Chung Vãn Ý không biết là tôi vốn không thích khóc. Cho đến một ngày nọ tôi nhìn mình trong gương và nhận ra rằng... móa nó, bộ dạng tôi rơi lệ đẹp quá trời.
Bởi vậy dù biết rõ tôi là hàng giả nhưng hắn vẫn mềm lòng như thường, thậm chí còn hạ mình giúp tôi lau nước mắt sinh lý tràn ra trên mặt.
Ngày tháng qua đi, đôi khi chúng tôi sẽ chăm sóc lẫn nhau. Thân mật như thế, riêng tư đến vậy, tình cảm chậm rãi... đong đầy.
Tôi biết hắn tiếc nuối, cũng biết hắn luôn âm thầm than thở: “Nếu như cô là tiểu thư nhà họ Triệu thì thật tốt biết bao.”
Vào lần đầu tiên tôi gặp Chung Vãn Ý, chúng tôi đều bị mưa to xối ướt. Lúc đó tôi đang bày bán gian hàng đồ xiên chiên.
Tôi trú dưới mái hiên, bị đông lạnh đến run lẩy bẩy. Người đối diện so với tôi còn xui xẻo hơn, ngay cả nơi trú mưa cũng không có, bộ đồ tây cắt may vừa người ướt đẫm hết cả. Dòng nước chảy dọc theo cằm hắn, lướt một đường đến tận cần cổ thon dài.
Giữa lúc mưa to, tôi nhìn hắn, mà hắn cũng đang nhìn tôi. Mặc dù đứng dưới màn mưa rơi xối xả, đối phương vẫn lạnh lùng xem thời tiết lúc ấy là gió thoảng mây bay.
“Có ai từng nói với cô là cô rất giống một người không?”
Lần thứ hai gặp lại Chung Vãn Ý, hắn liếc nhìn đánh giá tôi một hồi, chân mày vẫn còn nhíu chặt
Không hiểu sao tôi lại cúi đầu, phát hiện ra áo sơ mi bị cơn mưa rào thấm ướt, vải dệt nhạt màu trở nên trong suốt xuyên thấu, thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn áo ngực ren ở bên dưới.
Màu đỏ vừa tục vừa già lập tức làm đối phương thấy đau mắt: “Không có thẩm mỹ là bệnh nan y, tri thức cũng không cứu nổi cô đâu.”. Đọc 𝒕ruyệ𝔫 hay 𝒕ại ~ 𝗧RUM𝗧R UYỆ𝐍.𝑉𝔫 ~
Tôi nghe vậy thì mặt mũi nóng cháy. May mà đối phương không tiếp tục đay nghiến nữa. Hắn ném túi xách da cá sấu vào ngực tôi: “Sau này mỗi một lời ăn tiếng nói, mỗi một cử chỉ của cô đều phải xứng đôi với cái túi này.”
Hắn thấy tôi giấu đầu lòi đuôi, dùng cái túi quý giá che chắn bộ ngực lại thì dời mắt đi, ném một xấp tài liệu lên trên bàn.
Tôi mở tài liệu ra, nhìn qua ảnh chụp người kia.
Tống Nhữ Anh, người phụ nữ này từng là ca sĩ dân gian nổi tiếng nhưng đã qua đời từ lâu.
Hắn lại đánh giá tôi, mắt không chớp lấy một lần, nhẹ giọng cảm thán: “Thấy không, hai người thật sự rất giống nhau.”
Chung Vãn Ý nói với tôi là hắn cần tôi đóng giả làm con gái Tống Nhữ Anh, bước vào nhà họ Triệu.
Nghe nói trước khi mẹ Triệu Dữ Hủy được gả tới, người thừa kế nhà họ Triệu từng sống chung với Tống Nhữ Anh mấy năm, bọn họ đã sinh ra một đứa con gái. Bởi vì không được nhà trai thừa nhận, bà ấy đã chán nản dẫn con gái bỏ đi.
Thấm thoắt nhiều năm trôi qua, người thừa kế nhà họ Triệu đã qua đời. Cha hắn là Triệu Túc Đàm thân mang bệnh nặng, một khi ông mất là mọi sản nghiệp và quyền kinh doanh của họ sẽ để lại cho đứa cháu gái duy nhất là Triệu Dữ Hủy. Vì vậy nên ông vẫn luôn đau khổ tìm kiếm, muốn gặp mặt đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài một lần cuối trước khi chết.
Chuyện mà tôi cần làm là giả mạo vị tiểu thư đó tiến vào nhà họ Triệu, không từ thủ đoạn tranh đoạt tài sản kinh doanh cùng quyền kế thừa với Triệu Dữ Hủy, đồng thời lấy chúng đi nâng đỡ sự nghiệp của Chung Vãn Ý.
Việc này ít nhiều dính tới một ít vấn đề luân lý nên tôi không nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay: “Anh Chung, tôi chỉ nghèo khổ thôi chứ chưa đến nỗi đê tiện.”
Đối phương không gấp không vội, để một tấm chi phiếu sáu con số lên mặt bàn: “Tuổi trẻ ai cũng cho rằng tiền là thứ quan trọng nhất, nhưng khi cô già rồi sẽ phát hiện...”
“Phát hiện cái gì?”
“Phát hiện đúng là như thế đấy.”
...
Mắt tôi bị tấm chi phiếu trên bàn hút lấy. Hắn thấy tôi ngớ người thì dốc ra một điếu thuốc, rũ mắt dùng hai ngón tay kẹp nó đưa lên môi.
“Khoang hạng nhất được phép ưu tiên đăng ký, ngân hàng VIP có quyền không xếp hàng, vé tham dự buổi biểu diễn quý giá nhất cùng vị trí tốt nhất... thế giới này vốn không hề bình đẳng, cô thấy có đúng không?”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội thay đổi vận mệnh nào đâu.”
Trải qua một phen tự hỏi, tôi đồng ý yêu cầu của Chung Vãn Ý.
Trước khi bước vào nhà họ Triệu, hắn phủ lên người tôi vô số tem nhãn, hết mình đào tạo tôi thành thục nữ tốt nghiệp trường danh tiếng, tinh thông ngoại ngữ ba nước, am hiểu cầm kỳ thi họa cao sang quyền quý.
Trong những tem nhãn này, ngoại trừ chứng chỉ tốt nghiệp đại học ra thì không có thứ gì thuộc về con người thật của tôi.
Tôi cũng từng thấp thỏm hỏi hắn là lỡ bị phát hiện thì biết phải làm sao. Hắn không để bụng mà nói: “Ông Triệu chỉ muốn được an ủi thôi, ông sẽ tin cô, chỉ cần ông gật đầu thì cô chính là cháu gái nhà họ Triệu.”
Thế là chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi học hết tiếng Pháp, tiếng Ý, cưỡi ngựa, lặn và đánh golf, đã thế còn chấp nhận học lễ nghi đẳng cấp chuyên nghiệp, chăm sóc da và hoạch định hình tượng.
Dưới bàn tay điều hành của Chung Vãn Ý, khi tôi bước vào nhà họ Triệu thì chẳng khác gì thay da đổi thịt.
Để lấy thêm lòng tin với người khác, hắn cố tình đi tìm một ít di vật của Tống Nhữ Anh. Có mấy chứng cứ đó trong tay, cộng thêm vẻ bề ngoài của tôi nên Triệu Túc Đàm gần như tin tưởng không nghi ngờ gì.
Cùng ngày, ông Triệu xưa nay triền miên trên giường bệnh không chỉ có thể xuống giường, bệnh tình cũng có chuyển biến rõ ràng theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Không quá mấy ngày sau ông đã vội vàng tổ chức họp báo với phóng viên, giúp tôi phô trương tuyên bố thân phận tiểu thư nhà họ Triệu.
Tôi có xem qua trang web tin tức trong vùng, hầu hết người bình luận đều khen tôi có khí chất tao nhã, dịu dàng đoan trang, liếc sơ qua là thấy có huyết mạch xuất xứ từ nhà danh gia vọng tộc.
Trước nay tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao con cái nhà giàu ít khi có người xấu xí? Bây giờ thì tôi hiểu rồi, bởi vì thế giới bên trong ống kính không dành cho người nghèo.
Dưới nỗ lực hòa giải của Chung Vãn Ý, tôi nhanh chóng chuyển vào nhà họ Triệu ở. Triệu Túc Đàm đối xử với tôi không tệ, tiếc là bệnh tình ông quá nghiêm trọng.
Bác sĩ gia đình nói với tôi là vì điều trị quá mức nên ông Triệu được chẩn đoán là tổn thương đa tạng, gần đây đang tìm kiếm lá gan phù hợp ở khắp nơi. Nhưng vì nhóm máu của ông là Rh âm rất khan hiếm, người chịu hiến tạng càng khó tìm hơn.
Dưới tình huống như thế, ông vẫn kiên cường chịu đựng bệnh tình để tổ chức tiệc đính hôn cho Triệu Dữ Hủy. Sau đó còn đích thân đón gió tẩy trần cho tôi.
Hôm nay, ông gọi chúng tôi vào thư phòng, tận tình khuyên bảo chúng tôi đùm bọc lẫn nhau: “Quan Cận... Dữ Hủy... hai đứa là chị em... khụ khụ, khụ, phải học tập kinh doanh xí nghiệp trong nhà cho tốt...”
Nước mắt tôi tự nhiên tràn bờ mi, nắm chặt bàn tay khô gầy kia nói: “Con biết rồi ông ơi.”
Ngược lại, Triệu Dữ Hủy phản kháng kịch liệt: “Ông nội! Nhà họ Triệu này chỉ cần một mình con gánh vác là được! Cô ta là kẻ ngoại lai, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không làm, chỉ biết khiến con thấy khó thở!”
Triệu Túc Đàm nghe vậy thì quắc mắt nghiêm khắc: “Dữ Hủy!”
Cảm xúc kích động quá đà làm ông ngồi thở dốc trên xe lăn. Tôi vội vàng quỳ xuống xoa ấn ngực cho ông: “Ông nội, ông lại thấy khó chịu đúng không?”
“Khụ... khụ, bệnh cũ...”
Là người quản lý nhà họ Triệu đời thứ nhất, trước kia Triệu Túc Đàm ngang tàng cao lớn, không giận tự uy, ấy vậy mà giờ đây chỉ còn là một ông già đáng thương.
Tôi không nhịn được hai hàng nước mắt lăn dài: “Ông ơi, hay là ông cấy ghép gan của Quan Cận đi.”
Lời còn chưa dứt, không riêng gì Triệu Dữ Hủy mà Triệu Túc Đàm cũng kinh ngạc: “Không được, chuyện này không thể được! Quan Cận, con còn trẻ lắm!”
“Khụ khụ, không được, tuyệt đối không được...”
Thấy tôi và Triệu Túc Đàm khóc lóc nhìn nhau, cuối cùng Triệu Dữ Hủy cũng không chịu nổi nữa: “Ông à, ông đừng bị cô ta mê hoặc! Còn dám nói hiến gan cho ông? Cha con chết sớm, cô ta có phải dòng dõi nhà này hay không còn chưa biết chắc đâu!”
Ít ỏi mấy câu, cô ta thành công dẫm nát bộ mặt đứa tiểu thư thất lạc là tôi đây xuống đất. Cô ta còn muốn nói tiếp nhưng bị Triệu Túc Đàm quát lên một hơi: “Câm mồm!”
“Ông nội!”
Ngó lơ bộ dạng khó coi của cô ta, Triệu Túc Đàm hiền từ nói: “Quan Cận có thể bước vào nhà này là do trời cao an bài. Sao ông nỡ dùng gan của con được? Con có lòng là ông thấy thỏa mãn lắm rồi...”
Hôm sau, Triệu Túc Đàm bị tôi làm cảm động, quyết đoán giao khách sạn hàng đầu của nhà họ Triệu cho tôi quản lý. Đương nhiên chuyện này lọt vào tai Triệu Dữ Hủy là cô ta phản đối quyết liệt ngay.
Đáng tiếc, không ai thèm để ý cô ta. Triệu Túc Đàm đang bệnh nặng vẫn nắm chắc quyền lên tiếng trong nhà như cũ.
Nghe tin tôi lấy được một bộ phận quyền kinh doanh sản nghiệp, Chung Vãn Ý hiếm khi nói lời khích lệ tôi: “Làm không tệ.”
Tôi cúi đầu: “Nhưng tôi lo lắng sẽ làm không tốt.”
“Tôi nhớ cô theo ngành quản lý khách sạn ở đại học. Vừa hay, chuyên môn thích hợp lắm.”
Ánh mắt Chung Vãn Ý hiện lên vẻ khinh miệt: “Yên tâm đi, trên phương diện trí não thì chưa chắc Triệu Dữ Hủy có thể thắng được cô.”
Tôi vẫn cảm thấy hơi khó xử: “Nhưng vì chuyện này nên cô ta càng công kích tôi mạnh hơn.”
“Chuyện này chưa hẳn là xấu.” Đối phương vừa nói vừa nhẹ nhàng trấn an tôi: “Sau này cô ta sẽ không bao giờ khinh rẻ cô được nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...