Ca cấp cứu của Thư Lê quá nguy cấp, bệnh viện tỉnh Bắc Ninh không dám nhận mà phải chuyển thẳng lên bệnh viện phụ sản trung ương.
Vũ đi cùng xe cấp cứu trở về Hà Nội, trong lòng hắn lo lắng, sợ hãi, không biết có hay không nên gọi điện thông báo tình hình cho Trần Dũng.
Trong phòng cấp cứu.
“Tình trạng thế nào?”
“Xuất huyết…tràn dịch cổ tử cung…đứa trẻ mất rồi, còn người mẹ đang trong cơn nguy hiểm…”
“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân ngày càng yếu…”
“Tiêm một mũi trợ tim!”
“Bác sĩ, cô ấy yếu quá…”
“Kích điện! Nhanh nào, nếu không chúng ta sẽ mất cô ấy…”
Ở một nơi nào đó cách bệnh viện phụ sản trung ương không xa, Trần Dũng giật mình trong cơn ngủ mơ màng, tim hắn hơi nhói lên một cơn đau thắt.
Trong lòng hắn bỗng hoảng hốt, chuyện gì vậy, vì sao hắn lại nóng ruột như thế?
Thư Lê tỉnh dậy, cô cảm thấy bụng dưới đau đớn, xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng.
Cô ngước mắt nhìn những ống truyền, chăn ga bệnh viện màu trắng, trong lòng nhàn nhạt một nỗi bi thương, nhìn xuống bụng dưới phẳng phiu của mình, nước mắt khe khẽ lăn dài.
Bé con của cô…giọt máu chưa ra đời của cô…đã đi rồi!
“Sao em lại làm như vậy với Thư Lê?” Vũ gằn giọng kéo mạnh “Anh và cô ấy đâu có gì.
Mà vì sao em biết chỗ này mà tới?”
Thoa trầm giọng “Em đi theo anh!”
“Vì sao em phải hãm hại Thư Lê…tính cách của em anh biết, em đâu phải người ghen tuông mù quáng như vậy?”
“Anh Vũ…” Thoa chậm rãi kéo tay chồng, hít một hơi thật sâu “Anh bình tĩnh nghe em nói.
Chị Phượng bảo em đến tìm cô gái đó đánh ghen, làm cho cô ta sảy thai.
Em…”
Vũ gạt phắt tay vợ, lớn giọng “Cái gì? Em có biết việc đó thất đức như thế nào không? Em có biết đứa con trong bụng cô ấy là của ai không?”
Thoa sợ hãi bám vào bắp tay chồng, nước mắt vòng quanh “Em biết…em có thể đoán được.
Nhưng...bé Nhím cần số tiền đó để chữa bệnh.
Chị Phượng nói chỉ cần làm xong việc, chị ấy sẽ cho nhà chúng ta 50.000$ để đưa con sang Sing chữa bệnh.
Chúng ta cần số tiền đó…bé Nhím còn nhỏ…”
Vũ cứng người.
Hắn không ngờ Phượng lại cao tay như vậy, cô ta thậm chí đã biết được con gái hắn đang mắc bệnh nan y cần một số tiền lớn để sang Sing chữa trị, cô ta thậm chí đã đánh vào điểm yếu của gia đình hắn, là Thoa…người vợ hết mực vì con của hắn.
“Cô ấy sao rồi?” Thoa run rẩy “Cô ấy tỉnh lại chưa…”
“Bác sĩ vừa làm phẫu thuật cho Thư Lê!” Vũ khàn khàn “Đứa trẻ…đi rồi.
Còn cô ấy đã qua cơn nguy hiểm.
Anh sẽ gọi cho anh Dũng, anh ấy cần phải biết việc này!”
“Không được!” Thoa lớn tiếng “Anh không được nói cho anh Dũng…nếu không chị Phượng sẽ…sẽ không cho chúng ta số tiền đó…không thể…”
“Thoa!” Vũ nắm chặt tay vợ “Chúng ta không thể cứu sống con gái dựa trên đồng tiền giết hại một sinh mạng được.
Không chỉ đứa bé đó, Thư Lê có thể không qua khỏi, em hiểu không? Em có thể ngồi tù, vì thế Phượng mới để em ra tay…”
“Không được!” Thoa vừa khóc vừa van xin “Em xin anh…em xinh anh một lần này thôi, không thể, không thể để bé Nhím gặp chuyện…em cầu xin anh, em chỉ có một đứa con, em cần số tiền đó để cứu nó.
Tội nghiệt này, một mình em gánh chịu…em xin anh hãy để em cứu con…”
Nhìn vợ, nhớ đến khuôn mặt xinh xắn ngây thơ của con gái, trái tim Vũ thắt lại.
Hắn có phải hay không nên bắt tay thỏa hiệp với ma quỷ? Hắn có phải hay không nên đồng thuyền với người phụ nữ lạnh lùng, độc ác kia? Phải, hắn có lí do chính đáng…hắn có lí do chính đáng…hắn không phải người xấu…
“Anh sẽ không nói chuyện chị Phượng, chỉ nói rằng…Thư Lê đang nằm viện thôi!”
Trần Dũng nhận được tin báo của Vũ thì bật dậy, không kịp thay quần áo ngủ, vội vã chạy xuống nhà lấy chìa khóa ô tô.
Phượng trở về nhà đúng lúc Trần Dũng đang ra cửa, cô tròn mắt nhìn chồng “Anh đi đâu giờ này, đã 10h rồi đấy!”
Trần Dũng liếc Phượng, hắn có nên nói cho cô biết tình hình của Thư Lê không?
“Anh đi có việc!” Trần Dũng quyết định không nói gì, anh linh cảm việc lần này của Thư Lê có lẽ liên quan gì đó đến người phụ nữ mang bộ mặt thản nhiên này.
Chỉ là linh cảm, nhưng anh linh cảm thì thường không sai lầm.
“Đi sớm về sớm!” Phượng hờ hững bước đi, chợt buông thêm một câu “Anh nên biết nơi nào mới là nhà của mình!” Nói xong cô bước lên cầu thang, trở về phòng ngủ.
Trần Dũng nheo mắt nhìn Phượng.
Vợ của hắn, càng ngày càng thay đổi!
“Anh Vũ…Thư Lê chưa tỉnh lại, liệu cô ấy có sao không?”
“Chắc cô ấy chỉ mệt thôi!”
“Liệu…nói dại lỡ như Thư Lê mà chết, em có bị đi tù không? Hay người đi tù là chị Phượng?”
“Nói linh tinh, đừng nói nữa.
Anh Dũng đến bây giờ…”
Trần Dũng đến kịp lúc đoạn hội thoại ngắn ngủi kia rơi vào tai hắn.
Hắn sững người, trốn sau góc tường.
Bàn tay hắn vô thức nắm chặt.
Vì sao chuyện của Thư Lê lại liên quan đến Thoa, vợ của Vũ? Thậm chí liên quan đến cả Phượng, vợ của hắn? Hắn có thể lờ mờ đoán ra 80% diễn biến.
Thư Lê…anh có lỗi với em.
Ngàn lần vạn lần, là lỗi của anh!
Trần Dũng núp sau góc tường thêm một lát rồi thản nhiên bước ra, khuôn mặt trầm tĩnh đến đáng sợ.
“Tôi đến rồi, đưa tôi tới phòng cô ấy!”
Trần Dũng mặc bộ quần áo sát trùng, ngồi bên giường Thư Lê, nắm tay cô.
Hắn nhìn khuôn mặt xanh xao, tái nhợt của cô, lại nhìn xuống vùng bụng phẳng phiu của cô.
Nơi đây…từng có một đứa trẻ, một đứa trẻ đã mang hình hài của con người, là kết tinh cảm xúc giữa hắn và cô.
Hắn mơ hồ không biết đó có thể gọi là yêu, hay rung động? Nhưng với hắn…quãng thời gian đó, hạnh phúc đó, hắn chưa từng hối hận.
Điều hắn cảm thấy hối hận duy nhất bây giờ là hắn tưởng mình mạnh mẽ, tưởng mình có thể bảo vệ Thư Lê và con, nhưng không phải vậy.
Hắn mơ hồ, hắn hờ hững, hắn biết Phượng là loại phụ nữ như thế nào nhưng vẫn ngơ ngác bỏ mặc Thư Lê bị Phượng hãm hại, bị Phượng tổn thương hết lần này tới lần khác.
Nếu Diễm là loại phụ nữ cho rằng mình thông minh, thì Phượng lại là người phụ nữ thực thông minh thực sự, thông minh tới mức đáng sợ.
Nhiều lúc chính hắn còn cảm thấy hắn không thể đấu lại người phụ nữ đầu gối tay ấp hơn 20 năm của mình.
Trần Dũng nắm chặt bàn tay!
Phải, hắn đã làm mất đi một đứa con, nhưng Phượng cũng giết chết một đứa con của hắn.
Mối nợ đó, coi như chấm dứt! Nhưng còn Thư Lê, cô ấy vô tội, cô ấy thậm chí không ở bên cạnh hắn một phút một giây kể từ khi Phượng trở về, cô ấy thậm chí đã trốn đến vùng hẻo lánh để lánh đi cuộc sống xô bồ, để an bình sinh con, vậy mà Phượng còn không dung tha cho cô ấy.
Cô ấy không phải thứ đàn bà chen chân vào giữa bọn họ, bởi vì thời điểm cô ấy xuất hiện trong đời hắn, thậm chí Phượng còn coi như hắn không tồn tại, ngay cả sự sống chết của hắn, cô còn không quan tâm.
Hắn những tưởng Phượng đã thực sự rời bỏ hắn, nhưng rồi cô trở lại, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên hãm hại người đàn bà từng ở bên cạnh hắn… Cô ấy, vợ hắn, đã không còn là người đàn bà hắn yêu.
Trước đây cô ấy mạnh mẽ, thông minh chứ không lạnh lùng, độc ác.
Trước đây cô ấy yêu hắn bằng sự chân thành, chứ không dung mưu mô để đoạt lấy hắn.
Phượng, em thay đổi thật rồi!
Thư Lê he hé mắt, nhìn thấy Trần Dũng trầm mặc ngồi bên giường.
Cô cảm thấy thực đau lòng.
Người đàn ông mà cô yêu, cô đã không thể giữ được giọt máu của hắn…cô là người mẹ tồi tệ!
“Dũng…” Thư Lê yếu ớt gọi.
“Anh ở đây!”
“Em xin lỗi!”
“Em có lỗi gì sao?”
“Em bé…không còn rồi!”
Một khoảng không gian im lặng đến đáng sợ, Trần Dũng nắm chặt bàn tay.
Cô ấy xin lỗi hắn? Cô ấy chắc hẳn không biết rằng tất cả chỉ là một âm mưu, một âm mưu do vợ hắn một tay sắp đặt.
Cô ấy có lỗi gì? Cô ấy vô tội…
“Em đừng lo nghĩ nhiều!” Trần Dũng bình tĩnh “Hãy cố gắng nghỉ ngơi…”
Thư Lê thấy hắn đứng dậy định rời đi thì vô thức nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng “Cho em…nắm tay cha của con em được không…xin anh…chỉ 5 phút thôi…sau đó em sẽ trả anh nguyên vẹn về với vợ của mình.
Sau này…đừng bao giờ gặp lại em nữa…”
Sợi dây kết nối duy nhất giữa cô và hắn cũng đứt rồi.
Cô chỉ muốn nắm tay hắn một chút, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn một chút, một chút mà thôi.
Dù chỉ 5 phút, nhưng với cô, đó là vĩnh cửu.
Vai Trần Dũng hơi run rẩy.
Sâu thẳm từ trái tim, hắn nhận ra mình đã yêu người con gái ấy!
“Nói cho tôi tất cả sự việc!” Trần Dũng ngồi sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Vũ.
“Việc…việc gì? Tôi không hiểu ý của giám đốc…” Vũ lắp bắp.
Hắn cảm thấy mồ hôi ướt lạnh cả sống lưng.
“Vũ, cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi?”
“Dạ…15 năm…”
“Tôi hiểu cậu, có khi còn hơn cả vợ cậu nữa.
Thoa ấy…người phụ nữ mà cậu nói rằng ghen tuông đẩy ngã Thư Lê ấy!”
Vũ hoảng hốt nhìn Trần Dũng.
“Khi nói dối, cậu sẽ lắp bắp, sẽ đổ rất nhiều mồ hôi!”
“Khi nói dối, tai cậu sẽ rất đỏ!”
“Tôi đã gặp em dâu, cô ấy không phải thứ đàn bà ghen tuông tới mức làm người khác sảy thai.
Nói đi, tôi đang nghe!”
Vũ nhìn xuống lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi…sự thật, hắn không thể tiếp tục giấu giếm nữa rồi!
Vũ rời khỏi phòng làm việc của Trần Dũng, để mặc hắn chìm trong suy tư.
Năm hắn 17 tuổi, hắn bị chính cha của mình đưa vào con đường nghiện ngập.
Mẹ hắn thì đau bệnh, hắn không thể không nghe theo sự dụ dỗ của người mà hắn gọi là “bố” ấy.
Hắn đi ăn cắp, đi móc túi, đi lừa gạt người ta để lấy tiền hút chích.
Hắn là thứ thanh niên hư hỏng, là tầng lớp đáy của xã hội.
Ngày ấy, hắn định móc túi Phượng nhưng bị cô phát hiện.
Cô ấy định la lên, nhưng hắn lao vào bịt miệng Phượng, nói với cô hắn chỉ là người muốn làm quen thôi.
Vậy mà Phượng, không hiểu ngốc thật hay giả ngốc, ngây ngô tin lời hắn.
Hắn biết Phượng là tiểu thư con nhà giàu nên ban đầu hắn ở bên cô để lợi dụng, moi tiền hút chích.
Sau này Phượng phát hiện ra hắn nghiện, hắn lại tìm mọi cách xua đuổi cô.
Hắn biết hắn đã động lòng với Phượng, không muốn cô ở bên cạnh thứ đàn ông hạ lưu, không có tương lai như hắn.
Nhưng cô gái ngốc của ngày ấy, nằng nặc đòi bám theo hắn, nằng nặc tiếp cận hắn, nằng nặc giúp hắn cai thuốc.
Đó là quãng thời gian, có lẽ là hạnh phúc nhất của cuộc đời hắn.
Hắn từng chờ Phượng 6 năm khi cô sang Anh Quốc du học.
Hắn từng bỏ qua tất cả, dù Phượng không thể sinh con, miễn là hai người bọn họ được hạnh phúc.
Hắn từng yêu cô đến mù quáng, bất chấp tất cả…
Nhưng người hắn yêu, có lẽ là Thu Phượng của hơn hai mươi năm trước, một cô gái tuy thông minh nhưng luôn tỏ vẻ ngờ nghệch, một cô gái với trái tim lương thiện, thuần khiết…chứ không phải người đàn bà độc ác, sẵn sàng dùng mưu kế gạt bỏ mọi chướng ngại vật ngáng chân mình như bây giờ!
Hắn từng nhìn Phượng hại đối thủ làm ăn phải ngồi tù, gia đình tan nhà nát cửa, chỉ để phục vụ lợi ích của cô, nhưng hắn mặc kệ, cô ấy là vợ hắn.
Hắn từng nhìn Phượng đẩy chính em họ ngờ nghệch của mình ột người đàn ông không tốt, chỉ vì biết rằng cô em họ ấy có tình ý với hắn.
Nhưng hắn mặc kệ, cô ấy là vợ hắn.
Hắn từng nhìn Phượng hãm hại người ta đến mất đi tất cả, rồi thả cho người ta một cái phao, để người ta chịu ơn mình, làm việc dưới trướng của mình.
Nhưng hắn mặc kệ, cô ấy là vợ hắn.
Dù cô ấy có mưu mô, xảo quyệt thế nào, cô ấy vẫn là vợ hắn, người mà hắn yêu.
Hắn có thể chấp nhận tất cả, nhưng không thể chấp nhận Phượng hại chết con hắn, thậm chí Thư Lê có thể sẽ chết nếu như không cấp cứu tại bệnh viện tuyến trên kịp thời.
Hắn nên làm thế nào?
Yêu Phượng? Hắn nhận ra mình đã không còn thứ tình cảm “bất chấp tất cả” ấy nữa rồi.
Để mặc Phượng? Hắn không thể để cho Thư Lê, cho đứa con vô tội của hắn còn chưa kịp chào đời đã phải lìa xa, phải chịu ấm ức.
Đối phó với Phượng? Cô ấy là vợ hắn, là mẹ của con hắn.
Hắn có thể nhẫn tâm với cô ấy sao?
Trần Dũng lấy tay day trán.
Hắn phải làm gì? Phải làm gì bây giờ?
Thư Lê xuất viện, Vũ đưa cô tới một căn hộ chung cư cao cấp, sắp xếp cuộc sống cho cô.
“Đây là đâu?” Thư Lê yếu ớt hỏi Vũ.
“Đây là nơi anh Dũng dặn tôi sắp xếp cho cô.
Tạm thời cô đừng đi đâu, hãy nghỉ ngơi cho tốt…sau này nếu có kế hoạch gì thì tính sau, được không?”
Thư Lê im lặng, thẫn thờ.
Quả thực cô không còn muốn liên hệ với hắn, dựa vào sự sắp xếp, che chở của hắn, nhưng cô là một người phụ nữ yếu ớt, thân cô thế cô, không có chỗ dựa.
Ngay cả ngôi nhà ở Bắc Ninh mà cô đã trả 6 tháng tiền nhà, cô cũng không thể quay trở về.
Đối với người ở quê, thứ đàn bà cướp chồng, chửa hoang như cô sẽ không được người ta tiếp nhận, cô sẽ không thể sống yên ổn trong ngôi làng yên bình ấy.
“Tạm thời cứ như vậy đi.
Khi tôi có sức khỏe, có thể tìm việc làm, tôi sẽ rời khỏi đây!”
“Cô Lê!”
Thư Lê ngước mắt nhìn Vũ.
“Thật xin lỗi…vợ tôi…”
“Thôi được rồi!” Thư Lê ngắt lời “Những chuyện đã qua xin anh đừng nhắc lại được không…”
Vũ im lặng, cảm giác tội lỗi đè nặng lên trái tim hắn.
Hắn chỉ muốn nói cho Thư Lê biết hết tất cả sự thật, nhưng hắn không đủ can đảm, mà Trần Dũng cũng không để cho hắn nói.
“Vậy…tôi về.
Cô nghỉ ngơi đi!”
“Cherry, anh trở về rồi.
Em có thể tới gặp anh không?”
“Pete, anh điên rồi.
Em đã nói em không muốn liên quan đến anh nữa…em đã có gia đình…”
“Đến gặp anh, anh ở khách sạn F, nếu không tới…anh sẽ gặp chồng em!”
“Anh…”
“Anh thực sự nhớ em!”
Phượng thẫn thờ.
Phía bên ngoài cửa phòng ngủ của bọn họ, Trần Dũng lạnh lùng mím môi.
Phượng lặng lẽ thay quần áo rồi lái xe tới khách sạn F, tìm đến cửa phòng của Pete, gõ cửa.
Khuôn mặt đẹp như vẽ của Pete xuất hiện, hắn là sự kết hợp hoàn hảo của hai dòng máu Âu – Á, với chiều cao tiêu chuẩn của một người mẫu hạng A.
Hắn kéo Phượng vào bên trong, thì thầm “Cherry, em đã tới…”
Phượng cảm thấy người cô mềm nhũn trong lòng Pete, cảm nhận hương thơm quen thuộc trên người hắn.
Không được, cô đang từng bước trở lại bên chồng, cô không thể mềm lòng…
“Buông em ra…” Phượng giẫy ra.
“Em không nhớ anh sao? Anh đã rất nhớ em!”
“Pete, em đã có chồng rồi…”
“Anh không bắt em phải bỏ chồng.
Chỉ cần…không quen anh thôi, được không?” Pete vừa nói vừa bước tới bên Phượng, kéo cô vào lòng, dùng bờ môi quyến rũ đặt lên môi cô, mạnh mẽ mút lấy, Phượng quay đi nhưng hắn dùng tay kéo cô lại, đặt lưỡi liếm lên vành tai cô khiến cô rên lên, mút lên cổ cô khiến cơ thể cô nóng bừng.
Phượng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của hắn, không thể cưỡng lại hương thơm nam tính trên người hắn.
Ban đầu cô còn cựa quậy phản kháng một cách yếu ớt, nhưng sau đó, cơ thể cô phản ứng lại những kích tình của Pete, cô vòng tay kéo đầu hắn sát lại, tiếp nhận nụ hôn hoang dại của hắn.
Giống như 8 tháng trước, cô đã không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của ngươi đàn ông này, thì bây giờ cũng vậy.
Xét về khía cạnh tình dục, người phương tây luôn có sức khỏe và kĩ năng, sự hoang dại hơn người Châu Á rất nhiều.
Có lẽ…cô thích ở bên hắn, đơn giản vì tình dục.
Dũng đã không chịu ở bên cô, không sao, đã có Pete! Pete bế Phượng đặt lên mặt bàn, thì thầm “Hôm nay anh sẽ bù đắp những ngày chúng ta xa nhau!”
Trong căn phòng khách sạn 5 sao sang trọng vang lên những tiếng rên rỉ đầy kích tình…
Phượng uể oải tỉnh lại trong lòng Pete.
Phải, hắn luôn là người mang đến cho cô những thăng hoa mà từ lâu Trần Dũng không đem tới.
Không phải Trần Dũng kém, chỉ là giữa bọn họ hình như thiếu đi cái gì đó mới mẻ, cái gì đó phiêu lưu, mạo hiểm, khiến cho người ta say mê, vừa muốn bước vào, vừa muốn bỏ chạy… Pete là thứ thuốc gây nghiện của Phượng, thứ heroin hảo hạng!
“Em tỉnh?” Pete vuốt ve gò má trắng hồng của Phượng.
“Em phải về, chồng em…sẽ tìm em!” Phượng ngồi dậy mặc quần áo.
Dù biết Dũng sẽ không để ý tới cô, không quan tâm cô đi đâu.
Hắn vẫn còn tránh mặt cô kể từ khi hắn biết cô tính kế Thư Lê…nếu hắn biết cô làm cho cô ta sảy thai thì hắn sẽ biểu hiện như thế nào?
“Anh không thấy chồng em gọi điện!” Pete hờ hững “Giữa em và chồng có chuyện gì sao?”
“Em và chồng em rất hạnh phúc!”
“Vậy mà em cư xử như một người đàn bà khát tình lâu ngày vậy!”
“Pete!” Phượng nghiêm giọng “Chuyện giữa chúng ta chỉ dừng ở mức độ bạn tình.
Em không thể mang cuộc đời ngắn ngủi còn lại để đánh cược vào người đàn ông…không có tính an toàn như anh!”
“Anh không có tính an toàn sao?”
“Anh sẽ không lấy em, Pete.
Em không thể chơi bạc được, em đã gần 40 tuổi rồi!”
“Phụ nữ phương Tây hơn 60 tuổi vẫn làm tình rất giỏi và vẫn có thể kết hôn.
Cherry, em còn trẻ, em rất đẹp, rất gợi cảm…”
“Em là người Châu Á!” Phượng đứng dậy “Em về nhà đây.
Anh ở đây bao lâu?”
“1 tháng? 2 tháng? Có lẽ là nửa năm…tùy thuộc vào em muốn anh ở lại bao lâu!” Pete hài hước nói.
Hắn là một tên nhà giàu rảnh rỗi, được cha mẹ để lại một gia tài thừa kế kếch xù.
Hắn không ngại tiêu tiền, chỉ là hắn sẽ sẵn sàng chi tiền cho việc gì mà hắn muốn.
“Em sẽ chỉ động liên lạc với anh!” Phượng soi gương sửa lại đầu tóc, quần áo, đánh son rồi mỉm cười bước đi.
Bước xuống sảnh khách sạn, Phượng hoảng hốt nhận ra một bóng dáng quen thuộc mà nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng.
Hắn lặng im ngồi trên ghế chờ của khách, hai bàn tay rắn chắc lồng vào nhau, khuôn môi cương nghị hơi mím lại, ánh mắt lạnh lùng.
Trần Dũng nhìn Phượng bước ra, cười nhạt “Em xong rồi à, anh đã chờ em…” hắn giơ đồng hồ Rolex trên tay ra nhìn “4 tiếng 15 phút…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...