Vương Nhất Bác lúc này cậu mới chợt nhớ ra quả thật lần đó cậu đã vì Chiến ca mà quên mất lời hứa với cô ấy, nhưng Chiến ca hiện tại là người thân duy nhất của cậu, nhìn thấy anh ấy ngày đêm lao lực với công việc ở bệnh viện đến thân thể cũng gầy hẳn đi,nên cậu mới dùng giải thưởng cùng món quà mà anh ấy tặng xem như một lời động viên cỗ vũ anh ấy thôi. Nghĩ lại chiếc mũ Tiêu Chiến tặng hôm ấy trong lòng không khỏi xao động, nó là sự kết hợp giữa màu đỏ và một chút màu xanh thật sự là tuyệt phối. Cậu thích đến mức ôm trọn anh ấy mà món quà kia vào lòng, hỏi ra mới biết hết thảy những họa tiết trên đó đều là do Tiêu Chiến tự tay thiết kế, như vậy mới nói Tiêu Chiến thật sự là người rất đa tài,công sức hoàn thiện món đồ này chắc chắn không nhỏ thử hỏi làm sao cậu không trân quý nó cho được đây?
Hân Hân cô ấy cuộc sống mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ ,cậu cũng không ngờ cô ấy lại đặt nặng một chuyện thường tình trong lòng như vậy.
-"Hân Hân ,mình...."
-"Còn nữa...!"_Trịnh Hân Hân một lần nữa lên tiếng cắt ngang lời cậu. Xem ra lần này cô quyết tâm sẽ làm rõ ràng mọi chuyện mặc dù tâm trạng hiện tại cũng chẳng khá hơn cậu là bao._"Cậu có nhớ chiếc Yamaha R6 mà cậu yêu thích nhất không? nó chính là chiếc xe mà cậu đã xem như mạng sống của mình . Thật sự lần đầu tiên được cùng cậu trên chiếc xe ấy mình đã rất vui và hạnh phúc, giống như thật sự trở thành một phần gì đó đặt biệt đối với cậu vậy. Nhưng sau khi chúng ta dạo quanh Bắc Kinh được một vòng,lúc đó mình luôn cảm giác rằng gác chân bên dưới có chút gì đó không đúng,nó quá xa khiến chân mình hết lần này đến lần khác trượt ra ngoài và xém chút nữa là bị cuốn vào trong bánh xe bên dưới rồi . Lúc đó mình đã rất sợ và ngay lập tức hỏi cậu, hỏi rằng loại xe này sao lại thiết kế như vậy thì cậu lại đáp lại mình rằng... "
[-"À là vì Chiến ca chân anh ấy rất dài ,chỗ gác chân ban đầu khiến chân anh ấy gập quá nhiều rất dễ bị tê,nên mình đã đến cửa hàng nhờ người ta hạ thấp xuống một chút ấy mà."]
Và cứ thế, giọng nói thản nhiên của cậu ấy một lần nữa vang vọng trong đầu cô thật rõ ràng và chân thực ,cứ ngỡ như rằng chỉ vừa nghe thấy mới đây thôi vậy. Giây phút ấy cô đã nhận ra rằng, hóa ra Vương Nhất Bác đến bên cô chỉ để làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai lý tưởng, cậu ấy chưa bao giờ đưa cô vào cuộc sống của cậu ấy cả.Mà cũng không đúng, vốn dĩ không phải vì cậu ấy không muốn, chỉ là câu ấy đã đặt sẵn một người khác ở đó rồi ,dù cô có muốn cũng chẳng thể nào được nữa.
-"Hân Hân...mình thật sự xin lỗi ,mình không nghĩ những chuyện đó lại khiến cậu phiền lòng như vậy. Hay là trận sau đi,trận đua sau mình nhất định mang chiếc mũ cậu tặng mình có được không? "_Câu nói này vừa dứt, nó càng khẳng định một điều trong tâm trí của Vương Nhất Bác luôn mặc định bản thân sẽ luôn phải làm những thứ mà Hân Hân thích và khiến cô ấy vui vẻ ,đơn giản vì cô ấy hiện tại là bạn gái của cậu và đó cũng là trách nhiệm mà cậu phải làm.Điều đó làm cho tâm trạng cô gái nhỏ càng tuột dốc nghiêm trọng hơn nữa , bây giờ đây cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết .
Nhất Bác, cậu ấy....quả nhiên là không hiểu.
-"Không cần đâu, bây giờ có lẽ việc cậu có mang nó vì mình hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi, mình không muốn bản thân luôn là kẻ bắt ép cậu, còn cậu thì luôn dành sự tự nguyện cho người kia".
Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi không phải sao?Haha thật tồi tệ khi tại sao bây giờ cô lại có cảm giác mình như đang phá hoại hạnh phúc của người khác vậy?
-"Nhưng Tiêu Chiến là ca ca của mình mà?"_Vương Nhất Bác nhíu mày khó hiểu, cô ấy sao có thể ganh tị với một người đã yêu thương chăm sóc cậu, là người thân duy nhất của cậu như vậy chứ?Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy.
Trịnh Hân Hân quay người trở lại thẳng thắn đối diện với cậu, cô cố gắng nắm chặt đôi bàn tay để khiến mình có thể mạnh mẽ hơn.
-"Nhất Bác mình biết, mình biết suy nghĩ của mình hiện tại là không đúng nếu như mình ích kỷ với tình cảm của cậu dành cho anh trai của mình. Nhưng nếu mình xem sự quan tâm của cậu dành cho Chiến ca giống như chúng ta thì phải làm sao đây? Không phải tình thân mà là tình yêu thì thế nào? Nếu là như vậy thì mình có quyền ích kỷ không? "_Nếu cùng là tình yêu thì sao hả Nhất Bác?Là cậu vô tư đến không nhận ra ánh mắt cậu nhìn anh trai mình có bao nhiêu tình ý trong đó hay sao?Nó thậm chí còn dịu dàng đến mức khiến mình e ngại, bởi vì cậu chưa bao giờ nhìn bất kỳ ai bằng loại ánh mắt ấy....kể cả mình.
Không khí xung quanh hiện tại vô cùng căng thẳng, mặc dù diện tích căn phòng không nhỏ lại vô cùng thoáng mát nhưng Nhất Bác cậu thật sự cảm thấy bản thân sắp ngạt đến nơi rồi.
Đến tận bây giờ ,Nhất Bác vẫn một khẳng định rằng sự quan tâm của cậu dành cho Tiêu Chiến chỉ là quan tâm bình thường đối với một người thân yêu trong gia đình mà thôi, không hơn cũng không kém.
-"Mình thật sự không hiểu, mình đối với Tiêu Chiến là tình cảm của người em dành cho anh trai , cậu cũng biết mình và Tiêu Chiến từ nhỏ đã rất thân thiết với nhau chẳng lẽ một chút quan tâm cũng không được sao?"._Tận sâu trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên lại nảy sinh lo sợ rồi . Quái lạ....tại sao khi cuộc đối thoại càng đi xa cậu lại cảm giác giống như sắp bị lật tẩy vậy. Tại sao lại như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...