Ái Tình


“Người đó là ai vậy em?” Trần Dũng ngồi đối diện vợ trong phòng khách, khóe miệng hờ hững nở nụ cười.
Khuôn mặt Phượng hơi tái nhợt, bàn tay vô thức nắm chặt, khóe môi run run.

Cô biết trả lời sao bây giờ? Nói thật? Cô không đủ dũng cảm.

Nói dối? Trần Dũng là người đàn ông cô có thể lừa dối sao?
“Anh ấy…là…là…” Phượng ấp úng.
“Em ở anh ta suốt trong quãng thời gian ở sao?” Kỳ lạ, bắt gặp vợ cùng nhân tình trong khách sạn, suốt hơn 4 tiếng đồng hồ, Trần Dũng vô cùng bình tĩnh.

Hắn cũng không cảm thấy quá đau lòng, chỉ là thất vọng, lại có chút gì đó nhẹ nhõm.

Hắn những tưởng Phượng yêu hắn, Phượng vì hắn nên mới trở nên độc ác như vậy.

Nhưng không ngờ…
“Em…lúc ấy em quá yếu đuối…em mủi lòng.

Nhưng em luôn nhớ đến anh mà, không phải em đã trở về bên anh sao?”
“Nhớ đến anh?” Trần Dũng cười nhạt.

Hắn nhớ lại khi hắn phải thực hiện ca phẫu thuật cắt dạ dày, Phượng vô cảm không quan tâm đến hắn.

Suốt 8 tháng ở, cô không một lần chủ động gọi điện hỏi thăm hắn, cũng không một lần gọi điện cho Bảo.

Nói rằng cô ấy nhớ hắn? Quên đi.

Còn Bảo, thậm chí cô ấy cũng chẳng quan tâm.

Người vợ, người mẹ ở bên nhân tình đã quên đi mất ở quê nhà mình có một người chồng đang đau khổ, một đứa con khát tình yêu thương của mẹ như thế nào.

Nếu nói yêu, có lẽ Phượng yêu bản thân mình hơn cả.
“Em có nhớ đến anh hay không trong lòng em hiểu rõ hơn cả!” Trần Dũng lạnh lùng “Anh tưởng rằng anh đã sai, thực chất em còn sai lầm hơn anh quá nhiều!”
“Dũng…em xin lỗi…em sẽ cắt đứt với Pete.

Em nhớ anh, cần anh nên mới trở về bên anh.

Chúng ta không còn trẻ, chúng ta đã ở bên nhau hơn 20 năm rồi.

Đừng vì vấp ngã nhỏ mà đánh mất nhau được không anh? Thậm chí anh và Thư Lê…”
“Đừng so sánh!” Dũng gằn giọng “Chuyện giữa anh và Thư Lê xảy ra khi anh và em đang li thân, thậm chí anh nghĩ rằng em đang muốn ly hôn với anh.

Còn chuyện của em và người đàn ông đó kéo dài cho-đến-tận-bây-giờ! Em đừng đánh đồng anh với em… Vả lại, anh đã cho em một cơ hội.

Chính em lại lợi dụng cơ hội đó để chà đạp đối thủ của mình, chính em…không tôn trọng anh!”
“Dũng…” Phượng thốt lên “Cô ta thậm chí còn có con của anh, em cũng chưa từng trách anh…”
“Không trách anh nhưng chỉ ngầm hãm hại cho cô ấy mất con thôi, phải không?” Trần Dũng liếc mắt nhìn vợ “Chuyện em sai Thoa làm gì, anh đã biết hết rồi! Em đừng giả ngây với anh nữa…”
Khóe môi Phượng khẽ run lên.

Hắn đã biết? Hắn đã biết cô sai Thoa đẩy Thư Lê sảy thai? Con đàn bà ngu ngốc, có việc đơn giản đó cũng không biết giữ miệng.
“Anh nghĩ chúng ta nên dừng tại đây thôi!” Trần Dũng đứng dậy.
“Ý anh là sao? Em không hiểu!” Phượng ngập ngừng.
“Chúng ta ly hôn đi!”
“Ly hôn?” Phượng bóp chặt ly thủy tinh trong tay tới vỡ nát những mảnh vỡ cắm chặt vào tay cô tới bật máu.

Nhưng cô không thấy đau…không phải tay đau, mà là tim đau, cảm giác khó chịu ập đến.
Người đàn ông cô yêu hơn 20 năm muốn ly hôn với cô?

Người đàn ông cô tin tưởng sẽ bảo vệ cô suốt đời muốn rời xa cô?
Không…cô không thể tin được!
“Anh muốn ly hôn với em là vì đứa trẻ của Thư Lê sao?” Phượng bật dậy.
“Phượng, tay em chảy máu!”
“Anh nói đi, là vì mẹ con cô ta sao? Anh muốn gạt em khỏi cuộc đời anh để dễ dàng tiến tới với cô ta sao?” Phượng trừng mắt, sấn tới trước mặt Dũng đầy kích động.
“Em giết chết con anh!”
“Nó là thứ nghiệt chủng!”
“Nó là một đứa trẻ vô tội.

Phượng, em cũng làm mẹ mà, em cũng biết nỗi đau khi mất con tồi tệ như thế nào.

Em nhẫn tâm vậy sao?”
“Anh bỏ em là để đến với cô ta sao?”
“Phượng!” Trần Dũng thở dài “Anh không biết, anh thực sự không biết.

Nhưng chúng ta không thể nữa rồi…không thể… Giữa chúng ta đã có quá nhiều khoảng cách, quá nhiều vết thương không thể khép miệng.

Xin em, giải thoát cho nhau thì hơn!”
Phượng cảm thấy nước mắt mình bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Cô đã cố kiềm chế cơn uất nghẹn nhưng không thể.

Cô không muốn yếu đuối, nhưng cô không thể chịu nổi đả kích này.

Dù có hàng đêm làm tình bên người đàn ông khác, cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ không còn là vợ của Dũng, hắn không còn là sở hữu của cô.

Đến trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ như vậy.

Có lẽ thời gian ở bên nhau của họ đã quá dài, tình cảm của họ từng quá sâu, đến mức họ coi nhau như một phần máu thịt.
Phượng nuốt nước mắt cười nhạt, kiêu hãnh ngẩng cao đầu “Nếu anh đã quyết tâm như vậy thì đừng hối hận.

Em sẽ chấp nhận ly hôn với anh! Bảo – là của em!”
Trần Dũng nhìn bóng lưng vợ rời đi.

Hắn biết hắn không có quyền tranh giành Bảo với Phượng, vì hắn không xứng đáng, hắn là kẻ có tội.

Bảo Tuấn chết trên tay hắn, hắn vẫn còn nhớ khuôn mặt non nớt xinh đẹp đẫm trong vũng máu của bé.

Hắn – không đủ tư cách tranh giành, dù hắn yêu Bảo như thế nào!
“Chị Phượng…số tiền đó…em vẫn chưa nhận được! Em gọi điện nhưng chị không trả lời nên đành đến đây!” Phượng vẫn ở trong nhà Trần Dũng cho đến khi chính thức đệ đơn lên tòa, cô có hẹn ăn trưa với Pete, đang ra ngoài thì gặp Thoa đứng lấp ló ở cổng.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thoa, Phượng cười nhạt, nhã nhặn nói “Tiền gì cơ? Tôi không hiểu ý của cô!”
“Số tiền…50.000$ chị hứa cho em…nếu em làm cho Thư Lê sảy thai đó!”
“Cô đã hoàn thành xong việc chưa?”
“Thư Lê đã sảy thai, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Không phải em hoàn thành xuất sắc sao?” Thoa ngơ ngác nói.
Bốp!
Phượng giang tay giáng một cú tát lên mặt Thoa, khóe môi nhếch lên nụ cười “Cái tát này là trả công cho cô.

Sai cô làm việc là làm phúc cho cô, cho cô cơ hội kiếm ra tiền.

Vậy mà cô để lộ cho chồng tôi biết, hại tôi và Dũng chuẩn bị ra tòa ly hôn.

Cô còn muốn nhận tiền sao? Không muốn thảm như con đàn bà đó thì biến khỏi mắt tôi…”
Thoa hoảng sợ ôm mặt lùi lại, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Phượng.


Đây là chị Phượng trang nhã, dịu dàng, điềm tĩnh mà Thoa từng biết sao? Sao cô cảm thấy đây chỉ là một người đàn bà ác độc, nhẫn tâm?
“Cút!” Phượng lớn giọng, liếc thấy Trần Dũng đứng đằng xa nhìn cô và Thoa thì cười nhạt.

Đã biết bản chất của cô như thế nào, cứ vậy đi, cô cũng không phải thứ phụ nữ hay làm trò giả nai!
Phượng leo lên Lexus phóng đi mất, để lại Thoa đang ôm mặt thút thít khóc.
Trần Dũng bước lại gần Thoa, hờ hững nói “Vốn cảm thấy cô có chút đáng thương, nhưng thực ra không phải như vậy.

Một người mẹ thương con đến đâu cũng không thể ra tay giết người để thể hiện tình thương được.

Con cô dù có nhận được số tiền 50.000$ mà Phượng hứa cho cô để cứu mạng đi chăng nữa, sau này cũng không thể ngẩng cao đầu mà sống được!”
“Anh Dũng…” Thoa nức nở “Anh cũng có con mà…nếu bảo anh giết người để Bảo Tuấn sống lại, anh có làm không? Em cũng chỉ vì thương con mà thôi!”
“Tôi sẽ không làm!” Trần Dũng bình tĩnh nói “Vì con tôi sẽ không muốn bố nó là kẻ giết người, nó sống được là nhờ đánh đổi sinh mạng của người khác.

Vì cô đủ nhẫn tâm nên kể cả có giúp được, tôi sẽ không giúp gia đình cô.

Các người nợ tôi một sinh mạng!”
Trần Dũng nói xong liền xoay người bỏ đi.
Tuy hắn là kẻ nhẫn tâm, nhưng nói hắn giết người để cứu mạng ai đó, dù là bất kỳ ai, hắn sẽ không làm.

Nếu sống được chỉ nhờ bàn tay vấy máu của kẻ khác, liệu người được cứu kia có hạnh phúc không? Nếu hạnh phúc, kể đó thực không có trái tim.
Kính coong!
Thư Lê đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng chuông cửa.

Có lẽ là Vũ…
Cô mệt mỏi khoác một chiếc áo mỏng rồi ra mở cửa.

Từ ngày sảy thai đến nay đã được 2 tuần, cô cảm thấy sức khỏe của mình vẫn chưa khá lên nhiều.

Có lẽ cũng bởi tâm lý cô không tốt, luôn cảm thấy đau khổ, buồn bã vì mất con.

Cô có nói Hoàng dắt bé Lương tới thăm cô.

Khi Hoàng biết tin Thư Lê sảy thai, hắn không giấu nổi vẻ vui mừng, lại một lần nữa đề cập đến việc tái hợp.

Thư Lê nghe xong liền im lặng một lúc rồi nói “Thực ra dù có không tiếp tục trách anh phản bội thì tôi cũng không thể quay lại bên anh, vì trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.

Huống chi trong lòng tôi vẫn còn những ám ảnh về việc giữa anh và Diễm.

Dù tôi không biết anh và Diễm là thực lòng hay không, nhưng nghĩ tới anh và Diễm từng có quan hệ đó, cô ấy lại đang trong tù chịu cảnh khổ sở, liệu tôi và anh ở bên nhau có thể thanh thản hay không? Lấy lí do con cái, chẳng lẽ bố mẹ phải vì con mà cả đời sống gượng ép bên nhau sao? Sau này lớn lên chắc bé Lương cũng không mong như vậy…”
Hoàng cứng người.
“Bởi vậy…anh tìm người đàn bà xứng đáng hơn tôi thì hơn.

Còn bé Lương, khi có điều kiện tốt, tôi muốn đón nó trở về bên mình!”
Hoàng trầm tư, dường như những lời nói ngày hôm nay của Thư Lê làm cho hắn tỉnh ngộ.

Có lẽ nỗi đau hắn gây cho Thư Lê không bao giờ có thể lành được, có lẽ hắn đã sai rồi, ngay từ đầu hắn đã sai rồi.

Có vợ ngoan, có đứa con xinh xắn, thông minh…hắn lại tự tay dẫm đạp tất cả, tự tay phá hủy tất cả.

Hắn không thể tiếp tục trách Thư Lê thay lòng đổi dạ, bởi khi cô cần hắn nhất, hắn lại đang tâm dẫm đạp cô, hãm hại cô.

Có lẽ hắn và Thư Lê, kiếp này không thể rồi.


Kiếp sau hy vọng hắn sẽ trả mối nợ kiếp này cho cô!
Trần Dũng đứng tựa thành cửa, lơ đãng nhìn Thư Lê.

Cô gầy đi rất nhiều.

Có lẽ người ta sẽ không nhận ra cái cô gái từng mũm mĩm tới mức chồng chán chồng chê, bây giờ lại gầy gò, xanh xao như vậy.

Hắn xót xa, hắn đau lòng.

Tất cả là lỗi lầm của hắn!
“Là…anh sao?” Thư Lê hoảng hốt.
“Không vui khi tôi đến thăm à? Mở cửa ra cho tôi vào!”
Thư Lê lưỡng lự.

Hắn là người đã có gia đình, trước đây hắn và vợ ly thân thì không sao, bây giờ vợ hắn trở lại.

Giữa cô và hắn đáng nhẽ không nên có mối quan hệ gì thì hơn.

Đã bất đắc dĩ phải ở nhờ nhà của hắn cho đến khi khỏe lại, trong lòng Thư Lê cảm thấy tội lỗi lắm rồi…nay lại để hắn vào nhà?
“Đừng suy nghĩ nữa.

Đây là nhà anh, anh không được vào à?” Hắn đẩy cửa, nghênh ngang bước vào bên trong.
Thư Lê mím môi bước theo, sắc mặt lộ rõ khó chịu.

Người này chẳng bao giờ mất đi cái tính bá đạo, độc tài.
“Em sao rồi?” Trần Dũng liếc Thư Lê.

Cô đang mang vẻ mặt khó chịu, hờn dỗi ngồi đối diện với hắn.

Cô ấy đang giận vì hắn tới sao? Hay không vui vì hắn tới?
“Ừm…khá tốt!” Thư Lê lạnh nhạt “Tôi chỉ ở nhờ anh thêm một thời gian ngắn nữa.

Ngay sau khi khỏe lại, tôi sẽ tìm công việc mới và rời khỏi đây!”
“Thực ra…em không cần rời khỏi đây cũng được!” Trần Dũng thấp giọng nói.
Thư Lê cười nhạt “Sao nào, anh định nuôi nhân tình bé nhỏ sau lưng vợ à?”
“Thư Lê!” Trần Dũng gằn giọng.

Cô ấy học đâu ra cái kiểu nói móc hắn như vậy nhỉ?
“Ý anh không phải như vậy.

Em không khỏe thì cứ nghỉ ngơi ở đây, dẫu sao đây cũng là nhà anh để không.

Sau này khỏe hơn anh sẽ giới thiệu em đi làm, được không?”
Thư Lê nhận ra trong ánh mắt hắn có sự tha thiết, quan tâm khiến trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh.

Không được, vì sao cứ ở gần hắn ta là cô lại cảm thấy mềm nhũn, mủi lòng nhỉ?
“Tôi không muốn mang tiếng, anh còn vợ còn con…tôi và anh dẫu sao cũng không nên liên quan đến nhau thì hơn!” Thư Lê thấp giọng.

Mối liên quan duy nhất giữa cô và hắn đã mất rồi.

Bác sĩ nói nó là một đứa bé gái.

Dù chưa từng muốn mang con ra để níu kéo hay rang buộc hắn, nhưng cô thực sự đau lòng.

Đó là con của cô và Dũng…kết tinh những cảm xúc của cô và hắn, dù có lẽ tình yêu chỉ xuất phát từ phía cô mà thôi.
“Anh và vợ…sẽ ly hôn!”
“Ly hôn?” Thư Lê hoảng hốt.
“Đúng vậy, anh sắp trình đơn lên tòa án rồi!”
“Hai người đã yêu nhau hơn 20 năm, lại là mối tình đầu của nhau.

Cô ấy đã giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc sống, vì sao anh lại bỏ người vợ tuyệt vời như vậy?” Thư Lê không kiềm chế được thốt lên.

Tuy yêu Dũng, tuy không thích Phượng nhưng Thư Lê luôn phải công nhận 1 điều, cô ấy là một người phụ nữ quá hoàn hảo, quá xuất sắc.

Nếu là Trần Dũng, Thư Lê cũng sẽ luôn yêu vợ, ở bên vợ mình.

“Bọn anh…kết thúc rồi.

Cô ấy có nhân tình!”
Có nhân tình? Thư Lê không tin nổi.

Phượng từng tỏ rõ cô ta yêu Trần Dũng như thế nào, quan trọng với anh ấy ra sao.

Vậy mà có nhân tình sao?
“Anh có hiểu lầm không?” Thư Lê nghi hoặc hỏi lại.

Rồi chợt mỉa mai “Nhân tình thì sao? Anh có nhân tình, chả lẽ cô ấy không được phép có à?”
Là đàn bà, cũng từng bị chồng phản bội, Thư Lê hiểu rõ sự ghen tuông, bất an, khổ sở của Phượng khi phát hiện Thư Lê là tình nhân của chồng mình.

Không một người vợ nào chấp nhận và vui vẻ với việc này được, Phượng cũng thế nên Thư Lê chưa bao giờ trách Phượng, chỉ đơn giản không thích cô ta mà thôi.

Nếu như nói Phượng bị shock vì Trần Dũng có nhân tình, nhân tình lại mang bầu nên mới có bồ ở ngoài, có lẽ Thư Lê cũng dễ hiểu.

Cô cảm thấy Dũng nên tha thứ cho vợ thì hơn…
“Không phải gần đây, từ lúc ở bên, khi cô ấy muốn ly hôn với anh cơ!” Trần Dũng thở dài.

“Anh nói ra chỉ muốn em an tâm với sự giúp đỡ của anh, chứ không phải có ý gì muốn lợi dụng hay lừa gạt em.

Anh cảm thấy có lỗi vì không chăm sóc em cẩn thận khiến em mất đi đứa nhỏ.

Anh muốn giúp đỡ em…đơn giản vậy thôi!”
Thư Lê nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Dũng.

Hắn chỉ đơn giản muốn giúp đỡ cô mà thôi?
“Đây là sổ đỏ căn nhà ở Nghi Tàm của anh, cùng cuốn sổ tiết kiệm đứng tên em.

Em nhận lấy đi!” Hoàng đặt hai quyển sổ trước mặt Thư Lê.
Cô trố mắt nhìn hắn.

Đây là người đàn ông đã đẩy cô ra đường với hai bàn tay trắng sao?
“Cái này…cái này…”
“Cái này lẽ ra là phần tài sản thuộc về em mà anh và Diễm đã lừa gạt hết.

Của chồng công vợ, anh biết em sẽ ngại, nhưng nó xứng đáng thuộc về em!” Hoàng bình tĩnh nói “Không phải anh đưa những thứ này để em trở về bên anh đâu.

Anh biết anh nợ em rất nhiều, kiếp này không trả được, kiếp sau anh sẽ trả!”
Thư Lê cảm thấy mắt mình rơm rớm nước.

Hoàng…hắn thật giống với người con trai cô từng yêu rất nhiều năm trước đây.

Nhưng thay đổi, hối hận…tất cả đã muộn rồi.

Giữa cô và hắn có quá nhiều hố sâu ngăn cách, có những thứ không thể nói vài lời là quên đi được.

Đúng vậy, hẹn kiếp sau anh trả nợ em!
“Cherry…em say rồi, để anh lái xe cho!”
“Để em lái…em chưa say! Anh làm sao lái xe ở Việt được, để im em lái…”
“Cherry…”
“Anh còn nói nữa em sẽ không gặp anh đâu!”
Phượng cắm chìa khóa, phóng xe đi.
“Anh là chồng của cô Vũ Thu Phượng phải không?”
Nửa đêm Trần Dũng đang ngủ thì nhận được điện thoại.
“Phải, là tôi!”
“Cô ấy và người bạn quốc tịch Anh lái xe trên đường Trần Nhật Duật thì gặp tai nạn, giờ đang nằm trong phòng cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức.

Tôi tìm danh bạ điện thoại thì có số anh, mời anh đến khoa cấp cứu nhà A…”
Trần Dũng hốt hoảng bật dậy.

Phượng gặp tai nạn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui