Hàn Giang Khuyết lái xe đưa Văn Kha đến một bệnh viện ở gần đó, sau khi y tá trực ban kiểm tra qua vết thương trên tuyến thể của anh, đã không kiềm nổi mà lườm nguýt người bên cạnh một cái: "Anh làm Alpha cái kiểu gì vậy? Omega trong giai đoạn này yếu ớt đến thế nào anh không biết hay sao?"
Sắc mặt Văn Kha tái dại, nhanh chóng giải thích: "Là do tôi không cẩn thận, đúng phải cạnh tủ thôi —— không phải lỗi của cậu ấy."
Cô y tá kia chỉ giận không nói được anh, vừa chủ động chuẩn bị hết các dụng cụ để xử lý vết thương, vừa nói: "Chính vì có những Omega cái gì cũng được như anh, mới có thể khiến đám Alpha được nuông chiều thành hư như vậy được đó.
Tôi có nói đến chuyện vết thương bị đụng vào sao? Vừa nhìn sắc mặt của anh là tôi đã biết ngay, những ngày qua cho dù đang trong kỳ suy yếu nhưng anh toàn phải dựa vào việc uống thuốc giảm đau mới cho thể vượt qua, người Alpha này căn bản không ở bên cạnh anh đúng không?
Văn Kha muốn giải thích, nhưng nhất thời lại cảm thấy nếu ở trước mặt Hàn Giang Khuyết, nhắc quá nhiều đến những chuyện liên quan đến Trác Viễn thì cũng không ổn lắm, nên anh tạm thời không tiếp tục câu chuyện nữa.
Cô y tá vừa nói vừa bảo Văn Kha quay qua chỗ khác, sau đó mới đổ cồn lên miếng bông đã kẹp sẵn rồi sát trùng vết thương cho anh, tuy rằng động tác không hề mạnh bạo nhưng vẫn khiến Văn Kha không tự chủ được mà khẽ run lên một cái.
Hàn Giang Khuyết thấy thế không khỏi đứng bật dậy, nói: "Cô làm nhẹ thôi."
Hành động này của hắn, nhất thời lại khơi dậy sự bất mãn trong lòng cô y tá bé nhỏ, nòng súng lần thứ hai lại giương lên: "Bây giờ anh mới biết đau lòng à? Đều đã ly hôn với người ta rồi, có trách nhiệm một chút được không. Điều kiện tin tức tố của anh tốt như thế, nếu những ngày qua có thể chăm sóc cho anh ấy cẩn thận một chút, hiệu quả còn tốt hơn thuốc giảm đau nhiều.
Bây giờ anh ấy cũng sẽ không yếu đến mức này, thuốc giảm đau có rất nhiều tác dụng phụ, ảnh hưởng đến dạ dày còn khiến đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng, anh có biết không hả?
"Tôi..." Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi không biết những điều này."
"Đây chính là vần đề đó, tại sao cái gì anh cũng không biết?" Cô y tá xử lý vết thương sau gáy cho Văn Kha xong, lại thay thuốc mới cho anh, tiếp theo đó là liên tục nã pháo quở trách:
"Sau khi phẫu thuật tách bỏ đánh dấu, thời kỳ suy yếu của Omega sẽ kéo dài trong khoảng một tháng, trong đó một hai tuần đầu là nghiêm trọng nhất. Bác sĩ kê cho hai người thuốc giảm đau, chỉ mang tính chất cấp cứu tạm thời khi Alpha không có ở bên cạnh, chứ không phải để anh ấy một ngày dùng hết lượng thuốc giảm đau được sử dụng, tự mình vượt qua tất cả như thế—— Tin tức tố của Alpha mới là yếu tố quyết định, bây giờ anh đã nhớ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi." Hàn Giang Khuyết ngoan ngoãn nói.
Văn Kha nhịn đau ngẩng đầu lên, anh vốn là muốn thay Hàn Giang Khuyết biện bạch.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi phải ăn quả đắng của Hàn Giang Khuyết kia, không biết vì sao trong nháy mắt anh lại cảm thấy hơi buồn cười.
Nhớ đến thời cấp Ba, dáng vẻ người kia khi bị giáo viên chủ nhiệm lôi ra ngoài phê bình một mình——
Thiếu niên mặc trên người áo sơ mi đồng phục trắng như tuyết, vạt áo một bên nhét vào trong quần, bên còn lại thì thả ra ngoài, đúng là một bộ dáng thiếu niên đầu gấu.
Giáo viên chủ nhiệm cuộn tròn bài thi Toán lại, gõ vào đầu Hàn Giang Khuyết, vừa đánh vừa giận dữ quát lên: "Có mấy câu đơn giản thế này, trên lớp đã giảng qua không biết bao nhiêu lần, tại sao vẫn không biết làm? Không biết cũng không thử làm, còn nộp giấy trắng? Nộp giấy trắng hả?"
Khi đó Hàn Giang Khuyết là một chú sói con kiêu ngạo khó thuần, cho dù có bị mắng đến xấu hổ trong dãy hành làng, cũng phải miễn cưỡng duy trì bộ dáng chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, ai cũng không phục.
Mười năm rồi, Hàn Giang Khuyết năm đó là người vĩnh viễn không bao giờ chịu thua, vậy mà bây giờ cũng sẽ biết ngoan ngoãn nói một câu "nhớ kỹ rồi".
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Văn Kha không kiềm được mà cong lên, nhưng mà nụ cười mỉm này của anh, đồng thời lại cảm thấy có chút chua xót không sao giải thích được.
Quá khứ tựa như được phủ lên một tầng sáng ấm áp.
Những năm tháng tươi đẹp ấy, mỗi một lần nhớ lại đều cảm thấy rất không nỡ, tựa như nếu anh nhớ lại quá nhiều thì những hồi ức đó sẽ lặng lẽ âm thầm trôi đi qua những kẽ hở giữa những ngón tay vậy.
Sau khi cô y tá thay băng gạc xong cho Văn Kha, lại tiêm cho anh một liều giảm đau an thần (*), lúc này mới khua tay bảo bọn họ có thể đi được rồi.
(*)= là tên gọi chung cho nhóm thuốc có tác dụng giảm đau, trấn an và điều hòa tinh thần của người bệnh khi chống chọi với bệnh tật. Cơ chế của thuốc an thần là giúp thúc đẩy hoạt động của một chất, kích thích tăng tiết hormone dopamin để tạo ra cảm giác dễ chịu, hài lòng, khoan khoái cho cơ thể để tạm thời không nhớ đến các cảm giác đau nhức, mệt mỏi...do bệnh tật gây ra.
Trước khi bọn họ đi khỏi, cô ấy vẫn không quên tóm lấy Hàn Giang Khuyết dặn dò nghiêm túc một câu cuối cùng: "Hai ngày này anh nhất định phải ở bên anh ấy đấy, anh biết chưa?"
Những lời nói của cô y tá kia khiến Văn Kha cảm thấy rất ngượng, khi đi tới cửa bệnh viện mới nói nhỏ với hắn: "Xin lỗi, hại cậu bị hiểu lầm rồi!"
Những cơn gió buổi tối thổi tới ào ào, lúc Văn Kha ra khỏi nhà quá vội vàng, nên trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lúc nói đến dây không khỏi khẽ run lên.
Hàn Giang Khuyết quay đầu lại, cởi áo vest của mình ra khoác lên người anh.
Sau đó, hắn lại nắm lấy những ngón tay của Văn Kha, nhanh đến nỗi khiến anh cảm thấy cảm xúc ấm áp trong chớp mắt đó chỉ là một loại ảo giác.
"Tôi đi lấy xe." Hàn Giang Khuyết nói: "Chúng ta tìm chỗ nào qua đêm trước đã.
...
Hàn Giang Khuyết tìm được một khách sạn cao cấp bên cạnh bệnh viện, sau khi hai người vào đến phòng, Văn Kha liền đi tắm qua một cái, đồ ăn người kia gọi từ bên ngoài cũng vừa được giao đến, lúc anh ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, mới ý thức được là tối nay mình còn chưa ăn gì.
Sau khi được tiêm một mũi Văn Kha cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều, hơn nữa bản thân còn đang ở bên cạnh Hàn Giang Khuyết, được tin tức tố cấp S của hắn vây quanh như thế này, khiến anh cảm nhận được những an yên mà mấy ngày nay chưa từng có.
Con người một khi đã thấy thoải mái dễ chịu, cảm giác muốn ăn cũng đến rất tự nhiên.
Văn Kha mặc áo choàng tắm ngồi dựa vào ghế sopha, Hàn Giang Khuyết thì bê một cái ghế đến, hai người ngồi co lại vây quanh một chiếc bàn trà nho nhỏ, rất ăn ý mà đồng thời cùng nhau mở nắp của những hộp thức ăn ra.
Có canh xương nóng hổi, sủi cảo rán giòn vàng óng còn có mấy đĩa nộm chua ngọt hấp dẫn.
Đều là những món Văn Kha thích ăn.
Văn Kha bẻ "pặc" một tiếng tách đôi đũa dùng một lần đang dính vào nhau ra, sau đó đưa cho Hàn Giang Khuyết.
Trong nháy mắt đó, bọn họ đột nhiên lại như quay về thời kỳ ấy.
Mẹ của Văn Kha nấu ăn rất ngon, tuy rằng trong nhà cũng không giàu có gì nhưng vì muốn để cơ thể anh được đủ chất, cho nên trong hộp cơm của anh luôn đầy ắp những món ngon—— nào là sườn, đùi gà, thịt viên rán, tất cả đều là những món mà mấy cậu thiếu niên thích ăn.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không giống như thế, hắn rất ít khi có cơm nước tử tế để mang đến trường, có lúc trong hộp cơm chỉ có cơm trắng còn chưa nấu chín.
Vì vậy Văn Kha mỗi lần ngồi ăn cơm trưa cùng Hàn Giang Khuyết, thường sẽ lặng lẽ gắp những món ngon trong hộp cơm của mình đặt vào trong hộp cơm của người kia.
Giữa những cậu thiếu niên không có những lời khách sáo, Hàn Giang Khuyết thường là đều sẽ ăn sạch sành sanh, có lúc hai người họ ăn no quá, còn dựa vào nhau chia đôi một chai coca lạnh.
Quãng thời gian đó tựa như không có gì phiền não, thời gian cứ thế trôi qua nhanh như bay.
Văn Kha cúi đầu xuống ăn sủi cảo rán, trong bầu không khí thoải mái đã lâu không thấy này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự có thể tạm quẳng ra đằng sau, tất những sầu lo mù mịt trong khoảng thời gian này.
"Hàn Giang Khuyết," Anh cất lời, nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu."
"Ừm." Hàn Giang Khuyết đáp lại một tiếng ngắn gọn.
Hắn vẫn ít nói giống như trước đây, chỉ có khi nào nói đến đề tài mà bản thân có hứng thú, mới thấy người này hào hứng hơn được một chút.
Văn Kha nghĩ về quá khứ, không kiềm được mà khẽ lộ ra một nụ cười mỉm, nói nhỏ: "Cậu đã thay đổi một chút rồi đấy."
Hàn Giang Khuyết nghe thấy câu nói này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy kia nhìn thẳng về phía Văn Kha, dường như muốn hỏi điều gì đó.
"Tính tình của cậu đã tốt hơn so với trước đây." Văn Kha nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, cười nói: "Điềm đạm hơn nhiều."
Hàn Giang Khuyết dường như còn phải nghĩ xem nên trả lời thế nào, qua một lát mới chậm rãi nói: "Tôi đang cố gắng thay đổi bản thân."
Văn Kha giật mình khi thấy người kia không hề che dấu điều gì mà đáp lại như vậy.
Nhưng anh cũng lập tức nghĩ tới, thật ra Hàn Giang Khuyết trước nay vẫn luôn thẳng thắn như thế này, chỉ là mình đã quá nhiều năm không gặp lại hắn, đã quen với kiểu nói năng lấp lửng của Trác Viễn nên mới cảm thấy hơi đường đột.
"Cậu cần phải thay đổi cái gì?" Văn Kha có hơi ngạc nhiên hỏi.
"Nhiều lắm." Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn vào anh: "Lúc lên Đại học, tôi đã quen với một người bạn, cậu ấy đã chỉ cho tôi rất nhiều chuyện."
"Chuyện gì?"
"..." Hàn Giang Khuyết yên lặng rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một đáp án mà mình đắn đo mãi: "Ví dụ như, phải chấp nhận chính bản thân mình."
Văn Kha ngẩn ra một lúc, rồi lại để viên sủi cảo đang gắp trên đũa xuống, nhỏ giọng hỏi: "Bạn của cậu... Là một Omega sao?"
Anh nhạy bén cảm nhận được câu chuyện này có mùi không đơn giản.
Trong miệng Hàn Giang Khuyết là một câu chuyện nhìn qua thì bình thường, nhưng trên thực tế lại là một đáp án cực kỳ nghiêm túc.
Người có thể khiến Hàn Giang Khuyết đưa ra một đáp án như vậy, nhất định là đối với hắn, đối với cuộc sống những năm qua của hắn có một vị trí rất quan trọng.
"Đúng". Hàn Giang Khuyết gật đầu nói.
Ngón tay của Văn Kha run lên một cái, quả nhiên anh đã đoán đúng.
Giây phút đó, lồng ngực của anh đột nhiên bắt đầu cảm thấy nhói đau——
Thật ra còn rất nhiều câu muốn hỏi, muốn hỏi người kia có phải đã có người mình thích rồi phải không, có phải là đã đánh dấu một Omega rồi đúng không nhưng cuối cùng anh lại không dám hỏi bất cứ câu nào.
Mình chỉ là một người bạn học cũ, một người bạn học cũ được Hàn Giang Khuyết giúp đỡ mà thôi.
Văn Kha tự cảm thấy mình không có tư cách gì để hỏi đến những điều đó cả.
Quỹ đạo cuộc sống của anh và Hàn Giang Khuyết bất đồng, chỉ giao lại với nhau trong những năm tháng mơ màng ngắn ngủi của thời niên thiếu.
Tuy khoảng thời gian đó là mảng màu rực rỡ nhất trong cuộc đời của Văn Kha, nhưng anh lại không thể yêu cầu người kia cũng coi trọng những năm tháng ấy giống như mình.
Mười năm để lỡ này, ở nơi không có sự xuất hiện của Văn Kha, cuộc đời của Hàn Giang Khuyết đã bước sang trang mới, gặp gỡ phong cảnh đẹp đẽ khiến cuộc đời thay đổi.
Mà phong cảnh đó, không phải anh.
"Vậy, xem ra bây giờ cậu đã có thể hoàn toàn chấp nhận Omega rồi, không còn mâu thuẫn như thời cấp Ba nữa... Như vậy thất sự rất tốt đó, dù sao cậu cũng là Alpha mà."
Văn Kha cuối cùng, chỉ đành miễn cưỡng bản thân mỉm cười phụ họa.
Sau khi anh nói xong, đôi mắt buồn hiu rũ xuống, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi thấy hơi mệt, Hàn Giang Khuyết, tôi đi ngủ trước đây."
Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết thoáng ánh lên sự hoài nghi, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sau khi Văn Kha chui vào chăn được một lúc, Hàn Giang Khuyết mới đánh răng rửa mặt xong, hắn đắn đo một lát nhưng cuối cùng vẫn nằm xuống bên cạnh anh.
Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh đèn tối tăm mờ mịt, Hàn Giang Khuyết có thể nhìn thấy trong nháy mắt khi mình nằm xuống đó, hàng lông mi thật dài của Văn Kha cũng đang run rẩy, hắn biết người ấy còn chưa ngủ.
Văn Kha đang nghĩ gì vậy?
Trên chiếc cổ gầy gò của người đàn ông vẫn còn dán miếng băng gạc, Hàn Giang Khuyết nghiêng người qua nhìn vào mảnh vải trắng kia đến ngẩn người, hắn đang yên lặng suy nghĩ.
Tuyến thể của Omega đối với Alpha mà nói, là bộ phận hấp dẫn nhất trên cơ thể, sự hấp dẫn đó không hoàn toàn đến từ thị giác khi được nhìn thấy cái đẹp, mà là xuất phát từ bản năng của việc đánh dấu và chiếm hữu.
Dục vọng của Alpha đối với Omega đã được ghi dấu từ trong gen, là chuyện đương nhiên, là bất di bất dịch, mà không cần bất kỳ một lời giải thích nào.
Nhưng với Hàn Giang Khuyết mà nói, sự khác biệt của hai chữ dục vọng này, lại càng khác xa với những mối quan hệ như là lẽ đương nhiên của AO, hắn càng muốn phải lãng mạn hơn, phải điên cuồng ầm ầm dậy sóng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, trí nhớ của Hàn Giang Khuyết đều rất kém, nhưng hắn mãi mãi vẫn nhớ đến cơn mưa bất chợt sau buổi trưa thời cấp Ba ấy.
Đó là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.
Mười năm trước, khi đó Hàn Giang Khuyết mới mười sáu tuổi.
Hôm ấy, hắn ôm theo quyển thứ ba của bộ 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》đến nhà tìm Văn Kha, mẹ anh lúc đó đang may vá cái gì đó, trông thấy Hàn Giang Khuyết đi vào liền ngẩng đầu lên cười nói với hắn còn hỏi han một chút, rồi ra hiệu cho hắn cứ đi thẳng vào trong buồng.
Vì thế Hàn Giang Khuyết vẫn như mọi khi, bước nhanh về phía buồng của Văn Kha.
Hắn nhớ khi đó mình có gọi "Văn Kha" một tiếng, nhưng lại không có ai trả lời mà chỉ có tiếng nước đổ ào ào.
Vì thế Hàn Giang Khuyết mới bước từng bước vào trong, lúc rẽ qua đầu giường, cánh cửa buồng tắm nho nhỏ ở trong góc đang mở rộng, hắn đứng ở trước cánh cửa, nhìn thấy ảo mộng tươi đẹp suốt đời khó quên——
Cơ thể Văn Kha để trần, đưa lưng về phía hắn, anh đang tắm.
Người thiếu niên kia nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên đón lấy những tia nước chảy xuống từ vòi hoa sen, những giọt nước long lanh chạy dọc theo sống mũi thanh tú của anh, thuận theo thân thể chảy xuống dưới.
Văn Kha có chiếc cổ thon dài tựa như một chú hươu cao cổ, giữa sống lưng có một đường lõm đầy mê người, dưới vòng eo thon là cái mông tròn trịa vểnh cao.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, chiếu lên cơ thể trắng nõn của thiếu niên, khiến cho mỗi một cọng lông tơ của người đó đều như đang phát sáng.
Hàn Giang Khuyết ngơ ngác đứng yên tại chỗ ngắm nhìn hết thảy.
Hắn không nhớ rõ mình đã nhìn bao lâu, chỉ nhớ rằng khi tỉnh táo lại thì bản thân đã thở hồng hộc chạy ra khỏi nhà Văn Kha rồi.
Khoảnh khắc đó khi thiếu niên lần đầu tiên cảm nhận được dục vọng, là cảm xúc vừa đẹp đẽ nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Hàn Giang Khuyết tựa như phát điên lên, tùy hứng chạy trốn dưới cơn mưa bất chợt của mùa hạ, ngày hôm ấy, lần đầu tiên hắn cảm giác mình giống như một chú chuồn chuồn trẻ tuổi hung hăng, những giọt mưa nhỏ li ti khiến đôi cánh của hắn ẩm ướt nhưng hắn vẫn tiếp tục bay nhảy, cảm thấy thân thể của mình ở trong cơn mưa trong suốt ánh lên những hào quang óng ánh.
Hắn vọt một mạch đến quầy tạp hóa bên góc đường, mua một chai nước ngọt ướp lạnh, sau đó lại ngồi trên bậc cầu thang bẩn thỉu, ngẩng đầu lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, rồi cứ ngồi yên như thế cho đến khi những cảm giác khô nóng trong cơ thể dần tan đi.
Sau đó hắn lại dùng chỗ tiền còn lại trên người mua một que kem dứa, rồi lại một lần nữa chạy về nhà Văn Kha.
Anh vừa mới tắm xong, chỉ mặc áo phông cùng quần cộc, trên người tản ra một mùi sữa tắm thơm ngát, đối với chuyện kia không hề hay biết gì cả, chỉ vui vẻ nhận lấy que kem mà Hàn Giang Khuyết đưa cho rồi ngồi lên giường bắt đầu mút ăn.
Hàn Giang Khuyết cúi đầu, nhìn xuống nốt ruồi đo đỏ trên khóe mắt của Văn Kha, đột nhiên xông tới dùng đầu mình đụng vào người vẫn đang ăn kem kia khiến người đó ngã xuống giường.
Văn Kha cũng không để bụng, còn vui cười hớn hở đẩy người ra như bình thường vẫn hay cùng hắn đùa giỡn, sau đó lại ngồi dậy tiếp tục ăn.
Nhưng Hàn Giang Khuyết không nhịn được, lại đẩy mạnh Văn Kha ngã xuống giường một lần nữa.
"Hàn Giang Khuyết, cậu phiền thật đấy!"
Văn Kha đương nhiên không hề giận, vẫn giống như mọi khi vừa cười vừa trách tên nhóc kia một câu.
Vì thế Hàn Giang Khuyết liền đỏ mặt, ngồi quay lưng lại với anh, có lẽ cả thế giới này không có ai hiểu được——
Một buổi trưa hè ngỡ như là bình thường ấy, lại khắc ghi trong lòng người thiếu niên một bí mật long trời lở đất.
Hắn tựa như một con thú hoang trẻ trung lỗ mãng, chỉ biết vô thức đẩy Văn Kha ngã xuống giường hai lần, còn những chuyện khác, hắn không hiểu lại càng không dám tìm hiểu.
Những năm gần đây, Hàn Giang Khuyết mới học cách hiểu được bản thân, hiểu được dục vọng và tình yêu của mình.
Hắn vươn ngón tay ra, tiếng tim đập mà hắn chạm vào được vẫn là của cậu thiếu niên mười năm trước ấy.
Văn Kha ở trong lòng Hàn Giang Khuyết, không phải là một Omega cũng không phải là một Beta.
Văn Kha là Văn Kha.
Chiếc cổ thon dài, cái mông tròn trịa, lúc cười lên thật dịu dàng, mềm mại, ở khóe mắt có một nốt ruồi đỏ quyến rũ, giống hệt như một chú hươu cao cổ ngốc nghếch.
Hàn Giang Khuyết đã sớm yêu Văn Kha, chỉ là khi đó chính hắn còn không biết.
Mà hắn cũng không phải là Alpha, hắn chỉ là Hàn Giang Khuyết.
Hắn muốn cùng Văn Kha làm tình.
Không phải là vì lẽ đương nhiên, không phải là để đánh dấu.
Mà là bởi vì tình yêu đã chợt đến, như cơn mưa ngang qua trưa hè nắng chói.
Tâm sự nhỏ:
Tôi không biết viết review lắm, nhưng đây là cảm nhận cá nhân sau khi đọc xong hết 120 chương, muốn chia sẻ với mọi người một chút ^^
"Đây là một câu chuyện đi ngược lại với những định kiến trong chuyện tình cảm của Alpha và Omega, một cuộc cách mạng của Omega vượt ra khỏi định nghĩa khuôn sáo của xã hội.
Tình yêu không chỉ xuất phát từ tuyến thể, từ tin tin tức tố, từ hấp dẫn bản năng, tình yêu là phải xuất phát từ trái tim.
Hai con người không hoàn hảo được định mệnh sắp đặt cho gặp lại nhau, được cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình còn dang dở, sau khi trải qua muôn vàn những mâu thuẫn nội tâm, những hận thù ích kỷ, điều còn lại chính là tình yêu và tình thân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...