Lục Viễn thật ra cũng không thích nấp bóng Chung Ly. Chung Ly lúc còn trẻ đặc biệt say mê điện ảnh, lúc không quay phim cũng sẽ toàn thân toàn ý tìm ý tưởng. Tinh lực con người là hữu hạn, lo lắng cái này thông thường sẽ bỏ quên cái kia. Giữa công việc và gia đình, là gia đình bị bỏ qua, đương nhiên cũng bao gồm cả con trai thuộc phạm trù gia đình.
Điều này dẫn đến Lục Viễn từ nhỏ đã không có tình cảm gì với Chung Ly, thậm chí còn có bất mãn trong lòng. Nhưng Chung Ly già rồi, ông ta sắp sáu mươi, hưởng thụ qua vui sướng công thành danh toại, cảm thấy sự nghiệp đã mỹ mãn. Ông ta đã đến tuổi chim bay mệt mỏi trở về rừng, khát vọng thân tình bình thường nhất nhưng cũng đáng quý nhất. Nhưng khi ông ta quay về, lại phát hiện con trai độc nhất vô cùng xa lạ với mình.
Chung Ly phụ tính bộc phát, dùng hết biện pháp muồn bù đắp cho anh ta.
Điện thoại dán ở bên tai, Chung Ly quay đầu chỉ thấy Lục Viễn mong đợi chú ý ông ta, giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi ao ước đã lâu. Chung Ly từ ái mỉm cười.
Nhưng nụ cười này chỉ kéo dài được một giây, nghe được giọng nói bên kia điện thoại, nụ cười từ ái của Chung Ly liền đọng lại trên khóe môi, trong mắt hiện ra vẻ không dám tin.
"Đạo diễn Chung, lần này cũng không phải là tôi không giúp ông, nhưng Tù Đồ hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn thẩm duyệt, không có bất kỳ yếu tố nào trái với quy định, trái với chừng mực, không thể chặn lại được!"
Đây là những lời mặt ngoài, ý tứ bên trong là chuyện này, không làm được. Chung Ly quay bao nhiêu bộ phim, mỗi một bộ đều cần xét duyệt mới có thể công chếu, ba lần bốn lượt giao tế, quan hệ đương nhiên đủ cứng, loại việc nhỏ chỉ một cái nhấc tay thế này, có thể giúp đỡ đương nhiên không lý do gì không giúp.
Trong chuyện này khẳng định có ẩn tình. Chung Ly lập tức điều chỉnh biểu tình, không có mắng chửi, cũng không có biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào: "Dù sao chuyện này cũng là phiền anh rồi, lần tới tôi mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn."
Đại khái là thấy thái độ của ông ta không tệ, bên kia cũng cố kỵ tương giao nhiều năm, nên chỉ điểm ông ta một chút: "Không nên luôn có khúc mắc với đạo diễn Sùng, không thể trêu vào."
Chung Ly nghe đến đó, sắc mặt liền trở nên cực kỳ ngưng trọng.
"Lần này cũng là Tiểu Viễn quá phận, khiêu khích động thủ trước trước còn chưa tính, đến ngay cả đối thủ là địa vị gì cũng không biết. Lão Chung, tôi thấy anh muốn bù đắp nên nóng lòng, nhưng thương yêu con cái không phải làm như vậy, bộ phim trước của Tiểu Viễn quay không tệ, anh vẫn nên cố gắng truyền lại bản lĩnh cho nó, lúc rảnh rỗi thì chỉ dẫn nhiều một chút, còn sợ không thể dương danh? Cần gì phải đi đường ngang ngõ tắt loại này? Không làm được cẩn thận đến cả khí tiết tuổi già cũng khó giữ được!"
Mặc kệ nói thế nào, Sùng Hoa trong giới đạo diễn vẫn là người mới, Chung Ly là cấp bậc tiền bối lại đi chèn ép người mới, truyền ra cũng không dễ nghe.
Chung Ly nếu quả thật dại dột như vậy, thì cũng không chiếm được địa vị ngày hôm nay. Bắt đầu bất quá là nhìn thấy con trai chướng mắt người khác, ông ta lại điều tra đối phương không có bối cảnh đặc biệt gì nên bóp chết thì bóp chết, chuyện nhỏ mà thôi. Lần trước tránh được là Sùng Hoa vận khí tốt, nhưng vận khí còn có thể tốt cả đời sao? Nhất định sẽ có ngày đánh ngã được cô.
Nhưng bây giờ trải qua bạn già nhắc nhở, ông ta lập tức tỉnh ngộ.
Lục Viễn dương dương đắc ý nhìn thấy biểu tình trên mặt Chung Ly không phải thoải mãi theo dự liệu, mà là đặc biệt ngưng trọng, không khỏi khẩn trương. Anh ta nhẫn nại chờ ba mình nói xong điện thoại, liền không kịp chờ đợi hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có vấn đề gì sao?" Anh ta vừa nói vừa khinh thường cười rộ lên: "Không đến mức đó đi, tối đa cũng chỉ phức tạp một chút thôi đúng không?"
Sùng Hoa có giảo hoạt hơn, nhưng mang tiền bối đức cao vọng trọng quan hệ rộng rãi ra áp chế cô, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Loại suy nghĩ lạc quan này, khi nhìn thấy một tầng thần sắc không đổi của Chung Ly liền toàn bộ tan rã. Lục Viễn nhíu mày: "Ba không giải quyết được?"
Chung Ly suy nghĩ một chút, ôm lòng quan ái đề nghị: "Tiểu Viễn, chuyện của Sùng Hoa, tạm thời buông xuống trước đi. Con hãy tập trung làm bộ phim mới cho tốt, hoặc là theo ba học vài năm. Thừa dịp ba còn có sức lực, còn có thể chỉ dẫn cho con, đem kinh nghiệm đời này đều truyền lại cho con...."
"Ba là muốn con cứ như vậy mà bỏ qua?" Lục Viễn không dám tin mở to mắt.
Chung Ly nói một nửa bị cắt lời ngữ trọng tâm trường tính mà không có tức giận, ngữ trọng tâm trường giáo dục anh ta: "Chuyện không thể làm nhất chính là cứng đối cứng, làm cho lưỡng bại câu thương. Sùng Hoa kia, hiện tại xem ra là có người ở phía sau, không biết rõ ràng người đó là ai mà đã hành động thiếu suy nghĩ là cách làm không sáng suốt."
Lục Viễn một hơi thở nghẹn ở trong lòng, cơn giận quá lớn, nhưng chính anh ta lại không đối phó được Sùng Hoa mới Chung Ly Chung Ly đến, hiện tại Chung Ly ý tứ rất rõ ràng, quan sát trước rồi tính sau, Lục Viễn còn có thể có cách gì. Mặt Anh ta nghẹn đến đỏ bừng, tức giận đều lồ lộ trên nét mặt.
Lúc này trợ lý nhắn tin cho anh ta. Lục Viễn vì muốn thoát khỏi loại tâm tình ác liệt này nên vội vã cúi đầu mở tin nhắn ra. Nội dung là một đoạn video, anh ta mở lên, chỉ nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người.
Lúc nhóm người xông lên, Sùng Hoa liền ý bảo Sâm Hòa dùng điện thoại quay video lại. Ngược lại không phải là cô thần cơ diệu toán biết sẽ hữu dụng, mà là ấn tượng Lục Viễn cho cô thật sự quá tệ, vừa âm hiểm vừa không từ thủ đoạn.
Cô dĩ nhiên phải đề phòng, tốt nhất là quay lại hiện trường, nếu có chuyện gì, cũng có thể làm chứng cứ.
Video được Sâm Hòa sắp xếp đưa lên mạng, bởi vì Lục Viễn và cư dân mạng khiển trách chính là nhân viên đoàn phim đánh người, cho nên mới dùng Weibo chính thức của Tù Đồ để đăng.
Vừa đăng lên, cư dân mạng đợi đã lâu đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ có 'người bị hại' lên án, không có 'kẻ hành hung' đáp lại, tựa như một chiếc giày rơi xuống từ mái hiên, tất cả mọi người đều đang chờ một chiếc khác cũng rơi xuống, nhưng nó lại cứ vững vàng treo ở trên đầu, thật sự là quá dằn vặt những người qua đường ngửa đầu chờ giày rụng. Sự tình đã đi qua hơn nửa tháng, Cố Viên Vô Thử Thanh mặc dù còn đang công chiếu, nhưng tuyên truyền đã kết thúc, Sùng Hoa rốt cuộc đã lên tiếng.
Cao lãnh vãi ra một đoạn video, cộng thêm một câu 'thị phi đúng sai, ở tại nhân tâm!" Chính là thẳng thắn ngắn gọn như vậy.
Người qua đường biểu thị bị ném thẳng vào mặt, nhìn xong video, người qua đường chuyển thành người hâm mộ.
Bình thường là ác bá làm ác rốt cuộc tình huống như vậy lại không phát sinh, ở trong mắt mọi người là đạo diễn Sùng thoạt nhìn văn nhược hơn một bên lo lắng đề phòng, một bên sắp xếp nhân viên công tác thu dọn hành lý, ra lệnh vệ sĩ tranh đấu, động tác quá soái! Tuy rằng không đến mức kích động giống như những động tác quá xử lý trong phim ảnh, nhưng từng cử chỉ, lưu loát hữu lực, người ngoài nghề đều có thể nhìn ra là từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Kết quả cùng cuối cùng của Lục Viễn cũng giống như trong đoạn video anh ta tung ra, đều là ngả xuống đất, nhưng bây giờ, không còn ai đồng tính anh ta, chỉ có thấy ác bá bị đánh ngã xuống đất mà đại khoái nhân tâm.
Trải qua mấy lần xoay ngược tình thế, có lẽ nếu lần sau lại có scandal về Sùng Hoa, chắc cũng không bao nhiêu người chịu tin nữa. Góc độ xoay chuyển quá triệt để, ấn tượng đạo diễn Sùng không thể bôi xấu sợ rằng phải từ đó thâm nhập nhân tâm.
Lúc này, đến phiên Lục Viễn không lên tiếng. Anh ta xám xịt xuất viện, bị Chung Ly mang về nhà. Giải trí BaLa cũng không dám lên tiếng, trước đó nói xấu Sùng Hoa nhiều nhất, sau khi Sâm Hòa đăng video thì lập trường của bọn họ liền thay đổi đặc biệt xấu hổ bị động. Bị cư dân mạng đuổi theo mắng suốt mấy ngày nên thẳng thắn cũng giống như Lục Viễn, không lên tiếng nữa, nhưng bọn họ là công ty truyền thông, truyền thông không lên tiếng, còn công bố tin tức bằng cách nào?
Đến kỳ phát hình tạp chí, bọn họ vẫn kiên trì, ra kỳ mới. Buổi chiều đầu tiên, thấy tài liệu cấp dưới đưa lên, nhìn số lượng tiêu thụ khiến chủ biên quá sợ hãi. So sánh với tháng trước, số lượng tiêu thụ giảm phân nửa.
Cho dù là tin tức giải trí, nhưng cũng là tin tức, cũng cần tính chân thực, công ty truyền thông đưa tin sai lệch không có tính công chính như vậy, độc giả sẽ không thích, huống hồ trên thị trường, có rất nhiều những lựa chọn thay thế khác.
Chuyện này, dường như được giải quyết rồi, trong khoảng thời gian ngắn, Lục Viễn cũng không thể nào đi ra gây chướng mắt. Sùng Hoa nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không có kẻ gây chướng mắt thật sự là quá tốt."
Thôi Trinh suy nghĩ một chút, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Thời tiết lạnh dần, lá phong cũng đỏ. Sùng Hoa mặc một chiếc áo khoác dài. Cô nhìn thấy Thôi Trinh hiểu rõ nhưng không nói lời nào, cảm thấy loại cảm giác thần giao cách cảm này thật tốt. Nhưng cô vẫn cười nói: "Sao chị không lo lắng? Lỡ như em không giải quyết được chuyện này, thì phiền toái." Nhìn Lục Viễn hiện tại có bao nhiêu rũ rượi, thì biết hậu quả nếu lúc đó không quay lại đoạn video, đoạn thời gian trước cô không quan tâm là bởi vì trong tay có ách chủ bài.
Thôi Trinh cũng rất bình tĩnh: "Em không giải quyết được, còn có tôi."
Người bình thường nghe được câu này, sẽ cho rằng Thôi Trinh đang cho rằng mình là người lợi hại hơn cao hơn Sùng Hoa một bật, nhưng sự thực, chẳng qua là thói quen kiếp trước lưu lại, nàng sẽ dốc hết mọi lực lượng thay Sùng Hoa hoàn thành những việc cô không làm được hoặc không nên làm, chỉ cần cô có thể bình yên vô sự.
Sùng Hoa lại nghe hiểu một cách kỳ tích. Cô quay đầu, nhìn thần thái lạnh nhạt của Thôi Trinh, tâm động không thôi.
Xe lái vào gara dưới tầng hầm. Nơi này là tòa nhà Hách Thịnh, trong gara công tác an ninh cực kỳ tốt, sẽ không để cho phóng viên ra vào. Sùng Hoa dừng xe, Thôi Trinh cầm túi xách lên, dự định mở cửa xe thì Sùng Hoa giữ tay nàng lại.
Thôi Trinh khó hiểu ngồi trở lại.
Sùng Hoa nở nụ cười, chỉ vào mặt mình: "Muốn A Trinh hôn một cái mới có động lực làm việc."
Hôn môi hoặc ôm, số lần Thôi Trinh chủ động có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng rất rụt rè ngượng ngùng. Thôi Trinh ý đồ dùng mặt lạnh để gạt bỏ ý định của Sùng Hoa, nhưng Sùng Hoa kiên nhẫn không buông tay, chấp nhất chờ đến nụ hôn tiếp thêm động lực của nàng.
Thôi Trinh không có biện pháp, bất đắc dĩ ngồi trở lại vị trí, sau đó, chồm người, đến gần bên má Sùng Hoa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Lúc kích tình hôn sâu, có lẽ không cảm thấy, nhưng, một nụ hôn nhẹ in lên mặt, lại tràn đầy hương vị ngây ngô, làm người ta mặt đỏ tim đập.
Thôi Trinh nhẹ nhàng chạm vào, liền rời đi, Sùng Hoa quay đầu, trước khi nàng hoàn toàn thối lui, lập tức hôn lên môi nàng. Đôi môi mềm mại dán chặt vào nhau không có khoảng cách, để trái tim được tình yêu và thỏa mãn lấp đầy.
Sùng Hoa cảm thấy bàn tay bị cô nắm lấy đang siết chặt, dường như là khẩn trương, hoặc như là e thẹn. Cô không làm gì khác, thối lui một chút, đôi mắt của Thôi Trinh gần trong gang tấc, đôi mắt luôn thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng tựa như mặt hồ sóng gợn dưới bầu trời mùa hạ đầy sao sáng, sái đầy quang mang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...