CHAP 18
"Anh..." Diễm đứng ở cửa chờ của sân bay, thấy Dũng đang kéo vali bước ra thì nhào tới định ôm hắn, nhưng Trần Dũng bỗng cúi xuống buộc dây giày khiến hành động của cô ta khựng lại giữa không trung. Nụ cười của cô hơi cứng lại nhưng rất nhanh liền thản nhiên "Đi nào...em giúp anh xách đồ, em nhớ anh lắm đó!"
Trần Dũng hờ hững mỉm cười rồi liếc ra đằng sau một cái, rất nhanh, rồi nhanh chóng bước đi cùng Diễm.
Chờ cho bóng người cao lớn kia rời đi, Thư Lê mới lén lút bước ra. Cô nhìn theo bóng lưng của hai người nọ, trong trái tim loé lên sự khó chịu. Biết là hắn chỉ đóng kịch nhưng Thư Lê vẫn cảm thấy không thoải mái...không biết là vì tình cảm nảy sinh với hắn, hay là sự thù hận của cô với Diễm?
Dù là gì, cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào.
"Quà của em đây!" Trần Dũng rút một chiếc ví Dolce & Gabbana trong bộ sưu tập mới nhất của hãng này đưa cho Diễm "Em thích màu đỏ phải ko?"
"Anh biết sao?" Diễm nở nụ cười hạnh phúc, không ngần ngại nhận lấy món quà tuyệt đẹp. Cô không biết rằng thực ra hắn chẳng biết gì cả, người nói cho hắn biết cô thích màu đỏ chính là Thư Lê, chọn chiếc ví này cho cô cũng chính là Thư Lê.
"Anh tâm lý thật, em vui lắm..." Diễm định ngồi vào lòng Trần Dũng làm nũng nhưng hắn chỉ khoác vai cô vỗ nhẹ.
"Oẹ...oẹ..." Diễm bỗng ôm cổ họng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Trần Dũng hơi nhíu mày, một dự cảm khác lạ nổi lên trong lòng hắn.
"Dũng...em chậm một tuần rồi. Có lẽ em đã có thai!" Diễm ngượng ngùng cúi đầu.
Trần Dũng nhếch mép cười, câu chuyện bắt đầu trở nên khá hay ho rồi đây.
"Thật sao? Mai anh đưa em đi khám nhé?"
"Diễm có bầu rồi!" Trần Dũng trở về nhà thì thấy Thư Lê đang lúi húi trong bếp nấu cháo cho Bảo Nam. Thằng nhóc vừa thấy cô về liền khóc giãy giụa bắt cô nấu cháo hạt sen cho nó.
"Có bầu? Với ai? Anh ư?" Thư Lê hơi khựng lại, tròn mắt nhìn hắn.
Cốc!
Trần Dũng lấy tay cốc đầu cô, gầm gừ "Đừng nói chuyện không tưởng như vậy. Dù không tưởng nhưng nghĩ thôi đã thấy kinh khủng!"
Hắn khinh thường người đàn bà đó, làm sao có chuyện để cô ta có bầu với hắn, mang dòng máu của hắn?
"Vậy với ai? Sao anh biết..."
"Với ai thì tôi không chắc...hôm đó có bốn người, cô ta có qua lại với chồng cũ của em hay Hoàng Ân thì tôi cũng không nắm chắc..." Hắn hờ hững.
"Anh chắc không phải của anh chứ?" Thư Lê nghi ngờ nhìn hắn "Mà 4 người là sao? Tôi không hiểu..."
Trần Dũng liếc cô rồi kể lại chuyện "đêm hôm đó". Thư Lê rùng mình nhìn hắn như nhìn quái vật, tới há hốc cả miệng.
"Làm...làm...làm vậy có phải quá tàn ác hay không, Dũng?"
"Ác? Em không nhớ cô ta đã làm gì với em à?"
Thư Lê khép hờ đôi mắt.
Tuy Diễm đối xử rất tệ với cô, cướp đi mọi thứ của cuộc đời cô, đẩy cô vào con đường cùng, nhưng...quả thực cô không nhẫn tâm như vậy...
Có lẽ cô sẽ không thành công trở thành "vai ác", bởi vì bản thân cô quá mềm lòng.
"Đừng suy nghĩ, cô ta đáng bị như vậy!" Trần Dũng vuốt đôi mắt đang khép lại của Thư Lê.
"Anh định làm thế nào? Nói cho cô ta biết sự thật sao?"
"Chuẩn bị đám cưới..." Hắn nhếch mép cười, ánh mắt mơ hồ nghĩ tới trò vui.
Thư Lê nổi da gà, va phải người như hắn đúng là Diễm tới số rồi!
"Chúc mừng anh chị, chị đây đã có thai 4 tuần!"
Diễm nở nụ cười sung sướng, còn Trần Dũng bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thực là ngày hôm đó...
"Em...mừng lắm! Anh có mừng không?" Diễm ngả vào vai Trần Dũng âu yếm nói.
"Ừm, anh cũng rất vui!" Trần Dũng mỉm cười "Quan trọng là em phải giữ sức khoẻ... Còn mọi việc cứ để anh lo!"
Diễm nũng nịu nở nụ cười. Cô đã thành công trói chân hắn! Còn Thư Lê, khi đã bước chân vào nhà Trần Dũng, loại bỏ cô ta không hề khó khăn...
Thư Lê đang cùng Bảo Nam xem tivi thì có tiếng bấm chuông, cô vội chạy ra ngoài mở cửa, tự hỏi không biết ai đến giờ này. Trần Dũng đi làm, bà Loan thì đi sinh hoạt câu lạc bộ người cao tuổi.
Diễm đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn Thư Lê.
“Giám đốc không có nhà đâu!” Thư Lê nhìn qua chấn song cửa.
“Tôi tới gặp cậu!” Diễm thản nhiên nói.
Sau khi dỗ Bảo Nam ngủ, Thư Lê trở xuống phòng khách nói chuyện với Diễm.
“Có chuyện gì, cậu nói đi!” Thư Lê nói luôn.
“Tôi có thai rồi, Lê ạ!” Diễm nở nụ cười hạnh phúc “Bốn tuần rồi, Dũng nói sẽ làm đám cưới…”
Thư Lê hờ hững nhìn vào bụng dưới còn đang bằng phẳng của Diễm thầm tự hỏi, nếu một ngày cô ta nhận ra cái thai trong bụng mình không phải của hắn, liệu cô ta có còn kiêu ngạo như bây giờ hay không?
“Vậy chúc mừng cậu!” Thư Lê cười nhạt “Nhưng nghe nói ông chủ của tôi chưa chính thức ly hôn với vợ…”
Diễm hơi khựng lại. Chưa chính thức ly hôn? Cô còn chưa biết chuyện này.
“Chuyện đó sao…” Diễm cười gượng “Dẫu sao dù cách này hay cách khác, tôi và Dũng cũng sẽ làm đám cưới, tôi cũng đã mang bầu rồi mà!”
“Chuyện đó liên quan gì tới tôi?”
“Cậu rời khỏi nhà này đi…” Diễm lôi trong túi một phong bì, đặt lên bàn “Đây là 20.000$, coi như tôi bù đắp cho cậu. Tôi không muốn cậu sống trong ngôi nhà mà tôi và người đàn ông của tôi cùng chung sống. Dẫu sao giữa tôi và cậu cũng có những điều không thể nào…coi như không có!”
“Những việc đó…là lỗi của tôi hay sao?” Thư Lê nói “Hay chính cậu đã cướp đi mọi thứ của tôi…đẩy tôi vào con đường cùng…hahaha!”
Cô cầm phong bì tiền trên bàn, ném xuống đất “20.000$, cậu nghĩ số tiền này bù đắp nổi tất cả những gì cậu đã gây ra cho tôi sao?”
“Không giữ được chồng, đó là lỗi của cậu!” Diễm cười rộ lên “Là một con đàn bà thất bại, đến chồng mình còn chán chường, cậu lại đổ lỗi cho tôi sao? Có trách là trách cậu không có mắt nhìn người, lại trách bản thân cậu quá tầm thường đi…”
Thư Lê cay đắng cười, phải, cô là con đàn bà thất bại!
Thất bại là khi 19 tuổi, cô đã yêu Hoàng…cô đã tưởng hắn là tất cả của cuộc đời cô!
Thất bại là khi cô quen Diễm, tin tưởng Diễm ngần ấy năm, để bây giờ cô ta quay ra cướp chồng cô, lại mắng vào mặt cô “con đàn bà thất bại”…
Nhưng thất bại một lần, hai lần, không có nghĩa là suốt đời thất bại.
“Cậu về đi, chuyện giữa cậu và ông chủ của tôi chẳng liên quan gì đến tôi!” Thư Lê lạnh lùng nói “Chỉ khi nào ông chủ của tôi nói tôi nghỉ việc, tự khắc tôi sẽ rời đi!”
Chỉ khi hắn nói không cần cô, cô mới rời đi khỏi hắn…
Chỉ khi hắn nói không muốn cô, cô mới rời xa nơi này…
Chỉ khi hắn tuyệt tình với cô, cô sẽ bất chấp nỗi đau mà cắt đứt mối duyên giữa cô và hắn.
Tình đầu có thể đẹp, nhưng tình yêu khắc cốt ghi tâm là tình yêu khiến ta vừa đau đớn, vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi mất đi, vừa thản nhiên đón nhận… Thư Lê à, mày đã yêu hắn quá nhiều. Giống như con thiêu thân, biết là lao vào lửa sẽ chết, nhưng cô tình nguyện chết, chỉ cần còn một giây một phút ở bên hắn!
“Tôi nói ngọt cậu không nghe, cậu lại muốn tay trắng rời đi như trước kia sao?” Diễm tức giận hất đổ cốc nước trên bàn xuống đất, những mảnh thủy tinh văng tung tóe…
“Cậu thử xem!” Thư Lê kiên định mỉm cười.
Trước đây cô không nắm chắc, không có nghĩa là bây giờ cô cũng vậy!
“Có chuyện gì?” Trần Dũng vừa bước vào phòng khách vừa hỏi.
Diễm hơi run lên, nhưng nhìn thấy Trần Dũng thì mỉm cười “Không có gì…Thư Lê hơi nóng một chút…” Cô tội nghiệp nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, chợt phát hiện một mảnh thủy tinh đã cứa vào chân mình khiến bắp chân rướm máu. Cô kêu lên “A…Dũng…em đau quá…” Cô ngước đôi mắt ướt át đẫm nước lên nhìn Trần Dũng.
“Em bị thương rồi!” Trần Dũng cúi người xuống xem xét vết thương ở chân cô ta, sau đó quay sang Thư Lê “Cô ấy đang có thai, cô lại làm gì vậy?”
“Tôi chẳng làm gì…”
“Lỗi ở em…em nói muốn tìm chỗ làm mới cho Thư Lê nhưng cô ấy không đồng ý…cô ấy hơi nóng một chút…” Diễm lại liếc những mảnh vỡ lấp lánh trên đất, ý nói Thư Lê đã đập vỡ chiếc cốc.
Thư Lê lén lút bĩu môi, hành động của cô không khỏi lọt vào mắt Trần Dũng, hắn cười nhạt.
“Để anh đưa em lên gác băng bó!” Trần Dũng dịu dàng, rồi quay sang nạt Thư Lê “Còn cô…cô vào phòng kiểm điểm cho tôi!” Hắn trừng mắt. Thư Lê liền trừng lại.
Diễn kịch thôi, có cần phải đóng đạt như vậy không.
Được rồi Trần Dũng, anh sẽ biết tay tôi!
“Anh biết giữa em và Lê không mấy vui vẻ rồi đấy…” Diễm nũng nịu nhìn Trần Dũng đang tra thuốc và băng bó ình “Em không muốn sau này về đây phải chung đụng với cô ấy hàng ngày…” Cô thở dài, ánh mắt rớm lệ.
“Mẹ anh và Bảo Nam thích cô ấy!” Trần Dũng thản nhiên nói “Thực ra anh cũng không biết phải làm thế nào!”
“Vậy còn em…” Diễm thổn thức “Em sẽ không vui khi hàng ngày nhìn thấy cô ấy…”
“Anh sẽ tính!” Trần Dũng cắt đứt.
Chuyện này phải sớm chấm dứt, cứ tiếp tục đóng kịch như thế này, hắn sẽ phát điên mất. Nhìn vẻ mặt giả tạo của Diễm thật muốn phát bệnh.
Cốc cốc!
“Vào đi!”
Thư Lê đẩy cửa bước vào, trên tay là một khay đồ ăn điểm tâm đêm.
Cô mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen, mái tóc được xõa tung bồng bềnh nửa kín nửa hở ôm trọn bầu ngực trắng nõn đầy đặn…khuôn mặt thanh tú phơn phớt một lớp hồng, đôi môi đỏ mọng thoáng nở nụ cười.
Trần Dũng nghi hoặc nhìn cô.
Ánh mắt câu dẫn này, bộ quần áo kích thích này…là sao?
Hắn có thể hờ hững kể cả với một siêu mẫu số đo 3 vòng cực chuẩn thoát y trước mặt hắn, nhưng với người đàn bà hắn động lòng, dù là mặc bộ quần áo lao động, huống chi là quyến rũ như vậy…hắn sao có thể không động tâm.
“Thưởng cho anh…” Thư Lê nũng nịu ngồi xuống giường.
Hắn bắt lấy tay cô, giọng hơi khàn “Như vậy là ý gì?”
“Ý gì là sao?” Thư Lê cười tủm tỉm.
“Bộ quần áo này…lúc ở Ý tôi ép em mặc em không mặc, hôm nay lại mặc đến phòng tôi…là sao?” Trần Dũng gầm gừ trong cổ họng.
“Em thích thì em mặc, không được sao?”
Lần đầu tiên cô xưng em với hắn.
Hắn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có sự thay đổi, hơi thở trở nên gấp gáp. Trên người Thư Lê luôn tỏa ra một hương thơm tinh khiết dịu dàng.
Đó không phải là mùi Channel no.5 mà Phượng, vợ hắn hay dùng…
Đó không phải là mùi Marc Jacob của Diễm…
Đó là mùi hương cơ thể tự nhiên hòa vào mùi của mái tóc, mùi của sữa tắm…đơn giản, trong lành và tinh khiết, khiến hắn có cảm giác thư thái!
Hắn đẩy khay đồ ăn sang một bên, kéo Thư Lê lên ngực hắn.
“Là em câu dẫn tôi!”
“Phải…em câu dẫn anh!” Thư Lê mỉm cười, đặt một nụ hôn phớt nhẹ như vờn môi Trần Dũng.
Chụt!
Chụt!
Chụt!
Cô hôn phớt qua đôi môi lạnh lẽo của hắn, hắn vươn lưỡi muốn hôn cô sâu hơn nhưng cô lại ngoảnh đi…
“Em có ý gì?”
“Em muốn chơi đùa anh…”
“Em có biết đùa với Trần Dũng sẽ gặp hậu quả gì không?”
“Em rất muốn biết!”
Cô luồn tay vào trong áo ngủ của hắn, mân mê vòm ngực rắn chắc của hắn, cơ bụng tuyệt đẹp của hắn, thỏa mãn cảm nhận cơ thể dần căng cứng của người nọ.
Cô đặt môi lên cổ, lên ngực, lên bụng hắn vừa hôn vừa mơn trớn…cảm nhận tiếng rên rỉ khe khẽ của hắn, hờ hững nở nụ cười.
Đến đây thôi!
Cô chợt đứng bật dậy, tay cầm khay thức ăn, bước đi như chạy khiến Trần Dũng sững sờ.
“Chúc anh ngủ ngon!” Đứng trước cửa, Thư Lê làm điệu bộ hôn gió hắn một cái rồi sập cửa biến mất.
Thư Lê, em dám bùng lên ngọn lửa của tôi rồi không giúp tôi dập tắt nó?
Em dám đùa với Trần Dũng? Được, chờ đấy!
Hắn bực bội lao vào phòng tắm xả nước lạnh…
Hôm sau, 9h sang vẫn chưa thấy Trần Dũng xuống đi làm, Vũ liền giục Thư Lê “Cô Lê, cô lên xem giám đốc thế nào đi!”
“Anh chưa gọi điện cho giám đốc sao?”
“Tôi gọi rất nhiều lần, nhưng giám đốc không nghe máy!” Vũ vô tội.
“Vậy sao anh không tự lên phòng của giám đốc để xem có chuyện gì?”
“Giám đốc không thích người lạ vào phòng của mình!”
Phải, hắn có tính cách rất lập dị, phòng của mình hắn cũng tự dọn, tuyệt đối không cho chị Hà giúp việc vào dọn dẹp.
“Vậy sao anh nghĩ tôi có thể vào được?” Thư Lê trừng mắt.
“Cô chỉ cần lên gõ cửa vài cái…” Vũ xúi giục “Cô ở trong nhà này, có lẽ nếu bước vào trong phòng của giám đốc sẽ không sao đâu!”
Thôi được rồi, Thư Lê cũng có chút lo lắng!
Cốc cốc!
Cô gõ cửa.
Không có tiếng ai trả lời.
Cốc cốc!
“Trần Dũng, anh có trong phòng không?” Thư Lê lên tiếng.
Không có tiếng đáp lại.
“Trần Dũng, đã đến giờ đi làm, anh có ổn không?”
Cô đánh bạo đẩy cửa bước vào. Trần Dũng vẫn đang nằm trên giường đắp chăn một đống kìa, vậy mà người ta gọi không trả lời, Thư Lê bĩu môi.
“Này, đến giờ đi làm…” Thư Lê vừa lật chăn vừa nói.
Hắn vẫn ngủ sao?
Sao ngủ say như vậy?
Cô sờ lên người hắn. Hắn vẫn mê man như vậy.
Người hắn…rất nóng, nóng đến phát sợ.
“Thư Lê…” Bỗng Trần Dũng rên rỉ khàn khàn “Em hại tôi rồi!” Hắn kéo cô lên ngực hắn, đáng sợ thật, cả người hắn nóng rực như một lò than.
“Vũ…Vũ…lên đây…gọi cấp cứu…giám đốc bị sốt cao quá!” Thư Lê vừa chạy ra khỏi phòng của Trần Dũng vừa hét lên.
Không xong rồi, hắn ốm rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...