Ái Tình, Vi Huân Trung

Tô Hiểu Dị trên đường cũng không dừng lại, trực tiếp phóng về nhà trọ, vừa vào cửa, Tần Đại Đồng đứng tại quầy thu ngân liền chú ý tới mắt Tô Hiểu Dị lại đỏ ngầu, lòng đau buốt, bỏ bút trên tay, kéo xuống hắn.

“Lại không thoải mái sao?” Anh cẩn thận hỏi.

Tần Đại Bằng lúc này cũng dừng xe xông vào, vốn hôm nay không có ý định la cà, nhưng gặp chuyện này, thực không yên lòng Tô Hiểu Dị, cho nên tăng ga phóng theo, tiến đến sau Tô Hiểu Dị.

“Tiểu Dị đừng tức giận, vì thằng ngu đó thương tâm không đáng.” An ủi.

Cảm xúc kích động Tô Hiểu Dị đang muốn tìm người phát tiết, liền thấy Tần Đại Đồng, cảm thấy ôm anh hẳn là tốt lắm, thật muốn lao vào sờ mó cho đã ghiền, nhưng đối phương là thẳng nam, sợ người ta khiếp sợ, nên không dám, đúng lúc có Đại Bằng làm vật hi sinh, nhanh chóng đổi mục tiêu sang ôm đồng sự Tần, lại là một trận khóc hủy thiên diệt địa.

“Oa, tôi tức … rất tức, dám vu cho tôi là trộm! Đại Bằng, tôi thiếu chút nữa nhịn không được muốn đánh người!” Khóc khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, thuận tiện lau luôn bằng áo sơmi.

Đại Bằng thực rất nghĩa khí, cũng ôm lại, chợt giật mình, anh họ sao lại trợn mắt trừng mình? Không phải anh ấy tưởng mình bắt nạt Tô Hiểu Dị chứ?


Giả bộ không phát hiện, vỗ vỗ lưng người trong lòng, dỗ: “Quên đi, cậu cũng thật là, ở trước mặt Trương Kiến Hiền có thể nhịn, không khóc cũng không mắng chửi người, nhịn được về nhà mới khóc rống, phục cậu thật.”

“Tôi, tôi ở trước mặt hắn… Nhịn đã quen… Không đổi được…” Vừa khóc vừa giải thích: “Chỉ có các cậu thay tôi bất bình… Ô ô, khóc như thế nào cũng sẽ không cười…”

Này các cậu, đương nhiên là chỉ hai anh em Tần gia.

Tần Đại Đồng sắc mặt dịu đi, cũng tới xoa đầu Tô Hiểu Dị nói: “Không sao cả, tâm tình không tốt liền trút ra, đừng buồn bực, sẽ tổn thương thân thể.”

Tô Hiểu Dị vừa nghe liền ngẩng đầu, cảm động nói: “Đại Đồng ca anh thật tốt, cũng không mắng tôi ở trong cửa hàng khóc lóc, ảnh hưởng uy tín, còn an ủi tôi…”

Tần Đại Đồng mỉm cười, hỏi em họ chuyện gì đã sảy ra.

Vừa nói đến liền khiến Tần Đại Bằng phát hỏa, khoa tay múa chân đem chuyện Trương Kiến Hiền chạy tới chỉ trích Tô Hiểu Dị kể lại một lần, nước miếng tung bay, so với người diễn kịch trên đài còn xuất sắc hơn, nói xong khát nước, còn gọi Tiểu Trình ở góc phòng lấy Pauli trong tủ lạnh tới cho hắn uống.

Tiểu Trình nghe xong sự tình, cũng không hẹp hòi, đem đồ uống cao cấp đưa hắn, sau đó trốn ở góc phòng tiếp tục nghe cuộc tình tay ba phấn khích.

Tần Đại Đồng từ trước đến nay không dễ kích động, giờ thật sự nổi cáu: “Đúng là quá đáng.”

“Đương nhiên, em định tìm mấy anh em đến làm thịt hắn, hết lần này tới lần khác tổn thương Tiểu Dị, hừ!” Tần Đại Bằng đối với việc không thể giáo huấn Trương Kiến Hiền vẫn còn tức giận.

Tần Đại Đồng quát: “Việc này đừng nói trắng trợn, nếu bị cảnh sát bắt, không phải liên luỵ Tiểu Dị sao? Chờ một thời gian hãy động thủ, không bị nghi ngờ.”


Le lưỡi, Tần Đại Bằng ‘giác ngộ’, anh họ nói có lý, nếu hiện tại đả thương Trương Kiến Hiền, cảnh sát nhất định sẽ hoài nghi Tô Hiểu Dị, chờ thêm mấy tháng sẽ tìm anh em chặn đường hắn, đến lúc đó không cắt tay thì chặt chân, tùy ý.

Tô Hiểu Dị căn bản nghe không hiểu lời hai người, có điều, có người cố gắng giúp mình, tâm tình rất nhanh hồi phục, theo thói quen, cậu lại nghĩ biện pháp giúp đồng sự hạ hỏa.

“Đại Bằng, hôm nay là sinh nhật tôi, đừng nói chuyện đen đủi như vậy… Cậu mời tôi uống bia đi, coi như bỏ qua quà sinh nhật.” Hạ quyết tâm: “Hôm nay tôi nhất định phải uống rượu, cải thiện hiệu suất làm việc cho Đại Đồng ca!”

“Tiểu Dị chết tiệt, tính toán rút cạn tháng lương tôi mới lĩnh!” Tần Đại Bằng nghiến răng nghiến lợi.

Tần Đại Đồng nhíu mày hỏi: “Tửu lượng Tiểu Dị tốt chứ?”

“Cũng không phải không tốt, là luyện nhiều nên quen thôi!” Tô Hiểu Dị thực sợ Tần Đại Đồng sẽ cản cậu, vội vàng cam đoan: “Nhờ anh, Đại Đồng ca, tôi sẽ uống ở trên lầu, uống say liền đi ngủ, sẽ không quấy rối việc kinh doanh của anh.”

Khóe mắt cùng hai gò má ửng đỏ ai ai khẩn cầu, Tần Đại Đồng đâu thể nào cự tuyệt? Anh đối với sinh vật đáng yêu luôn không có biện pháp, nhất là loại giống con thỏ trắng nhỏ đáng thương.

“Được rồi, sinh nhật được ưu tiên… Trong tủ lạnh có bia các cậu tùy ý lấy, Đại Bằng, em chú ý Tiểu Dị, đừng cho uống nhiều quá.” Anh dặn đi dặn lại.


Tần Đại Bằng gật đầu.

Tần Đại Đồng lại bổ sung: “Tiền lương cứ giữ lại, nể cậu là em họ anh, đồ uống anh cung cấp miễn phí.”

Tô Hiểu Dị mặt mày hớn hở, vô tình đem Tần Đại Bằng đẩy ra, ngược lại ôm chầm lấy chủ quán: “Ha ha, Đại Đồng ca đóng cửa hàng lên uống với tôi đi, tôi thích nhất cùng Đại Đồng ca nói chuyện phiếm, không giống lão Đại Bằng này gõ đầu tôi, còn mắng tôi ngu ngốc, tôi không có ngu ngốc…”

“Không ngu ngốc, cậu không ngu ngốc, Đại Bằng còn gõ cậu, nói với anh, anh mắng cậu ta.” Tần Đại Đồng cưng chiều giống như ông bố với đứa con thơ.

Mừng rỡ, Tô Hiểu Dị buông ra ông chủ ra, dương dương tự đắc nhìn phía đồng sự, khiêu khích, ánh mắt như tuyên bố: hừ, Tần Đại Bằng, sau này cậu không thể chế nhạo tôi không biết phân biệt, tôi đã tìm được Đại Đồng ca làm chỗ dựa vững chắc, dám gõ đầu tôi tôi sẽ kiện!

Tần Đại Bằng thờ ơ lạnh nhạt, xì, hai người này khi nào đã thành liên minh? Quả thực giống đã nói, chung lưng đấu cật chèn ép mình, ăn ý có đủ mười phần.

Nhìn trộm Tô Hiểu Dị, không phải mình cõng rắn cắn gà nhà chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui