Chỉ có ba năm Sùng Hoa lại có biến hóa lớn như vậy, Thư Dĩnh không biết là sai ở chỗ nào, chỉ ba năm ngắn ngủi, sao lại làm cho một người thay đổi lớn như vậy. Trước khi đến nàng cho rằng tất cả vẫn nắm giữ trong tay mình, đến lúc này mới biết, Sùng Hoa nàng vẫn chú ý trên TV, không phải là Sùng Hoa thật sự.
Ánh mắt của Sùng Hoa khiến nàng sợ hãi, bình tĩnh không gợn sóng, nhìn nàng tựa như nhìn một con kiến không đáng bận tâm. Bút ghi âm trên bàn bị bẽ thành hai nửa, biến thành phế vật, Thư Dĩnh rốt cuộc tỉnh táo lại, Sùng Hoa đối với nàng đã không có nửa điểm lưu tình.
Dùng tình cảm mềm hoá cô, biện pháp dùng nhược điểm áp chế cô, đã không thể thực hiện được. Thư Dĩnh ngẩng đầu, liền thấy Sùng Hoa mạn bất kinh tâm nhìn mình, nàng nhất thời hoảng hốt, có lẽ giữa các nàng đã không có cơ hội vãn hồi nữa.
Thế nhưng, đi đến bước này, nàng không thể cứ như vậy mà từ bỏ. Thư Dĩnh trút bỏ vẻ nhu nhược, trở nên lãnh khốc, mà Sùng Hoa đã không nhịn được, cô hận nhất là có người dùng chuyện râu ria lãng phí thời gian của cô, nếu như nếu mà vẫn tiếp tục trầm mặc như vậy, cô cũng không ngại mời người đến dạy cho nàng cách lưu loát nói chuyện.
May là Thư Dĩnh đúng lúc phá vỡ trầm mặc, nàng cầm lấy túi xách, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh, để lên bàn, kiên nhẫn đẩy đến trước mặt Sùng Hoa. Sùng Hoa liếc mắt một cái, sắc mặt nhất thời trở nên khó xem. Trong tấm ảnh là một cô bé, khoảng chừng hai ba tuổi, cầm một cái chuông nhỏ, vẻ mặt dường như bị ống kính làm hoảng sợ, mở thật to đôi mắt.
Những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là đứa bé này dung mạo có sáu phần tương tự Sùng Hoa lúc nhỏ.
Sùng Hoa rốt cuộc nhìn thẳng vào tấm ảnh, cô cầm lấy tấm ảnh lên xem, sau đó đặt lại trên bàn. Thư Dĩnh chờ cô lên tiếng trước, sau đó căn cứ tâm tình trong ngữ điệu của côđể quyết định làm thế nào khống chế cô, thế nhưng Sùng Hoa không nói gì, cô im lặng không lên tiếng nhìn Thư Dĩnh, trong mắt hàm chứa trào phúng nhàn nhạt. Thư Dĩnh hai tay nắm thành quyền, cả người đều tràn đầy tư thế phòng bị.
" Xem ra, cô không có chuyện gì quan trọng, vậy tôi liền đi trước." Sùng Hoa đứng lên, cũng không muốn cũng không muốn nhìn nàng thêm cái nào nữa.
Thư Dĩnh nóng nảy, nàng vội vàng đứng lên, Sùng Hoa vừa ra đến cửa, Thư Dĩnh lập tức chắn trước mặt cô, ngăn cản cô đi, dáng vẻ thờ ơ cùng dáng vẻ lúc mỉm cười của Sùng Hoa năm ấy đột nhiên trọng hợp, Thư Dĩnh thoáng chốc đầy bụng ủy khuất, nàng đỏ mắt nhìn Sùng Hoa: "Chị cũng đoán được, đây là con gái chị, nhưng chị ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu sao?"
Sùng Hoa liếc nhìn tấm ảnh bị cô đặt lại trên bàn: "Chỉ một tấm ảnh đã muốn tôi tin? Cô cũng suy nghĩ quá đơn giản rồi."
"Em biết chị chưa hẳn đã tin, nhưng mà chị cũng nên nghĩ chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em động tay động chân chút gì đó cũng không phải là không thể." Thư Dĩnh cực lực khiến bản thân bình tĩnh, nhưng nàng tay chân run rẩy vẫn tiết lộ sự sợ hãi của nàng, dù vậy nàng vẫn nghiêm mặt, khiến bản thân thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, uy hiếp Sùng Hoa: "Tấm ảnh này là thật, nếu không tin chị có thể mang đi nhờ người kiểm tra xem có phải là Photoshop hay không, con gái em đã nuôi lớn rồi, chị cũng nên chịu trách nhiệm. Điều em muốn không nhiều, chỉ cần một khoản tiền."
" Chờ tôi gặp đứa bé rồi hãy nói tiếp."
Thư Dĩnh bước đến, cầm tấm ảnh lên, nhét vào tay Sùng Hoa: "Em làm sao biết chị có gây bất lợi cho con bé hay không? Không cần nghĩ uy hiếp em, em sẽ không nói cho chị biết, một khi chị làm chuyện gì bất lợi cho con và em, em sẽ lập tức công bố tấm ảnh này, chị nói xem sẽ gây ra hậu quả gì? Không nói chuyện khác, chỉ nói ảnh hậu của chị, sẽ có phản ứng thế nào?"
Nàng rõ ràng cho thấy đã làm đủ chuẩn bị rồi mới đến.
" Trước khi gặp đứa bé, một đồng tôi cũng sẽ không đưa cho cô." Sùng Hoa không hề để tâm.
Nghe được câu này, Thư Dĩnh không hề tức giận, nàng chỉ cắn môi, tựa như thu hoạch được vật trân quý gì đó, Sùng Hoa Sùng Hoa: "Như vậy chứng tỏ chị vẫn để tâm đến đứa bé này."
Theo những lời này, Sùng Hoa tìm trong trí nhớ của mình, trong hơn ba mươi năm phong trần, tìm được một ấn tượng hầu như nhạt nhòa không rõ, trước kia Thư Dĩnh không phải như thế. Bất quá, nàng là như thế nào, cũng không liên quan gì đến cô nữa.
Sùng Hoa nhìn nàng, nàng nói không sai, đứa bé này nếu như quả thật có tồn tại, đúng là một phiền phức, nhưng cũng không phải chuyện khó giải quyết gì.
Thư Dĩnh mơ hồ cảm giác mình chiếm được thượng phong, nở một nụ cười đắc ý, thế nhưng nụ cười này vẫn chưa có hoàn toàn nở rộ thì nước mắt liền ngấng đầy vành mắt, nàng nhìn Sùng Hoa đứng mắt của nàng, nỗ lực muốn ôm Sùng Hoa, nhưng Sùng Hoa lại lập tức đẩy vai ngăn cản nàng.
"Cách xa tôi một chút." Cô ngôn từ lạnh lùng.
Thư Dĩnh thê lương bật cười, gật đầu, lau đi nước mắt còn chưa lạnh thấu, nói tiếp: "Em sẽ liên lạc với chị sau."
Nói xong, nàng xoay người cầm túi xách, bước đi không hề quay đầu lại.
Sùng Hoa ra khỏi quán cafe, bên ngoài tuyết đã rơi. Vốn là xuống lầu bỏ rác nên cô chỉ mặc một chiếc áo lông, từ quán cafe ấm áp bước ra ngoài, Sùng Hoa nhất thời cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cũng may nơi này không quá xa chung cư, cô dọc theo con đường tuyết đọng chậm rãi đi về nhà. Nghĩ đến sau khi nhắn tin cho Thôi Trinh xong thì chưa từng xem qua điện thoại, cô lập tức lấy điện thoại ra xem, trên màn hình quả nhiên hiển thị thông báo tin nhắn đến từ Thôi Trinh.
Sùng Hoa mở ra, trong tin nhắn viết: "Trở về sớm một chút."
Là thói quen ngắn gọn nhất quán của Thôi Trinh, nhưng lại làm cho Sùng Hoa cảm thấy rất ấm áp. Đối với Sùng Hoa mà nói, sự tác dụng duy nhất của Thư Dĩnh tác dụng duy nhất chính là cho cô và Thôi Trinh một lời nhắc nhở, nếu như có thể cô muốn cùng Thôi Trinh có chung một đứa con, một đứa bé một người dáng dấp khả ái dáng vẻ tương tự Thôi Trinh.
Lần trước lúc Tùy An đề cập với cô, cô còn có chút mâu thuẫn đối với chuyện này, cảm thấy đứa con sẽ chia sẻ sự quan tâm Thôi Trinh dành cho cô, nhưng hiện tại, đại khái là tâm tính bất đồng, Sùng Hoa cảm thấy có một đứa con cũng rất tốt, cùng nhau quan tâm một minh mệnh đến lúc sinh mệnh đó trưởng thành, sẽ mang đến rất nhiều thể nghiệm mới, chờ lúc cô và Thôi Trinh già đi, cũng sẽ có thêm nhiều hồi ức.
Bất quá nếu như vậy, căn nhà bây giờ quá nhỏ, trẻ con hiếu động nghịch ngợm, cô và Thôi Trinh công việc đều bận rộn, nhất định không thể chăm sóc chu toàn, còn phải mời thêm vài bảo mẫu.
Sùng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ nhà đất ở nơi này tương đối thích hợp.
Suy nghĩ về kế hoạch cho tương lai khiến cô cảm thấy rất vui sướng.
Tuyết càng rơi càng lớn, trên đường tuyết đọng càng ngày càng nhiều, mặt đường trơn trượt, Sùng Hoa không thể không đi chậm một chút, nhưng không bao lâu cô nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người, giữa đại tuyết dày đặc, Thôi Trinh che dù xuất hiện trước mắt cô.
Nàng mặc áo khoác thật dày, trên cánh tay còn treo một chiếc áo khoác khác, Sùng Hoa bước nhanh hơn, đi đến trước mặt nàng, ngay cả hàn lãnh cũng quên mất, cô hỏi: "Sao chị lại ra đây?" Thấy hoa tuyết trên vai Thôi Trinh, cô nhíu mày: "Lạnh thế này, chị ra đây làm gì?"
Sùng Hoa rất ít khí nóng nảy như vậy, Thôi Trinh kinh ngạc một chút, nàng giơ tay lên khẽ chạm vào mặt cô, bàn tay nàng là ấm áp nhưng khuôn mặt Sùng Hoa lại lạnh đến giống như một khối băng, da thịt cũng cứng lại , nhất thời gặp cảm giác ẩm áp khiến cô phản xạ có điều kiện mà run lên một cái, lui lại nửa bước.
Thôi Trinh đưa áo khoác cho cô, Sùng Hoa lúc này mới phản ứng kịp, nàng là vội xuống đưa áo cho cô. Cô vội vã nhận áo mặc vào, áo khoác dày nặng chống lạnh rất tốt, Sùng Hoa cảm thấy khá hơn nhiều, Thôi Trinh lại từ trong túi áo lấy ra một đôi tay găng tay đưa cho cô, cô cúi đầu, trước tiên phân rõ bên trái bên phải, sau đó tự mình mang vào.
Thôi Trinh đứng ở bên cạnh nhìn cô, một câu cũng không nói, Sùng Hoa lúc này mới chú ý đến Thôi Trinh có chút trầm mặc, đại khái là vì cô không mặc áo khoác liền chạy ra khỏi nhà đã khiến nàng lo lắng.
Sùng Hoa áy náy nở nụ cười, tiếp nhận cây dù trong tay Thôi Trinh, ôm nàng vào lòng, hai người cùng nhau đi lên lầu.
Đại tuyết rơi xuống, khí trời lạnh lẽ khiến người ta run rẩy, trong đêm trừ tịch, trên đường cũng không có mấy người. Tuyết còn lớn hơn vừa rồi, cây dù có vẻ trở nên nhỏ bé, gió Bắc cuốn theo hoa tuyết phất vào người cac nàng, Sùng Hoa càng ôm chặt lấy Thôi Trinh, theo bản năng nghiêng dù về phía nàng.
Một đoạn đường ngắn ngủi bởi vì thời tiết khắc nghiệt mà trở nên dài hơn bình thường rất nhiều.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Sùng Hoa trước tiên rót hai ly nước nóng, cho chính mình một ly, còn một ly khác bưng cho Thôi Trinh.
Thôi Trinh nhận lấy ly nước, như có điều suy nghĩ mà nhìn Sùng Hoa.
Sùng Hoa ủ ấm hai tay, sau đó xoa hai lỗ tai lạnh lẽo của mình, đột nhiên cô nghe thấy Thôi Trinh hỏi: "Sao lại đột nhiên đến quán cafe?"
Sùng Hoa nghe vậy, động tác xoa lỗ tai dừng lại, cúi đầu buông tay xuống, nhét vào trong túi quần, lấy tấm ảnh ra đưa cho Thôi Trinh, thành thật giải thích với nàng tại sao cô đi bỏ rác giữa chừng lại biến mất: "Có người dùng đứa trẻ này uy hiếp em."
Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa một cái, nàng nhận lấy tấm ảnh, phát hiện bé gái trong ảnh có phần giống Sùng Hoa lúc nhỏ, nhưng rõ ràng không có linh khí như Sùng Hoa lúc nhỏ. Thấy tấm ảnh này, Thôi Trinh liền đoán được đại khái tình huống. Gặp phải chuyện như vậy, ai cũng sẽ không vui vẻ, nàng hỏi: "Chuyện như thế nào?"
" Là Thư Dĩnh." Nhắc đến người này trước mặt Thôi Trinh, Sùng Hoa vô cùng chột dạ, có một loại cảm giác quẫn bách như nhắc đến tình cũ trước mặt người yêu. Không được tự nhiên thấy Sùng Hoa mím môi biểu tình không được tự nhiên liền đoán được Thư Dĩnh là ai.
Nàng âm thầm thở dài: "Uy hiếp em thế nào?"
Sùng Hoa cười lạnh nói: "Rất dữ, chỉ trích em." Không dám nói không dám nói là còn muốn cô chịu trách nhiệm, không dám nói không dám nói Thư Dĩnh có ý đồ tái hợp.
Nói xong cũng bắt đầu suy nghĩ lại về chuyện này, đừng nói đứa bé này căn bản là không có quan hệ gì với cô, cho dù trên người đứa bé có một nửa gen của cô, cô cũng sẽ không thừa nhận đứa bé này. Đây là việc hoàn toàn không khoa học. Hiện tại trọng điểm là tìm được đứa bé, còn phải thông báo một tiếng với Tùy An, Sùng Hoa dự định gọi điện thoại, nhưng tay mới vừa vói vào túi quần liền nhớ hôm nay là trừ tịch, vẫn không nên làm phiền Tùy An đón tất niên, ngày mai nói cũng không trễ.
Nước nóng trong ly dần thay đổi nhiệt độ, Sùng Hoa suy nghĩ xong mới phát hiện Thôi Trinh vẫn không nói gì, nàng vẫn đang nhìn tấm ảnh kia, cảm giác được Sùng Hoa đang nhìn mình, Thôi Trinh hỏi: "Em dự định làm thế nào?"
Lãnh đạm như vậy, không ghen vì cô và Thư Dĩnh đi ra ngoài, cũng không đau lòng cô bị uy hiếp, Sùng Hoa ũ rủ đứng lên, nói: "Em sẽ giải quyết." Nói xong liền đi vào phòng sách.
Thôi Trinh nhìn cô đóng cửa phòng sách, ánh mắt dừng lại ở trên cửa một hồi mới dời đi. Sau đó nàng cúi đầu nhìn bé gái trong ảnh. Nàng lật xem mặt sau của tấm ảnh, thấy phía sau viết: Cục cưng học đi
Chữ viết rất đẹp, người viết chữ này hẳn là lớn lên cũng rất xinh đẹp. Nàng có lẽ là một người rất ôn nhu, kiên nhẫn từng câu từng chữ ghi lại quá trình con mình trưởng thành, nàng có thể là một nữ nhân thông minh, cũng có thể là người hoạt bát cởi mở có cùng sở thích với Sùng Hoa, nàng đã từng hấp dẫn ánh mắt của Sùng Hoa, cũng cũng khiến Sùng Hoa khổ sở vì chia tay, vì nàng kết hôn sinh con mà thống khổ.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này tâm tình Sùng Hoa vẫn còn nặng nề, cũng có lẽ là sau khi khôi phục ký ức cô biết bất kể cô làm gì, Thôi Trinh cũng sẽ không trách cô, cho nên cô trở nên tùy hứng, không có sợ hãi mà trốn trong phòng sách bày tỏ bất mãn.
Kịch bản Thanh Bình Nhạc vẫn đặt ở vị trí cũ, trong một tháng này, Sùng Hoa vô số lần nhìn về vị trí kia, nhưng rốt cuộc vẫn không lấy xuống xem. Cô đã biết kịch bản này nhất định là Thôi Trinh viết, những người khác sẽ không biết nhũ danh của Hạ Cảnh Đế là Trọng Hoa.
Cô suy tư một hồi, chậm rãi bước đến, thận trọng cầm quyển kịch bản lên, vuốt ve ba chữ trên trang bìa, Sùng Hoa mở trang thứ nhất, trong danh sách nhân vật, cái tên đầu tiên là Trọng Hoa, phía sau còn có Hạ Hầu Canh, Hạ Hầu Ký, Hạ Hầu Trung, cùng tên của một số đại thần, hai chữ Thôi thị đại biểu thân phận của Thôi Trinh xếp thứ tư, nói rõ nàng chỉ là một vai phụ.
Nhớ đến một số tư liệu cô đã đọc, bất kể là điện ảnh hay truyền hình hoặc tiểu thuyết, phàm là nhân vật chính là Hạ Hầu Phái, hình ảnh Thôi thị đều sẽ xuất hiện, nhưng cũng chỉ là một vai phụ nhạt nhòa, loại tình hình nhất trí này thật giống như các tác giả đã thống nhất trước với nhau.
Tất cả mọi người cho rằng Thôi thị chỉ là một nhân vật không quan trọng không nhiều ý nghĩa trong cuộc đời của Hạ Hầu Phái. Thế nhưng trên thực tế, trong mười chín năm Thôi Trinh tại thế, trong lòng cô chỉ có nàng, trong mười một năm sau khi nàng chết đi, trong lòng cô cũng chỉ có nàng.
Tiếp tục lật xem, cảnh đầu tiên là Trọng Hoa ra đời, cũng chính là ngay từ đầu đã chỉ rõ Hạ Hầu Phái vốn không phải là con ruột của hoàng hậu, sự ra đời của nàng kèm theo tinh phong huyết vũ, rất có tính dự báo cho nhân sinh tranh đấu không ngừng của cô sau này.
Nhưng đối với Sùng Hoa mà nói, mở đầu này khiến cô chờ mong, diễn tả chân tướng ở phía trước, vậy phía sau nhất định sẽ đặc biệt mịt mờ nhắc đến tình cảm giữa các nàng, kịch bản này Thôi Trinh viết, nàng nhất định sẽ từ góc độ của mình miêu tả đoạn tình cảm này.
Sùng Hoa khẩn trương đến đầu ngón tay đều co rút đau đớn, đọc tiếp từng chữ từng chữ một.
Kịch vốn không có trực tiếp miêu tả tâm lý, đều là thông qua ngôn ngữ cùng hành động để diễn tả nội tâm nhân vật, Sùng Hoa vừa đọc vừa phỏng đoán, mãi đến phía sau, khóc không thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...