơn.
“Tôi nhắc lại, tôi là đàn ông…cô đang sàm sỡ một người đàn ông khỏe-mạnh-bình-thường!”
“Không khỏe mạnh thì anh bị yếu sinh lý hả?” Lê cười khanh khách “Bảo sao bao nhiêu lâu nay anh không động vào tôi…”
“Yếu sinh lý?” Trần Dũng chậm rãi nhắc lại.
Hắn đen mặt.
Người đàn bà này thế mà nói hắn bị yếu sinh lý. Hắn xoay người bồng Lê lên gác, tới phòng mình.
“Anh đưa tôi đi đâu?” Lê ngơ ngác hỏi
“Tôi không muốn “làm” trong phòng bếp!” Trần Dũng lạnh lùng nói.
Sáng hôm sau…Thư Lê lấy gối bịt mồm để không đánh thức ai trong nhà.
Người đàn ông tinh tráng đang nửa trần, nửa khuất trong chăn kia…là…là ông chủ của cô!
Xong đời rồi, Lê thầm nghĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui