Trên trán tài xế toát mồ hôi, từ vẻ mặt khẩn trương của anh ta nhìn ra được là một người thành thật, dọc theo đường đi liên tục hướng về phía Lăng Tiêu Tiêu và Hạ Niệm Sanh ở ghế sau xin lỗi, nhưng xin lỗi không có tác dụng gì, xe taxi lượn đỉnh núi một vòng sau liền tắt máy.
Ba bốn giờ chiều tài xế taxi cần đi đổ xăng, mặt anh ta càng đỏ lên, cũng không biết nên làm gì, ngược lại Hạ Niệm Sanh cùng Lăng Tiêu Tiêu xuống xe.
Lăng Tiêu Tiêu nhìn xung quanh bốn phía, chắc chắn là ở ngã ba giữa sườn núi kia rẽ nhầm đường, nhìn tài xế kia một cái, quả thật đã không còn xăng, mới lấy điện thoại ra để tài xế Bách gia đến đón.
Chỉ là, tối hôm qua tùy tiện ra ngoài, nàng cũng không có thói quen mang theo bộ sạc điện thoại di động, màn hình điện thoại di động nhấp nháy xem như chào hỏi nàng rồi hết điện tắt máy.
Rơi vào đường cùng nàng đành phải nhìn Hạ Niệm Sanh, Hạ Niệm Sanh lắc đầu.
Đáng lẽ cô nên làm ca chiều nay nhưng ai cũng không nghĩ tới lại gặp Tịch Thận Chi và Lăng Tiêu Tiêu, dứt khoát cũng tắt máy, lúc này khởi động máy chẳng phải là mình mài đầu trực tiếp đưa cho Dương Khiết chém sao?
"Giờ mà khởi động máy sẽ bị đoạt mệnh CALL trở về."
Vừa nghĩ tới khởi động máy, Hạ Niệm Sanh liền nghĩ đến gương mặt như bánh nướng của Dương Khiết thường xuyên tiến đến bên mũi cô, gương mặt bánh nướng gì? Danh từ trên sách giải thích gọi là nhẹ nhàng chạm vào liền cúp điện thoại liền gọi là mặt bánh nướng.
Nhớ tới Dương Khiết, trong dạ dày Hạ Niệm Sanh cuộn lên từng đợt buồn nôn, ở trên người người phụ nữ kia, cô cảm nhận được cái gì là hận từ đầu đến cuối, cái gì là hận không có giới hạn.
Chuyện Dương Khiết thiết lập cô làm kẻ địch giả tưởng, cô quả thật rất bất đắc dĩ, bị một cấp trên bụng dạ hẹp hòi coi là kẻ địch giả tưởng, con đường công sở của Hạ Niệm Sanh cũng giống như tình trường của cô, cần phải vượt qua chông gai.
Cô cũng không phải không nghĩ tới muốn hoà giải với Dương Khiết, khi cô dần dần ý thức được người phụ nữ kia luôn nghĩ biện pháp gây khó dễ cho cô, cô từng một đêm không ngủ thuyết phục bản thân, vì tiền đồ, vì nuôi sống bản thân, vì cái gọi là ước mơ kia, cô mời Dương Khiết ăn cơm, nhưng người phụ nữ kia không chỉ kéo bạn thân của cô ấy, người đàn ông của bạn thân cô ấy, anh em của người đàn ông bạn thân cô ấy, bạn gái của anh em người đàn ông bạn thân cô ấy, bạn gái của bạn gái của anh em người đàn ông bạn thân cô ấy, hiển nhiên thiếu chút nữa kéo cô tăng ca liên tục, cô cũng nhịn, ngày đó mười mấy người, ăn hết tiền lương của cô một tháng, còn làm cô về đến nhà nôn một đêm, nôn thẳng đến khi vàng mật đều đi ra.
Từ đó về sau lại gặp Dương Khiết, cô không cần phải nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa, cô cũng từng xin giám đốc thay đổi bộ phận, đài trưởng từng ám chỉ cuối năm nay cô có một cơ hội thăng chức, dựa vào cơ hội này cô có thể không cần ở dưới tay Dương Khiết nữa.
Cứ như vậy, mỏi mắt chờ mong chờ đến ngày cuối năm, mẹ kiếp, Hạ Niệm Sanh vỗ mạnh đùi, cô liền nói hoàn cảnh hôm nay cô làm sao có thể nhớ tới Dương Khiết, buổi chiều hôm nay chính là cuộc họp thay đổi nhân sự năm trước, cô bị hai cô nãi nãi này làm chậm trễ chuyện này.
Quả quyết khởi động máy.
Quá trình khởi động điện thoại di động dài dằng dặc, lần đầu tiên Hạ Niệm Sanh có một loại xúc động muốn lắp đặt bảo vệ an ninh 360 cho điện thoại di động, điện thoại di động thật vất vả mới phản ứng lại, lại giống như tĩnh hô hấp trầm mặc, cô nhìn tín hiệu, là đầy đủ, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có gì cả, ngay cả đạo diễn Tiểu Tĩnh cũng không nhắn tin hỏi chị Hạ đi đâu, Hạ Niệm Sanh nhất thời có một loại cảm giác mất mát bị người ta không để ý, tuy rằng rất nhỏ, rất nhanh, nhưng cô biết cảm giác kia là gọi là mất mát.
Cô nhéo nhéo điện thoại di động, lại bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt bay rất xa, cho đến khi Lăng Tiêu Tiêu tiến đến trước mắt cô cũng không thèm để ý.
"Có chuyện gì vậy? Hình như cậu có tâm sự." Lăng Tiêu Tiêu cũng nhìn phương xa.
Phía xa là rừng cây trùng điệp xanh mướt bao phủ Nam Thành, cốt thép xi măng, kiến trúc lạnh như băng, có cái gì để xem chứ?
"Chúng ta phải làm gì?"
"Cậu hỏi hiện tại hay là tương lai?" Hạ Niệm Sanh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Hiện tại ".
Lăng Tiêu Tiêu nhắc nhở tình cảnh hiện tại của cô.
Đáng tiếc là, cho dù điện thoại di động của Hạ Niệm Sanh có thể bật máy, Lăng Tiêu Tiêu ngoại trừ có thể nhớ rõ số điện thoại di động của cô ra, số điện thoại di động của bất luận kẻ nào khác cũng không nhớ được, cho nên tài xế nhà họ Bách không có biện pháp gọi tới, chứ đừng nói đến số điện thoại di động của Bách Văn Sơ.
Mà cũng không thể để Bách Văn Sơ đến đón nàng, còn có, Hạ Niệm Sanh....
"Alo? Hạ Niệm Văn? Em giúp chị tìm một chiếc xe đến, ở đâu? Nam Sơn, đúng, không phải, không có ở Bách gia, lên Nam Sơn không phải có một con đường phân nhánh sao? Một con đường hướng đến Bách gia, em bảo tài xế đi theo con đường khác là được rồi, đi xuống? Đang ở đỉnh núi, đi xuống chết cóng, mà trước khi trời tối không nhất định có thể đi được đến, được rồi, chị sẽ tự bỏ tiền đón xe, đúng, em bảo lái xe đổ xăng trước khi lên, nơi hoang sơn dã lĩnh này, đừng lại lấy một chiếc xe khác để thổi gió tây bắc trên núi."
Cũng không biết câu nói sau cùng kia làm tài xế bận lòng, khuôn mặt anh ta càng lúc càng đỏ lên, nói chuyện cũng càng thêm lắp bắp.
"Thật xin lỗi, cô gái."
"Thật sự xin lỗi...."
"Không sao, anh cũng không phải cố ý, lần sau nếu không biết đường phải nói sớm." Hạ Niệm Sanh kéo Lăng Tiêu Tiêu trở lại xe một lần nữa, đỉnh núi lạnh hơn chân núi một chút, tay hai người đều đông cứng một chút, tài xế taxi thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, trên tay có thật nhiều vết chai, muốn nói chuyện với các cô lại không dám, chỉ cúi đầu, không lên tiếng, thấy Hạ Niệm Sanh và Lăng Tiêu Tiêu cũng không hé răng, ầm một tiếng mở cửa xe, "Tôi đi xem có xe nào tới không? Hai người từ từ nói chuyện.
"
"Này..." Hạ Niệm Sanh muốn gọi hắn lại, người nọ chỉ để lại cho cô một bóng lưng, quên đi, người thành thật đều có một loại kiên trì cố chấp.
Lúc này trong xe taxi chỉ còn lại hai người bọn họ, trong xe có hệ thống sưởi ấm, thổi lên người ấm áp, Hạ Niệm Sanh không khỏi nhớ tới mình lại ở dưới tình huống có một người xa lạ khác cào vào lòng bàn chân Lăng Tiêu Tiêu, lại nghĩ đến bây giờ cũng không có người gọi điện thoại cho cô, có phải cô thật sự thăng chức rồi hay không? Nghĩ đến trong lòng cũng bất ngờ một chút, thầy bói đều nói cô là người có Ngũ Hành thiếu thông minh, nhưng rốt cuộc có thầy bói mù nào sẽ nói ra những lời không chuyên nghiệp như vậy.
"Cậu đang cười cái gì vậy?"
"Không có gì, có lẽ hôm nay là một ngày kỷ niệm lịch sử, mình nghĩ có lẽ ngày xui xẻo sắp kết thúc rồi."
"Cậu vẫn mê tín như thế."
"Đúng vậy, mình tin số mệnh, mình tin mệnh trung chú định "
Hai người đáp lại mà nói những lời không mặn không nhạt, bốn phía đều cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm gió núi xuyên qua thân thể.
Hạ Niệm Sanh hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn người phụ nữ bên cạnh, bắt đầu từ khi nào, nghĩ muốn cùng nàng đi qua những ngày tháng sau này? Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới, cô là người không có tín ngưỡng, không có tín ngưỡng bao gồm cả không tin vào lời thề nào, cô gặp được rất nhiều rất nhiều người, cũng đi qua rất nhiều rất nhiều con đường, cô không dễ dàng tin tưởng những lời thề non hẹn biển kia, bao gồm cả những lời đã từng nói cho Lăng Tiêu Tiêu nghe, nhưng bắt đầu từ khi nào? Tất cả mọi thứ của người này đều giống như rót vào huyết mạch, là trong đêm giao thừa có nhà mà không thể trở về, trong đêm giao thừa truyền tới giọng nữ mềm mại, hay là hình ảnh cô luôn đứng ở dưới lầu ký túc xá nhìn đám người tới đi lui chờ đợi, chờ đợi khuôn mặt quen thuộc của nàng xuất hiện thì mỉm cười với mình, có khi hoặc là nháy mắt vui tươi.
Hoặc là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc nàng đưa ra lời đề nghị chia tay đến ánh mắt cũng không thay đổi, hay là thân thể đơn bạc như tờ giấy sau khi nàng tự sát, Hạ Niệm Sanh không biết, không biết trên thế giới này có bao nhiêu cặp tình nhân sẽ giống như cô đi qua hành trình tám năm, chia tay lại có thể quay lại?
Cô nghĩ trên thế gian này, đôi tình nhân chia tay đều có thể tìm được rất nhiều lý do vô cùng kỳ quặc.
Trên mặt cô có quá nhiều mụn, tôi không muốn thức dậy mỗi ngày trong 50 năm tới để xem một khuôn mặt xấu xí như vậy.
Thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp.
Chỗ nào không thích hợp.
Tính cách không thích hợp.
....
Tôi không thể ở bên anh, anh không thể cho tôi những gì tôi muốn.
Tôi có thể tạo ra.
Nhưng tôi không thể chờ đợi.
....
Là ai nói, khi không yêu, bạn giơ tay, bạn nói chuyện, thậm chí bạn thở cũng là sai.
Tôi sắp kết hôn rồi.
....
"Tôi sắp kết hôn rồi", giống như một lời nguyền, đây là lời nguyền giữa người với người, khi những lời này xuất hiện, trầm mặc, hít thở sâu, xoay người, say rượu, mỗi người đều có phương thức biểu đạt riêng, cho nên, khi Hạ Niệm Sanh nhận được lời nguyền này, cô cũng cho rằng cô và rất nhiều người đồng bệnh tương liên bên cạnh, cũng giống nhau, bất đồng chính là cô chống đỡ tám năm, các cô, hoặc là các cô, chống đỡ ba năm, bốn năm, cô luôn cần một thời gian đi bình phục.
Về sau, cô biết chân tướng, cô sao có thể không mừng rỡ như điên, không phải ai cũng có dũng khí như vậy, cho dù bạn yêu một người như vậy, bạn cũng không thể ép buộc người khác cũng có dũng khí như vậy, cho nên, Niệm Sanh, chưa từng hận Tiêu Tiêu, những lời tức giận kia nhiều nhất là có oán, không có khả năng không oán, cô không phải thánh mẫu, làm sao có thể không oán đây?
Thế nhưng là, mặc kệ các cô phải trải qua những gì? Cô biết Tiêu Tiêu kết hôn có nỗi khổ của nàng, cô nguyện ý chờ đợi, cho Tiêu Tiêu cơ hội, cho mình cơ hội, cho các cô cơ hội tình cảm tám năm, cho mỗi một cơ hội tình đồng tính luyến ái không dễ dàng.
Cô nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Tiêu, tay nàng rất lạnh, cô nghĩ mình không thể cho Tiêu Tiêu thứ gì, có lẽ chỉ là vào mùa đông như vậy, có thể làm cho tay nàng ấm lên.
Cô cúi đầu, bàn tay phủ lên lòng bàn tay nàng, giống như tư thế hai tay chắp lại, thở phăng về phía lòng bàn tay, lại lấy hai tay chà xát, chậm rãi có nhiệt độ, lông mi dài của Tiêu Tiêu chớp động.
Có người gõ cửa sổ, mặt Hạ Niệm Văn dán gần cửa sổ xe.
Hết chương 86.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...