Trước khi đi khỏi nhà hàng Nhật kia, Trác Viễn như chợt nhớ tới thứ gì đó, bèn lấy từ trong chiếc cặp da một tập tài liệu rất dày ra, đưa cho Văn Kha: "Ồ đúng rồi, còn cái này..."
Gã ngừng lại một chút, giải thích: "Dự án app này của cậu, lúc trước tôi đã cầm đến công ty để phòng Quản lý dự án đánh giá qua rồi, nhưng bên đó thấy rằng vẫn chưa được ổn lắm, nên tôi đành phải cầm về trước."
Văn Kha nhận lấy, mở tập tài liệu màu nâu quen thuộc kia ra, trang thứ nhất là thiết kế do chính tay anh làm, không nghiêm túc như những phần báo cáo thông thường khác, mà thiết kế thành giao diện màn hình của app trên điện thoại, chính giữa là tên app—— Love is the end (*).
Bên cạnh tập tài liệu còn có một túi hồ sơ trong suốt, chứa USB mà anh đã cop đủ toàn bộ dữ liệu vào bên trong, tuy anh đã chuẩn bị hết các bản pdf, nhưng bởi vì để Trác Viễn tiện xem nên mới in ra một bản cứng, chỉ là có cảm giác dường như người này cũng chẳng hề động tới.
Văn Kha nhìn tập tài liệu trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên khẽ nhìn lướt qua Trác Viễn, nói: "Trác Viễn, thật ra anh chưa từng xem qua những thứ này đúng không."
"Cậu nói gì thế?" Trác Viễn ngẩn ra một lúc, rồi lại lập tức khoanh hai tay trước ngực, lộ ra vẻ mặt không vui vẻ lắm.
Văn Kha không hề trả lời câu hỏi của gã, mà đứng lên nói: "Bữa cơm trưa nay không ăn được rồi, tôi còn có hẹn."
Anh thậm chí cũng không nói một tiếng "Tạm biệt", vẻ mặt rất bình tĩnh mà rút ra một tờ giấy ghi chú màu vàng từ trong tập tài liệu, dán vào trước thực đơn của Trác Viễn, sau đó cũng không nói tiếng nào đã quay người lại rời khỏi phòng ăn riêng của nhà hàng.
Trác Viễn mông lung nhìn theo bóng lưng của Văn Kha, lúc này mới nhớ đến tờ giấy ghi chú trước mặt kia, liền vội cầm lên xem, chỉ thấy trên mặt tờ giấy là chữ viết gọn gàng đẹp đẽ của Văn Kha:
Trác Viễn, nội dung trong bản pdf ở trang thứ tám và trang thứ mười em vẫn chưa chắc chắn lắm, trước khi anh đưa cho phòng Quản lý dự án thì xem qua trước giúp em một lượt đã nhé.
Ps. Mấy ngày nay anh lại bị đau dạ dày, phải uống nhiều nước ấm hay là nước nóng vào và đừng quên uống thuốc nhé.
Trác Viễn lúc này mới chợt nhớ đến ——
Thời điểm Văn Kha đưa tập tài liệu này cho Trác Viễn, đã từng dặn đi dặn lại gã mấy lần là nhất định phải xem qua trước rồi mới được đưa cho phòng Quản lý dự án, bởi vì anh cũng là lần tiên làm dự án về app, nên sợ có gì sai sót.
Chẳng trách Văn Kha mới mở tập tài liệu kia ra chỉ nhìn lướt qua thôi, đã có thể nhìn ra là gã căn bản không hề chuyển lại cho phòng Quản lý dự án, thì ra là vì tờ giấy ghi chú dán ngay ở trang đầu còn chưa được gỡ ra.
Trong lòng Trác Viễn bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, lần đầu tiên có cảm giác thủ đoạn và mánh khoé của mình có vẻ khó mà giấu nổi trước mặt Văn Kha.
...
Bên chỗ Văn Kha sau khi rời khỏi nhà hàng Nhật kia, trước tiên vẫn là gửi tin nhắn cho Hàn Giang Khuyết, ban nãy Trác Viễn nói hắn đã từng đến kiếm chuyện, khiến anh ít nhiều cũng có chút lo lắng, cho nên mới vội hỏi xem Hàn Giang Khuyết có chuyện gì không.
Hàn Giang Khuyết nhắn lại rất nhanh:
Tôi không sao cả. Văn Kha, tôi muốn gặp anh.
Văn Kha cầm điện thoại trong tay nhìn một lúc rất lâu, anh còn nắm chặt đến mức các ngón tay đều đã tê rần, nhưng vẫn không hề nhắn lại.
Anh cảm thấy căng thẳng lại hết sức không được tự nhiên.
Khi đối diện với Trác Viễn, Văn Kha có thể rất bình tĩnh nhưng dù cho Hàn Giang Khuyết chỉ nhắn lại có mấy chữ này thôi, thì nội tâm của anh đều sẽ rơi vào trong một trận chiến không sao nói rõ được.
Hàn Giang Khuyết quá thẳng thắn, dù cho chỉ là xuyên qua một cái tin nhắn, Văn Kha dường như cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang nhìn chăm chú kia.
Ở trước mặt hắn, dường như không có chỗ trống để người trưởng thành giữ lại cho nhau những mập mờ mơ hồ, tự nhiên cũng khiến người khác không thể nào bình thản đối diện được.
Khi Văn Kha còn đang do dự, Hàn Giang Khuyết lại gửi liền liên tiếp hai tin nhắn khác đến:
Anh vẫn còn ở Hải Lan Hiên sao?
Văn Kha, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Điện thoại rung lên rrr rrr bần bật, Văn Kha tựa như có thể cảm nhận được sự bướng bỉnh cùng lo lắng của đối phương, anh không nhịn được mà nghĩ rằng không biết Hàn Giang Khuyết muốn nói gì đây?
Ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu rọi trên người anh, có một thoáng chốc Văn Kha cảm thấy có hơi ngẩn ngơ.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc anh mới chậm rãi nhắn lại:
Tôi dọn ra ngoài rồi, bây giờ đang ở Thế Gia.
...
Văn Kha cũng không phải kiếm tạm cái cớ để từ chối ăn cơm cùng Trác Viễn, chiều nay quả thật là anh đã hẹn với Hứa Gia Nhạc cùng nhau dọn dẹp căn hộ ở Thế Gia, khoảng thời gian trong kỳ suy yếu này, anh ta cũng sẽ tạm ở đó với anh.
Căn hộ ở Thế Gia này mấy năm trước mua được với giá ưu đãi, sau khi xung quanh chỗ này phát triển hơn, giá phòng ở đây đã tăng vọt 30-40% so với lúc trước.
Văn Kha trước đây vẫn để cho một Beta nữ là nhân viên văn phòng thuê, anh là chủ nhà tốt bụng hiếm thấy, khách thuê mà có chuyện gì anh đều giải quyết rất nhanh chóng, còn định kỳ xử lý vệ sinh quét lại sơn tường. Dưới mối quan hệ như vậy, cô gái kia đã ở liền hai năm mãi đến tận khi đi lấy chồng mới quyết định dọn đi.
Quãng thời gian trước đó, Văn Kha đã tranh thủ sửa sang lại căn hộ, vốn là muốn tăng giá thuê phòng lên rồi mới cho thuê, không nghĩ đến được rằng bản thân lại cần dùng đến trước.
Anh đã gọi công ty dịch vụ vệ sinh đến tổng vệ sinh toàn bộ một lượt, đợi sau khi nhân viên quản lý toà nhà rời đi, Văn Kha mới cùng Hứa Gia Nhạc sắp xếp lại một lần đồ đạc của mình.
Công việc không nặng nề lắm, nhưng ngược lại có hơi vất.
Ngoại trừ quần áo cùng một ít đồ dùng hàng ngày ra, Văn Kha cũng không mang quá nhiều đồ đạc qua đây, cũng may đợt trước khi sửa sang lại nơi này, đồ dùng trong nhà đều đã thay mới cả cho nên bây giờ dọn vào ở cũng không thấy khó chịu lắm.
Nhưng mà đống tài liệu và sách vở ngược lại rất nhiều, Hứa Gia Nhạc đang giúp Văn Kha phân loại rồi xếp ngay ngắn lên trên giá sách, tiện thể hỏi một câu: "Cậu thiết kế cái app hẹn hò kia đến đâu rồi?"
"Ừ thì vẫn đang làm đây, nhưng mà bây giờ chắc là..."
Văn Kha có hơi ngượng ngùng, anh nhún vai một cái rồi ậm ừ cho qua.
Trước đây khi anh đang tìm tài liệu và điều chỉnh thời gian, không ít lần đã phải phiền đến Hứa Gia Nhạc.
Đối với những công việc trong tay mình, Văn Kha đều có thói quen làm gì cũng rất nghiêm túc, mà đồng dạng cũng bởi vì sự nghiêm túc này của anh nhưng lại bị Trác Viễn lừa gạt qua loa như vậy, quả thật cũng khiến Văn Kha cảm thấy rất khó chịu.
Hứa Gia Nhạc cũng không truy hỏi, chỉ là coi như đã hiểu, nói: "Chẳng sao cả đâu, đời người là những thất bại tràn ngập, nào có phải mỗi chuyện này."
Văn Kha nghe thấy thế, không nhịn được khẽ cười lên.
Bọn họ dọn dẹp đến chạng vạng mới xong, cả người Hứa Gia Nhạc ngồi phịch xuống chiếc giường mới thay xong bộ ga trải giường trong phòng ngủ dành cho khách, nói: "Mau mời tôi ăn cơm đi, Văn Kha, cậu đã bóc lột sức lao động của tôi cả ngày hôm nay rồi đấy——"
"Được thôi." Văn Kha gật đầu một cái, hỏi: "Gọi đồ về hay ra ngoài ăn?"
"Gọi về đi, lười lắm."
Có lẽ ông Trời cũng rất biết phối hợp với cái bệnh lười của Hứa Gia Nhạc, chính vào lúc này lại đổ một cơn mưa như trút nước, vì thế Văn Kha liền gọi một đống đồ nướng cùng sáu lon bia lạnh, bọn họ ngồi trong phòng ăn mới dọn dẹp xong cùng nhau ăn uống.
Hứa Gia Nhạc cũng mở cho Văn Kha một chai bia, thực ra lúc bình thường cơ bản là anh sẽ không uống, nhưng hôm nay vì có tâm sự nên cũng muốn uống một chút.
"Uống vì... vì Bắc Đảo (**) đi." Hứa Gia Nhạc cụng lon bia với anh, nghĩ một lúc mấy lời chúc, sau đó rốt cuộc anh ta cũng gắng nói:
"Bởi vì ông ấy đã viết lại một câu danh ngôn lưu truyền cho đời sau, như thế này: Khi ấy chúng ta có ước mơ, về văn học, về tình yêu, về cả chuyến lữ hành xuyên qua thế giới. Nhưng lúc này đây, trong đêm khuya thanh vắng chúng ta lại ngồi uống với nhau, tiếng chén cụng vào nhau ấy chính là âm thanh vụn vỡ của giấc mơ——"
Thật đúng là một câu chúc vừa kỳ lạ lại vừa chán chường.
Nhưng Văn Kha không hiểu sao lại rất muốn cười, vì vậy cũng nói: "Vì Bắc Đảo."
Anh không dứt khoát uống cạn một hơi, mà chỉ uống đến nửa lon.
Hứa Gia Nhạc vẫn luôn là một người kỳ lạ.
Ngoại hình anh tuấn, xuất thân hậu đãi, lẽ ra nên là kiểu Alpha lúc nào cũng tự tin đến chói mắt, nhưng anh ta lại thật sự rất điên khùng, rất lười.
Văn Kha nhớ đến hồi cấp Ba, khi cả lớp phải viết một bài luận với chủ đề 《Ước mơ của tôi》, Hứa Gia Nhạc đã viết rằng: Tôi không muốn kiếm được rất nhiều tiền, cũng không muốn nắm trong tay quá nhiều quyền lực. Tôi không có ước mơ, cũng không muốn lên kế hoạch cho cuộc đời của mình.
Ở cái tuổi chí hướng rộng mở kia, Hứa Gia Nhạc chính là một quái thai nhưng cũng buồn cười đến kỳ lạ.
Cho đến tận hôm nay, Hứa Gia Nhạc còn có mấy câu cửa miệng thường hay nói, một là: Hy vọng ông già nhà tôi không có tiêu hết tiền ông nội tôi để lại, như vậy thì tôi cũng không cần phải cố gắng làm gì nữa cả.
Hai là: Không cần phải chiến đấu, cứ để người khác thắng đi thôi, câu nói này thậm chí còn có cả English version, nguyên văn là: Don" t fight, let others win.
Văn Kha thường nghĩ, Hứa Gia Nhạc cũng quá là hề hước đi.
Nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ đến người bạn này, bất luận là anh có đang buồn bã đến thế nào cũng sẽ thấy có chút muốn cười.
Nhưng sau khi cười xong, lại cảm nhận được sự thay đổi, bởi vì tuổi tác dần lớn lên nên cũng thấy được rằng, thật ra Hứa Gia Nhạc cũng có lý lẽ của riêng mình.
Văn Kha cũng không thể nói rõ ràng có phải là vì được số phận ưu ái, hay cá nhân Hứa Gia Nhạc vốn đã rất thông minh, sau này anh ta đã thi đỗ một trường Đại học ở Mỹ khoa Nhân loại học, học thẳng một lèo đến tận tiến sĩ, chuyên nghiên cứu mối liên hệ tình cảm giữa Alpha và Omega.
Lúc ở Mỹ, anh ta đã kết hôn với một Omega xinh đẹp cùng lớp hệ chính quy, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, mãi đến tận mấy năm sau, bọn họ bởi vì tình cảm bất hoà nên mới ly hôn, vì tranh quyền nuôi con nên dẫn đến kiện cáo.
Thời gian đó, Văn Kha và anh ta đã nói chuyện với nhau mấy lần qua điện thoại, Hứa Gia Nhạc vẫn điên khùng như cũ, bởi vậy mới có cảm giác vụ ly hôn này cũng bình thường, giống như đây chỉ là một chuyện điên điên nho nhỏ trong cuộc đời điên khùng của anh ta mà thôi.
Nhưng mà đại khái chuyện ly hôn này, vẫn có một chút đả kích với Hứa Gia Nhạc, anh ta đã dừng lại kế hoạch làm trợ giảng trong chính ngôi trường mình theo học, mà chọn về nước một khoảng thời gian.
Hơ nữa bởi vì đều lớn cả rồi, vì thế bọn họ có lúc đã học được không nên động vào nỗi đau của người khác.
Lại như chuyện Văn Kha ly hôn, cũng chỉ đơn giản thông báo qua với Hứa Gia Nhạc một câu, chi tiết câu chuyện thế nào anh cũng chưa từng nhắc đến.
Cửa sổ lớn sát đất bởi vì bị mưa to hắt vào, tạo nên những tiếng bộp bộp vang vọng, nhưng trong căn phòng lại rất ấm áp, tràn đầy mùi thơm của thịt nướng và bia quyện lẫn lấy nhau, khiến bọn họ cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ này đến rất thoải mái, không phải vì thật sự muốn đi ngủ, mà là đến từ cảm giác lười biếng thả lỏng từ bên trong.
Hứa Gia Nhạc châm một điếu thuốc lên, điếu thuốc kia có hình dáng mỏng mỏng dài dài, anh ta nói đấy là thuốc lá dành cho phụ nữ nên mùi tương đối nhạt.
Văn Kha hỏi: "Cậu ở nước ngoài hút thuốc dành cho phụ nữ sao?"
"Đúng vậy." Hứa Gia Nhạc thờ ơ nhún vai một cái, nói.
Văn Kha bỗng nhiên cũng rút một điếu từ trong bao thuốc ra: "Tôi cũng thử xem thế nào."
Hứa Gia Nhạc nhíu mày lại, vươn tay ra châm lửa cho anh.
Thật sự rất nhạt, nhưng Văn Kha vẫn hút một hơi là sặc một hơi.
"Hứa Gia Nhạc, tôi có ý định cắt đi tuyến thể."
Anh híp mắt lại, nửa đùa nửa thật nói.
Biểu cảm trên gương mặt của người kia không có gì thay đổi, chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Văn Kha có hơi mông lung nhìn lên bóng đèn trên đỉnh đầu mình: "Không muốn làm Omega nữa."
"Vì sao?" Hứa Gia Nhạc lại hỏi.
"Vì không muốn bị đánh dấu nữa," Văn Kha thì thào: "Cũng không muốn... phát tình nữa. Nếu như sau này cũng không phát tình nữa thì tốt."
Anh nhiều lần lặp lại mấy chữ cuối cùng này, giống như là say rồi nên mới nói mớ như vậy.
"Phát tình có gì không tốt?" Hứa Gia Nhạc hỏi: "Văn Kha, tôi học về chuyên nghành này đấy nhé, dựa trên lý thuyết mà nói, nếu như một Alpha có thể hưởng thụ cao trào khoái cảm đạt tới đỉnh là 7, trong khi Omega có thể đạt đến đỉnh là 10. Nhân loại có sáu giới tính, chỉ duy nhất Omega vào thời kỳ phát tình, có thể đạt được khoái cảm cực hạn. Cậu cảm thấy điều này không tốt sao?"
"Cậu không hiểu đâu..." Giữa những làn khói thuốc lượn lờ, đôi mắt của Văn Kha vì bị sặc nhiều quá mà có hơi đỏ lên: "Hứa Gia Nhạc, cậu không hiểu, phát tình trước mặt Trác Viễn khủng khiếp đến thế nào..."
Cả người anh co lại ngồi dựa vào trong lòng chiếc ghế, vùi mặt mình vào khoảng cách giữa hai đầu gối, tiếng nói phát ra gần như là nghẹn ngào:
"Cần một người đến thế, dựa dẫm vào một người đến thế, nhưng khi anh ta nhìn tôi, ánh mắt đó... Ánh mắt đó giống như thấy tôi rất buồn cười vậy—— nhìn tôi chẳng khác nào một thằng hề, sau đó còn hỏi:
Văn Kha, em muốn lắm sao? Nhìn em đáng thương thật đấy, em xin anh đi?
Quá xấu hổ, chẳng khác nào cảm giác như mình bị sỉ nhục, nhưng vẫn phải xin anh ta, tôi bị khống chế bởi chính nhu cầu sinh lý của mình, tựa như khi sắp chết đuối nếu không cố gắng vùng vẫy, sẽ chết mất..."
Văn Kha dập mạnh điếu thuốc cho đến khi tắt hẳn vào trong gạt tàn.
Những câu này, anh xưa nay chưa nói với bất cứ ai, cuộc hôn nhân kia đã dành cho anh đả kích trí mạng nhất, những bí mật đau đớn nhất đó, đều được anh giấu nơi đáy lòng tựa như con trai với lớp vỏ đóng chặt đang ngậm lấy những hạt cát thô ráp bằng chính cơ thể mình vậy, nhưng mà hôm nay, Văn Kha thật sự đã không nhịn nổi nữa rồi.
"Tôi chẳng cảm nhận được gì hết, Hứa Gia Nhạc..."
Đôi mắt anh đỏ ngàu nhìn vào người đàn ông ở phía đối diện:
"Tôi kém quá đúng không, lúc phát tình mới dính lấy Trác Viễn, nhưng anh ta căn bản không hề bị tôi quyến rũ, còn hỏi ngược lại:
Sao em chẳng có mùi gì vậy?
Tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi chỉ có thể sờ vào anh ta, nhưng là rất khó chịu, vì khi phát tình lại ý thức được bản thân trong mắt Alpha của mình không có một chút hấp dẫn nào, không có một chút đáng yêu nào cả. Hết thảy chỉ có dâm đãng và dâm đãng mà thôi, thật sự không thể chịu đựng nổi...
Hứa Gia Nhạc, sáu năm qua, tôi đã không còn tự tin nữa rồi, tôi thà rằng tiêm thuốc ức chế chứ cũng không muốn mỗi khi đến kỳ phát tình, lại phải đối diện với ánh mắt đánh giá như thế của Alpha, tôi thật sự nghĩ rằng mình không muốn tiếp tục làm Omega nữa, quá mệt mỏi rồi. Mỗi lần phải đối mặt với nhu cầu sinh lý, Omega vĩnh viễn là những người yếu thế."
"Tôi hiểu rồi." Cơ thể Hứa Gia Nhạc hơi hướng về phía trước quan sát, dưới ánh đèn, đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta rất hiền cũng mang theo chút thương cảm mơ hồ: "Văn Kha, tôi hiểu rồi. Cậu có biết lúc Cận Sở ly hôn với tôi, lý do em ấy đưa ra là gì không?"
"Không biết." Văn Kha lắc đầu một cái, nói.
"Dục vọng của Omega đều tập trung ở kỳ phát tình, nhưng lúc thường dường như lại rất khó bị khiêu khích, đây là tính chất đặc thù của sinh lý, về điểm này tôi cũng hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Độ khớp của chúng tôi lên đến gần 90%, đó là được ông Trời tác hợp cho, quan hệ trên giường vẫn luôn rất hài hoà. Thế nhưng có một ngày, sau khi Cận Sở trải qua kỳ phát tình, bỗng nhiên lại nói với tôi là em ấy cảm thấy rất trống rỗng."
"Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên, còn hỏi em ấy vì sao lại thấy như thế. Cận Sở đã nói rằng, em ấy cảm giác làm tình cũng chỉ là bởi vì đến thời kỳ phát tình rồi nên phải vậy mà thôi, ngoại trừ nhu cầu sinh lý, em ấy cũng không muốn thân mật với tôi.
Sau đó Cận Sở còn hỏi tôi, nếu như chỉ vì độ khớp sinh sản cao nên mới cần tôi, chứ không phải vì trái tim em ấy muốn có tôi, thì như vậy có phải đại biểu cho việc giữa chúng tôi không hề có tình yêu?"
Hứa Gia Nhạc rất bình tĩnh, nói tiếp:
"Văn Kha, trong chớp mắt đó, tôi đã cảm thấy rất đau lòng, đó hình như là lần thứ hai tôi có cảm xúc như vậy trong cuộc đời của mình.
Tôi vẫn luôn biết rằng mình yêu Cận Sở, bởi vì Alpha không có kỳ phát tình, tôi luôn ham muốn em ấy vì vậy phán đoán này là chính xác.
Nhưng đó cũng là lần đầu tiên tôi biết được, hoá ra Omega lại đánh mất đi phán đoán của bản thân đối với tình cảm, bởi đến kỳ phát tình mới cần đến, thời gian lâu dần, em ấy sẽ không còn biết đây là vì nhu cầu sinh lý hay là nhu cầu tình cảm nữa, mà tôi cũng không có cách nào thay đổi điều đó cả."
"Vì thế, sau đó em ấy đã kiên quyết ly hôn với tôi. Cậu biết đấy, Cận Sở là một người rất đặc biệt, chuyện mà em ấy đã quyết sẽ rất ít khi thay đổi. Tôi mất đi em ấy, bởi một vài lý do mà chính tôi cũng không có cách nào khống chế trong tay mình được."
Hứa Gia Nhạc nói tới đây, lại điên khùng giống như bình thường mà nhún vai một cái, nói: "Cậu thấy đấy, Alpha cũng có chỗ kỳ lạ và khó xử của bản thân. Mỗi một người đều có —— "
"Làm người ấy mà... thực ra vốn đã là một chuyện rất đáng thương rồi."
(*)= tên app là tên truyện, Love is the end là tên tiếng Anh tác giả đặt cho câu chuyện này.
Bản gốc để tiếng Trung, mà tôi thích để tiếng Anh, cũng không ảnh hưởng gì đến mạch truyện cả với cảm thấy có ý nghĩa hơn, ý nghĩa thế nào thì mọi người cứ đọc truyện tiếp thôi ^^
//
(**)= Bắc Đảo 北島 (1949-) tên thật là Triệu Chấn Khai 趙振開, là nhà thơ đương đại Trung Quốc. Ông là một trong những nhân vật tiêu biểu của trào lưu Mông lung thi 朦朧詩. Bắc Đảo quê ở Hồ Châu, Chiết Giang nhưng sinh ra tại Bắc Kinh. Trong thời kỳ Cách mạng văn hoá, ông bị đưa đi học tập cải tạo. Năm 1989, ông rời khỏi Trung Quốc, sau khi qua nhiều nước, cuối cùng định cư tại Mỹ. Bắc Đảo là viện sĩ danh dự của Viện Văn học Nghệ thuật Hoa Kỳ, đồng thời cũng từng được đề cử giải Nobel Văn học (theo Thivien.net)