"Nó chết rồi."
Lễ Tiêu đang chuẩn bị ra sân luyện tập lần cuối cho trận đấu ngày mai thì nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng của Đổng Xán Xán.
Lúc này, hắn ôm lấy quần áo vào túi xách từ ghế lên, ném bóng về phía đồng đội nói: "Hôm nay tôi không tập đâu."
Nói rồi sải bước đi ra ngoài sân bóng, huấn luyện viên hói đầu nhìn Lễ TIêu quang minh chính đại rời đi liền nóng nảy: "Lễ Tiêu, làm cái gì thế hả?"
Lễ Tiêu ngoái đầu nhìn huấn luyện viên: "Về nhà dỗ vợ!"
Nói xong cũng không để ý mọi người ồn ào, còn có huấn luyện viên định cầm bóng định ném hắn, chạy ra khỏi sân bóng.
Hắn chạy một đường từ sân bóng đến ký túc xá.
Trước cửa thang máy ký túc rất nhiều người chờ, Lễ Tiêu nhíu mày, chạy lên tầng theo cầu thang bộ.
Đến tầng Đổng Xán Xán ở, Lễ Tiêu đụng phải bạn cùng phòng của cậu trên hành lang, chính là người vừa rồi gửi tin nhắn cho hắn.
Hắn nói một câu: "Cảm ơn."
Bạn cùng phòng nhún vai, chỉ chỉ vào trong ký túc.
Lễ Tiêu đẩy cửa ra đi thẳng vào phòng.
Trong phòng vô cùng im ắng, Lễ Tiêu quen thuộc đến bên giường của Đổng Xán Xán.
Cậu ngồi trên giường cúi đầu, không nhìn rõ mặt, bên chân đặt một hộp giấy lớn.
Đổng Xán Xán cảm giác trước mặt có bóng người, ngẩng đầu thấy Lễ Tiêu đầu đầy mồ hôi trước mặt mình, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn cậu.
Đổng Xán Xán cắn môi dưới, lại cúi đầu.
"Được rồi."
Thanh âm Lễ Tiêu trầm thấp, hơi khàn.
Hắn tiến tới ôm cậu vào lòng.
Đổng Xán Xán thuận theo cái ôm của Lễ Tiêu vùi vào lòng hắn.
Lúc đầu còn nhẹ nhàng thở ra, rồi dần nghẹn ngào, nước mắt không kìm được mà tuôn trào, cậu vươn tay ôm lấy Lễ Tiêu, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở.
***
Một tuần trước.
Lễ Tiêu và Đổng Xán Xán cùng thi đỗ vào đại học L.
Lễ Tiêu lấy điểm của sinh viên thể thao để thi vào còn Đổng Xán Xán cũng coi như là đỗ vớt.
Nhưng thôi, tốt xấu gì thì cũng không ai ngờ hai người họ lại đỗ được đại học.
Nhà Đổng Xán Xán mở tiệc tặng nước miễn phí ba ngày ba đêm, hầu như ai đến đại lý Xán Xán đều biết con trai nhà này thi đỗ đại học.
Hôm đó, Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu ăn tối xong, đi dạo ngoài trường trở về thì thấy một người bán mèo ở cổng sau của trường.
Trong lồng sắt có hai chú mèo nhỏ, trắng xám, đều rất gầy, nhưng vô cùng hoạt bát.
Sau khi Đổng Xán Xán nhìn thấy liền không thể rời đi, tên buôn mèo mồm miệng dẻo quẹo, bắt đầu điên cuồng lừa gạt Đổng Xán Xán.
Cậu ngồi xổm xuống sờ sờ hai chú mèo kia.
"Không được mua."
Lễ Tiêu đứng cạnh lạnh lùng nói.
Tên bán mèo nghe được liền muốn hung hăng mà lườm hắn, nhưng ngẩng đầu thấy hắn một mặt lệ khí lại không dám lên tiếng, nhỏ giọng dụ dỗ Đổng Xán Xán: "Cậu muốn không? Giờ tôi sắp dọn hàng, tôi bán rẻ cho cậu."
Đổng Xán Xán quay đầu, đáng thương nhìn Lễ Tiêu muốn hắn đồng ý.
Hai người họ tuy đều ở trường, nhưng vì muốn làm một vài việc cho thuận lợi liền thuê một phòng nhỏ ngoài trường.
Đổng Xán Xán muốn nuôi mèo thì phải nuôi ở đó.
"Nuôi một bé thui mà, được không anh ơi?"
Đổng Xán Xán vừa thương lượng vừa làm nũng với Lễ Tiêu.
Hắn nhíu nhíu mày: "Em muốn nuôi thì đến trại mèo mua."
Lễ Tiêu sợ mèo ở đây có vấn đề, trên mặt tên bán mèo có chút khó chịu, tiếp tục lừa gạt Đổng Xán Xán: "Mèo của tôi đây rất khỏe mạnh, nhiều nữ sinh trường cậu cũng mua rồi, chưa từng có chuyện gì..."
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm chú mèo đèn với hai sọc nhỏ trên trán, bé mèo lanh lợi bám lấy lồng sắt sờ sờ tay cậu.
"Thật đáng yêu quá đi."
Đổng Xán Xán lầu bầu, Lễ Tiêu nhìn cậu híp mắt thích chí thì thở dài, ngồi xổm xuống hỏi tên kia: "Bao nhiêu tiền?"
Tên kia chìa hai ngón tay: "Hai trăm tệ."
Lễ Tiêu lấy điện thoại quét mã QR rồi hỏi: "Có lồng không?"
"Cứ vậy ôm bạn nhỏ này đi là được."
Nghe tên bán mèo nói vậy, Đổng Xán Xán lập tức vươn tay bắt lấy bé mèo từ trong lồng sắt ra, ôm vào lòng.
Bé mèo thân mật cọ cọ cổ tay Đổng Xán Xán, cậu đứng lên híp mắt cười nhìn Lễ Tiêu: "Nó đáng yêu quá nè."
Đáy mắt Lễ Tiêu dịu đi: "Đi thôi nào."
Sau hôm đó, tâm tư của Đổng Xán Xán đều đặt trên chú mèo nhỏ, vì trên đầu mèo nhỏ có hai sợi lông đen nên cậu đặt tên cho nó là "Hai Sợi", còn đưa nó đến cửa hàng thú cưng tắm rửa và mua rất nhiều đồ dùng cho mèo, tất cả đều đặt trong nhà nhỏ hai người họ thuê.
Hai ngày trước mèo nhỏ vẫn luôn vui vẻ khỏe mạnh, nhưng đến ngày thứ ba lại bắt đầu có vấn đề.
Buổi sáng sau khi Lễ Tiêu vận động xong trở về nhà thì phát hiện bé mèo nôn mửa, Đổng Xán Xán vẫn còn đang ngủ nên hắn ôm bé đến bác sĩ thú ý.
Bác sĩ kiểm tra một chút, lại biết được lai lịch mèo nhỏ liền bảo Lễ Tiêu chuẩn bị tâm lý, nói mèo nhỏ còn khoảng một tuần.
Sau khi đút cho nó một ít thuốc cùng tiêm một mũi, Lễ Tiêu đưa mèo về nhà.
Đổng Xán Xán đang lục lọi khắp nơi tìm mèo, thấy Lễ Tiêu ôm mèo về mới yên lòng.
"Là mèo bệnh, sống không được lâu nữa."
Đổng Xán Xán đang chuẩn bị tiến lên ôm mèo, Lễ Tiêu không chút lưu tình nói ra, thay vì để cậu đến lúc bé đi mới biết thì thà rằng cho cậu biết trước sớm chuẩn bị tâm lý.
"Cá...cái gì?"
Đổng Xán Xán sững sờ, Lễ Tiêu thở dài: "Mèo nhỏ có vấn đề, anh mang nó đến bác sĩ thú y khám, bác sĩ nói không sống được lâu nữa."
Đổng Xán Xán ôm mèo, sờ hai sợi lông đen trên trán nó, nhiệt độ cơ thể mèo nhỏ trong ngực cao hơn bình thường, cũng không còn hoạt bát như trước.
Đổng Xán Xán nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.
Đến chiều cậu lại mang mèo đến bệnh viện, nói với bác sĩ muốn một ngày tiêm hai mũi, hơn nữa hai mũi tiêm này rất đắt, bác sĩ khuyên Đổng Xán Xán nên suy nghĩ thật kỹ, đừng ôm hy vọng quá lớn.
Mèo nhỏ ngày càng ủ rũ, Đổng Xán Xán cũng ngày càng uể oải, tiền thưởng và chi phí sinh hoạt gia đình cho cậu đều tiêu vào mèo nhỏ.
Gần đây Lễ Tiêu lại sắp thi đấu, không cách nào ngày ngày ở cùng cậu.
Hôm nay bác sĩ từ chối tiêm cho mèo nhỏ, nói vô dụng thôi.
Đổng Xán Xán lấy một hộp giấy từ bệnh viện thú ý đựng mèo nhỏ rồi chạy về ký túc xá, mãi đến buổi chiều thì bé mèo rốt cục từ biệt nhân thế.
***
Hiện tại.
"Chúng ta chôn nó nhé?"
Lễ Tiêu dỗ dành Đổng Xán Xán từng chút một, thấp giọng hỏi cậu.
Đổng Xán Xán nhẹ vâng một tiếng, ngẩng đầu lên làm lộ đôi mắt đỏ bừng.
Lễ Tiêu cúi đầu hôn lên mắt cậu.
Hai người chôn mèo nhỏ dưới chân núi phía sau trường học, trồng một cây non trên mộ.
Đổng Xán Xán vỗ nhẹ đất, Lễ Tiêu nắm tay cậu: "Được rồi, trở về thôi.
Ngày mai có muốn đến xem anh thi đấu không?"
Đổng Xán Xán ủ rũ gật đầu, dừng một chút lại nói: "Em muốn tố cáo tên bán mèo kia."
Lễ Tiêu gật đầu: "Được."
Bọn buôn mèo quanh năm bán mèo ở quanh các trường đại học lớn trong thành phố, rất khó tìm được vị trí cụ thể của tên kia.
Trước tiên Đổng Xán Xán đến Hiệp hội Bảo vệ Động vật để tố cáo tên kia, sau đó là đến các trường đại học lớn trong thành phố thu thập chữ ký của những sinh viên bị hắn ta lừa.
Cuối cùng sau hơn một tháng thì tên kia bị bắt, tất cả chó mèo hắn nuôi đều có bệnh, chuyện sau đó thì giao cho Hiệp hội Bảo vệ Động vật và cảnh sát địa phương.
Sau đó một thời gian, Đổng Xán Xán vẫn còn buồn thiu.
Cậu khử trùng hết một lượt tất cả đồ dùng cho mèo để trong nhà.
Bạn cùng phòng bảo cậu đăng bán trên mạng nhưng Đổng Xán Xán không chịu.
Lúc trước Đổng Xán Xán thích Hai Sợi như vậy, cậu mới không muốn bán đồ của nó đi đâu.
***
Mấy ngày nay Lễ Tiêu đi nơi khác thi đấu, đi gần năm ngày.
Hiện tại đã gần mười hai giờ mà Đổng Xán Xán vẫn chưa ngủ, là vì Lễ Tiêu nói hôm nay hắn sẽ về.
Kim đồng hồ rất nhanh điểm mười hai giờ, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Đổng Xán Xán chặt tới mở cửa, Lễ Tiêu một tay xách va li, tay kia còn ôm gì ở phía sau.
Đổng Xán Xán nhào vào ngực hắn hôn lên, bỗng nghe được tiếng kêu nho nhỏ: "Meow..."
Đổng Xán Xán khựng lại, buông Lễ Tiêu ra.
Hắn cúi đầu hôn đôi mắt ngây ngốc của cậu rồi chìa tay ra.
Trong tay Lễ Tiêu là một chú mèo màu xám trắng, vừa béo vừa tròn, so với Hai Sợi lớn hơn chút.
"Ôm nó đi."
Lễ Tiêu nói, Đổng Xán Xán sững sờ đưa tay ôm mèo vào lòng.
Mèo nhỏ cũng rất quấn người, đầu tròn ngoan ngoãn dựa lên cổ tay cậu.
"Mua cho em đó, mua nơi uy tín.
Em đặt tên cho nó đi."
Lễ Tiêu xách va li vào nhà.
Biểu tình của Đổng Xán Xán vẫn còn hơi ngây ngốc, Lễ Tiêu buông va li ra đi tới chỗ cậu: "Thích không? Còn muốn gọi là Hai Sợi nữa không?"
Mèo nhỏ ánh mắt trong suốt nhìn Đổng Xán Xán, còn mang theo chút nghi hoặc.
Đổng Xán Xán ngồi xổm đặt mèo nhỏ xuống mặt đất, xoa xoa đầu bé: "Không gọi Hai Sợi nữa, gọi Sống Lâu đi."
Lễ Tiêu không nhịn được cười, hắn cũng ngồi xuống sờ mèo cùng Đổng Xán Xán: "Nó chắc chắn sẽ sống thật lâu."
Đổng Xán Xán ôm lấy Lễ Tiêu, đè trọng lượng cả người lên thân hắn: "Cảm ơn anh."
Lễ Tiêu ôm cậu lên: "Vậy dùng hành động thực tế đến cảm ơn anh đi."
Lễ Tiêu bế cậu vào phòng ngủ.
Sống Lâu mới đến không thể theo vào chỉ có thể lang thang trong phòng khách.
Đêm đầu tiên Sống Lâu ở nhà Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu đã bị ầm ĩ đến không ngủ nổi, dù nó được ăn ngon gấp bội, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mèo nhỏ bị mất ngủ trong đời đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...