Ái Tình


“Ọe…ọe…” Thư Lê chạy vội vào vệ sinh nôn khan.
“Cháu sao thế?” Bà Hạnh nhíu mày nhìn Thư Lê.

Bà Loan đã dặn dò phải để ý Thư Lê cẩn thận, vì con bé không phải là bảo mẫu bình thường mà là người bà quan tâm, yêu quý nên bà Hạnh luôn chú ý đến Thư Lê.
“Chắc cháu bị dạ dày…không sao đâu bác ạ…”Thư Lê vừa nôn khan vừa mệt mỏi trả lời.

Trước đây cô từng uống rất nhiều rượu, bởi vậy có thời gian cô bị loét dạ dày phải nhập viện theo dõi, có lẽ đợt này lo nghĩ nhiều nên bệnh cũ tái phát.
Bà Hạnh nhìn Thư Lê thăm dò.

Dạo này con bé có vẻ xanh xao hơn, khuôn mặt sạm lại, là cơm nước trong nhà không đủ chất hay sao?
ĐợiThư Lê bế bé Dương về phòng, bà Hạnh lấy điện thoại thông báo tình hình sức khỏe của Thư Lê cho bà Loan.
Nghe điện thoại xong, bà Loan hơi thẫn thờ.

Nôn khan? Không phải chứ? Chả lẽ…bà dặn bạn mình để ý tình hình Thư Lê cẩn thận rồi suy tính.

Lỡ như Thư Lê có thai với Dũng thì tính sao? Không được, bà phải tìm hiểu kỹ việc này mới xong.
Trần Dũng vẫn ngủ chia phòng với Phượng.

Hắn không biết vì sao mình chưa thể chấp nhận sự xuất hiện trở lại của cô trong ngôi nhà này.
Hắn không đơn giản chỉ mang tình nghĩa vợ chồng với Phượng, mà giữa họ từng có một thứ tình yêu sâu sắc, một thứ tình cảm sống chết có nhau.
Từng có một thời gian Phượng không thể mang thai, Dũng vẫn tìm mọi cách chạy chữa, cũng chưa bao giờ có ý định bỏ cô để lấy người khác.

Mãi cho đến hơn 5 năm trước, Phượng có thai…lại là sinh đôi, lúc ấy hắn cảm giác mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian, không gì có thể chia cắt bọn họ.

Thậm chí khi Phượng rời khỏi Việt tới Anh Quốc, bỏ mặc hắn, hắn vẫn chưa từng bao giờ quên cô, chưa từng bao giờ ngừng yêu cô…
Cũng bởi vì nhớ Phượng, Trần Dũng gặp Kiều My, một cô gái có nét hao hao giống vợ mình, mặc cho tính cách của cô ta thật đáng ghét, hắn vẫn ở bên cạnh cô ta, dù rằng không thoải mái, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng vợ mình ở đó mà thôi…
Nhưng…có những thứ là khoảng cách, là vết thương, dù có cố tỏ ra nó chưa từng tồn tại nhưng sự thật không phải như vậy.

Vết thương vẫn là vết thương, đã bị thương thì không thể lành lặn như lúc ban đầu.
Hắn và Phượng, giữa hai người đã tồn tại một khoảng cách, đó là sự vô tình của cô.
Ngày ấy hắn nhập viện, phải mổ cắt một phần dạ dày vì loét quá nặng…trước khi phẫu thuật, hắn gọi cho Phượng, thì thào “Mai anh sẽ phẫu thuật!”
“Vậy sao?” Phượng hờ hững “Giữ sức khỏe!”
Cô cúp máy.
Hắn đã từng tuyệt vọng.

Tuyệt vọng tới mức muốn cho ca phẫu thuật ấy không thành công, bởi vì người hắn yêu thương nhất đã không còn quan tâm đến hắn, coi hắn như người dưng xa lạ.
Lúc ấy…Phượng ở đâu? Cô ấy không ở bên cạnh hắn.
Khi hắn gặp Thư Lê, vẻ tuyệt vọng yếu ớt của cô, đau khổ của cô…gợi cho hắn nhớ tới nỗi đau khi Phượng rời xa hắn.
Hắn cũng từng uống rượu say như vậy, cũng từng đau khổ gào tên người mình yêu như vậy.

Hắn thấy bản thân mình trong hình dáng say rượu khốn khổ của Thư Lê.

Hắn bỗng tò mò về cô, muốn biết về nỗi đau nào đã khiến cô trở thành như thế? Rồi hắn biết, mình động lòng.

Động lòng trước một người con gái ngây ngô, yếu ớt…rồi hắn nhìn cô dần mạnh mẽ, dần trưởng thành, dạy cho cô những bài học đối xử với kẻ thù.

Hắn giúp cô báo thù, giang tay bảo vệ cô.

Ở bên cạnh Thư Lê, hắn có cảm giác mình là một người đàn ông, một kẻ mạnh mẽ, những cảm giác mà hắn không cảm thấy khi ở bên cạnh vợ mình, người phụ nữ đã quá tài giỏi, quá hoàn hảo, chưa từng bao giờ phải dựa vào hắn.
Trần Dũng lấy tay đè lên ngực…tim hắn đang đập rất mạnh.
Hắn không biết giờ này Thư Lê đang ở đâu, đang làm gì, cuộc sống của cô có tốt không? Dù chỉ một cuộc điện thoại là có thể biết tất cả, nhưng hắn không làm như vậy.

Quên đi, hắn và cô, đã kết thúc rồi!
Phượng là vợ hắn!
Bảo là con hắn!
Còn Thư Lê, cô ấy chỉ là một nhánh cỏ bên đường mà thôi…
“Em…ổn chứ?” Hoàng hẹn Thư Lê tới một quán café để nói chuyện.

Qua tìm hiểu của hắn, vợ Trần Dũng đã trở về, Thư Lê thì rời khỏi ngôi nhà đó, tới làm bảo mẫu ột gia đình khác.
“Tôi ổn!” Thư Lê nhạt nhẽo nói “Tôi nghe bà nội bé Lương nói ông bà đi du lịch Phú Quốc đưa cả con đi.

Bao giờ thì đưa con trở về?”

“3-4 ngày nữa sẽ trở về rồi!” Hoàng nhìn Thư Lê.

Dạo này cô hơi xanh xao, quầng mắt hơi đậm màu, cô thức đêm sao? Cô đau lòng sao? Vì hắn, Trần Dũng sao?
“Anh nghe nói vợ của hắn trở về.

Em…”
“Chuyện này không liên quan đến anh!” Thư Lê ngắt lời “Nếu anh hẹn tôi tới chỉ để nói chuyện này thì tôi về đây!”
“Em cảm thấy có đáng hay không? Anh đã nói rồi…hắn ta không đáng tin, chưa bao giờ đáng tin.

Hắn ta đã có vợ, có con.

Em định làm người thứ ba hay sao?”
“Dương Minh Hoàng!” Thư Lê gằn giọng “Anh cẩn thận lời nói của anh cho tôi.

Tôi và Dũng đã chấm dứt, anh không thấy tôi đã rời khỏi nhà anh ta hay sao?”
Cô liếc hắn, cười nhạt “Nếu anh ấy không đáng tin, vậy anh là người đáng tin hay sao?”
“Anh…” Hoàng bật dậy “Anh là đàn ông.

Đàn ông sẽ quay trở về với vợ con, giống như Trần Dũng, hắn cũng bỏ mặc em để quay về với người vợ xinh đẹp của hắn.

Anh đã hối hận rồi, em hãy cho anh một cơ hội làm lại, được không…”
“Tôi không có hứng!” Thư Lê cầm túi đứng lên “Tôi sẽ tới thăm con khi nó trở về.

Chào!”
Hoàng nắm lấy tay cô, chợt Thư Lê lại ôm ngực nôn khan “Ọe…ọe…” Cô chạy vội vào nhà vệ sinh của quán café, Hoàng đứng nhìn theo cô, nheo mắt.
“Em có thai sao?” Khi Thư Lê xanh xao trở về, Hoàng tức tối gầm lên.
Thư Lê hơi hoảng hốt.

Có thai? Cô có thai…
Cô cứ nghĩ mình tái phát bệnh dạ dày, chưa từng nghĩ mình có khả năng có thai.

Có thai? Có thể sao…cô có thai với hắn sao?
Thư Lê thẫn thờ đến đơ người.

Hoàng kéo tay cô, lớn giọng “Em nói đi…là có thai sao?”
Thư Lê giật tay ra khỏi hắn, lạnh lùng “Có hay không cũng không liên quan đến anh!” Vừa nói cô vừa cầm túi xách, lảo đảo bỏ đi.
Hoàng đứng tại chỗ nghiến răng.

Trần Dũng, nếu Thư Lê có thai, hắn sẽ không để cho đứa bé ra đời.

Thư Lê sẽ chỉ được phép có bé Lương, chỉ được phép quay về bên hắn!
Hai vạch!
Là hai vạch…
Thư Lê đờ đẫn cầm chiếc que thử thai trước mặt.

Que thử…có thể nhầm không nhỉ?
Thư Lê lại rút một chiếc que thử khác ra khỏi túi, tiếp tục thử.
Lại là hai vạch.
Cô ôm đầu.

Vì sao trong lúc này cô lại có thai? Vì sao lại là lúc này…vì sao lại là khi cô và hắn đã chấm dứt, vợ hắn từ Anh Quốc trở về.

Thậm chí lúc này có lẽ hắn đã quên mất trên đời này có một người tên là Thư Lê, thậm chí hắn đang vui vui vẻ vẻ bên người vợ yêu bao nhiêu năm chung sống, mối tình hoàn hảo của hắn.
Cô phải làm gì bây giờ? Giữ đứa trẻ? Cô lấy tư cách gì giữ nó, lấy tư cách gì nuôi nấng nó? Rồi bé lớn lên sẽ ra sao khi không có cha, còn mẹ nó chỉ là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, chỉ là một tình nhân có thời hạn.
Bỏ nó đi, cô…không nỡ làm như vậy.

Nó là máu mủ, là đứa con kết tinh giữa cô và hắn.

Dù có lẽ hắn không yêu cô, nhưng cô yêu hắn, yêu hắn từ trong cốt tủy.

Cô có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con ruột thịt của mình sao?
“Bà Loan à, tôi nói cho bà nghe, con bé Lê đó có thai rồi.


Hôm nọ tôi thấy nó nôn khan, hôm qua thì thấy que thử thai vứt trong thùng rác!” Bà Hạnh gấp rút gọi điện cho bà Loan để thông báo tình hình.
“Sao cơ? Bà nói sao…có thai…” Bà Loan hoảng hốt.
“Dũng, mẹ đây…mở cửa đi!” Bà Loan đứng trước cửa phòng làm việc của Dũng gõ mạnh.

Dạo này con trai bà thường xuyên ngủ ở phòng làm việc mà không về phòng ngủ, mối quan hệ giữa Trần Dũng và Phượng chưa được trở lại bình thường.

Người mừng nhất khi Phượng trở về có lẽ là Bảo Nam.
Trần Dũng có lẽ gầy đi một chút, khuôn mặt hốc hác bơ phờ, râu ria chưa kịp cạo.

Mấy hôm nay hắn mất ngủ, không hiểu vì sao mỗi khi nhắm mắt, hắn luôn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thư Lê…
Là hắn nhớ cô, hay là hắn cảm thấy có lỗi vì bỏ mặc cô khi Phượng trở về?
Không đúng, giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ tình nhân, hắn thậm chí chưa từng cam kết sẽ ở bên cô cả đời.

Hắn không có lỗi!
“Có việc gì vậy mẹ? Nếu là chuyện của con và Phượng thì mẹ hãy để bọn con tự giải quyết!”
Bà Loan nhìn con trai một cách lạnh lùng.
“Thư Lê có thai rồi, nó có nói với con không?”
Bàn tay Trần Dũng hơi run lên.
Có thai? Thư Lê có thai?
“Con chưa hề biết việc này!” Hắn cố kiềm chế sự xúc động, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Vậy con tính sao?”
“Chuyện của con, con sẽ tìm cách giải quyết.

Mẹ yên tâm…”
Bà Loan bước ra khỏi phòng làm việc thì đụng mặt Phượng đang đứng trước cửa phòng.

Không biết cô có nghe được điều gì hay không, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh, nhã nhặn.
“Mẹ, mẹ ăn sang chưa?” Phượng nở nụ cười xinh đẹp.
“Mẹ ăn bây giờ!” Bà Loan trả lời rồi quay người đi, không nhìn lại.

Trong lòng bà vẫn còn có khúc mắc, bà vẫn chưa thể tiếp nhận Phượng như lúc trước được.
Phượng đứng trước cửa phòng Dũng, môi hơi mím lại.

Khi nãy bà Loan không sập hẳn cửa nên cô đã nghe thấy tất cả.

Có thai? Cô ta ở bên anh ấy vài tháng đã có thai sao? Điều mà cô cố gắng gần 20 năm mới có thể có được.

Không thể, cô không thể để cho người đàn bà đó sinh con cho Dũng, có mối rang buộc với Dũng.

Cô phải làm tất cả để ngăn chặn việc này!
Trần Dũng lái chiếc Lexus mà hắn mua tặng Phượng đã lâu không sử dụng tới trước cửa căn biệt thự nơi Thư Lê đang làm việc cho bạn bà Loan để chờ cô ra khỏi nhà.

Hắn không dám gọi điện cho cô, một phần vì hắn sợ rằng cô cũng sẽ không muốn gặp hắn vào lúc này, thậm chí đến chiếc xe bình thường hắn hay đi hắn cũng không dám lái tới.

Hắn biết tính cách của Thư Lê, khi gặp những việc mông lung khó giải quyết, cô ấy sẽ trốn tránh trước rồi mới đối mặt.
Hắn đang châm thuốc thì nhìn thấy một chiếc Camry màu đen chầm chậm lái tới, Hoàng bước xuống xe, khoát tay chờ đợi.

Hoàng đến đây làm gì? Hắn chờ Thư Lê sao? Chẳng lẽ sau khi rời khỏi hắn, Thư Lê lại quay lại với thằng đàn ông đốn mạt ấy? Trần Dũng vô thức nắm chặt vô lăng.
Thư Lê cầm giỏ ra ngoài, có lẽ cô ấy đi chợ.

Cô nhìn thấy Hoàng thì hơi sửng sốt, sau đó tiến tới nói chuyện với hắn.

Hai người bọn họ đang tranh cãi có vẻ gay gắt, Thư Lê định bỏ đi thì Hoàng kéo cô lại ôm cô vào lòng, cô giãy giụa tránh hắn…
Trần Dũng không nhịn được, hắn đẩy cửa xe bước ra ngoài, gằn giọng “Hai người đang làm gì vậy? Bỏ cô ấy ra…”
Hoàng sửng sốt, sau đó buông Thư Lê ra.

Hắn nhếch mép cười “Giám đốc Trần Dũng, anh tới đây làm gì?”
“Tôi không có trách nhiệm phải khai báo với anh…”

“Hừ!” Hoàng hừ lạnh “Anh cũng không có tư cách bảo tôi buông cô ấy ra, cũng chẳng có tư cách đến đây!”
Hai người đàn ông nhìn nhau hằn học.
Thư Lê cứng đờ nhìn Trần Dũng.

Đã bao lâu cô không gặp hắn? 1 tuần? 2 tuần…chính xác đã 18 ngày nay cô rời xa hắn.

Hắn gầy đi, đôi mắt trũng sâu.

Hắn…vẫn thế, vẫn là người khiến tim cô đập mạnh mỗi khi nhìn thấy, vẫn toát ra vẻ nam tính đáng mê hoặc, vẫn đôi môi bạc lạnh mím chặt! Đáng tiếc, hắn không phải là người đàn ông của cô, cô không thể chạm vào hắn, yêu thương hắn được nữa…
Bỏ qua Hoàng, Trần Dũng quay sang Thư Lê “Tôi có chuyện muốn nói với em!”
Thư Lê chưa kịp trả lời thì Hoàng đã nói “Anh gặp vợ tôi có chuyện gì?”
Trần Dũng bình tĩnh “Vợ anh? Anh Hoàng, hình như anh bị ảo tưởng thì phải, anh và Thư Lê đã ly hôn, cô ấy không còn là vợ anh nữa.

Cô ấy gặp ai và có quan hệ với ai cũng không cần thiết phải hỏi qua anh và báo cáo với anh…”
“Chúng tôi là vợ chồng, vợ chồng thì sẽ trở lại bên nhau.

Giống như anh và vợ anh vậy.

Anh đến đây gặp Thư Lê, cô ấy có biết không? Hay có cần tôi gọi điện báo cáo với vợ anh giúp anh…” Hoàng cười hờ hững.
“Im đi!” Thư Lê lên tiếng “Anh gặp tôi có việc gì?”
“Chuyện quan trọng!” Trần Dũng gằn giọng, ánh mắt hơi liếc xuống bụng Thư Lê.

Trong bụng cô ấy…đang có con của hắn sao?
Hoàng nắm chặt tay nhìn Thư Lê theo Trần Dũng bước lên xe, nghiến răng nhìn chiếc xe phóng vút đi.
Phía xa, một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc đầm Dior màu trắng tinh xảo, khuôn mặt hờ hững ra lệnh cho tài xế taxi “Đi theo chiếc xe kia!”
Trần Dũng lái xe như một kẻ điên, hắn vẫn im lặng.
Thư Lê cũng im lặng.
Cuối cùng cô cũng mở lời trước “Anh nói đi!”
“Em gặp gỡ với hắn sao?”
“Chuyện đó…không liên quan đến anh!” Thư Lê mệt mỏi nói.
“Hắn là thằng đàn ông tồi tệ, phụ bạc.

Em định một lần nữa trở lại bên hắn sao?”
“Đó là việc của tôi!”
Trần Dũng siết chặt vô lăng.

Hắn không quen với một Thư Lê lạnh lùng, trầm tĩnh như vậy.

Trước đây cô ấy sẽ luôn nghe theo hắn, luôn núp trong lòng hắn để hắn bảo vệ.

Hắn từng muốn cô trở nên mạnh mẽ, nhưng khi cô mạnh mẽ tới mức tuột ra khỏi vòng tay của hắn, hắn lại cảm thấy hoang mang…
“Em…có thai sao?” Trần Dũng hơi thấp giọng.

Trái tim hắn đập liên hồi.

Dù biết mẹ hắn sẽ không nói sai sự thật, nhưng hắn vẫn muốn chính Thư Lê xác nhận.

Cô có thai sao?
“Anh…” Thư Lê hơi hoảng hốt.

Vì sao hắn biết nhanh như vậy? Thậm chí cô mới phát hiện ra việc này ngày hôm qua.

Hôm nay Hoàng đến đây cũng là vì việc này, hắn nói muốn cô bỏ đứa bé, sau đó trở về bên cạnh hắn nhưng cô không chịu.
“Đúng là như vậy sao?”
“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Thư Lê cười nhạt “Tôi có con hay không cũng không liên quan đến anh nữa.

Chúng ta chấm dứt rồi, làm ơn đừng liên quan đến cuộc đời tôi nữa!”
“Nhưng đó là con của tôi!”
“Sẽ không!” Thư Lê mệt mỏi nhắm mắt “Sẽ chẳng có đứa trẻ nào mang họ Trần, nói cách khác, anh hãy coi nó như chưa từng tồn tại!”
Trần Dũng im lặng.
“Anh hãy quay về bên vợ đẹp, con ngoan, sống cuộc sống mà từ trước đến giờ chưa từng có Thư Lê tôi xuất hiện.

Còn đứa bé…có lẽ tôi sẽ bỏ nó!” Thư Lê lạnh lùng.
“Em không nên làm như vậy!” Trần Dũng gầm lên “Đứa trẻ vô tội…”
“Nhưng mẹ nó có tội, tôi chỉ là nhân tình của anh, anh có vợ, có con…tôi lấy tư cách gì sinh nó ra?”
Trần Dũng im lặng.
Phải, cô có tư cách gì sinh nó ra?
Hắn có tư cách gì bắt cô giữ đứa trẻ trong khi không thể đảm bảo cho cuộc sống của cô sau này.

Về vật chất, hắn có thể nuôi cô và con cả đời.

Nhưng về tinh thần, hắn không thể bắt cô sinh con của hắn rồi ở vậy cả đời, hắn cũng không thể nhìn cô và con của hắn ở bên cạnh người đàn ông khác… Giữa cô và hắn có quá nhiều khoảng cách, mà đứa trẻ này, chính là sinh ra không đúng thời điểm.

Nhìn Thư Lê lặng lẽ trở về căn biệt thự kia, Trần Dũng cảm thấy bất lực.

Hắn nhận ra rằng dù đứng ở đỉnh cao danh vọng và quyền lực, tiền tài nhưng có những sự việc hắn không thể nào quyết định, không có tư cách quyết định.

Hắn thất sự thất bại!
“Trong thẻ có 100.000$!” Phượng vừa cười uyển chuyển vừa đặt thẻ atm lên bàn “Cô hãy cầm lấy và rời khỏi nơi này.

Nếu thiếu, báo với tôi, tôi sẽ cấp thêm cho cô.

Còn nữa, đứa trẻ của Dũng – không thể giữ!”
Thư Lê nhìn khuôn mặt xinh đẹp trang nhã của Phượng, lại nhìn xuống chiếc thẻ atm trên mặt bàn.
Cô cười nhạt.
Cuộc đời cô giống như trong phim ảnh, 3 lần bị người khác đặt tiền lên bàn để làm theo sắp xếp của họ.

Hình như những người có tiền thường nghĩ rằng có thể vung tiền ra để dàn xếp mọi chuyện thì phải.
Đúng, tiền rất quý, tiền rất quan trọng, nhưng có những sự việc không đơn giản giải quyết bằng tiền.
“Cô Phượng này!” Thư Lê mỉm cười “Hình như cô đánh giá tôi hơi cao thì phải, một đứa trẻ ngoài giá thú, một cô nhân tình của chồng mà cô ra giá những 100.000$? Thật đúng là phong cách đại gia…”
Phượng nhếch mép cười “Cái tôi thừa thãi nhất chính là tiền, và tôi thường dung tiền để đánh bay những vật cản đường của mình!”
Thư Lê hờ hững nhìn chiếc thẻ atm, vậy cô là vật cản đường của cô ta sao?
“Việc tôi có thai hay không có thai chẳng liên quan gì đến vợ chồng cô.

Chưa chắc nó đã là con của Dũng!” Thư Lê đứng lên “Hy vọng cô và chồng cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa.

Dù không rời khỏi nơi này nhưng tôi và anh ấy đã chấm dứt rồi!”
“Cô định dung đứa con để trói chân Dũng sao?” Phượng nhàn nhạt nói “Cô định lợi dụng nó để anh ấy thương hại mình hay sao? Cô Lê, tôi những tưởng cô là người hiểu chuyện, không ngờ cô lại là thứ đàn bà vô liêm sỉ đến vậy!”
“Cô ở Anh Quốc lâu quá nên không hiểu tiếng việt à?” Thư Lê cười “Tôi và vợ chồng cô – không còn liên quan đến nhau nữa.

Đứa bé trong bụng tôi cũng chẳng liên quan đến các người.

Các người hãy cút thật xa khỏi cuộc đời tôi!”
Phượng nhìn bóng lưng Thư Lê rời đi, nắm chặt bàn tay.

Nói nhẹ không nghe, phải bắt Thu Phượng này ra tay phải không?
“Em trở về Việt rồi sao? Vì sao em lại lẩn trốn anh?”
“Em không lẩn trốn anh, em đã nói rồi…giữa chúng ta đã chấm dứt.

Em đã có chồng rồi!”
“Nếu em yêu chồng em như lời em từng nói với anh, em đã không hạnh phúc như vậy ở bên cạnh anh suốt 6 tháng nay!”
“Pete, em xin anh! Em không thể vì rung động nhất thời mà bỏ người chồng đã ở bên cạnh em 20 năm… Chúng ta đừng liên lạc nữa!”
“Cherry, anh sẽ tới Việt tìm em!”
(lưu ý đoạn này hai người bọn họ nói chuyện bằng tiếng anh nhá ^^!)
Pete dập máy.
Phượng tức giận ném điện thoại xuống giường.
Đó là quãng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc mà Phượng “lỡ lầm” sa vào.

Khi ấy cô tuyệt vọng vì mất con, hận Dũng vì không chú ý khiến Bảo Tuấn gặp tai nạn.

Sang, cô gặp Pete, anh ấy là một người Anh mang nửa dòng máu Việt.

Ở anh ta có nét quyến rũ hoang dại, sự lãng mạn, nhiệt tình, cuồng nhiệt mà giữa mối quan hệ vợ chồng bao nhiêu năm của Dũng và Phượng không có.

Giữa cô và Pete là sự hưng phấn, xúc động của thứ tình yêu mới mẻ, quên đi thực tại.

Tới nỗi có lúc cô quên đi rằng ở Việt mình từng có một người chồng, từng có hai đứa con trai sinh đôi bảo bối.
Nhưng rồi một sớm mai giữa, cô thức dậy trong vòng tay Pete, chợt nhận ra hình như mình đã lầm đường rồi.
Pete là mẫu đàn ông phương Tây điển hình, đối với anh ta Phượng chỉ là cô bạn gái Châu Á xinh đẹp, mới mẻ.

Thậm chí anh ta còn chưa từng nghĩ tới lập gia đình, kết hôn hay sinh con… Với người phương Tây, giữa bọn họ không phải là trách nhiệm hay gắn bó lâu dài, vì nếu thực sự kết hôn, đứng trước Chúa thề nguyền, họ sẽ không thể bỏ vợ hay phản bội.

Đối với Pete, có lẽ Phượng sẽ chỉ là một người tình mới mẻ mà thôi.

3 năm…5 năm…Phượng không thể đem cuộc đời mình ra đánh cược, rằng cô và Pete có hay không có thể đi đến hồi kết.
Cô bỗng nhớ Trần Dũng, anh ấy dù có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài nhưng vợ con vẫn là nhất.

Trách nhiệm với gia đình vẫn là nhất.

Hơn nữa anh ấy còn là người đàn ông tuyệt vời, cô không thể vì động lòng trong phút chốc để đánh cuộc đời mình được.
Phượng để lại một lá thư chia tay rồi vội vàng trở về Việt, không nghĩ rằng Pete vẫn tìm cách liên lạc và nói sẽ đến tìm cô.
Không được, cô sẽ không thể để cho ai phá hoại cuộc hôn nhân bao nhiêu năm của mình.
Kể cả là Pete, hay Thư Lê…
Không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui