"Trác Viễn! Anh nói cái gì thế?"
Khẩu khí của Văn Kha đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cơ thể anh vốn yếu ớt, trong tình trạng cảm xúc bị quấy động như lúc này, sắc mặt không khỏi càng thêm tái nhợt.
Trác Viễn há miệng ra, nhưng lại không phản bác điều gì.
Gã và người kia cưới nhau đã sáu năm, vì thế biết rõ tính khí của Văn Kha nhẹ nhàng đến đâu, huống chi cũng tại lời nói của mình quả thật mất phong độ, cho nên gã mới đuối lý mà không lên tiếp đáp lại được.
"Hàn Giang Khuyết, cảm ơn cậu."
Văn Kha bám vào góc bàn, ngón tay run rẩy, ngay cả trong lòng anh cũng đang run theo, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn vào hắn:
"Tôi, tôi cũng chỉ là đang trong thời kỳ suy yếu sau khi làm xong phẫu thuật kia thôi, thật ra cũng không cần phải dùng đến tin tức tố cấp S tốt như vậy, cảm ơn cậu, nhưng mà thật sự không cần đâu."
Hàn Giang Khuyết còn chưa mở miệng, thì lúc này tiếng chuông điện thoại của Trác Viễn bỗng nhiên vang lên.
Gã không lập tức nghe máy, mà sau khi nhấn nút từ chối liền nói nhỏ với Văn Kha: "Tiểu Kha, công ty anh còn có việc phải chạy qua đó ngay—— bây giờ anh sẽ gọi điện cho tài xế ở bên nhà cha mẹ đến đây đón em, không sao chứ hả?"
Đôi mắt Văn Kha rủ xuống, bởi thật ra anh rất không thích làm phiền đến người nhà họ Trác.
Bọn họ đã thảo luận chuyện ly hôn lâu như vậy rồi, nhưng người nhà học Trác bên đó căn bản là không có ai xuất hiện.
Văn Kha biết, nhà họ từ lâu đã muốn anh mau cút đi rồi, chỉ là Trác Viễn vẫn luôn kiên trì cho nên bọn họ mới có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Mà hiện tại bên đó hẳn là đang vui mừng lắm, trong mắt những người lớn nhà họ Trác căn bản là không xem anh ra gì, vì thế ngay cả một lời chia sẻ chắc cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng Văn Kha từ trước đến nay, vẫn luôn rất ít khi làm ảnh hưởng đến công việc của Trác Viễn, ngoài ra anh cũng cảm thấy Hàn Giang Khuyết và Trác Viễn không nên ở cùng một chỗ thì tốt hơn.
Vì vậy Văn Kha chỉ gật đầu một cái, bình tĩnh nói: "Em không sao, anh cứ đi làm việc của mình đi."
"Được rồi, vậy chuyện ở đây em tự mình xử lý nhé, ai cũng ok, chỉ cần em thích là được rồi."
Trác Viễn nói xong liền đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó lại nhấn mạnh thêm một lần: "Giá cả không thành vấn đề đâu."
Gã nói đến đây lại liếc nhìn sang Hàn Giang Khuyết, nụ cười thân thiện một lần nữa xuất hiện trên gương mặt: "Tiếc quá, hôm nay tao lại bận mất rồi, đi trước đây, Hàn Giang Khuyết—— để hôm khác tao mời mày ăn cơm nhé, chúng ta đều là bạn học cũ nên thường xuyên liên lạc với nhau mới phải."
Hàn Giang Khuyết cũng đứng lên: "Không cần khách sáo."
Hắn cao hơn Trác Viễn gần nửa cái đầu, hơn nữa tin tức tố còn là áp chế tuyệt đối.
Đột ngột như vậy khiến cho khoảng cách giữa hai người gần lại, trong thời gian ngắn ngủi không khỏi khiến Trác Viễn nhớ đến năm cấp Ba đó, khi gã bị đè xuống đất bị đánh cho trở tay không kịp, nhất thời liền theo bản năng đứng lùi lại nửa bước.
"Trước đây là vì quá kích động nên mới đánh mày thê thảm như vậy, cho nên bữa cơm này cứ để tao mời đi."
Hàn Giang Khuyết nhìn thấy phản ứng sợ hãi cùng hoảng hốt của Trác Viễn, liền lộ ra một nụ cười lạnh lùng rất nhạt: "Đừng căng thẳng quá."
Đôi con người của hắn quá đen, bởi vậy cho dù có nhếch khoé miệng lên, nhưng trong đôi mắt kia cũng không mang theo ý cười nào cả, mà còn có phần lạnh lùng hung ác.
Trác Viễn hít một hơi, lúc này điện thoại của gã lại vang lên, vì vậy đến cuối cùng vẫn là chưa nói được cái gì, gã đã xoay người lại vội vã rời đi.
Không cần phải so đo với Hàn Giang Khuyết.
Trác Viễn đã nghĩ như vậy——
Gã không chỉ thắng Hàn Giang Khuyết một lần.
Mười năm trước, gã đã cướp đi Văn Kha từ bên người Hàn Giang Khuyết; mười năm sau, gã còn ở trước mặt kẻ kia từ bỏ Văn Kha.
Bây giờ giao Văn Kha cho Hàn Giang Khuyết thì có thể làm sao được chứ, chẳng qua chỉ là người mà gã không cần cũng chẳng thèm quan tâm đến nữa mà thôi.
Hàn Giang Khuyết ở trước mặt gã, đã thất bại thảm hại từ lâu rồi.
...
Đợi đến sau khi Trác Viễn đi khỏi, Văn Kha cũng chậm rãi đứng lên: "Chuyện hôm này thực sự xin lỗi cậu, Trác Viễn chắc cũng không có ý đó đâu, cậu đừng để bụng."
"Tôi không để ý đâu." Hàn Giang Khuyết chỉ lắc đầu một cái rồi nói.
"Vậy tôi đi qua bãi đỗ xe chờ đây, hôm khác gặp lại sau nhé."
"Khoan đã," Hàn Giang Tuyết đút tay vào túi áo vest, định tìm kiếm gì đó nhưng ngay lập tức lại như nhớ ra điều gì mà vội vàng thả tay xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi quên mang theo danh thiếp mất rồi..."
"Như vậy đi," cô Du lễ tân vẫn luôn đứng bên cạnh dường như ngầm hiểu ý hắn, liền nhanh chóng rút danh thiếp của mình ra đưa cho Văn Kha, dịu dàng nói: "Văn tiên sinh, tôi thấy sức khoẻ của anh còn yếu lắm, thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều đâu, nếu như cần trợ giúp gì, hãy gọi cho tôi nhé. Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng, sắp xếp một Alpha thích hợp đến bầu bạn với anh."
"Cảm ơn." Văn Kha nhận lấy tờ danh thiếp kia, rồi lại miễn cưỡng nở nụ cười với cô ấy, sau đó dường như là rất vội vàng mà bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Anh vẫn luôn là một người rất lịch sự, nhưng bây giờ khi phải đối diện với Hàn Giang Khuyết, anh chỉ thấy hoang mang và muốn trốn tránh.
Văn Kha không nói rõ được cảm giác trong lòng mình hiện tại, anh chỉ biết bản thân mình không muốn phải đối mặt với người này.
Mười năm rồi, anh đã phải cố hết sức mới khiến bản thân mình không nhớ đến người này nữa.
Văn Kha không muốn hai người họ gặp lại nhau.
Anh nhớ đến năm lớp 11 khi bản thân một lần nữa lại đứng nhất khối trong kỳ thi, mình và Hàn Giang Khuyết đã cùng nhau lén lút uống hai lon bia để chúc mừng.
Đêm hôm ấy, hai người họ nhân lúc có hơi men chạy lên sân thượng toà nhà dạy học, mặt đỏ bừng bừng rồi cùng nhau hướng về phía bầu trời đen kịt, rống to lên:
"Văn Kha is the king of the World! Văn Kha mẹ nó là người giỏi nhất thế giới này!"
Có mấy lời, chỉ có những người vào năm mười tám tuổi mới có thể nói ra.
Có chút hăng hái, chỉ có những người vào năm mười tám tuổi mới có thể nắm giữ.
Nhưng bây giờ, Văn Kha đã hai mươi tám tuổi, anh đã trở thành một người khác, một người mà chính ngay bản thân anh cũng cảm thấy cực kỳ u uất.
Nếu như không gặp lại, có phải ở trong lòng Hàn Giang Khuyết, anh còn có thể được hy vọng xa vời, rằng mình vẫn là cậu thiếu niên của những năm tháng đó không.
...
Đôi mắt Văn Kha cay cay một mình đứng đợi ở bãi đỗ xe, lại chợt nghe thấy có tiếng gọi từ sau lưng truyền đến.
"Văn Kha—— "
Hàn Giang Khuyết đi đến bên cạnh anh: "Tôi chờ xe cùng anh nhé."
"À, được..." Toàn thân Văn Kha đều căng lên, anh không dám nhìn Hàn Giang Khuyết, vì thế cứ ngẩn cả người nhìn xe cộ ra ra vào vào.
Không biết đã qua bao lâu, Hàn Giang Khuyết đột nhiên hỏi: "Đau không?"
Văn Kha mờ mịt quay đầu lại, Hàn Giang Khuyết lúc này mới chỉ vào sau gáy anh, lại nhẹ giọng hỏi thêm một lần: "Lúc phẫu thuật, anh có đau không?"
Anh lúc này mới nhớ đến, tuyến thể ở sau gáy mình còn đang được băng bó, Văn Kha theo bản năng giơ tay lên che đi, nhỏ giọng nói: "Vẫn ổn."
Lần trước lúc bị ký hiệu, Trác Viễn đã cắn rất mạnh, khiến anh đau đến mức suýt nữa thì ngất đi, vì vậy da thịt ở nơi đó vẫn còn lưu lại vết sẹo.
Bây giờ lại phải làm phẫu thuật tách bỏ thế này, hai ngày trước khi anh đến bệnh viện đổi thuốc đã từng lén dùng gương soi vào sau gáy mình, nơi đó thật sự rất xấu xí.
Nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn nhìn vào cổ của anh.
Văn Kha cảm thấy ánh mắt của đàn ông, thật sự có thể mang đến cảm giác nóng rực khiến anh không biết nên làm thế nào.
Nhưng đầu óc bỗng nhiên như bị đứt mất một sợi dây đàn, Văn Kha lại thì thầm: "Hàn Giang Khuyết, trước đây cậu từng nói... nói cổ của tôi rất dài."
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, Văn Kha chỉ hận không có lỗ nẻ nào xuất hiện, để cho mình lập tức chui xuống mà thôi.
Mấy lời đột ngột thế này, thật sự là quá mất mặt, những lời ngu ngốc trong quá khứ đó bây giờ nhắc lại có còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Đến những ngón tay của anh cũng run lên vì hối hận.
"Phải."
Hàn Giang Khuyết dường như không cảm thấy có vấn đề gì, còn nghiêm túc gật đầu một cái, nói: "Tôi đã từng nói anh giống một chú hươu cao cổ."
Sống mũi Văn Kha lập tức cay cay, có lẽ là vì quá nghẹn ngào mà lại để lộ ra một nụ cười chua chát.
Anh quay đầu qua nhìn Hàn Giang Khuyết, cố ý ra vẻ thoải mái: "Hàn Giang Khuyết, cậu cũng cao lớn lên nhiều, còn đẹp trai hơn nữa."
Hàn Giang Khuyết lớn lên trong một gia đình đơn thân, trong nhà hắn còn có một người cha Omega với tính cách nóng nảy.
Không ai chăm sóc cho hắn, cho nên đi học sớm hơn bạn bè cùng lứa những hai năm.
Văn Kha nhớ vào năm lớp 10, Hàn Giang Khuyết còn thấp hơn anh nửa cái đầu, nhưng lúc lên lớp 11 đã gần cao bằng anh.
Nhưng bây giờ, Hàn Giang Khuyết đã có thể hoàn toàn cúi xuống mà nhìn anh rồi.
Bộ gen của Alpha cấp S đương nhiên là rất mạnh mẽ ở tất cả các phương diện.
"Ừ." Hàn Giang Khuyết lại gật đầu một cái.
Đại khái chắc là việc được người ngoài tán thưởng, đã quá quen đối với hắn nên sắc mặt người này căn bản là không có gì thay đổi.
Văn Kha lặng yên một lúc, rồi lại như tự giải vây cho chính mình liền thì thào nói: "Thật ra, không chỉ có Trác Viễn, ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng cậu lại làm việc ở LM. Không phải tôi thấy chỗ đó có gì không tốt, chỉ là trước đây cậu... Trước đây không phải cậu đã nói mình ghét nhất là Omega, không muốn làm bạn bè với Omega càng sẽ không thích Omega sao."
Thời cấp Ba, tuy Hàn Giang Khuyết được các Omega lớp bên công nhận là hotboy Alpha của trường, nhưng hắn xưa nay lại không hề che dấu việc mình không thích Omega.
Hàn Giang Khuyết chán ghét Omega, bởi vì họ không thể khống chế được bản thân mình phát tình, rồi lại để cho Alpha đánh dấu kể từ đó chỉ phục tùng một người.
Văn Kha còn nhớ, Hàn Giang Khuyết đã từng thẳng thắn nói với mình: Omega là những người vừa yếu đuối, lại đáng thẹn hơn nữa còn là giới tính rất lẳng lơ.
Mà anh vào năm lớp 12 mới bắt đầu phân hoá, trong tình huống không kịp chuẩn bị gì đã trở thành một Omega.
Không chỉ là Omega, còn là Omega cấp E kém nhất.
Trong khoảnh khắc nhận được tờ giấy kiểm tra sức khoẻ đó, thế giới xung quanh Văn Kha thật sự như đã chết rồi.
Anh lặng yên nhớ về những chuyện đó.
Đúng, Hàn Giang Khuyết thời cấp Ba đã nghĩ như vậy đấy.
Nhưng bây giờ tại sao lại thay đổi.
Có lẽ vì thời gian mười năm, hoặc có lẽ là vì ai đó đã khiến hắn thay đổi.
Hắn đại khái chắc cũng sẽ thích một Omega nào đó, có lẽ cũng đã từng ký hiệu một người; cho nên mới cảm nhận được, Omega cũng có chỗ đáng yêu.
Văn Kha chỉ là tùy tiện nói một câu chuyện phiếm, không nghĩ rằng lại chợt khiến chính mình ăn một đòn nặng nề như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã đau buồn đến không thể thở nổi.
May mà vào lúc này, tài xế của nhà họ Trác rốt cuộc cũng xuất hiện, Văn Kha giống như muốn trốn chạy, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.
Đúng lúc này, Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại bước một bước thật dài đi đến, nắm chặt cửa xe không cho tài xế lái đi, "Văn Kha!"
"Tôi không ghét Omega."
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào anh, bỗng nhiên lại nổi lên vẻ u buồn: "Chỉ tại tôi không hiểu. Văn Kha... khi đó tôi không hiểu gì về Omega cả."
Tâm sự nhỏ:
Hươu cao cổ cùng Sói, đó chính là lý do vì sao mà chiếc bìa màu hường ra đời, bìa hường mà ruột không hường lắm 😌
//