Đầu đau chết đi được! Đau đến nỗi Tô Hiểu Dị phát hệ, sau này không bao giờ… uống rượu nữa… Không, không uống rượu, làm sao ăn đậu hủ Đại Đồng ca? Việc kiêng rượu phải xem xét lại cái đã.
Đối với chuyện tối qua, kỳ thật cậu vẫn mơ mơ hồ hồ, nhớ Tần Đại Đồng chăm sóc cậu thế nào, khi cậu nôn ọe thì vỗ vỗ lưng cậu, khi cậu nằm xuống thì sửa chăn cho cậu, sau đó ngồi ở một bên, chờ xác nhận mình không còn khó chịu, đã chìm vào cõi mộng mới thôi.
Đại Đồng ca thật ôn nhu, so với cha mẹ mình còn ôn nhu hơn.
Xuống giường, phát hiện uế vật ói ra đã được xử lý sạch sẽ, ra ngoài, Tần Đại Bằng vẫn ngủ như heo; một mảnh bừa bãi trên bàn đã được dọn dẹp, chắc hẳn lại là Đại Đồng ca động tay.
Nghĩ vậy khiến Tô Hiểu Dị xấu hổ, trước vào phòng tắm tẩy rửa mùi rượu trên người, sau đó chạy xuống lầu muốn tìm chủ nhà cảm ơn.
“Đại Đồng ca!” Từ cầu thang thấy Tần Đại Đồng ngồi ở trước quầy, nhịn không được cao hứng gọi.
“Sao không ngủ tiếp? Cuối tuần, ngủ thêm đi, tối hôm qua cậu uống rất nhiều.” Tần Đại Đồng lo lắng nói.
“Đều phun hết rồi… Đại Đồng ca, cám ơn anh đã chiếu cố… Tôi… luôn làm phiền anh a…” Ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Không có gì, là tôi thích.” Tần Đại Đồng trả lời.
Hai nguời nhìn nhau, chẳng biết tại sao, cùng đỏ mặt.
Tiểu Trình lúc này ở một bên nói leo: “Tiểu Dị ca anh còn say không? Quán cũng có bán nước giải rượu, hiệu quả thế nào em cũng không biết.”
“Lấy cho tôi một chai, bao nhiêu tiền? Toàn bộ để Đại Bằng trả.” Tô Hiểu Dị cười nói.
“Vậy anh lấy hai chai đi.” Tiểu Trình rất biết buôn bán, nhất là kiếm tiền của thối Đại Bằng.
Uống hết chai giải rượu, cũng không biết là thực sự hiệu quả hay tác dụng tâm lý, Tô Hiểu Dị đột nhiên cảm thấy tinh thần dồi dào sức sống, hơn nữa rất phấn chấn, quyết tâm báo đáp Tần Đại Đồng lần này.
Chuyện này thật phiền toái, nếu Tần Đại Đồng là người đồng tính, Tô Hiểu Dị rất muốn lấy thân báo đáp, ai kêu cái dáng người kia… Không, không được, không thể bôi nhọ hình tượng Đại Đồng ca trong lòng được… Đổi cách khác… Mình còn có thể làm gì?
Đột nhiên nghe Tần Đại Đồng nói với Tiểu Trình: “Lúc cậu mang hàng đến Bắc khu thì ghé mua ít cháo Vương Ký về… Tiểu Dị cùng Đại Bằng giữa trưa nên ăn chút cháo lót dạ…”
Ha, có thế chứ! Tô Hiểu Dị cao hứng đập bàn.
“Tiểu Dị, cậu đừng dùng sức vỗ bàn, tay sẽ đau.” Tần Đại Đồng hoàn toàn không nghĩ tới nếu cái bàn bị Tô Hiểu Dị phá hư, sẽ phải tốn tiền mua đồ mới.
Đau thật, nhưng Tô Hiểu Dị không quan tâm, giờ mới là mười giờ sáng, dư dả.
“Đại Đồng ca, phòng bếp đằng sau anh không dùng đến, rất phí… Tôi dùng được chứ?” Lòng đầy hi vọng, mắt mở to khẩn cầu.
Tô Hiểu Dị nhất định sớm chỉ biết chiêu này lực sát thương mạnh bao nhiêu, nhất là dùng với Tần Đại Đồng, thử trăm trúng trăm.
Quả nhiên, Tần Đại Đồng kháng cự không nổi, trả lời: “Tiểu Dị muốn xuống bếp? Không thành vấn đề, cậu có thể dùng, dù sao ở đây cũng trang bị đầy đủ mọi thứ.”
Tô Hiểu Dị hoan hô, nói: “Tuyệt, giữa trưa tôi sẽ làm một bàn đồ ăn để Đại Đồng ca ăn, báo đáp ân tình Đại Đồng ca.”
Tần Đại Đồng không hiểu nổi đối phương vì sao lại khoái trá như vậy, cũng cười theo: “Đã nói tôi thích chăm sóc cậu, chớ để trong lòng… Trời cho cậu tới chỗ tôi, chứng tỏ chúng ta hữu duyên, đừng nghĩ lung tung, đời người sẽ khoái hoạt hơn.”
Tô Hiểu Dị càng thêm sùng bái đối phương, Đại Đồng ca nói chuyện rất có đạo lý nga!
Đầu tiên chạy vào phòng bếp kiểm tra, nồi cơm có, bếp gas nồi hầm… Có chút bẩn, cọ rửa là có thể dùng… Thiếu gạo, gia vị cũng chỉ có nước tương cùng muối ăn…
Chạy ra tìm Tiểu Trình: “Cùng tôi ra siêu thị mua đồ… Phải làm mới được ăn.”
Giờ đúng tầm quán vắng, Tần Đại Đồng tự ôm thêm chuyện: “Tiểu Trình trông tiệm đi, tôi cùng cậu đi.”
Đại Đồng ca muốn đi, Tô Hiểu Dị trăm ngàn vạn hoan nghênh, hí hửng lôi kéo người xuyên qua đường tới siêu thị đối diện.
Cải thìa sao mắc như vậy? Líu lưỡi, vì muốn Đại Đồng ca nếm thử thủ nghệ của mình, còn viết sẵn một danh sách rồi.
“Đại Đồng ca có gì không thích ăn không?” Thám thính tình báo.
“Có… Nội tạng, tôi kiêng nội tạng, mùi cá quá nặng cũng không được.” Tần Đại Đồng trả lời.
“Lạp xưởng ăn được không?” Cẩn thận truy hỏi một câu.
“Không ghét.”
Tô Hiểu Dị nghe xong lập tức hắc hắc ngây ngô cười, đem tin tức ghi tạc thật sâu trong đầu, còn ghét, thích những thứ gì, chỉ có mình cậu biết.
Chọn thịt gà, mua đậu hủ, tôm bóc vỏ xem ra mới có, cũng mua, tiếp theo đi mua một đống đồ gia vị, còn mua năm cân gạo, để Tần Đại Đồng khiêng giúp.
“Biết ngay Đại Đồng ca cực giỏi, có anh, tôi mua đồ thật thoải mái.” Tô Hiểu Dị mở to mắt sùng bái, lại mong người ta làm cu-li cho mình dài dài.
“Cậu làm văn phòng, hơi yếu một chút, đừng khách khí, lần sau muốn tôi giúp mang vác đồ, cứ việc nói.”
“Vậy, Đại Đồng ca, sau này anh cần dỡ hàng cứ kêu tôi một tiếng, tôi mỗi ngày sẽ chuyển một chút rượu, nói không chừng rất nhanh sẽ có cánh tay rắn chắc như anh.” Khờ dại lại lạc quan nói.
Tần Đại Đồng không muốn làm cậu cụt hứng, nhìn cánh tay Tô Hiểu Dị, một thùng rượu không chừng làm cậu gãy xương luôn đi.
Nói rồi, hai người đến quầy thu ngân thanh toán xong quay về quán, tiếp theo Tô Hiểu Dị thận trọng thông báo với chủ quán cùng nhân viên.
“Trong bếp tôi có quyền cao nhất, không được tôi cho phép, ai cũng không được vào!”
Vì để cho cảnh cáo của mình có hiệu quả, Tô Hiểu Dị còn vung nắm tay, tỏ vẻ cậu nói nghiêm túc, làm Tần Đại Đồng cùng Tiểu Trình nhìn nhau, đối với loại không tính là nắm đấm này cảm thấy buồn cười.
“Để Tiểu Dị làm gì cũng được, cậu đừng cản trở cậu ấy.” Ông chủ quay qua nói với nhân viên.
Tiểu Trình khó chịu kháng nghị: “Đại Đồng ca bất công, em làm ở đây một năm, anh toàn coi em như trâu bò mà sai bảo, Tiểu Dị ca mới đến mấy tuần, anh cưng chiều anh ấy như gì ấy, không công bằng!”
Tần Đại Đồng nghiêm mặt giáo huấn: “Cậu là nhân viên cậu ấy là người thuê nhà, sao so sánh được? Cậu còn lĩnh tiền của tôi, không sai cậu thì sai ai? Nhìn Tiểu Dị xem, ai nhẫn tâm sai bảo cậu ấy người đó là vô huyết vô lệ.”
Ông chủ tiến hành giáo dục nhân viên.
Tiểu Trình xoa xoa đầu, ông chủ cũng giống như em họ mình toàn yêu nhầm kẻ không ra gì? Nhưng mà, nghển cổ nhìn vào phòng bếp… Ách, da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), làn da trắng như nộn đậu hủ, quả nhiên là ngồi văn phòng trường kỳ mà tạo thành…
Yêu tinh khoác áo thiên sứ.
“Tiểu Trình, trong lòng cậu đang mắng trộm tôi huh?” Tô Hiểu Dị phát hiện có người rình mình, ánh mắt còn tràn ngập phẫn uất, quay ra hỏi.
“Không có.” Tiểu Trình rụt cổ.
Tần Đại Đồng lúc này nói: “Đi giao hàng đi, trở về còn ăn cơm… Mặc kệ trù nghệ Tiểu Dị như thế nào, cậu nể mặt cậu ấy, cố ăn ba bát cơm, biết không?”
“Đây là thỉnh cầu hay mệnh lệnh?” Tiểu Trình mày ủ mặt ê hỏi, bởi vì nếu Tô Hiểu Dị nấu gì đó quá tệ, ông chủ ép mình ăn ba bát chính là ngược đãi a.
“Mệnh lệnh, không được chống lại.” Lạnh lùng nói.
Tiểu Trình chỉ có thể ủ rũ đi giao hàng, ước chừng qua nửa giờ sau mới về, vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt chưa bao giờ có ở đây…
Phóng vào phòng bếp như tên lửa, nhìn một bàn bàn bày đầy đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, ngón trỏ giật giật! Tiểu Trình chịu không nổi hấp dẫn, đưa tay muốn trộm một miếng gà xé phay…
Một cán cơm lạnh lung đánh tới, Tô Hiểu Dị đô đô mắng: “Không được ăn vụng, chỉ có chuột mới ăn vụng! Đi rửa tay ngay!”
Tần Đại Đồng lúc này cũng xong việc bên ngoài, đi vào phòng bếp thơm nức, cũng đưa tay hướng gà xé phay, gương mặt mẹ kế của Tô Hiểu Dị lập tức giãn ra.
“Ăn được không? Đại Đồng ca ngồi xuống đi, tôi đơm cơm giúp anh.” Nói xong liền đưa qua một chén cơm tẻ nóng hầm hập.
Tiểu Trình tức giận đến vỡ mật, không phải nói chuột mới ăn vụng sao? Sao Tiểu Dị ca chỉ nói mình là chuột? Nghĩ lại nghĩ, nhưng chỉ có thể ngồi xuống gắp đồ ăn, toàn bộ oán hận tất cả đều ném…lên mây.
“Tiểu Dị ca, này là cái gì? Đậu hủ hấp? Trộn với cơm ăn rất ngon, so với tiệm bên ngoài còn ngon hơn.” Tiểu Trình cơ hồ nuốt cả đầu lưỡi mình.
Tô Hiểu Dị rất đắc ý, thấy Tần Đại Đồng tập trung ăn, không cần nhiều lời cũng biết anh thích những thứ này, rất nhanh bát cơm đã thấy đáy, Tô Hiểu Dị lại đơm thêm một chén.
Lúc này trên lầu Tần Đại Bằng tham ngủ bị đói mà tỉnh lại, bò xuống lâu, kinh ngạc thấy đồng sự một lần nữa ‘rời núi’ làm cơm, tinh thần phấn chấn, đi a đi a bàn ăn thẳng tiến.
“Đã lâu không được ăn đồ Tiểu Dị nấu… Tiểu Trình ngốc, mang thêm bát đũa cho tôi… A, tôm bóc vỏ đúng là giòn a… Tiểu Dị cậu mà là con gái, tôi sẽ cướp cậu về làm vợ, mỗi ngày nấu ăn cho tôi ăn.” Nhồi nhét đầy miệng, Tần Đại Bằng ú ớ nói.
“Hừ, ai bắt cậu chỉ thích con gái? Cậu chỉ cần đồng ý yêu tôi, muốn tôi nấu cái gì cũng được… Từ từ, không được ăn hết tôm bóc vỏ, Đại Đồng ca còn muốn ăn!” Lấy đũa gõ bàn tay xấu xa của đồng sự.
Tần Đại Bằng thu hồi bàn tay bị gõ đau, oán hận: “Ai, không thương cậu cũng có thể mỗi ngày được ăn chứ? Cậu bây giờ là người độc thân, nơi này lại có sẵn phòng bếp, mỗi ngày đều tổ chức bữa ăn tập thể… Cậu không phải nói thích tự nấu ăn, còn nói thức ăn bên ngoài đều ăn không quen?”
Tiểu Trình cũng cổ vũ: “Tiểu Dị ca đúng là nấu rất ngon, nếu anh thật sự là con gái, tôi có phải đánh thối Đại Bằng tới tàn phế cũng phải đoạt lại anh làm vợ… Được rồi được rồi, sau này mỗi ngày nấu cho bọn tôi, tôi sẽ mỗi ngày theo anh đi mua đồ.”
Tần Đại Đồng là người duy nhất phản đối ý kiến.
“Không được, Tiểu Dị mỗi ngày đều đi làm khổ cực như vậy, nếu về còn phải chuẩn bị cơm nước cho bốn người, tôi sợ cậu ấy sẽ mệt chết.”
Tô Hiểu Dị vội lắc đầu: “Không đâu, tôi vốn thích nấu ăn a, tôi muốn mỗi ngày đều nấu cho Đại Đồng ca ăn, không được sao?”
Tần Đại Đồng thật sự cảm động, hơn nữa, nếu mỗi ngày đều ăn ngon như vậy, không thu tiền thuê nhà của Tiểu Dị cũng được.
“Thật sự có thể chứ?” Tần Đại Đồng lo lắng gặng hỏi.
“Chỉ cần Đại Đồng ca không chê…” Tô Hiểu Dị xấu hổ.
Lần này đến phiên Tiểu Trình cùng Tần Đại Bằng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt: không khí sao đột nhiên chuyển màu hồng?
Tô Hiểu Dị không cho trí tưởng tượng hai người kia tiếp tục bay xa, ho nhẹ, nói: “Nếu Đại Đồng ca đồng ý, vậy, công sức của ta là miễn phí, Đại Đồng ca phụ trách cung cấp nguyên liệu, tiểu Trình, ân, khi đi giao hàng thuận tiện giúp tôi, mua nguyên liệu siêu thị đối diện không có…”
Tần Đại Bằng đáy lòng một trận ác hàn thổi qua, hỏi: “… Kia, còn tôi?”
“Cậu nếu muốn tới đây ăn cơm tôi nấu, đơn giản, mỗi tháng đóng hai ngàn đồng trợ cấp… Không được báo oán nga, bằng không tôi không làm món cậu yêu nhất nào là sườn xào chua ngọt, thịt bò xào, gà ướp dứa, sơn tô chiên…” Một hơi nói ra hơn mười loại đồ ăn Tần Đại Bằng ưa thích.
“Tiểu Dị cậu bất công, tôi với cậu là đồng sự đã nhiều năm, cậu coi tôi là trâu bò sai bảo, quen biết Đại Đồng ca mới mấy tuần, cậu đối với anh ấy còn tốt hơn tôi, không công bằng!” Tần Đại Bằng rưng rưng lên án.
Đoạn này cũng giống như cảnh Tiểu Trình đã diễn qua.
Tô Hiểu Dị lại hắc hắc cười lạnh, nói: “Cậu cứ từ tôi đi, sau này tôi sẽ đối đãi thật tốt với dạ dày cậu, Đại Bằng bảo bối.”
“Cậu, đồng ý rồi là không được đổi ý nha…” Tần Đại Bằng ai oán, cắn khăn tay nhỏ bé trả lời.
Cho nên, từ bữa đó trở đi, Tô Hiểu Dị liền dễ dàng nắm trong tay quyền sinh sát cửa hàng của Đại Đồng, bởi vì vì dạ dày mọi người đều nằm trong tay cậu! Đương nhiên phòng bếp cũng trở thành cấm địa, ngoài Tần Đại Đồng, đám người còn lại chỉ cần lúc Tô Hiểu Dị nấu ăn mà bước vào, trên đầu đều ‘mọc ổi’ đi ra.
Không ai dám oán hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...