CHAP 20
Nửa đêm, Diễm ôm bụng đau đớn. Có điều gì đó xảy ra với em bé của cô. Cô với tay lấy điện thoại ấn số của Trần Dũng.
Tút…tút…tút…
Điện thoại réo liên tục nhưng không có ai bắt máy. Phải rồi, Trần Dũng vừa từ viện trở về, có lẽ hắn rất mệt.
Cô đành gượng dậy mặc áo, lấy chìa khóa ô tô phóng thẳng đến bệnh viện.
“Ai gọi thế?” Thư Lê ngái ngủ hỏi.
“Là Diễm!” Trần Dũng hờ hững “Ngủ đi, kệ cô ta…” Hắn vuốt lên tóc cô, thỏa mãn nhìn cô ngẩn ngơ say mình vào giấc ngủ.
“Có chuyện gì xảy ra với tôi?” Diễm đau đớn hỏi bác sĩ, sắc mặt cô tái nhợt.
“Cô à, cái thai trong bụng cô không ổn định. Cô cần hết sức chú ý giữ sức khỏe, hết sức cẩn thận…nếu không đứa bé sẽ mất!” Bác sĩ ân cần nói với Diễm rồi quay đi.
Đứa trẻ không ổn định? Diễm hoảng hốt nghĩ.
Không được, đứa trẻ là phao cứu sinh của đời cô, là sợi dây kết nối giữa cô và Trần Dũng, người đàn ông xuất sắc nhất. Cô không thể đánh mất nó…không thể…
Diễm đưa tay lên bụng xoa nhẹ, khe khẽ nói “Con à, cố lên, mẹ cần con!”
Cô không dám nói điều này với Trần Dũng, đành tự mình vượt qua tất cả. Cô biết hắn còn chưa chính thức ly hôn với vợ, vả lại dù rất ân cần với cô, nhưng sâu trong tâm Diễm luôn cảm thấy người đàn ông đó chút gì đó hời hợt, lạnh nhạt với mình…dù đó chỉ là một linh cảm thoáng qua. Cô biết muốn trói buộc hắn phải có đứa con này, nếu như cô nói với hắn đứa bé rất yếu, sợ rằng…
“Bác sĩ…con tôi sao rồi…tôi đau bụng quá…” Sắc mặt Diễm càng ngày càng tái nhợt, cô thấy bụng dưới quặn đau.
“Bác sĩ, đứa bé…không giữ được rồi!” Y tá chạy vào nói với bác sĩ trưởng khoa. Vị bác sĩ có khuôn mặt phúc hậu quay sang nói với Diễm “Xin lỗi cô, đứa trẻ yếu quá…nó đã trôi ra khỏi tử cung…đã đi rồi…”
Diễm đau đớn tới bật khóc, bàn tay nắm chặt ga giường.
Con của cô, đứa con còn chưa thành hình của cô…nó đã đi rồi!
Hy vọng của cô, tương lai của cô đặt tất cả vào nó, vậy mà nó đã đi rồi!”
“Tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục hút thai cho cô bằng công nghệ tiên tiến nhất. Sẽ không quá đau đâu…”
“Gượm đã…” Giọng Diễm trở nên quả quyết “Ngày mai tôi sẽ vào viện làm phẫu thuật này. Bây giờ tôi muốn về nhà…”
“Đó không phải là ý hay, đứa bé đã chết lưu…”
“Tôi muốn về nhà, mai tôi sẽ quay lại!”
Trong đầu Diễm nảy sinh một kế hoạch! Một kế hoạch quan trọng quyết định thắng bại.
Kính coong!
Thư Lê ra mở cửa thì thấy Diễm đang nhợt nhạt đứng tựa vào thành xe ô tô, trên vai là một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là bộ quần áo ngủ ở nhà khiến cho thân thể của cô ta hôm nay càng trở nên mỏng manh, yếu ớt. Thật hiếm khi thấy Diễm ở trong trạng thái yếu đuối như vậy!
“Giám đốc đi làm rồi!”
Thư Lê nghi hoặc nhìn Diễm qua chấn song cửa, không mở vội.
“Tôi…gặp cậu!” Diễm cố gắng nở nụ cười “Không biết cậu có thể dành chút thời gian ôn lại chuyện xưa được không?”
Ting ting.
Trần Dũng mở điện thoại, là tin nhắn của Diễm.
“Em đang nói chuyện với Thư Lê, cô ấy có vẻ không bình tĩnh… Anh có thể về nhà được không?”
Hắn cau mày.
Diễm? Cô ta lại đang giở trò gì vậy?
“Uống nước đi!” Thư Lê đặt cốc nước lên bàn “Nhìn cậu có vẻ…không khỏe!”
“Tôi ổn!” Diễm nhàn nhạt nói.
“Tôi chỉ đang nhớ lại những chuyện xưa…xưa rất xưa…” Diễm hơi co mình lại, giấu hành động ôm bụng của mình. Bụng cô rất đau, kỳ thực cô rất muốn gào lên thật to.
“Tôi muốn nói cho cậu một chuyện. Người đàn ông tên là Huỳnh “trọc” tôi đã thuê để cưỡng hiếp cậu…”
Thư Lê mím môi, bàn tay nắm chặt. Hôm nay cô ta tới đây là để nói chuyện này với cô sao?
“Tôi biết!” Thư Lê hờ hững.
“Cậu biết sao?” Diễm hơi ngạc nhiên.
“Tôi đã vô tình gặp cậu và hắn trao đổi với nhau!” Thư Lê cười nhạt.
“Ra vậy…” Diễm bật cười “Nhưng cậu có biết vì sao tôi lại làm tất cả những việc đó không?”
“Tôi rất muốn biết!”
“Đó là câu chuyện từ rất lâu…” Diễm hơi khép hờ đôi mắt “30 năm trước, mẹ tôi là vợ chính thức của bố cậu, được gia đình họ hàng cưới hỏi đàng hoàng. Bố cậu quen mẹ cậu, một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ…ông đắm chìm trong cuộc tình với người đàn bà ấy, quên đi rằng mình có một người vợ tần tảo, hy sinh, hết lòng vì mình. Còn ông ta…thường xuyên đánh đập mẹ tôi, tới mức đứa con đầu lòng của mẹ tôi đã bị sảy vì những lần say rượu ấy. Mẹ cậu có mang cậu, ông ta hết sức vui vẻ, hết sức hạnh phúc, liền bất chấp họ hàng, nội ngoại phản đối, từ bỏ mẹ tôi. Lúc ấy mẹ có mang tôi nhưng không biết, vì xấu hổ, nhục nhã với họ hàng nên bà bỏ đi biệt xứ, mãi tới khi cái thai là tôi hình thành được 4 tháng thì mới biết…”
Thư Lê hoảng hốt nhìn Diễm. Không phải, cô ta rất nham hiểm, cô ta nói dối, cô ta nói dối… Cô run rẩy tìm trong mắt Diễm sự dối trá, dù là một gợn nhỏ, nhưng không, trong ánh mắt ấy là một mảng u buồn nhàn nhạt bi thương.
“Đám cưới của mẹ cậu và bố cậu rất to…” Diễm thản nhiên nói, như thể chính mình từng nhìn thấy chúng “Mẹ tôi nói mẹ đứng trong ngõ nhỏ nhìn sang, trái tim quặn đau như ngàn nhát dao đâm nát…mẹ tôi thề, không bao giờ để cho bố cậu, mẹ cậu, con của họ…sống yên ổn!”
“Những ngày tháng cậu làm tiểu thư lá ngọc cành vàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì tôi phải sống trong cơ cực. Mẹ tôi không có tiền nên bà phải ở cạnh những người đàn ông có tiền…làm bồ nhí cho họ. 14 tuổi, tôi bị một trong những nhân tình của bà phá đi đời con gái. 15 tuổi, khi tôi quen cậu, mẹ tôi mất. Trước lúc chết, bà nắm tay tôi, nói tôi phải thực hiện di nguyện của bà, khiến cho người đàn ông phụ bạc, người đàn bà trơ trẽn, đứa con nghiệp chướng của họ - sống không được yên! Tôi đã thề…”
Thư Lê run rẩy…khuôn mặt cô hết trắng bệch rồi trở nên xanh mét. Không, cô không tin, cô không tin…
“Tôi có khuôn mặt khá giống với mẹ mình!” Diễm cười “Tôi đã tới gặp bố cậu, ông ta…không biết vì hối hận, hay cảm thấy có lỗi, thường xuyên tới thăm và chu cấp cho tôi!”
“Rồi mẹ cậu phát hiện ra việc này…” Diễm hờ hững nói “Bà ta đến gặp tôi…tôi đã cười, đã cười rất lớn, đã kể cho bà ta mẹ tôi thường nguyền rủa bà ta như thế nào, khi chết đã thề như thế nào, thậm chí mắt mẹ tôi còn không thể khép vào được!”
“Đêm đó, bà ta phát điên, dung dao đâm chết bố cậu!”
Thư Lê bật dậy, cơ thể không tự chủ lùi lại phía sau.
“Không…tôi không tin…tôi không tin…”
Diễm chậm rãi đứng lên, tiến lại gần Thư Lê, thì thầm “Cậu biết ma túy điên Amphetamine không? Chính tôi đã ẹ cậu sử dụng nó…”
Diễm cười sằng sặc.
“Không…” Thư Lê lấy tay ôm đầu “Không đúng…không đúng…”
Cô từng nghĩ mẹ cô vì phát điên nên ghen tuông đâm chết bố cô, đó là do bà bị trầm cảm lâu ngày dẫn đến phát bệnh thần kinh.
Cô từng nghĩ dù sao mẹ cô cũng là một người điên, nhưng bà không phải là người xấu. Làm sao có thể là kẻ cướp chồng, cướp bố của con họ?
Cô từng hận mẹ, hận mẹ cướp đi bố cô, người đàn ông duy nhất yêu thương và tin tưởng cô, bảo vệ cô vô điều kiện, không bao giờ thay đổi.
Cô hận và sợ tới mức không dám tới bệnh viện tâm thần thăm mẹ, không dám đối diện với mẹ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ bố mẹ cô lại tồi tệ như vậy!
Còn cô – cô đã sống cuộc sống mà đáng nhẽ ra là của người khác.
Của Diễm, chị gái cùng cha khác mẹ, cũng là người khiến bố cô phải chết, mẹ cô phát điên.
“Đi ra…tránh xa khỏi tôi…tôi không tin…” Thư Lê thấy Diễm tiến sát gần mình thì rung mình đẩy ngã cô ta.
Diễm ngã xuống đất, rất nhanh từ bắp đùi chảy ra một vũng máu lớn…cô ta quằn quại kêu “A…Thư Lê, cậu hại tôi, cậu hại tôi…” cô ta đưa hai bàn tay đầy máu lên trước mặt rên rỉ.
“Thư Lê, có chuyện gì vậy?” Trần Dũng vừa trở về thì thấy Diễm kêu rên ở trong phòng khách, vội tiến vào.
“Dũng…Dũng…” Diễm nhìn thấy Trần Dũng thì nước mắt tuôn trào “Em không xong rồi…con của chúng ta không xong rồi…”
“Đứa bé không còn, rất tiếc!” Một vị bác sĩ trẻ tiến ra nói với Trần Dũng và Thư Lê đang ngồi ngoài sảnh chờ “Chúng tôi vừa làm tiểu phẫu cho cô ấy, đứa trẻ đã được đưa ra ngoài…”
“Cám ơn!” Trần Dũng lạnh nhạt.
“Nói cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dũng nắm tay Thư Lê, nhẹ giọng hỏi.
“Cô ấy ngã…cô ấy ngã…là tôi đẩy…là tôi đẩy…” Thư Lê hoảng sợ lắp bắp, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Bình tĩnh, nói cho tôi biết có chuyện gì, vì sao em đẩy cô ta?” Trần Dũng nghiêm túc “Hay là cô ta tự ngã rồi đổ tội cho em?”
“Là tôi đẩy…tôi đã giết người…tôi đã giết con của Diễm…cháu của tôi…” Thư Lê khóc nức nở, nói không nên lời.
Trần Dũng hơi nhíu mày. Cháu của tôi?
“Dũng…” Diễm tái nhợt nằm trên giường bệnh “Con em…không còn phải không?” Đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hắn.
Trần Dũng tiến về phía giường Diễm “Em đỡ mệt chưa? Nói cho anh biết có chuyện gì?”
“Thư Lê…” Diễm ngập ngừng “Cô ấy không cố tình, anh đừng làm khó cô ấy!”
Diễm lau nước mắt “Dù mất đi đứa con của chúng ta, em rất đau khổ, nhưng em không trách cô ấy!”
“Cô ấy chỉ…ghen thôi!” Diễm yếu ớt “Cô ấy nói rằng bất kể người đàn ông nào em yêu cô ấy cũng muốn giành lấy…cô ấy cố giành lấy anh nhưng không được, bởi vậy cô ấy muốn phá hoại chúng ta!”
Diễm nói dối thật trơn tru!
Trần Dũng hờ hững “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ có cách giải quyết!” Hắn lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Trần Dũng trở về nhà, trong lúc Thư Lê vẫn còn chưa hoàn hồn đang ngồi tại sảnh chờ của bệnh viện, nói là muốn chờ cho đến lúc Diễm xuất viện.
Hắn nhìn quanh một hồi, chắc chắn không có ai, liền tiến tới bàn phòng khách tháo chiếc máy nghe trộm ra khỏi đáy bàn.
Ngồi trong phòng làm việc nghe lại tất cả cuộc hội thoại của Diễm và Thư Lê, hắn hơi nhíu mày.
Thì ra ẩn sâu nội tình giữa bọn họ phức tạp như vậy.
Nhưng Thư Lê, cô ấy là người vô tội, cô ấy thì có liên quan gì đến quá khứ trước đây của bố mẹ bọn họ, vì sao Diễm phải hận cô ấy đến như vậy? Là vì mẹ cô ta từng bắt cô ta phải thề sao?
Người phụ nữ ấy thật đáng sợ. 16 tuổi, cô ta đã có thể lập một kế hoạch tiếp cận kẻ thù của mình, cũng chính là bố mình, sau đó ẹ Thư Lê sử dụng amphetamine để kích thích nỗi sợ hãi, mặc cảm, hối lỗi…trong lòng bà ta, khiến bà ta ra tay đâm chết chồng mình. Sau đó thản nhiên tiếp cận Thư Lê, nuôi nấng kế hoạch ấy cho đến khi Thư Lê trở thành một con chim trong lồng béo bở, liền nhẫn tâm vứt cô ấy ra đường, dung mọi cách để hành hạ, hãm hại cô ấy.
Hắn tự nhận hắn là kẻ hành xử luôn vô tình, nhưng với Diễm, hắn cũng cảm thấy phẩn nào nể phục mức độ tàn nhẫn của cô ta!
Nhưng một người phụ nữ thông minh như vậy, từng đường đi nước bước đều hoàn hảo như vậy, vì sao đang mang trong mình đứa con quý giá lại tự dưng đến gặp Thư Lê, kể cho cô ta câu chuyện từ xa lắc xa lơ, kích động cô ấy? Vì sao biết rằng Thư Lê đang kích động, Diễm vẫn bước tới gần để Thư Lê đẩy ngã?
Diễm không phải người đàn bà ngu ngốc như vậy!
Trần Dũng nhíu mày, hắn đánh hơi thấy sự việc lần này không hề đơn giản…
“Cút đi…cút đi…cậu hại chết con tôi…cậu hại chết con tôi…” Diễm thấy Thư Lê bước vào thì lấy gối ném vào cô, giật đứt các dây truyền trên cơ thể, tựa như một người đàn bà điên cuồng.
“Diễm…tôi không cố tình…” Thư Lê hoảng sợ lui lại.
“Cậu cố tình…cậu cố tình…cậu có tình ý với Trần Dũng, cậu muốn tôi sảy thai. Là cậu cố tình! Xưa kia mẹ cậu đã cướp chồng của mẹ tôi, hại cuộc đời mẹ con tôi. Nay cậu lại cướp đi con của tôi…mẹ con cậu, đúng là súc sinh! Cút…cút…”
Thư Lê xoay người bỏ chạy.
Diễm nhìn theo bóng lưng của cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười.
Thư Lê, để đấy lại với tôi, cậu vẫn còn phải học nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...