Ái Tình, Vi Huân Trung

4 giờ sáng, chuông điện thoại phá tan giấc ngủ ngon lành của Tần Đại Bằng.

“Uy uy, có lầm hay không a?” Tần Đại Bằng còn buồn ngủ, lôi kéo khách không mời mà đến vào cửa: “Cậu điên rồi à? Làm gì có người nào bỏ nhà đi vào giờ này chứ?”

Cầm theo túi du lịch, đứng trước căn phòng nhỏ của Tần Đại Bằng, Tô Hiểu Dị rốt cục không nhịn được khóc rống lên.

“Ô oa… Đại Bằng, tôi bị đuổi ra ngoài, ô ô ô…”

Nửa đêm còn nghe gào khóc như vậy không chừng hàng xóm báo cảnh sát mất, Tần Đại Bằng tay chân luống cuống, lôi kéo cậu vào ghế, thực hiện chức tránh của người bạn tốt, rót một tách cà phê ba trong một, mang cho cậu một hộp khăn giấy để cậu lau nước mắt nước mũi.

“Đừng khóc nữa, làm sao lại thế này?” Đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu đã nhìn thấy cảnh đó?”

Nghe nhắc tới, ủy khuất tích lũy trong lòng lập tức tràn lên, vừa nãy ở trong nhà Trương Kiến Hiền vì không cam chịu yếu thế, Tô Hiểu Dị cắn răng không để rơi nước mắt, hiện tại ở trước mặt bạn, không thể kìm được…

Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành còn không bằng, Tô Hiểu Dị giống như đang nổi lên sóng thần cuồn cuộn.

Tần Đại Bằng tuy rằng bình thường luôn một bộ dạng không đứng đắn lại thích hồ nháo, kỳ thật thái độ làm người rất nặng khí phách, biết Tô Hiểu Dị bị ủy khuất, bản thân cũng tràn đẫy phẫn nộ, cơn buồn ngủ bay biến, dụ dỗ Tô Hiểu Dị giải thích rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

“Tôi bị quăng ra… Ô ô… Hắn còn trực tiếp đem hồ ly tinh mang về… Đem tôi đuổi đi…” Thút tha thút thít kể lại sự tình.

Tần Đại Bằng tức giận vỗ bàn, thiếu chút nữa đập vỡ những thứ trên bàn: “Thằng khốn nạn đó, biết ngay hắn không đáng tin cậy mà! Ngày mai tôi tìm mấy anh em đi làm thịt hắn, cậu nói đi Tiểu Dị, muốn chặt hắn làm mấy khúc?”


“Ách, không cần vậy…” Tô Hiểu Dị xụt xịt mũi, ngẫm lại, thù hằn với Trương Kiến Hiền không đến độ không đội trời chung như thế.

“Cậu tâm địa tốt là cho ai xem?” Tần Đại Bằng mở miệng mắng: “Trước kia cậu bỏ qua mặt mũi đi trông nom nhà cửa cho hắn, tôi đi công tác về mua đặc sản cho cậu cậu còn tiếc rẻ không ăn, nói để lại cho hắn, nói thử coi hắn ăn được mấy lần?”

“Không, hắn chưa từng ăn.” Tô Hiểu Dị cúi đầu, biết đã lãng phí tâm ý của bạn.

“Tôi còn biết mỗi tháng cậu đều tự móc tiền túi thay hắn giao nộp tiền điện, tiền nước, thậm chí cả tiền thuê nhà, cậu thực ngốc!” Tần Đại Bằng tiếp tục tính toán sổ sách.

Tô Hiểu Dị mặt ủ mày ê: “Hầu hết, ngay đến túi rác nhà hắn đều là tôi mua…”

Nhớ tới mình đã từng hết lòng hết dạ mong Trương Kiến Hiền hài lòng, cuối cùng đổi lại được những lời bình phẩm khó nghe từ miệng người yêu, Tô Hiểu Dị lại thêm bi thương, khóc càng thêm thương tâm.

“Đại, Đại Bằng, tôi… Cậu nói xem tôi có phải là tuổi già sắc suy, cho nên mới bị chán ghét? Tuổi trẻ mỹ mạo vẫn tương đối được ưa chuộng phải không?” Mở to đôi mắt đáng thương nhìn bạn mình, Tô Hiểu Dị uông uông hỏi.

“Nói bậy, Tiểu Dị cậu diện mạo tuấn tú, tính tình lại tốt, vứt bỏ cậu chính là tổn thất lớn nhất!” Thân thiết vỗ vỗ vai bạn: “Tôi biết rất nhiều người đồng tính anh tuấn, điều kiện mỗi người đều cực kỳ tốt, hôm nào giới thiệu cho cậu, đừng khóc!”

Có người bạn tốt như vậy bên cạnh, Tô Hiểu Dị lấy lại tinh thần, rốt cục nín khóc mỉm cười: “Cũng chỉ có cậu tốt với tôi, nếu cậu cũng là đồng tính thì tốt rồi, tôi nhất định yêu cậu!”

Tần Đại Bằng đương nhiên biết Tô Hiểu Dị đang nói đùa, cho dù Tần Đại Bằng cũng yêu con trai, hắn cùng Tô Hiểu Dị nói cho cùng cũng không có khả năng rơi vào bể tình, lấy cá tính mà nói, hai người chỉ có thể làm bạn.

Có điều Tô Hiểu Dị đã nói như vậy, hắn cũng hùng hồn trả lời: “Không thành vấn đề, tôi cho cậu yêu, bất quá, điều kiện của cậu kỳ thật tốt lắm, không tới phiên tôi, có nhớ gã Tiêu Đổng hai năm trước không? Hắn yêu cậu đến chết đi sống lại, răm rắp nghe lời cậu, sau đó tôi nói thẳng cậu đã có người yêu, mới khiến cho hắn thôi mơ mộng.”


Tô Hiểu Dị nhíu mày: “… Hắn quá già rồi, hơn nữa miệng thối…”

“Vậy giám đốc công ty xây dựng San Chun thì sao? Còn trẻ tuổi, hình như vẫn giữ được mình trong sạch, câu không phải từng nói với tôi hắn quen cậu trong quán bar, sau đó tìm mọi biện pháp mời cậu ăn cơm, cậu vì sao đều từ chối?”

“Cái kia a, hắn lúc nào cũng nói chuyện chính trị, phiền chết đi được, tôi thà tìm tên đầu bếp nào đó nói chuyện yêu đương, ít nhất còn có chủ đề để tán gẫu.” Tô Hiểu Dị trả lời.

“Cậu cũng thiệt là, chọn tới chọn lui, cuối cùng lại nhằm đúng tên chết tiệt đó? Hảo hảo, đừng khóc nữa, tôi không nhắc đến thằng đó nữa…” Tần Đại Bằng thật muốn vả miệng mình.

Biết bạn tốt đang muốn cổ vũ mình, Tô Hiểu Dị nghĩ muốn bật cười.

Tần Đại Bằng còn nói: “… Nói chung, trên thế giới nhất định sẽ có một người thích hợp với cậu nhất, hắn đâng ở nơi nào đó chờ cậu, cho nên cậu phải kiên nhẫn, giữ lại cơ hội cho người kia, được rồi, đúng vậy, cũng bởi vì người kia, cho nên cậu mới chia tay thằng khốn…”

Tô Hiểu Dị bật cười, không nghĩ tới Tần Đại Bằng có thể nói ra những lời như vậy.

Có lẽ, thực sự có người đang tìm đến với mình, chính là hai người còn chưa gặp nhau.

Chưa nghĩ tới chuyện đó, còn có vấn đề khẩn cấp trước mắt chờ giải quyết: “Ngày mai thứ bảy, trước hết tôi sẽ đến công ty môi giới nhà đất tìm phòng cho thuê, hôm nay cho tôi ngủ nhờ ở đây nha…”

“Tôi đi cùng cậu, nhìn cậu ngây ngốc như vậy, tôi không yên tâm… A!” Tần Đại Bằng nghĩ tới điều gì đó, chợt đột nhiên hét to một tiếng.


Tô Hiểu Dị đang uống cà phê, bị động tác khoa trương của Tần Đại Bằng làm hoảng hồn, thiếu chút nữa đem cà phê trong miệng phun ra.

“Đừng đột nhiên kêu lên như thế, nửa đêm vô cùng khủng bố đó!” Tô Hiểu Dị bắt đầu oán hận.

Tần Đại Bằng gãi gãi đầu, cười hắc hắc: “Vừa đúng lúc, hôm trước anh họ tôi nói muốn tìm bạn cùng phòng chia sẻ tiền thuê nhà. Ai, Tiểu Dị, ngày mai tôi mang cậu tới đó nhìn thử xem, nếu vừa lòng cậu liền ở lại, anh họ tôi là người tốt, cậu ở đó tôi yên tâm hơn.”

Tô Hiểu Dị có chút khó xử: “Đại Bằng, cậu cũng biết tôi là đồng tính… Có những người sợ dạng này…”

“Anh họ tôi không như vậy đâu, hắn với bạn bè của tôi đều rất thoáng, đồng tính hay không, hắn đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không đối với khinh bỉ cậu.” Tần Đại Bằng lời thề son sắt cam đoan.

“Thật sự?” Tô Hiểu Dị an tâm, tò mò hỏi: “Kia, anh họ cậu liệu có phải cũng…?”

Cậu muốn hỏi chính là, người anh họ kia sẽ không phải cũng là đồng tính đi?

Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị quen biết đã lâu, đủ ăn ý, biết cậu nghi vấn cái gì.

“Hẳn là không phải, anh họ tôi nhập ngũ sau khi bị bạn gái đá, không muốn nhắc đến chuyện tình cảm nữa, bác tôi phát ra “đạo kim bài” buộc hắn về nhà xem mắt hắn cũng không chịu, nói hiện tại đã quen sống một người tự do tự tại.”

“A, hắn cũng trải qua chuyện thương tâm sao?” Tô Hiểu Dị đột nhiên có cảm giác thông cảm với người anh họ kia.

Tần Đại Bằng gật đầu lia lịa: “Um, tôi đã khuyên hắn, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì vì mối tình đầu mà mất hết hi vọng với con gái? Con bé kia ở cùng quê nhà tôi, không nhận rõ anh họ tôi tốt thế nào, chỉ nghe nói cô ta sau khi bỏ anh họ tôi gả cho một thằng thối tha, hiện tại phải thay chồng gánh nợ, thực thê thảm!”

Ánh mắt Tô Hiểu Dị lại sáng lên: “… Kiến Hiền… Cũng là mối tình đầu của tôi…”


Đấy, tự vạch áo cho người xem lưng, Tần Đại Bằng luống cuống tay chân: “Không sao hết, sẽ có người phát hiện điểm tốt ở cậu, tên khốn đó đối với chuyện cảm tình tuỳ hứng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ gặp ác báo.”

Tô Hiểu Dị một lần nữa phấn chấn tinh thần, nói: “OK, tôi quyết định sẽ tới ở cùng anh họ cậu, sau đó cùng hắn thiết lập hội thất tình, sẽ không tiếp tục hối hận, hảo hảo sống qua này, cùng chờ người kia của mình!”

Tần Đại Bằng cười ha ha, nghe thấy Tô Hiểu Dị kể chuyện cười, cảm giác mình có chút thành tựu.

“Chuyện đêm nay, Tiểu Dị cậu cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Chỗ tôi chỉ có một cái giường, cậu chịu khó ngủ dưới sàn vậy.” Tần Đại Bằng nói.

“Ân, Đại Bằng, tôi ngủ thế nào cũng được, không thành vấn đề.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện cũ thì cho nó qua đi, đời người ai biết được chuyện sau này, ngày mai tỉnh lại lại là một ngày mới, quên kẻ vô tình ấy đi.” Trước khi ngủ, Tần Đại Bằng lại một lần nữa cổ vũ tinh thần bạn tốt.

“Đã biết.” Tô Hiểu Dị nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cậu, Đại Bằng.”

Đại Bằng ngượng ngùng cười rộ lên.

Nằm trong túi ngủ chuyên dụng của Tần Đại Bằng, Tô Hiểu Dị lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được, tình cảm hai năm trời hiện giờ trôi theo dòng nước, đâu có thể nào nói nghĩ thông suốt liền thông suốt?

Bản thân đã trao ra cả trái tim, cho nên, cho dù sớm phát hiện đối phương lãnh đạm, nghe được người nói hắn ở bên ngoài ân ái với tình nhân, bản thân cũng làm bộ như không nghe không thấy.

Chỉ là ảo tưởng, cậu lắc đầu ngao ngán, tưởng rằng hắn nhận thấy được ưu điểm của mình, biết mình mới là người thích hợp nhất với hắn. Kết quả chính mình quá sai lầm.

Cho nên tối nay, nằm trong vòng tay hắn là một người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui