CHAP 21
Diễm đang nửa tỉnh nửa mơ trong giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, cô thấy một đứa trẻ nhìn cô u oán, khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn, trắng hồng, vô cùng yêu thích.
“Cháu là ai?”
“Con đây mà mẹ…”
Diễm giật mình bừng tỉnh, bàn tay vô thức đặt lên bụng.
Con cô…đã đi rồi!
“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Diễm hoảng hốt nhìn hắn, Hoàng Ân. Hắn ngồi đó, nét mặt vô cùng bình thản.
“Ân…Ân…em tưởng anh đã sang Campuchia rồi?” Diễm run rẩy hỏi hắn.
“Anh biết em đang bệnh nên không nỡ rời đi!” Hắn đưa tay vân vê chiếc nhẫn phỉ thúy ở ngón tay cái, đó là sở thích của hắn khi đang suy nghĩ.
“Vậy còn…còn việc anh nói với em? Việc ngồi tù ấy…” Diễm ngập ngừng.
“Mọi chuyện chưa quá nghiêm trọng!” Hoàng Ân mỉm cười “Tạm thời anh còn có thể sắp xếp được mọi chuyện!”
“Nhưng hôm nọ anh nói…”
“Là anh muốn thử em!” Hoàng Ân lạnh lùng “Anh muốn biết em có thể vì anh như thế nào!”
Diễm im lặng.
Hắn thử cô, muốn biết cô có thể vì hắn như thế nào ư?
“Anh biết em lợi dụng chồng em gái cùng cha khác mẹ của em!” Hoàng Ân hờ hững nói “Em không yêu hắn như hắn tưởng, em chỉ muốn lợi dụng hắn để làm Thư Lê đau khổ. Vì vậy anh để mặc em cùng hắn bấy lâu nay… Nhưng có lẽ em đã thực sự động lòng với người đàn ông đó phải không? Với Trần Dũng ấy?”
Diễm mở lớn mắt nhìn hắn, không biết mở miệng thế nào.
“Anh có thể chấp nhận em lên giường với người đàn ông khác vì lợi ích, nhưng không thể chấp nhận em yêu hắn ta!”
Diễm nắm chặt bàn tay.
“Vậy anh định để em làm nhân tình của anh, của người khác suốt cuộc đời, không cho em lấy chồng sinh con sao?”
“Em sẽ chờ đợi anh mà, phải không? Chờ đến khi anh có thể từ bỏ tất cả để đưa em ra ánh sang…”
“Anh sẽ không bao giờ đưa tôi ra ánh sang…” Diễm gằn giọng “Anh sẽ mãi mãi coi tôi là tình nhân trong bóng tối mà thôi, bởi vì anh còn gia đình, còn vợ con, còn họ hàng, còn sự nghiệp. Đã bao giờ anh nghĩ cho tôi, cho tuổi thanh xuân trôi qua một cách phí hoài của tôi chưa?”
“Anh đã…yêu em mà, Diễm!” Hoàng Ân thấp giọng.
“Yêu tôi? Nếu yêu tôi, anh sẽ từ bỏ tất cả vì tôi, chứ không phải là bắt tôi chờ đợi anh gần 10 năm nay để đến lúc có thể mới chính thức ở bên tôi” Diễm cười nhạt “Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc tôi cũng cần có cuộc sống riêng của mình, đó là Trần Dũng, người đàn ông xuất sắc nhất, hoàn hảo nhất!”
“Em có thể sao?” Hoàng Ân lơ đãng nhìn lên bụng Diễm “Em đã mất đi sợi dây kết nối với hắn rồi…”
“Anh ấy yêu tôi” Diễm nổi điên “Dù bây giờ tôi không thể sinh con, nhưng sau này tôi có thể!”
“Em xứng đáng sao?”
“Người đàn bà đã làm nhân tình của bố mình phát điên, giết chết bố mình. Cướp chồng và đẩy em gái mình vào đường cùng, thuê xã hội đen cưỡng hiếp em mình, đổ tiếng oan làm sảy thai cho em gái mình. Em xứng đáng ở bên Trần Dũng sao?” Hoàng Ân lạnh nhạt nói.
Diễm tức giận nắm chặt bàn tay.
Cô xứng đáng sao?
“Đợi đã…vì sao…vì sao anh biết…tôi đổ oan cho Thư Lê?” Diễm run rẩy hỏi hắn.
“Vì anh đã làm em sảy thai!” Hoàng Ân nở nụ cười quái dị “Đêm hôm qua, khi em tự mình lái xe đến bệnh viện, anh đã lén bám theo em. Anh đã nghe bác sĩ nói về sự yếu ớt của cái thai trong bụng em…và anh đã…” Hắn lấp lửng câu nói.
Diễm nổi điên “Đồ khốn nạn…tôi đã làm gì…tôi đã làm gì mà anh hại con tôi…đồ khốn nạn…” Diễm gào thét trong nước mắt.
Hoàng Ân bắt lấy tay cô, trầm giọng “Diễm, cô nên nhớ cô ký sinh trên sự sống của tôi. Tôi sống, cô sống, tôi chết, cô chết. Cô muốn tách ra khỏi Hoàng Ân tôi không dễ dàng như vậy…” Hắn đẩy Diễm ngã xuống giường “Muốn trở thành người đàn bà của người khác cũng không dễ như vậy!”
Hắn cười nhạt.
“Cô nên nhớ cô đã từng là một con ký sinh trùng đáng sợ như thế nào. Cô hút máu tôi, hút máu em rể cô, cô hãm hại đồng nghiệp, hãm hại em gái, biển thủ công quỹ, trốn thuế…mọi bằng chứng phạm tội của cô tôi đều nắm rõ!” Hoàng Ân đe dọa.
Hắn lạnh lùng quay đi.
“Anh muốn gì?”
Diễm lạnh nhạt hỏi.
“Ký sinh trùng thì chỉ là ký sinh trùng thôi, không thể ngo ngoe muốn tách ra khỏi chủ thể được đâu!”
Người Diễm run lên. Cả cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình bất lực đến vậy…
Nửa đêm, Diễm say ngủ. Trần Dũng lại lẳng lặng tiến vào phòng bệnh. Trước đấy hắn đã yêu cầu y tá truyền một ít thuốc an thần cho Diễm, có lẽ bây giờ cô ta đang ngủ rất sâu.
Hắn cúi người xuống gậm giường gỡ chiếc máy ghi âm ra, thay một chiếc máy khác. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười!
Thư Lê chập chờn trong giấc ngủ không sâu. Cô mơ thấy ác mộng. Mơ thấy cảnh bố mình nằm trong vũng máu, mẹ mình vừa câm con dao đầy máu trên tay vừa cười ha hả. Sau đó mẹ nhìn cô, nhưng không phải là khuôn mặt của mẹ cô, là Diễm.
“Trả lại con cho tôi!”
“Aaaaa…” Thư Lê hoảng hốt bật dậy. Mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo ngủ. Cô thở hổn hển, nước mắt ướt đẫm.
“Gặp ác mộng à?”
Giọng Trần Dũng mềm mại.
“Dũng…Dũng…” Cô quơ tay vào trong bóng tối, muốn bắt được hắn. Hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Tôi ở đây!” Hắn kéo đầu cô vào ngực hắn, chậm rãi vuốt tóc cô.
Nằm trong ngực hắn, Thư Lê cảm thấy yên bình. Người duy nhất mang lại cho cô cảm giác này là bố cô. Ông đã không còn, chỉ còn Trần Dũng có thể mang đến cho cô sự an toàn này, kể cả khi cô và Hoàng vẫn còn mặn nồng với nhau, hắn ta cũng chưa từng tạo cho cô sự tin tưởng tuyệt đối đến vậy.
“Em mơ thấy bố…thấy mẹ…”
“Em mơ thấy Diễm…”
“Dũng, em sợ lắm!”
“Đừng sợ, có tôi ở đây!” Trần Dũng dịu dàng “Sẽ không có việc gì xảy đến với em đâu!”
“Em đã làm hại con của Diễm!” Thư Lê nức nở “Em đã làm hại cô ấy…cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của em…”
“Anh biết!” Trần Dũng bình tĩnh nói.
“Em phải làm gì…em phải làm gì…”
“Thư Lê, nghe anh nói!” Trần Dũng nắm lấy vai cô “Em không hại Diễm hay con của cô ta, là cô ta tự làm tự chịu!”
“Không đúng, là em hại cô ấy…” Thư Lê buồn bã lắc đầu.
“Kể cả chuyện trước đây giữa bố em, mẹ em và mẹ cô ta, điều đó cũng chẳng liên quan đến em. Không thể đổ những lỗi lầm của người đời trước lên đầu của người vô tội như em được!”
“Nhưng mẹ em đã có lỗi với mẹ cô ấy…đó là quả báo!”
“Quả báo?” Trần Dũng nhếch mép cười “Phải, đó là quả báo. Phúc đức tại mẫu phải không? Nhưng không phải cô ta đã khiến bố em phải chết, mẹ em phát điên, cướp chồng em, cho người làm nhục em rồi sao?” Trần Dũng lạnh lùng “Nhân quả của đời trước, bố mẹ em, và cả em, đã trả đủ cho cô ta, em còn muốn lấy thân trả nợ hay sao?”
“Nhưng em…hại chết con của cô ấy!”
“Sự thực không phải là như vậy!” Trần Dũng rút máy ghi âm trong túi ra “Có lẽ em nên nghe cuộc hội thoại này, em sẽ hiểu tất cả!”
Thư Lê im lặng nhìn Trần Dũng bật máy ghi âm. Giọng nói của Diễm và Hoàng Ân lần lượt vang lên trong đầu cô.
Nghe xong, Thư Lê càng im lặng, cô ôm lấy vai mình run rẩy.
Con người có thể đối xử với nhau như vậy sao?
Giữa cô và Diễm, họ là chị em.
Giữa Diễm và Hoàng ân, đó là tình cảm, dù là đôi bên lợi dụng nhau hay nảy sinh tình ý thực sự, nhưng họ đã có bao nhiêu năm gắn bó. Vậy mà,...
Phải, “Nhân” của đời trước, bố mẹ cô, bản thân cô cũng đã trả đủ “quả” cho Diễm và mẹ con cô ta rồi. Thậm chí cô là em gái cô ta, là người vô tội, vậy mà cô ta cũng nhẫn tâm hãm hại cô hết lần này tới lần khác, chỉ vì thù oán của đời trước sao?
Thư Lê lạnh lùng nói với Trần Dũng “Anh có thể…để em và Diễm tự giải quyết với nhau được không?”
Trần Dũng im lặng nhìn cô.
“Chỉ cần anh đóng nốt vở kịch này…” Thư Lê bình tĩnh nói “Còn Hoàng Ân, hắn với anh có thù oán gì phải không?”
“Phải!” Trần Dũng nhìn vào khoảng không “Con trai hắn lái xe trong lúc say rượu đã đâm chết…con trai anh! Nhưng rồi vì Hoàng Ân đang là phó giám đốc công an nên hắn dùng các mối quan hệ dập đi vụ này, đổ lỗi cho tài xế, khiến cho tài xế đi tù thay con hắn!”
Thư Lê sững sờ nhìn Trần Dũng. Nỗi đau của hắn, vết thương lòng của hắn có liên quan đến người đàn ông của Diễm. Có lẽ không chỉ vì thương cảm cho Thư Lê, hắn mới đối xử với Diễm thật tàn nhẫn, mà bởi vì cô ta chính là người đàn bà của kẻ hắn mang thù nhất.
“Được! Em muốn anh nghe theo lời em nói…một lần này, được không?”
“Chúng ta kết hôn nhé!” Trần Dũng bình thản nói với Diễm “Dù không còn đứa bé, anh cũng sẽ lấy em…”
“Thật ư?” Diễm reo lên hạnh phúc.
Cô đang mơ, đang mơ ư? Dù không còn đứa bé, hắn vẫn chấp nhận lấy cô. Có lẽ sự thương cảm của người cha trước sự mất mát của người mẹ đã khiến hắn động lòng. Kế hoạch của cô đã thành công!
“Nhưng chúng ta cứ tổ chức trước, vì em biết đấy, anh và Phượng, vợ cũ của anh chưa thực sự ra tòa!” Trần Dũng hờ hững nói “Anh sẽ gửi đơn li hôn sang Anh cho cô ấy! Sau khi hoàn thành thủ tục, anh sẽ cùng em đăng ký kết hôn…”
“Được…” Diễm ngả đầu vào vai hắn “Tất cả đều theo anh!”
“Vậy còn Thư Lê?” Diễm hốt hoảng “Anh không trách cô ấy chứ…cô ấy không cố tình…”
“Anh đã đuổi việc cô ấy nhưng mẹ anh không đồng ý!” Trần Dũng nói dối “Bà nói nếu muốn đuổi cô ta thì bà sẽ rời khỏi nhà, tới biệt thự ngoại ô sinh sống…”
“Không sao…” Diễm cười gượng “Em không trách cô ấy, em chỉ…chỉ sợ…cô ấy sẽ tìm cách quyến rũ anh!”
“Người đàn bà anh không thích sẽ không bao giờ quyến rũ được tôi!”
Trần Dũng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diễm, quả quyết.
“Cậu nên rời khỏi nhà Dũng đi thì hơn!” Diễm lạnh lùng nói với Thư Lê. Hôm nay cô hẹn Thư Lê gặp mặt tại một quán café “Tôi và anh ấy chỉ còn một tuần nữa là đám cưới, cậu không thấy như vậy sẽ rất bất tiện sao?”
“Bất tiện gì?” Thư Lê bình tĩnh hỏi “Tôi làm bảo mẫu, cậu làm bà chủ, người phải cảm thấy bất tiện là tôi, cậu lo cho tôi sao?”
“Cậu…hừ!” Diễm nhàn nhạt cười “Cậu đúng là con đàn bà trơ trẽn…giống như mẹ của cậu vậy!”
“Im đi, chính cậu đã hại mẹ tôi hóa điên, đừng nhắc đến bà ấy nữa!”
“Đó là nghiệp chướng do bà ta tạo nên!”
“Phải…đó là nghiệp chướng của đời trước. Bố tôi, mẹ tôi cũng đã trả hết cho cậu rồi. Còn tôi, tôi nợ gì cậu kia chứ?” Thư Lê tức giận “Vậy mà cậu cướp chồng tôi, sai người làm nhục tôi, đẩy tôi vào đường cùng…”
“Haha!” Diễm bật cười “Cậu nghĩ bố cậu, mẹ cậu…như vậy là đủ sao? Tôi đã thề không để cho con của họ được sống tốt…cậu hãy chờ đấy!”
Diễm lạnh lùng đứng dậy “Chính cậu đã làm tôi mất đi đứa con trong bụng, nay lại ngồi đây lớn giọng với tôi, cậu không biết xấu hổ sao?”
Thư Lê cũng đứng lên nhìn Diễm, cười nhạt “Có khi đó chính là quả báo của cậu đó!” Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Cô không nợ Diễm, chưa từng nợ Diễm.
Cô là em gái cô ta, dù không cùng một mẹ, nhưng một nửa dòng máu trong cô giống như của cô ta.
Vậy mà cô ta nhẫn tâm hãm hại người vô tội là cô, chỉ vì những ân oán từ đời trước. Tin được sao? Chấp nhận được sao?
Nếu như không có những ân oán từ đời trước…cô không phải là em gái cô ta…chỉ là cô ta ganh ghét, đố kị, hay đơn giản chỉ ngứa mắt muốn làm hại cô, có lẽ cô đã không hận Diễm như vậy. Nhưng họ là chị em! Họ cùng chung một dòng máu…cô ta không thể nhẫn tâm giẫm đạp lên Thư Lê rồi nói rằng đó là do ân oán kiếp trước được.
Không thể!
Ting ting!
Tin nhắn của Hoàng Ân “Mai em cưới sao? Em không để ý tới lời cảnh cáo của anh?”
“Xin anh buông tha cho tôi, tôi yêu anh ấy. Tôi không thể cả đời chờ đợi anh!”
“Ký sinh trùng không thể tách ra khỏi chủ thể được đâu!”
Diễm tắt máy.
Ngày mai là ngày cưới của cô, chỉ cần kết thúc đám cưới, Hoàng Ân sẽ không thể làm được gì…vốn dĩ bây giờ hắn cũng sẽ không thể làm được gì nữa.
Nghe nói hắn bị dính vào vụ ăn hối lộ 20000$, hiện đã bị đình chỉ công tác để điều tra. Nếu điều tra đúng là hắn nhận hối lộ, hắn có thể phải ngồi tù nửa đời còn lại.
Hắn không còn quyền lực, hắn không thể động tới Diễm được nữa.
Diễm nhủ thầm.
6h sáng, Diễm hồi hộp ngồi trong căn hộ chung cư chờ Trần Dũng tới đón dâu. Ngồi cùng cô có vài người bạn thời phổ thông, vài người bạn thời đại học.
Họ ngồi bàn tán, thỉnh thoảng nhắc tới Thư Lê như một hình mẫu của người phụ nữ thất bại, rồi tự kháo nhau đừng để mình lâm vào tình cảnh đó.
Diễm cười nhạt.
“Diễm…ông chồng cậu có phải…đến hơi muộn không? 15 phút nữa tới giờ lành vẫn chưa thấy anh ta gọi điện…” Một cô bạn nói.
“Phải đấy…thường thì sáng sớm đã phải gọi điện giục cậu rồi chứ!”
Diễm nhìn điện thoại, đã 6h45 phút, mà theo kế hoạch 7h xe đón dâu sẽ đến.
Sao Trần Dũng chưa gọi điện?
Có chuyện gì chăng?
Diễm lo lắng, đánh bạo gọi điện cho hắn trước.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Điện thoại không liên lạc được. Vì sao lại như vậy? Diễm cảm thấy sống lưng toát mồ hôi hột.
Cô gọi liên tục suốt 15 phút đồng hồ, điện thoại vẫn không liên lạc được.
Có chú rể nào trong ngày cưới lại tắt máy không? Hay là…hắn gặp chuyện gì.
Diễm đi đi lại lại trong phòng, trên người vẫn rực rỡ bộ váy áo cô dâu, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hơi nhíu lại.
Đám bạn học bắt đầu bàn tán xì xầm.
7h15, xe đón dâu vẫn chưa tới, điện thoại vẫn không liên lạc được.
“Tớ…tớ nghĩ có chuyện…tớ phải đến nhà anh ấy…”
Diễm kéo váy, chạy xuống lầu, lấy chìa khóa ô tô phóng đi.
Nhà Trần Dũng vắng tanh không một bóng người. Hắn có thể có chuyện gì? Chuyện gấp ư? Không việc gì quan trọng bằng việc cưới xin. Vậy hay hắn đang đi giữa đường thì gặp tai nạn? Có thể lắm… Diễm leo lên ô tô, chậm rãi đi trên đường tìm kiếm dấu vết tai nạn, nhưng không thấy. Thậm chí người ta còn thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ váy cưới rực rỡ một thân một mình lái xe ô tô loanh quoanh, hỏi tất cả mọi người quanh đây có vụ tai nạn nào không…
Thư Lê. Đúng rồi, cô ta hẳn sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Diễm mở máy gọi cho Thư Lê.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Điện thoại của Thư Lê cũng không liên lạc được. Vì sao? Vì sao? Lẽ nào họ đi cùng nhau?
Diễm đành phải lái xe đến sảnh Daewoo, nơi Trần Dũng nói với cô hắn đã đặt sảnh cưới.
“Thưa cô, hôm nay không có đám cưới nào của Trần Dũng và Lưu Ánh Diễm cả. Cô…liệu có nhầm địa điểm không?” Lễ tân khách sạn lễ phép nói với Diễm, nhưng nhìn Diễm với ánh mắt “sinh vật ngoài hành tinh”. Liệu có cô dâu nào trong ngày cưới của mình lại đến nhầm địa điểm hay không?
Diễm sững sờ.
Không có đám cưới nào?
Hắn nói với cô hắn đã đặt sảnh khách sạn để làm tiệc cưới, thậm chí Diễm đã gửi thiếp cho tất cả bạn bè, người quen, trưa nay họ sẽ kéo tới đây tham dự hôn lễ. Nhưng…nhưng…
“Cô có nhầm không? Chồng tôi nói đã đặt sảnh khách sạn mình 11h trưa nay. Trưa nay bạn bè tôi sẽ tới đây dự đám cưới…cô…”
“Thưa cô…” Lễ tân vẫn nhã nhặn “Theo như lịch trình thì hôm nay chỉ có đám cưới của anh Bách và chị Diệu. Hay là cô đã nhầm ngày ạ?”
Không thể nào…không thể nào!
Diễm lui lại, giẫm vào gấu váy, suýt ngã…
CHAP 22
“Chồng cậu đâu?”
“Họ nhà trai đâu?”
“Khách khứa họ nhà trai đâu…sao không thấy?”
Đám người được Diễm mời tới dự đám cưới tụ tập thành một đám, ngơ ngác nhìn cô dâu thẫn thờ như phỗng đứng trước sảnh khách sạn Daewoo. Đám cưới của những người chính thức đặt sảnh ngày hôm nay cũng một phen náo loạn vì tưởng rằng xuất hiện cô dâu thứ hai tới…náo loạn.
Diễm đứng như phỗng.
Cô đang mơ sao? Đây không phải sự thực… Trần Dũng không thể đối xử với cô như vậy.
Không thể…
Cô đã có con với hắn mà, tuy là mất đi đứa con ấy nhưng bao nhiêu lâu nay hắn luôn ân cần, chu đáo với cô mà… Có chuyện gì đã xảy ra?
Diễm ôm lấy bờ vai run rẩy!
“Diễm…” Một người bạn tới đặt tay lên vai cô “Có chuyện gì, chồng cậu đâu? Khách nhà trai đâu? Có chuyện gì xảy…”
“Cút đi…” Diễm hét lên, đẩy tay người bạn gái thời phổ thông của mình ra “Đừng hỏi tôi…tôi không biết gì hết…tôi không biết gì hết…”
Diễm lao ra khỏi sảnh, phóng chiếc E250 vút đi, bỏ lại đám khách cưới ngẩn ngơ.
Lần đầu tiên trong đời, Diễm nhục nhã như vậy. Cô điên cuồng gọi cho Dũng suốt từ 7h sang cho đến 3h chiều, hắn mở máy.
“Alo!” Giọng Thư Lê nhàn nhạt vang lên.
“Sao lại là cậu?” Diễm nghiến răng “Chồng tôi đâu? Trần Dũng đâu?”
“Chồng cậu?” Thư Lê cười nói “Tôi chẳng quen ai là chồng của cậu cả…chỉ có người đàn ông của tôi đang ở bên cạnh tôi thôi!”
“Người đàn ông của cậu?” Diễm gào lên “Ai là người đàn ông của cậu? Cậu đã mang anh ta đi đâu? Đã giấu Dũng ở đâu?”
Thư Lê im lặng, lúc này cô đang hít thật sâu, cầm bàn tay to lớn của Dũng. Lúc này, cô cần có dũng khí chơi một ván bài với Diễm. Cả đời cô có thể thất bại, nhưng lần này thì không.
“Cậu nghĩ Dũng là người đàn ông có thể giấu đi được hay sao?” Thư Lê chậm rãi nói “Muốn gặp chúng tôi không? Hãy đến biệt thự ngoại thành…” Thư Lê đọc địa chỉ, Diễm phóng xe như điên tới, trên người cô vẫn là chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi…
“Anh có thể lên gác cùng Bảo không? Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy!” Thư Lê quay sang nói với Trần Dũng. Hắn nhìn Diễm, cô ta đang nhìn hắn với ánh mắt oán hận vô cùng sâu sắc, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười.
“Là cậu sắp đặt sao?” Diễm cười khẩy “Thư Lê mà tôi biết không phải là người như vậy…”
“Con người sẽ thay đổi mà, phải không?” Thư Lê mỉm cười “Đặc biệt là khi chị gái mình hết lần này tới lần khác dồn mình vào con đường chết!”
Diễm trừng mắt nhìn Thư Lê. Cô ta đẹp hơn so với hồi mới bị Hoàng đá ra khỏi nhà, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trẻo mịn màng, vóc người đã cân đối hơn rất nhiều. Cô ta đẹp lên là vì ai? Là vì Trần Dũng sao? Họ đã có mối quan hệ này bao nhiêu lâu?
“Mẹ cậu cướp người đàn ông của mẹ tôi, hôm nay cậu cướp người đàn ông của tôi sao, Thư Lê? Mẹ con cậu đúng là giống nhau!” Diễm thản nhiên nói.
“Cậu đừng cố tình làm tôi áy náy…” Thư Lê lạnh lùng nói “Tôi không còn là Thư Lê nhu nhược, ngu ngốc, tin vào mọi điều cậu nói nữa đâu!”
“Cậu…trơ trẽn!”
“Trơ trẽn? Cậu đang nói về bản thân mình sao?”
“Thư Lê, Trần Dũng là người đàn ông của tôi…thậm chí tôi còn có con với anh ấy, nhưng chính cậu…chính cậu hại tôi mất nó. Bây giờ cậu còn cướp anh ấy khỏi tôi. Như vậy cậu có khác gì người mẹ bỉ ổi của mình?”
“Hahaha!” Thư Lê cười rộ lên “Cậu thật đáng thương, Diễm ạ. Cậu tự tin tới mức nghĩ rằng mọi người đàn ông trên đời này đều không thoát khỏi sức quyến rũ của mình sao? Hoàng, chồng tôi, Hoàng Ân, vị phó giám đốc công an đó…rồi Trần Dũng, người đàn ông xuất sắc đó, cậu nghĩ Dũng yêu cậu sao?”
“Chúng tôi đã có con với nhau…”
“Đó không phải là con của Dũng. Từ trước tới nay, ở bên cậu, ân cần với cậu…tất cả đều là kế hoạch của anh ấy. Tất cả là vì tôi! Trần Dũng chưa bao giờ là người đàn ông của cậu…” Thư Lê lạnh nhạt nói. Cô hờ hững nhìn khuôn mặt biến đổi từ trạng thái đỏ bừng sang xanh mét, rồi trắng bệch của Diễm, nhìn bờ vai run rẩy của Diễm, bàn tay nắm chặt tới mức móng tay cắm vào da thịt của Diễm, tự hỏi, mình có trở nên quá tàn nhẫn hay không?
“Nói dối…nói dối…” Diễm đứng phắt dậy, gào lên “Cậu nói dối…tôi…tôi đã có con với anh ấy, điều này không thể giả được…”
“Đúng vậy, cô có con nhưng không phải là con của tôi!” Trần Dũng bước xuống cầu thang “Đó là con của người đàn ông mà cô đã bỏ tiền ra thuê để hãm hiếp em gái cùng cha khác mẹ của cô. Huỳnh “trọc”, người quen cũ của cô…à mà cũng có thể là không phải, có thể là đàn em của hắn không biết chừng!”
Diễm mơ hồ nhớ lại.
Đêm đó, quả thực cô cảm thấy mình say rất nhanh cho dù bình thường cô uống rất khá….
Đêm đó, quả thực cô cũng không thể biết được người đàn ông thực sự lên giường với mình là ai?
“Anh…anh…các người…các người…” Diễm hoảng sợ lùi lại, ngã ngửa trên nền đất lạnh. Nền đất rất lạnh nhưng không lạnh bằng trái tim cô lúc này. Cả đời cô tính kế người khác, không ngờ hôm nay cô bị người ta xỏ mũi, bị người ta tính kế ngược lại mà vẫn mảy may tin tưởng, vẫn ngây ngô như một con ngốc. Cả đời cô tự hào mình là người thông minh, không nghĩ rằng chính bản thân mình…
“Tôi là chị gái của cậu…là bạn thân của cậu bao nhiêu năm…vậy mà cậu cùng hắn ta…hãm hại tôi…” Diễm nói trong nước mắt.
“Phải, tôi là em gái của cậu!” Thư Lê đứng phắt dậy “Cho đến ngày tôi biết được sự thực này, cậu đã bao giờ coi tôi thực sự là một người em gái?”
Thư Lê cao giọng “Cậu đã bao giờ coi tôi thực sự là một người bạn? Hay ở bên tôi, cậu luôn tính kế, luôn đẩy tôi vào những âm mưu cậu sắp đặt? Cậu cướp chồng tôi, đẩy tôi ra đường tay trắng…cậu cho người hãm hiếp tôi, định đẩy tôi làm vợ bé của hắn ta, chịu đựng nửa cuộc đời nhục nhã và khốn nạn, lúc ấy cậu có nghĩ tôi có một nưả dòng máu giống như cậu đang chảy trong huyết quản hay không? Cậu đừng nói tôi phải chấp nhận quả báo này vì đó là nghiệp chướng mẹ tôi tạo ra… Phải, là mẹ tôi có lỗi với mẹ con cậu, nhưng tôi là người vô tội, tôi chẳng biết gì hết, tôi không liên quan đến ân oán đó. Cậu hại bố tôi chết, mẹ tôi hóa điên, phá nát gia đình tôi, thậm chí đến đứa con đã chết của cậu, cậu cũng mang ra lợi dụng để lấy lòng thương của Dũng, để làm cho tôi phải mang cảm giác hối lỗi, sợ sệt… Cậu có xứng đáng là một người chị, một người bạn hay không? Bản thân cậu tự biết rõ điều này, Diễm ạ!”
“Sao…sao…cậu biết?” Diễm hoảng hốt.
“Cậu đừng nghĩ tất cả những việc làm của cậu, những tội ác của cậu sẽ không ai biết…” Thư Lê lạnh lùng “Ngày hôm nay là tôi trả cho cậu tất cả. Mối nhục này, nỗi đau bị phản bội ngày hôm nay, tôi cho cậu nếm thử!”
Như kiệt sức, Thư Lê thối lui lại mấy bước, bả vai run lên. Trần Dũng đỡ lấy cô, để cô dựa vào vai hắn. Phải, còn có hắn ở đây, còn có hắn ở đằng sau cô. Cô tự hỏi nếu không có hắn ở đằng sau mình, liệu cô có thể hay không một lần thắng ván bài này với con người xảo quyệt kia, một lần chiếm thế thượng phong, đẩy Diễm vào tuyệt vọng.
“Chúng ta…đừng bao giờ liên quan đến nhau nữa. Tôi và cậu, chấm dứt đi!” Thư Lê mệt mỏi nói rồi quay đi, bỏ lại Diễm vẫn đang đờ đẫn trên mặt đất.
“Em làm rất tốt!” Trần Dũng mỉm cười an ủi Thư Lê.
“Em có…quá tàn nhẫn với cô ấy không?” Thư Lê yếu ớt nói.
“Không phải em tàn nhẫn!” Trần Dũng vuốt tóc cô “Chỉ là em học cách mạnh mẽ hơn thôi. Em không thể đợi người ta giày xéo mình rồi mới phản kháng…hiểu không? Trong cuộc sống có những lúc nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Với một người có lòng dạ hiểm độc, tàn nhẫn như Diễm, nếu không mạnh tay, em sẽ thiệt. Không chỉ thiệt, em sẽ mất tất cả!”
“Dũng…em mệt mỏi lắm!”
“Có anh ở đây!”
Bà Loan xoay xoay tách trà, nhướng mắt nhìn Thư Lê, nghiêm giọng hỏi “Cháu và con trai bác đã có mối quan hệ kia…bao nhiêu lâu rồi?”
“Dạ!” Thư Lê xấu hổ cúi đầu “Thực ra…cũng vài tháng rồi ạ!”
Bà Loan nhìn cô, khuôn mặt cô hồng lên, đôi mắt sáng rỡ. Nó đã yêu rồi, yêu thực sự. Nhưng…
“Bác không có ý cấm cản bọn cháu…” Bà Loan thở dài “Dũng không còn nhỏ, cháu cũng vậy, bọn cháu tự biết đâu là đúng, đâu là sai. Nhưng mẹ Bảo …” Bà ngơ ngẩn nghĩ tới Phượng.
“Cô ấy…” Thư Lê ấp úng “Cháu biết anh ấy và vợ chưa chính thức ly hôn! Cháu cũng biết…cháu và Dũng, sẽ không thể là mãi mãi!”
Cô nhìn bà, quả quyết “Cháu yêu anh ấy, nhưng không rang buộc anh ấy đâu. Bất cứ khi nào mẹ Bảo trở về, Dũng không cần cháu….cháu sẽ…ra đi…” Cô gượng cười, nuốt những giọt nước mắt vào trong tim.
“Cháu ngốc như vậy, xã hội còn bao nhiêu người đàn ông tốt!”
“Cháu biết…” Thư Lê mỉm cười “Nhưng có những thứ tình cảm, biết là độc dược nhưng không thể không uống, càng uống càng nghiện, càng uống càng không thể dừng. Dù biết sẽ chết, nhưng chỉ cần một phút một giây còn ở bên nhau…có ra sao cũng cam lòng!”
12h kém 15, Trần Dũng chưa trở về. Thư Lê nóng ruột đi đi lại lại trong phòng khách.
Điện thoại của hắn đã tắt, bình thường hắn cũng sẽ không trở về muộn như thế này mà không báo. Chả hiểu sao trong lòng Thư Lê như có lửa đốt, một linh cảm không lành dâng lên khiến cô khiếp sợ.
Vũ gọi đến.
“Alo…” Thư Lê nhấc máy “Anh Vũ, giám đốc có ở chỗ anh không?”
“Cô Lê, cô báo bác Loan đến bệnh viện Việt Đức nhé!” Giọng Vũ hoảng hốt “Anh Dũng…bị tai nạn rồi, là có người cố tình đâm!”
Thư Lê làm rơi máy điện thoại lên sàn.
Hắn bị tai nạn?
Là có người cố tình đâm hắn sao?
Liệu hắn…có thể nào… Cô chạy ra khỏi nhà, không kịp báo với bà Loan.
“Có sự chấn động vùng não bộ, gãy xương chân, dập lá lách…” Bác sĩ lạnh nhạt nói với bà Loan cùng Thư Lê. Bà Loan bình tĩnh hơn một chút, còn Thư Lê không ngừng run rẩy.
“Vậy có thể hồi phục được như bình thường hay không?” Bà Loan hỏi “Có di chứng sau này hay không?”
“Chúng tôi đã làm phẫu thuật nối xương chân, khâu lá lách…còn não bộ có một số ảnh hưởng nhất định tới bệnh nhân, nhưng vì hiện giờ bệnh nhân chưa tỉnh nên chúng tôi chưa thể cho ra kết luận chính xác!”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, trăm sự nhờ bác sĩ!” Bà Loan bình tĩnh.
“Vâng!” Vị bác sĩ già nghiêm túc “Chúng tôi đã nghe viện trưởng chỉ thị về trường hợp của anh ấy, bên bệnh viện sẽ cố gắng hết sức!”
Đợi cho bóng dáng màu trắng của bác sĩ rời khỏi phòng hồi sức cấp cứu, bà Loan quay sang nói với Thư Lê “Lê, cháu ở lại chăm sóc Dũng nhé, bác phải trở về làm chút công việc. Nghe Vũ nói là có người cố tình hại Dũng, bác phải…”
“Không!” Thư Lê nắm tay bà, ánh mắt kiên định “Bác hãy ở lại chăm sóc Dũng, việc này để cháu lo! Có thể nó liên quan tới những ân oán gần đây giữa bọn cháu và một số người…”
“Cháu làm được không?” Bà Loan hỏi.
“Cháu làm được!” Thư lê quả quyết. Cô bước tới nhìn Dũng, hắn nằm im lặng trên giường, sắc mặt hiền hòa trong bộ quần áo màu trắng, đầu quấn băng, chân bị bó thạch cao treo lủng lẳng…cả người đầy rẫy ống truyền.
Thật ít khi nhìn hắn có vẻ hiền lành, vô hại như bây giờ, thậm chí nếu hắn cảm thấy yếu đuối, cô sẽ ôm hắn, bảo vệ hắn như hắn từng bảo vệ cô.
Dũng, anh cứ yên tâm, em sẽ tìm ra kẻ hãm hại anh!
“Vũ…” Thư Lê ngồi trên xe trở về nhà “Tạm thời bác Loan sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc giám đốc. Còn anh…hãy giúp tôi tìm hiểu một số chuyện được không? Tôi đã nghe Dũng nói qua về công việc của anh ấy, cũng biết ở dưới anh ấy có một số người rất đắc lực…”
Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt người phụ nữ đó không còn vẻ nhu nhược, hèn nhát như buổi đầu anh mới gặp cô. Trong ánh mắt cô là vẻ kiên quyết cùng quyết tâm cao độ. Anh biết cô và giám đốc của anh có mối quan hệ không chỉ ở mức bình thường.
“Được, tôi sẽ giúp cô!”
“Trước tiên, hãy điều tra cho ra kẻ đã đâm Dũng!” Thư Lê nhắm mắt mệt mỏi “Sau đó anh hãy tìm cách liên hệ với một người, đó là Huỳnh “trọc”, kẻ côn đồ đã từng tới chỗ chúng ta làm loạn ấy…có lẽ hắn sẽ giúp chúng ta được một số chuyện!”
“Haha, cô em nhớ tôi sao?” Huỳnh “trọc” vừa bước vào nhà Trần Dũng vừa nhả nhớt khi nhìn thấy bóng Thư Lê đang bình tĩnh ngồi trên ghế salon.
“Ngồi xuống!” Thư Lê liếc hắn, cảm giác kinh tởm dâng lên trong cô “Tôi không có thời gian đùa với anh. Mọi điều về xuất thân, công việc, điểm yếu của anh…thậm chí cả bằng chứng có thể đưa anh vào tù suốt đời tôi cũng nắm rõ trong tay. Tốt nhất là anh nên im lặng và hợp tác với tôi thì hơn!”
Sắc mặt Huỳnh “trọc” thoáng biến đổi, hắn không nghĩ rằng khi Trần Dũng ngã xuống, Thư Lê lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Hắn ra lệnh cho hai tên đàn em ra ngoài, chỉ còn hắn và Thư Lê ngồi trong phòng khách.
“Cô muốn tôi làm gì?” Thực ra trước đây Trần Dũng cũng chẳng bắt hắn làm gì nhiều, thậm chí hắn còn được lợi khi làm việc này.
“Tôi muốn biết Diễm có thuê anh lái xe đâm chết Trần Dũng hay không?”
“Hừ!” Huỳnh “trọc” hừ lạnh “Cô ta…chỉ tìm tới tôi để xác nhận có phải Trần Dũng đã thuê tôi tới…làm nhục cô ta hay không mà thôi. Cô ta đâu còn tâm trạng để thuê tôi giết người. Mà tôi cũng không phải kẻ ra tay độc ác như vậy. Tiêu chí làm việc của Huỳnh tôi là chuyện gì cũng có thể làm, trừ lấy mạng người khác…”
Thư Lê chậm rãi suy nghĩ. Phải, Huỳnh “trọc” là kẻ đã được Dũng thuê để làm nhục Diễm, cô ta không thể thuê hắn ám sát Trần Dũng được. Nếu là cô, cô cũng sẽ tìm người khác.
“Vậy tôi có công việc cho anh đây…” Thư Lê mỉm cười “Hãy theo dõi Diễm xem cô ta đi đâu, làm gì, liên lạc với ai. Đặc biệt nếu cô ta có liên hệ với những người giống như anh, một băng đảng khác, phải báo lại ngay cho tôi!”
“Được!” Huỳnh “trọc” liếc nhìn Thư Lê, quả quyết.
“Cô Lê, tôi đã tìm được kẻ liên hệ với Diễm. Đó là Vương “bệu”, một tên nghiện ma túy đá dạng nặng. Hắn khai cô ta đã bỏ ra 2000$ để thuê hắn lái một chiếc đâm Trần Dũng khi hắn qua đường lấy ô tô, sau đó bỏ chạy…”
Thư Lê nghe Huỳnh “trọc” báo cáo thông tin hắn tìm được thì khẽ nhắm mắt. Phải, chính là cô ta. Cô ta biết Dũng là chỗ dựa của cô, là chiếc lồng bảo vệ cô, bởi vậy cô ta sẽ hạ hắn trước…không lâu sau đó sẽ đến lượt cô!
Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Được, có lẽ cô nên ra tay trước thì hơn!
Cô rút điện thoại gọi Vũ “Anh Vũ, có phải anh từng nói với tôi giám đốc đã tìm được bằng chứng Diễm biển thủ công quỹ, trốn thuế không? Tài liệu đó đâu rồi?”
“Giám đốc nói tạm hoãn kế hoạch lật tẩy cô ta…tôi vẫn giữ hồ sơ đó!”
“Tốt quá, anh hãy giao nó cho tôi nhé!”
“Vì sao cậu phải thuê người hại Dũng?”
“Cậu nói sao, tôi không hiểu!”
“Vương “bệu” đã khai tất cả với tôi rồi, là cô cho hắn ta số tiền 2000$ để thuê hắn lái xe đâm chết Trần Dũng, phải không?”
“Vương “bệu” là ai? Tôi không quen…”
“Cậu đừng tiếp tục giả vờ nữa, tôi đã biết tất cả rồi!”
“Haha…” Diễm cười lớn “Một tên nghiện đá, lời nói của hắn…có người tin sao?”
Thư Lê cười nhạt “Tôi không có nói Vương “bệu” là tên nghiện đá, chính là cậu đã nói ra nhé. Cậu nói cậu không quen hắn cơ mà?”
“Tôi…” Diễm biết mình lỡ lời liền trở nên ấp úng “Vậy thì sao? Cậu có bằng chứng gì? Phải…tôi sai hắn đâm chết anh ta, cậu cẩn thận ra đường tôi cũng cho người đâm chết cậu đấy! Các người hãm hại tôi, khiến cho tôi trở nên nhục nhã, các người phải trả giá. Nhưng nói cho cậu biết, tên Mạnh “bệu” đó không có giá trị làm chứng trước tòa đâu, hắn chỉ là một con nghiện…” Cô ta điên tiết dập máy.
Thư Lê tắt nút ghi âm…khuôn mặt trở nên bình thản!
Cô đã nói từ nay cô và Diễm không liên hệ tới nhau.
Cô đã nói ân oán giữa họ từ nay chấm dứt.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu cô không ra tay, có lẽ một ngày nào đó Diễm sẽ cho người lái xe đâm chết cô thật, thậm chí có thể hại cả con trai cô, cả bé Lương, cả con trai Dũng, Bảo … Người phụ nữ ấy khi nổi điên có lẽ sẽ không bình thường, sẽ trở nên điên cuồng!
Cô không thể để một người như vậy đe dọa cuộc sống của mình, của những người mình yêu thương nhất.
Cô không thể tha thứ cho kẻ nhẫn tâm định giết hại người đàn ông là ánh sang của cuộc đời cô, là người duy nhất cô tin tưởng, dựa dẫm.
Đã đến lúc Thư Lê phải hành động thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...