Ái Tình Thật Vĩ Đại (Tình Yêu Thật Vĩ Đại)

Khu vực đô thị phồn hoa, trong một quán cà phê an tĩnh.

“Nơi này có một chi phiếu, số tiền phía trên tùy cậu điền.” Liễu Ngạn Huân đem chi phiếu của Hầu Quang Uy đưa cho Tống Hoàn Minh.

“Cám ơn cậu.” Thanh âm Tống Hoàn Minh nghe rất vô lực.

“Cậu gầy quá.” Liễu Ngạn Huân có chút đồng tình nhìn tình nhân cũ. “Mặc dù công ty phá sản, nhưng tại sao cậu lại biến thành bộ dạng này?”

Tống Hoàn Minh cười khổ một cái, “Có lúc, chuyện xảy ra cũng không phải giống như mình tưởng tượng.”

“Vợ cậu khỏe?”

Liễu Ngạn Huân hỏi làm đánh tan bầu không khí này.

“Qua mấy tháng nữa sẽ sinh.” Tống Hoàn Minh đem chi phiếu nhanh chóng thu vào trong túi tây trang, đốt một điếu thuốc, mãnh liệt hít một hơi, nở nụ cười khổ, “Tớ cảm thấy thật xin lỗi cậu, ban đầu đi không từ biệt, hiện tại lại cầu cậu.”

“Chuyện cũng đã qua, còn nói làm cái gì?” Liễu Ngạn Huân thở dài một hơi, hắn còn có thể nói như thế nào đây.

“Thật xin lỗi.”

Đối với sự xuất hiện lần nữa của Tống Hoàn Minh, Liễu Ngạn Huân đã có thể bình tĩnh mà không kích động nữa, tim của hắn bây giờ.....sẽ không bao giờ bởi vì Tống Hoàn Minh mà rung động nữa.

Ngay cả khi hắn nói lời xin lỗi, mình cũng không còn lưu luyến nữa.

“Quên đi.” Hắn đặt cái chén của mình xuống, mùi cà phê thơm ngọt nị làm cho hắn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Hầu Quang Uy.

“Chúng ta không nên gặp lại nữa! Chúng ta cũng đã chia tay, mà cậu cũng đã kết hôn, từ nay về sau, không cần liên lạc nữa.”

Tống Hoàn Minh ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó thì vẻ mặt lại khôi phục. “Cậu thay đổi thật nhiều.”

“Có sao?”

“Cậu trước kia làm cho tớ có cảm giác là một người lý trí mà tỉnh táo, quả thực là giống như tượng đá, nhưng bây giờ.......”

“Hiện tại thì sao?” Liễu Ngạn Huân cũng không cảm thấy mình đã thay đổi.

“Cậu bây giờ cả người tản ra ánh mặt trời ấm áp.”

Liễu Ngạn Huân khẽ nhếch khóe môi, “Phải không?”

Hắn biết nguyên nhân đó là bởi vì Hầu Quang Uy.

Đi ra khỏi quán cà phê, ánh nắng rạng rỡ rơi trên mặt đất vàng óng ánh.

“Mới đầu đúng là rất oán cậu.” Thân ảnh của Liễu Ngạn Huân ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống mà lộ ra vẻ thanh tú. “Nhưng nếu không phải cậu bỏ rơi tớ, thì tớ cũng sẽ không nhận được hạnh phúc hiện tại.”

Tống Hoàn Minh nhìn người yêu cũ nở nụ cười thanh lệ như vậy liền ngây người, hắn biết Liễu Ngạn Huân rất đẹp, nhưng vì cái gì mà giờ khắc này, bộ dáng của hắn so với quá khứ lại càng thêm xin đẹp hơn?

Sau khi hai người tách ra, Tống Hoàn Minh đi ở trên con đường đá đỏ, hơi ngẩn người nghĩ đến mọi chuyện. Trong lúc bất chợt, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở bên cạnh hắn.

“Xin hỏi một chút ngài là Tống Hoàn Minh tiên sinh sao?”

Tống Hoàn Minh có chút kinh ngạc. “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Có thể xin ngài một chút thời gian không?”

Mấy ngày sau.

“Ngạn Huân, đừng uống nữa.”

Ngồi ở trong phòng khách, Hầu Quang Uy nhịn không được phải nhắc nhở Liễu Ngạn Huân đang hồi hộp.

“A? Không phải là muốn uống trà chiều sao?”

“Nhưng em đã uống ba chén rồi a!” Hầu Quang Uy cười khổ, “Chẳng lẽ em không biết sao?”

“Có.......Có sao?” Liễu Ngạn Huân có chút nghi ngờ mà nhìn cái chén.

“Đừng khẩn trương như vậy.” Hầu Quang Uy quăng cho hắn một cái mỉm cười. “Tới bên cạnh anh mà ngồi.”

Liễu Ngạn Huân nhu thuận mà ngồi ở bên cạnh Hầu Quang Uy, y nhẹ nhàng mà ôm lấy hắn.

“Em rất lo lắng phải không?” Y ôn nhu hỏi.

“Ai nói em lo lắng?” Liễu Ngạn Huân nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Em chỉ là cảm thấy trà hôm nay uống rất ngon thôi!”

“Đừng gạt anh.” Hầu Quang Uy trên má hắn nhẹ nhàng hạ xuống từng nụ hôn.

“Em......Em không có!”

“Em đem tâm sự gì cũng viết trên mặt a.”

“Em......”

“Là ai ngay từ ngày bắt đầu, vẫn hỏi anh cùng với Joel có quan hệ gì, cha anh thích đồ gì, thích thức ăn gì, có gì hứng thú,còn có một đống vấn đề nữa a?”

“Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút........”

“Em đang lừa gạt ai a?” Hầu Quang Uy nắm lấy cái mũi của hắn, “Chọn ngay thời điểm cha anh muốn tới để hỏi?”

Nhìn gương mặt của Liễu Ngạn Huân hiện lên màu hồng, bộ dạng không còn lời nào để nói, Hầu Quang Uy liền cười ôm chặt lấy hắn.

“Em rất sợ cha anh phản đối chúng ta.” Liễu Ngạn Huân hạ thấp giọng nói ra lo sợ của mình.

“Không nên lo lắng, anh sẽ không rời xa em.”

Hầu Quang Uy hôn lên tóc hắn, hít lấy mùi thơm ngọt ngào thuộc về người yêu.

“Không thể nói như vậy.”

Hắn nhẹ nhàng xoay người, Hầu Quang Uy thấy giữa mi tâm tràn đầy ưu sầu.

“Tại sao? Không phải chúng ta đã nói là muốn mãi mãi ở cùng nhau sao? Còn thắc mắc cái gì nữa?”

“Em sợ cha anh sẽ đem hai người chúng ta tách ra a!” Liễu Ngạn Huân nhăn lại mi tâm, xem ra dung nhan tuấn tú cũng không thể che được sầu lo trên mặt hắn.

“Sao lại nói vậy?”

“Chuyện tình giữa hai người chúng ta không dễ dàng giống như chuyện tình nam nữ mến nhau được, huống chi anh lại xuất thân từ danh môn, em bất quá chỉ là một người bình thường......”

“Em cứ như vậy mà lo lắng cha anh sẽ phủ nhận quan hệ giữa hai người chúng ta.”

“Tại sao không lo lắng? Em không muốn phải tách ra a!” Liễu Ngạn Huân kích động hống lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự sợ hãi.


Hầu Quang Uy đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó liền cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Hắn tức giận hỏi.

“Cười em rốt cuộc cũng nói ra lời thật lòng a.” Trong mắt của Hầu Quang Uy là nụ cười. “Có thể thấy được em là thật lòng yêu anh, nên em phản ứng lớn như vậy a.”

“Anh........” Hắn đột nhiên cảm thấy vô lực, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Đừng nóng giận, anh không phải là đang cười em.” Hầu Quang Uy vỗ về chân mày nhíu chặt của Liễu Ngạn Huân, thương tiếc nhìn hắn.

“Dù sao em chính là ngu, chính là ngốc, em chính là yêu mới quan tâm!” Hắn tức giận nói.

“Ai nói em vừa ngu vừa ngốc? Bản thân anh thấy em như vậy so sánh với cái loại Julia thiên kim tiểu thư kia thì tốt hơn.”

“Julia......” Ánh mắt của Liễu Ngạn Huân ảm đạm xuống.

“Cô ấy không phải là vợ của anh, anh cam đoan với em.” Hầu Quang Uy nắm thật chặt tay của Liễu Ngạn Huân, tình huống diễn ra có điều không đúng sao?

“Muốn anh nói bao nhiêu lần thì em mới có thể an tâm đây.” Hầu Quang Uy thâm tình nhìn hắn, “Chuyện em và anh yêu nhau đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của Julia, cho nên bọn họ mới có thể mời cha của anh đến gây áp lực cho chúng ta.”

“Em.......” Liễu Ngạn Huân tựa đầu vào vai của tình nhân, tựa sát vào người đã cho hắn ấm áp. “Em sẽ thử làm cho cha anh yêu thích em.”

“Anh biết.” Hầu Quang Uy mỉm cười ôm chặt hắn.

Ở trong phi trường người đến người đi.

“Chủ tịch! Đã lâu không gặp!”

Phi Lực nhiệt tình nghênh đón, cùng với Charles vừa mới xuống phi cơ thân thiết ôm nhau một chút.

“Đúng là có một đoạn thời gian không thấy.” Trên mặt Charles nở nụ cười theo sát thăm hỏi người bạn già của mình. “Nhìn khí sắc cậu có vẻ rất tốt.”

“Chủ tịch ngài một chút cũng không thay đổi, cùng Quang Uy đứng chung một chỗ, người ta nhìn không tốt còn tưởng hai người là anh em a!” Julia đứng bên cạnh Phi Lực lúc này nịnh hót.

“Nha......Julia!” Charles lúc này liền đưa ánh mắt chuyển hướng sang Julia. “Mới một thời gian không thấy, cháu liền trở nên hấp dẫn hơn a! Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi nữa, nhất định sẽ theo đuổi cháu!”

Nghe thấy ông nói chuyện như vậy, sắc mặt của Julia lập tức ảm đạm xuống.

Charles thấy thế, “Sao vậy?” Ông quan tâm nhìn nàng.

Julia chậm rãi nói: “Nhưng lại có người không thích cháu a!”

“Ha ha ha!” Charles phá lên cười, vỗ vỗ lên đầu vai Julia, “Quang Uy vẫn còn con nít, ta tin tưởng nó yêu thích con trai chỉ là một lúc nhất thời thôi, nó rất nhanh sẽ biết rằng nữ nhân mới là tốt!”

“Nhưng chủ tịch, Quang Uy dường như rất là nghiêm túc......”

“Cháu suy nghĩ nhiều quá! Nam nhân cùng nam nhân có cái gì tốt lành đây? Nam nhân đương nhiên là muốn gắn liền với nữ nhân a, đây mới gọi là bình thường!”

“Vậy thì phiền toái ngài nói chuyện với Quang Uy a.”

“Dĩ nhiên, ta tới đây một chuyến chính là muốn giải quyết chuyện này.”

Phi Lực cùng Julia thở phào nhẹ nhõm, may là nhờ bọn họ có thể khống chế được con cờ Charles này.

“Chủ tịch, chúng ta đã giúp ngài đặp phòng ở khách sạn, xin theo chúng ta lên xe!” Phi Lực sai bảo thuộc hạ, thận trọng dẫn Charles lên xe.

“Tốt tốt.” Charles tựa hồ rất vui vẻ, “Ta liền giao hết cho Phi Lực, có chuyện gì cũng sẽ không bị quấy nhiễu.”

“Vì ngài ra sức là vinh hạnh của tôi.”

Đưa Charles đi, hai cha con bèn nhìn nhau cười.

“Xem ra, cái lão hồ đồ Charles này cái gì cũng không biết.” Phi Lực cười lạnh nói.

“Còn không phải sao! Cũng một đống tuổi rồi còn mang theo cô gái trẻ tuổi chạy khắp nới.” Julia ở một bên chê cười.

“Dù sao những tháng ngày an nhàn của hắn cũng không còn được bao lâu nữa.” Phi Lực sờ lên cằm, nhìn theo bóng xe xa dần. “Để cho hắn làm ‘chủ tịch’ mấy ngày nữa cho đỡ nghiện a!”

Nói xong những lời này, một đôi cha con dã tâm bừng bừng mỉm cười rời đi.

Khu vực thành thị phồn hoa Đài Bắc, ở khách sạn khí phái mà xa hoa.

“Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương.......” Liễu Ngạn Huân ngồi ở quán cà phê trong khách sạn, một mực yên lặng tự đọc ám chỉ mình.

“Đừng lo lắng như vậy, thả lỏng một chút.” Hầu Quang Uy nhìn thấy bộ dáng này không khỏi bật cười.

“Em lo lắng cha anh nhìn thoáng qua cái đã đem em đuổi đi.”

“Cha anh sẽ không làm như vậy.” Hầu Quang Uy cầm lấy cái ly nếm một ngụm cà phê, “Thấy ông, em sẽ hiểu ông ấy chẳng qua chỉ là con cọp giấy, là lão khốn kiếp bất cần đời.”

“Anh đừng nói như vậy” Liễu Ngạn Huân nhìn lễ vật ra mắt mình chọn lựa thật lâu. “Ông ta thế nhưng lại là cha anh, cũng là người quyết định có cho chúng ta ở cùng một chỗ hay không!”

“Người quyết định chúng ta có cùng một chỗ hay không là chính chúng ta.” Hầu Quang Uy nghiêm túc nói: “Trừ phi em không thương anh.”

Liễu Ngạn Huân cắn cắn môi, bình tĩnh nhìn Hầu Quang Uy, “Em làm sao có thể không thương anh? Chỉ là em sợ sự ngăn cản của người ngoài a.....”

“Vậy thì nghĩ biện pháp vượt qua nó.” Hầu Quang Uy mỉm cười, “Không để cho duyên phận của hai chúng ta bị vỡ tan.”

“Quang Uy.”  Thanh âm của hắn nhỏ như muỗi kêu.

“Ừ?”

“Nếu em và Elizabetta chỉ được lựa chọn một thì anh sẽ chọn cái gì?” Liễu Ngạn Huân nhìn thẳng y, đôi tròng mắt kia thanh mà trong vắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Trên mặt Hầu Quang Uy vẫn mỉm cười, đưa tay vỗ về khuôn mặt u sầu của Liễu ngạn Huân. “Em cùng Elizabetta, cái gì anh cũng muốn.” Y lòng tin tràn đầy trả lời, bộ dạng toàn thân tràn đầy tự tin làm cho lòng người khuynh đảo.

“Đáp án này làm em hài lòng không?” Y đứng lên, nhìn bên ngoài một chút, “Anh đi xem một chút cha anh có tới không, em ở chỗ này chờ.”

“Ừ.”

Liễu Ngạn Huân mỉm cười đưa mắt nhìn theo hướng Hầu Quang Uy rời đi, nhưng ngay sau đó sầu bi liền hiện đầy trên mi tâm.

Bọn họ thật có thể không để ý đến lời đồn đãi của thế tục để ở cùng nhau một chỗ sao?

Dù sao bọn họ là một đối đồng tính luyến ái, nếu như khi tình yêu của hắn biến thành vật cản trở của Hầu Quang Uy thì sao đây? Hắn có nên lựa chọn mất đi tình yêu một lần nữa hay không?

Mi tâm của Liễu Ngạn Huân chau lại với nhau thật chặt.

Hắn xuất thần nghĩ, cho đến khi bàn cà phê đột nhiên bị chấn động.

“A!”

Liễu Ngạn Huân kinh hô một tiếng, nhưng đã không kịp cứu lấy vận mệnh bị cà phê hắt lên của bao lễ vật tinh tế kia.


“Thật là xin lỗi.”

Nga? Nghe được có người nói chuyện, Liễu Ngạn Huân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đoan trang bên cạnh.

“Thật là xin lỗi, ta đang tìm con ta.”

Nam tử ngoại quốc đang nói chuyện trước mắt ước chừng hơn năm mười tuổi, bề ngoài nhìn hết sức tao nhã.

“Thật là đẹp!” Tên nam tử ngoại quốc kia tán thán nói: “Thật là đẹp.......Cậu thật sự là con trai sao? Ta chưa từng thấy qua một nam nhân Trung Quốc xinh đẹp như vậy.”

“Chờ một chút!” Liễu Ngạn Huân đột nhiên cảm thấy những tình tiết này có chút quen thuộc.

Chỉ thấy tên nam tử ngoại quốc kia nhanh chóng nhích lại gần mình, hắn bị buộc phải dán lên ghế dựa. “Ông không nên cứ như vậy mà nhích lại gần tôi.” Hắn vẻ mặt khẩn trương nhìn nam tử ngoại quốc đó.

“Cha đang ở đây làm cái gì?” Thanh âm Hầu Quang Uy truyền tới từ xa.

“Quang Uy......” Nghe thấy tiếng rống giận giữ của Hầu Quang Uy, hắn vội vàng đẩy ra cái tên nam tử kỳ quái cơ hồ là muốn dán chặt lên trên người mình ra.

“Cha cái lão sắc lang này, máy bay vừa hạ cánh lại bắt đầu động dục?” Khuôn mặt Hầu Quang Uy lộ vẻ giận giữ rống, “Con thấy không tin cha lại là cha của con!”

Cha?

Liễu Ngạn Huân trợn tròn đôi mắt, thoáng cái nhìn Hầu Quang Uy, lại thoáng qua nhìn Charles.

“Anh nói......” Hắn ấp a ấp úng nói. “Ông ấy là ba ba của anh?”

Khó trách hắn vẫn cảm thấy tên ngoại quốc này rất quen thuộc.

“Trừ ông ta ra, ở ngoài còn có ai kỳ quái như vậy?”

“Chớ ở trước mặt ta nói tiếng Trung nhanh như vậy.” Charles có chút không vui, “Con tại sao lại không cùng Phi Lực bọn họ đi đón cha?”

Hầu Quang Uy bất mãn nhìn ông. “Con không muốn cùng một bầy tiểu nhân nịnh hót đi đón cha.”

Cha con lâu rồi không thấy, vẫn là tránh không khỏi một phen khẩu chiến.

“Quang Uy!” Liễu Ngạn Huân lấy ánh mắt bảo Hầu Quang Uy, muốn y không nên tức giận như vậy.

“Ngạn Huân, đây là cha anh, Charles.” Hầu Quang Uy áp chế tức giận xuống, “Vị này là Liễu Ngạn Huân.”

“Cái gì?” Charles hô to một tiếng, ánh mắt trợn thật lớn nhìn Liễu Ngạn Huân. “Người xinh đẹp như vậy mà lại là con trai?”

“Chủ tịch người khỏe.” Liễu Ngạn Huân lộ ra mỉm cười lễ phép. “Cháu tên là Ngạn Huân, đây là lễ vật cháu tặng cho ngài.” Liễu Ngạn Huân đem lễ vật dính cà phê, vô cùng cung kính tặng cho Charles.

Nhưng ánh mắt của Charles vẫn dừng lại ở trên mặt của Liễu Ngạn Huân. “Ta thật là không thể tin được!” Con ngươi của Charles chớp một cái cũng không chớp mà nhìn hắn.

“Có cái gì mà không thể tin được?” Hầu Quang Uy tức giận trả về cho ông một câu.

“Nam nhân.......Nam nhân cũng có thể xinh đẹp như vậy?”

Nghe được câu này, Liễu Ngạn Huân thật không biết nên trả lời như thế nào.

“Cha vẫn cho chỉ có nữ nhân mới có khuôn mặt xinh đẹp như vậy,” Charles nở nụ cười, “Không ngờ ngày hôm nay từ trên người của Liễu tiên sinh đã thấy được điều ngược lại.”

Mặt Liễu Ngạn Huân lập tức đỏ lên đối với lời ca ngợi lần này của cha y, có thể nghĩ đến ấn tượng đầu tiên của hắn tạo cho Charles là không quá kém.

“A......Thẹn thùng?”

“Ách......Cháu......Cháu không phải là có thói quen được người ta khen ngợi như vậy.”

“Phải không? Nhưng là cháu thật sự rất đẹp a! Giống như là một viên bảo thạch tràn đầy sắc thái thần bí phương Đông vậy.” Charles nhìn đôi con ngươi đen nhánh kia, tràn đầy ý cười nói: “Khó trách con của ta chướng mắt Julia.”

“Cha không nên đem Ngạn Huân của con so sánh cùng một chỗ với Julia!” Hầu Quang Uy kháng nghị.

“Tại sao? Chẳng lẽ không đúng như vậy?”

“Con yêu Ngạn Huân, không liên quan đến vấn đề giới tính!”

“Julia là ở trước lúc cha tới đây đã gọi điện cho cha khóc lóc kể lể a!”

“Cô ta không thể nói lý, còn tới phòng làm việc của con vừa khóc vừa nháo, giống như trẻ con!” Hầu Quang Uy phiền não nói.

“Chuyện này còn không phải quan hệ tới việc con hủy hôn?” Charles chậm rãi ngồi xuống. “Bất quá là vì mặt mũi a! Nhường cô ta một chút a!”

“Nhường cô ta?” Hầu Quang Uy nhịn không được mở miệng nói: “Hôn nhân cũng không phải trò đùa, cha muốn con phải làm sao nhường?”

Charles trên mặt vẫn nở nụ cười nhìn y, “Cái gọi là hôn nhân, còn không phải là thành lập dựa trên quyền lực cùng tiền bạc? Nếu không chỉ bằng vào tình yêu, thì không cách nào có thể sống được trên đời này.”

“Đó là mua bán! Đó là một hành động buôn bán!” Hầu Quang Uy vẻ mặt kích động phủ nhận.

“Quang Uy, đừng quên, con không phải cũng là dùng tiền nuôi lớn sao?” Charles cười lạnh.

“Ba!” Một tiếng tát tay thanh thúy vang lên quanh quẩn trong quán cà phê.

“Ngạn Huân?”

Hầu Quang Uy sửng sốt một chút. Y không nghĩ tới là Liễu Ngạn Huân có thể đánh cho phụ thân cao cao tại thượng của y một cái tát.

“Người hẳn là nên hướng con của người xin lỗi!” Trên mặt của Liễu Ngạn Huân tràn đầy tức giận. Cùng với vẻ mặt xấu hổ ôn nhu vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Bởi vì.......chuyện này bỗng nhiên xảy ra, Charles cũng nhất thời không kịp phản ứng.

“Người căn bản không phải là một người cha! Nào có người làm cha nào mà lại không hi vọng cho con mình được hạnh phúc? Chỉ có những người như ngài có cuộc sống riêng không bị kiểm soát mới có thể có loại ý nghĩ này! Người có thật là có yêu con người? Người có thật là có quan tâm đứa con đọc nhất của người?”

Đôi phụ tử bị Liễu Ngạn Huân mắng cho ngây ngẩn cả người.

“Cháu xem cháu cũng không cần phải nói nhiều những điều đó nữa,” Liễu Ngạn Huân lạnh lùng nói, “Bởi vì người căn bản không hiểu được tình yêu!”

Hắn lôi kéo Hầu Quang Uy, cứ như vậy vội vã rời khỏi phòng cà phê.

Sau giờ ngọ khi kết thúc buổi gặp mặt qua loa này, cảm giác mát mẻ của mùa thu từ từ ngấm vào thong lòng của mỗi người......

“Ngạn Huân, Ngạn Huân!”

Hầu Quang Uy bị Liễu Ngạn Huân kéo đi một đoạn đường thật dài, nhưng Liễu Ngạn Huân cũng không thèm quay lại nhìn y một cái.

“Chờ một chút a! Em.......Làm sao em lại không nói chuyện? Đừng đi nhanh như vậy! Chúng ta nên đi về xe đi, như vậy thì quá làm người chú ý a.”

Đối với bọn họ hiện tại người đi đường cũng sẽ nhìn cho họ một ánh mắt — bởi vì không có ai không nhận ra đôi tình nhân làm toàn bộ thành phố trấn động này.


“Ngạn Huân!” Hầu Quang Uy hô lên một tiếng.

Liễu Ngạn Huân lúc này mới dừng bước, nhưng lại như cũ không nói một lời.

“Em rốt cuộc là làm sao?” Hầu Quang Uy nhẹ giọng hỏi.

“Em không phải là đem chuyện làm hỏng rồi chứ?” Hắn lúc này mới chậm rãi phun ra một câu.

“Hmm.......”

“Anh cười cái gì a?” Liễu Ngạn Huân đập y một quyền. “Em thấy rất là phiền não a! Nguyên bản nhịn một chút là tốt, nhưng là em......Em lúc đó thật là nhịn không được nữa! Ông ta lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy......”

“Anh thật là cao hứng a!” Trong lời nói của Hầu Quang Uy để lộ ra thâm tình của chính mình. “Em lại đánh cho cha anh một cái tát! Cho tới bậy giờ anh cũng không nghĩ ra được hình ảnh em to gan như vậy ra tay đánh ông ấy.”

Liễu Ngạn Huân thở dài một hơi, “Em xem con đường của chúng ta càng ngày càng khó đi a.....”

Hầu Quang Uy an ủi hắn, “Chúng ta cùng nhau cố gắng lên! Anh nhất định sẽ làm cho chúng ta ở chung một chỗ......”

※   ※   ※

Chuyện sau này hoàn toàn trở thành những ngày cực khổ ngoài dự đoán đối với đôi tình nhân này.

“Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Mỗi ngày tiệm bán hoa đều đưa tới một bó hoa tươi, đem phòng ở của Hầu Quang Uy đều lấp kín toàn là hoa tươi.

“Tôi xem ra là có chuyện không ổn.” Joel vừa sửa sang lại bó hoa, vừa nói. “Tại sao lão gia đột nhiên bắt đầu mỗi ngày đều tặng hoa tươi cho Ngạn Huân?”

“Này.......” Liễu Ngạn Huân cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Kia còn có gì để nói, ông ta nhất định là đã coi trọng Liễu Ngạn Huân.” Hầu Quang Uy nhìn một biển hoa kia, “Cái lão sắc lang này ngay cả người yêu của con mình cũng không bỏ qua!”

“Sẽ không phải là Ngạn Huân đem nam nhân kia đánh một cái tát đã làm cho ông ấy yêu luôn rồi chứ?”

“Tôi nghĩ Julia bên kia nhất định là giận đến điên người lên a.” Hầu Quang Uy cười to: “Cô ta nhất định cũng cho rằng dùng một chiêu là cha tôi này, tôi nhất định sẽ quay về lại cưới nàng, thật không nghĩ đến ngay cả cha tôi cũng yêu Ngạn Huân!”

“Không nên nói lung tung!” Liễu Ngạn Huân vội vàng ngăn cản y, “Là người ba ba không tốt của anh muốn trêu chọc em thôi......”

Không nghĩ tới Joel cùng Hầu Quang Uy lại lập tức lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Ngạn Huân, cậu (em) không hiểu rõ ông ấy, đây chính là kỹ xảo ông ấy dùng để theo đuổi con gái a!”

“Ha ha ha......”

Tiếng cười sang sảng của Charles tràn đầy cả gian phòng, mà Phi Lực ở một bên thì lại là xanh cả mặt.

“Liễu Ngạn Huân kia thật sự là một thanh niên xinh đẹp! Khó trách Quang Uy lại coi trọng hắn!” Charles vô cùng hưng phấn cười nói, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt của Phi Lực. “Ngay cả ta là một người không gần nam sắc, cũng bị hắn hấp dẫn a!”

“Dạ, cho nên thiếu gia mới có thể bị hắn hấp dẫn.” Phi Lực nhịn xuống tức giận, một mặt nhắc nhở ông: “Chủ tịch, ngài đừng quên là ngài muốn khuyên bảo thiếu gia a!”

“Ta biết, ta biết.” Charles phất tay một cái, “Ta nhất định sẽ kêu Quang Uy cưới con gái của cậu, còn về phần Liễu Ngạn Huân sao......” Ông dừng một chút, giống như nhớ lại tình cảnh ngảy đó, “Ta chưa từng có nhìn thấy qua nam nhân nào hấp dẫn như thế......”

“Chủ tịch, bây giờ không phải là thời điểm nhớ lại. Đợi một lát nữa ngài có một bữa tiệc, đừng tới trễ a.”

“Nga! Đúng đúng đúng, ta  phải nhanh lên a.” Charles mặc xong áo khoác, đi theo một thuộc hạ ra ngoài cửa.

“Chủ tịch đi thong thả.”

Phi Lực ngoài miệng mặc dù là tất cung tất kính nói, nhưng lại âm thầm cho những thuộc hạ đang đi theo kia một ánh mắt.

Chờ thời điểm đoàn người toàn bộ đã đi hết, Phi Lực liền lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

“Hầu Quang Uy, là người ép ta!”

Cuối tháng mười, tại hội trường tập trung biểu diễn áo cưới mùa đông của Elizabetta.

“Không rõ hành tung của cha tôi?” Vẻ mặt Hầu Quang Uy không tin nhìn chằm chằm Jenny.

“Đúng vậy, căn cứ theo tin tức của nhân viên truyền đến, chính xác là như vậy. Chủ tịch vốn là được mời đi một bữa tiệc buôn bán cuối năm vào buổi tối, nhưng lại mất tích ở sau bữa tiệc.”

Nghe xong báo cáo của Jenny, Hầu Quang Uy ngây ra một lúc.

“Có lẽ cha ta đang cùng một cô nàng nào đó nói chuyện trên giường đây!” Hầu Quang Uy cưỡng chế dự cảm bất thường trong lòng, tìm lý do an ủi mình. “Phái nhiều người hơn nữa đi tìm a! Cậu cũng hiểu được cá tính phong lưu của cha tôi mà?”

“Dạ!”

Sau khi Jenny rời đi, mặc dù mắt của Hầu Quang Uy là nhìn biểu diễn thời trang trên đài, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên một chút nghi vấn.

Tại sao?

Y vốn cho rằng cái người phụ thân vô trách nhiệm kia sẽ nổi giận đùng đùng chạy tới đây dạy dỗ y, làm sao lại có thể mất tích một cách không giải thích được như vậy?

“Tại sao?”

Hầu Quang Uy quay người lại, liền nhìn thấy được Julia đang mang theo nụ cười quỷ quyệt ở cửa từ từ đi vào.

“Cô tới đây làm gì?”

Y ngăn lại lửa giận, gặp phải bộ dạng diễu võ dương oai này của nàng, thì việc mất tích của cha không thoát khỏi có quan hệ với cha con bọn họ.

“Em không thể tới sao?” Trên mặt Julia vẫn là mỉm cười, hoàn toàn không giống bộ dáng cãi lộn lần trước. “Em là thay thế cha em tới đây nhìn chỗ phát biểu rồi xem họ tập.”

“Có cái gì đẹp? Tập loạn như vậy, các người chỉ cần ngày đó đến phát biểu chính thức là được rồi.”

“Tâm tình của anh hình như không tốt?” Julia nghiêng đôi mắt to nhìn.

Hầu Quang Uy chẳng qua là chỉ nhìn lên đài, cũng không thèm nhìn đến nàng.

“Chủ tịch không thấy, hẳn là anh rất phiền lòng?” Nàng cố ý trêu chọc.

“Chuyện này tôi đã gọi người đi xuống tìm, không có quan hệ.”

“Làm sao lại không có quan hệ? Ông ta thế nhưng là ba ba của anh, là cha chồng tương lai của em.” Nụ cười Julia ngọt hơn, “Em cùng cha của em cũng rất khẩn trương a! Cha em còn nói muốn em phải an ủi anh thật tốt.”

Hầu Quang Uy lúc này mới đem ánh mắt dời từ trên sàn diễn xuống, lạnh lùng nhìn Julia.

“Làm sao......Làm sao lại nhìn như vậy?” Julia đối với ánh mắt của Hầu Quang Uy có chút sợ hãi.

“Tôi có nói là tôi muốn cưới cô sao? Cô cũng quá tự coi trọng mình đi?” Hầu Quang Uy cười lạnh, “Tôi lần trước nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi chỉ muốn Ngạn Huân.”

“Vậy anh nhất định phải nhìn thật chặt tình nhân bảo bối của anh đi.” Trong mắt của Julia hiện lên một tia bóng ma oán hận, “Ngàn vạn lần không để cho hắn biến mất khỏi tầm mắt của anh.”

Sau khi quăng lại mấy câu nói ngắn ngủi này, Julia tức giận vội vã rời khỏi hội trường.

Hầu Quang Uy thở dài một hơi, trong lòng từ từ hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Liễu Ngạn Huân.

Y biết đây là hành động của Phi Lực khi y cường ngạnh hủy hôn ước, nhưng y vẫn phải làm như vậy.

Đối với tội Phi Lực tham ô công quỹ và xâm chiếm tài sản của công ty y cũng đã thu thập được không ít, hiện giờ chỉ chờ thời cơ thích hợp cho gã một kích thống khoái.

Hầu Quang Uy nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm bao la làm cho tâm tình của y cũng từ từ buông lỏng xuống.

“Không biết hiện tại Liễu Ngạn Huân đang làm cái gì vậy.......”

“Cái gì? Anh hôm nay không quay về sao?” Giọng nói của Liễu Ngạn Huân trong điện thoại lộ ra vài phần thất vọng.

“Thật xin lỗi, công ty thật sự có rất nhiều chuyện, hơn nữa ba ba anh mất tích, hiện tại công ty có chút không ổn định.” Hầu Quang Uy không ngừng cùng Liễu Ngạn Huân nói lời xin lỗi.

“Ừ...... Không sao, em hiểu rõ mà.” Liễu Ngạn Huân ở bên kia đầu điện thoại thay y động viên tinh thần, “Mọi chuyện nhất định có thể thu xếp ổn thỏa, không nên quá sức.”

“Ừ, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”


Sau khi cúp điện thoại, Liễu Ngạn Huân thở dài một hơi.

“Thốc ô......” Tiếng kêu của Ken vang lên ở bên cạnh.

“Thật sự là bận rộn như vậy sao?” Hắn hằng ngày đều sống chung với Ken, “Ngay cả Joel hai ba ngày nay cũng không thấy bóng dáng, tất cả mọi người đều bận đến trình độ này sao?”

Mấy ngày qua báo chí đối với việc cha của Hầu Quang Uy mất tích không ngừng nhắc đến, mà Hầu Quang Uy vì chuyện của công ty mà bận tối mày tối mặt, hắn mặc dù biết Elizabetta là một công ty đa dạng hóa quốc tế, nhưng hắn vẫn đối với thân thể của Hầu Quang Uy có chút bận tâm.

Nhiều ngày như vậy rồi, Hầu Quang Uy nhất định là hết sức mệt mỏi, huống chi có thế lực của Phi Lực khống chế, cũng là một vấn đề làm y đau đầu.

“Đúng rồi!” Trong đầu Liễu Ngạn Huân linh quang vừa hiện, hô lớn một tiếng, làm cho Ken bị dọa sợ đến trừng mắt nhìn. “Mình có thể đi tìm anh ấy a.”

Bởi vì không dám xuất hiện ở cửa lớn, nên Liễu Ngạn Huân liền ở một nơi cách khá xa Elizabetta dừng xe, đang chuẩn bị đi bộ đến, phát hiện phụ cận có quán cà phê độc lập. Lại nhớ đến sở thích của Hầu Quang Uy, cho nên liền lắc lư đi vào.

“Ngạn Huân?”

“Joel?”

Vào quán cà phê lúc trước, Liễu Ngạn Huân vô tình gặp được Joel đi ngang qua.

“Thật là đúng lúc, tôi đang muốn từ công ty trở về đây!” Joel chỉ chỉ quán cà phê, không có hảo ý nói: “Làm sao? Mua đồ cho thiếu gia a?”

“Ừ......”Liễu Ngạn Huân có chút cảm thấy khó xử, “Tôi thấy anh ấy cực khổ a, muốn đi xem anh ấy, cho nên liền mua cốc cà phê a......”

“Tốt lắm tốt lắm, không đùa cậu.” Joel bật cười. “Mau vào đi thôi! Saionara.” () Saionara:  Chào tạm biệt.

“A.......Được.”

Sau khi Joel nhìn hắn đi vào cửa hàng, liền cười lắc đầu rời đi.

Đứng trước một danh sách cà phê rực rỡ muôn màu, Liễu Ngạn Huân quả thực muốn váng đầu.

Hắn vốn cho rằng cà phê bất quá cũng chỉ có vài loại, cái gì mà Mocha, Capuchino… Đứng một lát ở đây, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao lựa chọn được loại cà phê mà Hầu Quang Uy thích cho y được.

“Cần tôi giúp sao?” Một nữ nhân viên bán hàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực nhìn hắn. Điều này cũng khó trách, hiện tại toàn bộ người Đài Loan đều nhận ra hắn và Hầu Quang Uy? Huống chi Liễu Ngạn Huân lớn lên tuấn mỹ như vậy, nắm được trái tim của nữ nhân là chuyện thường gặp.

“Ách...... Cô có thể hay không giới thiệu......” Liễu Ngạn Huân có chút khó có thể nói, “Có những loại cà phê nào uống ngon?”

“Được, tháng này chúng tôi mới chuyển từ Nam Mĩ......”

Nữ nhân viên bán hàng bắt đầu giới thiệu tất cả những gì có ở trong quán cà phê.

Trải qua hơn mười phút đồng hồ hành hạ, Liễu Ngạn Huân cuối cũng cũng từ trong quán đi ra, hắn ôm lấy cà phê vừa mới được chọn xong, trong lòng nổi lên một trận ngọt ngào, chờ một chút Hầu Quang Uy thấy hắn đột nhiên đến tìm y, không biết y sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

“Ngạn Huân?”

Ở trong một ngõ nhỏ hẹp, đột nhiên truyền ra thanh âm có người gọi tên của hắn.

Liễu Ngạn Huân quay đầu vừa nhìn, nhưng ngay sau đó lại thất thần. “Hoàn Minh.”

Hắn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được tình nhân cũ của hắn.

“Cậu nhìn hiện tại rất tốt.” Tống Hoàn Minh đối hắn phất tay một cái, vẻ mặt đầy râu cùng y phục xốc xếch biểu hiện cuộc sống của hắn trôi qua cũng không được như ý.

“Cậu gặp chuyện gì?” Liễu Ngạn Huân không nghi ngờ gì đi vào ngõ hẻm, “Làm sao lại có thể tiều tụy như vậy? Kể từ lần trước cậu nói vay tiền, đến giờ cũng chỉ qua mấy ngày mà thôi, cậu......”

Trong lòng hắn có chút khổ sở, không nghĩ tới Tống Hoàn Minh lại trở nên chật vật như vậy, hết thảy trải qua đối với hắn bây giờ cũng chỉ còn lại đồng tình.

Lúc Liễu Ngạn Huân đến gần Tống Hoàn Minh, liền có hai gã áo đen đột nhiên vọt ra, trên tay còn cầm tấm vải hướng tới Liễu Ngạn Huân trùm lại.

“Các người......”

Liễu Ngạn Huân vốn là muốn tránh thoát sự kiềm chế của hai nam nhân kia, nhưng lại vì hít vào thuốc mê trên vải mà ngất đi, cà phê trên tay cũng rơi lả tả.

“Đi mau!” Tống Hoàn Minh chỉ huy hai người kia, “Đừng để mọi người nhìn thấy.”

Ngay sau đó có một chiếc xe dừng lại ở trước ngõ hẹp, đoàn người liền vội vã lên xe, đưa Liễu Ngạn Huân đi.......

“Anh nói Ngạn Huân xế chiều tới công ty tìm tôi?”

Trong đêm khuya, ở công ty, Hầu Quang Uy nhận được điện thoại của Joel.

“Đúng a! Tôi còn tưởng rằng cả hai xế chiều cũng nhốt mình ở công ty, cho nên cũng không đi quấy rầy, tôi vốn còn muốn hỏi các cậu muốn ăn gì, sau đó nấu mang tới công ty cho cả hai, làm sao vậy?”

Cậu ấy không có tới?

“Không thể nào! Xế chiều hôm nay cậu ấy không có tới a!”

“Cái gì?” Joel thất thần.

“Tôi vừa mới gọi điện thoại trở về trong nhà không có ai a! Tôi còn trưởng rằng anh cùng cậu ấy đi ra ngoài a?”

“Đây là xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng hai người cùng nảy sinh một dự cảm xấu.

“Nhất định là Julia!” Lửa giận của Hầu Quang Uy thoáng cái liền bộc phát, “Cô ta vài ngày trước vừa mới cảnh cáo tôi, muốn tôi xem chừng Ngạn Huân.”

“Cậu trước đừng nghĩ bậy, trong lúc thời khắc mấu chốt này, đừng nên đi tìm Julia, cô ta làm sao có thể thừa nhận? Cậu trước tỉnh táo lại đi......”

“Anh muốn tôi làm sao tỉnh táo lại?” Hầu Quang Uy trong phút chốc liền cắt đứt lời nói của hắn, nôn nóng la lên.

“Ba ba tôi cùng Ngạn Huân không rõ tung tích, người sáng suốt vừa nhìn là biết Phi Lực bọn họ làm, anh cho rằng tôi còn có thể tỉnh táo lại?”

“Thiếu gia, cậu nghĩ thử xem, trước kia phải cắn chặt răng chống đỡ khổ sở như vậy là vì cái gì?”

Nghe Joel nói xong, làm cho Hầu Quang Uy đột nhiên tỉnh táo lại.

“Cậu ngàn vạn lần trong lúc mấu chốt không nên bị loại tình huống này làm loạn trận tuyến.” Ngữ điệu của Joel hết sức bình tĩnh, hắn tĩnh táo phân tích tình hình cho Hầu Quang Uy nghe, “Nhưng nếu Ngạn Huân rơi vào trong tay con gái Phi Lực, chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ phải lặng yên theo dõi diễn biến, chờ bọn họ nói điều kiện.”

“Tôi biết,” Hầu Quang Uy nhíu mày, “Bất quá chúng ta phải nhanh phái người đi tìm một chút, tôi hi vọng Ngạn Huân bình an vô sự.”

“Tôi tin tưởng trước khi Phi Lực còn không có nhận được quyền khống chế Elizabetta như lúc trước, chắc là hắn sẽ không đối với lá bài chủ chốt Liễu Ngạn Huân làm ra chuyện gì đâu.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Giọng nói của Hầu Quang Uy chuyển thành chậm chạp, nhưng lại không yên lòng mở miệng nói: “Nhưng là Julia.......”

“Cậu là muốn nói cô ta đối với Ngạn Huân có địch ý sao?”

“Tôi không lấy cô ta, chuyện này làm cho cô ta không thể quên được, lại nhiều lần mà tìm tới tôi gây sự, tôi sợ cô ta bắt Ngạn Huân,  tuyệt đối không để cho cậu ấy sống tốt.”

Joel an ủi Hầu Quang Uy, “Trước hết không cần khẩn trương, tôi sẽ mau phái người đi tìm.”

Sau một trận lay động kịch liệt, làm cho Liễu Ngạn Huân thanh tỉnh lại.

“Ngô.......” Đầu hắn đau muốn nứt, có lẽ nguyên nhân là bởi vì hít vào quá nhiều thuốc mê, khiến cho hắn không cách nào phân biệt được tình huống hiện tại.

“Mau đưa hắn mang đi, động tác nhanh một chút.”

Là thanh âm của Tống Hoàng Minh, nhưng bất đắc dĩ Liễu Ngạn Huân tứ chi vô lực, chỉ có thể mặc người ta mang thân thể hắn đi.

Hai người mặc áo đen mang Liễu Ngạn Huân tới một căn phòng u ám, không khí ẩm ướt làm người ta hết sức không thoải mái.

“Được, trước cứ trói hắn như vậy, hảo hảo nhìn.” Thanh âm của Tống Hoàn Minh quanh quẩn ở trong căn phòng u ám. “Chờ ta sau khi đi thông báo tiểu thư Julia, rồi trở lại quyết định sống chết của hắn.”

Julia?

Đây không phải là vị hôn thê của Hầu Quang Uy sao?

Mặc dù thân thể còn có chút không nghe theo sai kiến, nhưng Liễu Ngạn Huân đích xác đã nghe được tên của Julia.

Ba người sau khi rời đi, cánh cửa liền nặng nề khép lại. Chỉ để lại trong phòng là bóng tối cùng âm mưu......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui