Tiếng gọi xa lạ, Trương Kiến Hiền kinh ngạc mở mắt, đứng dậy, một người khoác áo blouse trắng ngại ngùng đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn, tóc có chút thưa thớt.
Trương Kiến Hiền nhìn vị bác sĩ kia, có chút quen thuộc, là ai?
“Anh quên tôi?” Bác sĩ có chút thất vọng: “Tôi là Tạ Anh Cách, anh thật sự không nhận ra tôi? Cũng đúng… Tôi đã thay đổi rất nhiều, không như anh, mười năm rồi, vẫn… đẹp như vậy.”
Thì ra là cậu, Trương Kiến Hiền mỉm cười, trí nhớ tràn về trong óc.
“… Cậu bây giờ là bác sĩ? Thật khéo, tôi lại nằm trong viện này.” Khách khí mà nói.
Bác sĩ kéo ghế ngồi đối diện hắn, nói: “… Mười năm trước, mẹ anh đến nhà tôi, ném cho cha tôi một đống tiền, muốn chúng tôi rời khỏi Đài Nam… Sau khi chuyển nhà, tôi đi học khoa y, về Đài Nam hành nghề… sau khi trở về, tôi mới biết anh bị tống đi xuất ngoại.”
Trương Kiến Hiền nhìn người trước mắt, kém mình năm tuổi, mà bề ngoài thay đổi còn nhiều hơn mình, giống như lão già đã trải qua cuộc sống sóng gió, là áp lực cuộc sống, hay do cậu tự oán tự ai, trì trệ không bước về phía trước?
Ai biết đáp án đây? Đáp án vì sao, kỳ thật cũng chẳng trọng yếu.
Cười cười, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Khi đó… Rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao cậu lại nói với mọi người, là tôi dùng tiền, dùng thế bức bách cậu phải theo tôi?”
Bả vai vị bác sĩ buông xuống, sắc mặt cũng thay đổi, trả lời: “… Sau khi chuyện của chúng ta bị phát hiện, ba mẹ anh, hiệu trưởng, thậm chí chú anh cũng tới nhà tôi chất vấn, tôi lúc ấy tuổi nhỏ, đã rất sợ hãi… nên nói dối…”
“A, như vậy hả…” Như đang thở dài, Trương Kiến Hiền nói.
“Tôi, tôi rất hối hận… Ta biết như vậy đã đả thương anh, nhưng tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên tôi…” Bác sĩ cúi đầu sám hối: “… Tôi không biết cha mẹ anh lại…”
“Không sao, đều là quá khứ.” Trương Kiến Hiền nói: “Tôi bây giờ tốt lắm, còn cậu?”
“… Tôi kết hôn rồi, có hai đứa nhỏ… Tôi đã đổi tên, ở đây, không ai biết quá khứ của tôi.” Vị bác sĩ lúng túng trả lời.
Trương Kiến Hiền gật đầu: “Tôi nghĩ, cậu bây giờ cũng rất hạnh phúc? Có thể sống cuộc sống bình thường, có vợ con vây quanh, đó là phúc khí của cậu.”
“Kiến Hiền, tôi…” Vị bác sĩ bỗng dưng nắm tay hắn, run rẩy mà nói: “Em vẫn chưa quên anh, em đối với anh vẫn vậy…”
Nhìn bàn tay bị cậu giữ chặt, Trương Kiến Hiền ngẩn người, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười: “… Tôi mệt mỏi, muồn ngủ một chút, được không?”
Bác sĩ ngượng ngùng thu tay, nhỏ giọng nói: “… Xế chiều tôi không có việc, tôi sẽ trở lại thăm anh…”
Trương Kiến Hiền nằm xuống nhắm mắt, đến khi bác sĩ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, mới trầm tĩnh lại.
Hắn nhớ tới cuộc sống điên cuồng khi còn trẻ, vị bác sĩ lúc ấy vốn là học sinh năm nhất trong trường, tướng mạo anh tuấn, thành tích cũng cao, hai người không biết thế nào lại ở bên nha, một ngày đang hôn nhau trong phòng giáo cụ thì bị bạn học khác nhìn thấy, tin tức rất nhanh được trường học báo tới nhà, Trương gia vốn là đại tài chủ có tiền có thế, vừa là danh gia vọng tộc, không thể chịu được con cháu gia tộc tiếng xấu truyền xa, vì vậy mẹ Trương Kiến Hiền ra mặt, dìm chuyện này xuống.
Sau đó, một thiếu niên mười bảy tuổi, cô đơn học cách sinh tồn tại Mỹ, cố gắng dung nhập hoàn cảnh, không có người quan tâm, cũng bởi vậy làm hắn không còn ảo tưởng, sống cuộc sống ngày nay có rượu chỉ biết ngày nay.
Nơi sâu nhất trong đáy lòng, hắn vĩnh viễn vẫn bất an, bây giờ, vẫn như thế, nếu như có thể lựa chọn, hắn thật hy vọng có thể ngủ đến bất tỉnh, không phải đối mặt với những chuyện đáng ghét.
Sắp tiến vào mộng đẹp, thanh âm cửa mở lại vang lên… Sao không ai cho hắn chút yên lặng để nghỉ ngơi vậy?
“Hiền Hiền, Tiểu Hiền Hiền!” Có người thô lỗ mà lắc hắn, không cần nghe tiếng, bằng thủ đoạn gọi người rời giường như vậy, trừ ngu long ra, còn ai vào đây.
“Đừng lắc! Tôi không ngủ.” Mất hứng mà trợn mắt, Trương Kiến Hiền nhìn gương mặt đáng ghét trước mắt: “Anh tới làm chi?”
Tới người không chỉ có Kim Long, còn có Vĩ Tử, hai người không biết thế nào kiếm được bộ đồ lam của bệnh nhân, vậy là cứ nhởn nhơ chạy vào quấy rối.
“Tôi lo cho em… Em không sao chứ? Tiểu Hiền Hiền em không cần sợ, tôi đã biết rồi, là ả Ngọc Linh Lung kia tiêm em, tôi đã tìm anh ả tới, bắt họ cho tôi cái công đạo!” Kim Long phẫn hận nói.
Trương Kiến Hiền cũng không để ý, chỉ hỏi: “Anh không phải bị súng bắn bị thương sao? Còn không về nhà tĩnh dưỡng thân thể.”
“Không thành vấn đề, vết thương nhỏ, tôi là đại ca hắc đạo, trúng đạn như cơm bữa ấy mà!” Thấy Tiểu Hiền Hiền thân ái quan tâm thân thể mình, Kim Long toàn thân nhuyễn như rắn.
“Không có việc gì là tốt rồi, anh về đi, vừa rồi cảnh quan còn tới tra án… Anh trốn đi, sắp tới tốt nhất là đừng đi đâu.” Trương Kiến Hiền nói.
Vĩ Tử bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng, lão đại, bên ngoài nguy hiểm, anh lại bị thương, nhanh về thôi, cũng để Tiểu Hiền ca nghỉ ngơi…”
“Dong dài, Đại Nam là địa bàn của ta, ta muốn đi đâu thì đi, cảnh sát? Có bản lãnh bắt được ta thì tới mà bắt!” Kim Long không nhịn được lại gào rít.
Vĩ Tử nhún nhún vai, không dám nói thêm nữa.
Kim Long nắm lấy tay Trương Kiến Hiền, nói: “Ôi, bệnh viện này không tốt, khắp nơi nhiễm khuẩn, lại không ai chăm sóc em… Để tôi đưa em tới nơi khác…”
Trương Kiến Hiền lắc đầu: “Không, tôi muốn về Đài Bắc… Tôi không thích Đài Nam.”
“Chán ghét nơi này, không sao, chúng ta đến Cao Hùng hoặc Gia Nghĩa, nơi nào cũng có người của tôi, vừa ẩn mật lại an toàn.” Kim Long nói.
Ổ? Chẳng lẽ là nơi Kim Long lăng nhăng? Trương Kiến Hiền vẫn lắc đầu, hắn phải nghĩ biện pháp vạch rõ giới tuyến với Kim Long.
“Tôi còn có công việc ở Đài Bắc, cũng đã sống quen…” Cắn môi dưới, Trương Kiến Hiền nói: “… Thả tôi đi… Anh chơi đùa tôi cũng đủ rồi, tìm người khác đi…”
“Em nói cái gì?” Khuôn mặt tươi cười của Kim Long lập tức biến thành hung thần: “Ai nói tôi đang đùa giỡn em rồi? Lão tử đã nói thích em, quyết không thả em đi, nếu em dám chạy trốn, tôi sẽ chặt chân em!”
“ANh cũng từng nói với vị Ngọc tỷ kia rằng rất thích cô ấy …? Dù sao chỉ là chơi đùa, xóa bỏ tĩch mịch, nghiêm túc vậy làm gì?” Trương Kiến Hiền nói: “Anh là đại ca hắc đạo, áp trại phu nhân tìm đâu chẳng có, tình nhân cũng trải khắp Đài Loan, không cần cố ý khi dễ tôi.”
Vĩ Tử gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hiền ca thật lợi hại, cư nhiên biết lão đại khắp nơi đều có tình nhân…”
Kim Long nổi nóng, quát mắng: “Vĩ Tử cậu nói hưu nói vượn cái gì? Biến xa một chút!”
Thủ hạ nghe lời lập tức ra ngoài canh cửa.
Quay đầu lại, Kim Long trợn tròn mắt, kề sát vào Trương Kiến Hiền, tàn khốc mà nói: “Trương Kiến Hiền, đừng chọc tức tôi, em đã là người của Kim Long này, trước khi tôi phiền chán, em dám nói một chữ đi, tôi sẽ đánh nát chân em, còn thêm một súng cho em thống khoái!”
Trương Kiến Hiền lại cười rộ lên, phảng phất như nghe được chuyện cười, làm hắn tâm tình khoái trá.
Kim Long nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Hiền Hiền cười rộ lên quả nhiên tuấn mỹ vô song, đáng giận, nếu nơi này không phải bệnh viện, nếu mình không có thương tích, nhất định lao vào, thoát áo bệnh của hắn, chơi trò bác sĩ bệnh nhân…
“Lão đại, lão đại, phải đi rồi, có bác sĩ tới kiểm tra… Đừng hôn Tiểu Hiền ca nữa, chờ anh ấy xuất viện, muốn hôn bao lâu thì hôn…” Thủ hạ trung thành và tận tâm lao tới mạnh mẽ kéo lão đại rời đi.
“Bác sĩ thì sao? Để ta chém hắn!” Mặc dù mạnh miệng, nhưng giờ là thời điểm nhạy cảm, Kim Long vẫn thu liễm chút, ra cửa vẫn ngoái lại dặn dò: “Tiểu Hiền Hiền, tôi đi hỏi một chút em chừng nào thì ra viện… Tôi sẽ tới đón em…”
Trương Kiến Hiền trừng gã, vừa rồi không cẩn thận, lại bị lão đại hắc bang đó hôn.
Hy vọng đó là nụ hôn cuối cùng.
Mười phút sau, bác sĩ điều trị tới kiểm tra, Trương Kiến Hiền hỏi mình có thể ra viện hay không? Cơ thể hắn cũng không có bệnh gì, suy yếu, là do bị tiêm thuốc cấm, điểm ấy hắn đã nói rõ với cảnh sát là bị tiêm khi di chuyển, không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nhận được sự đồng ý của bác sĩ, Trương Kiến Hiền lấy bộ đồ đã mặc khi cảnh sát phát hiện ở trong phòng, túi quần có ví tiền, giấy tờ cùng tiền mặt đều không thiếu, hắn liền tự đi làm thủ tục xuất viện, bắt taxi, tới trạm tàu Đài Nam, đi xe lửa về Đài Bắc.
Trong xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, toàn màu xanh, nhớ lại chuyện mấy ngày qua, hắn có cảm giác như trút được cả một gánh nặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...