Ái Tình Bán Sỉ


Thoáng cái đã đến ngày ba mươi mốt tháng bảy, Đổng Xán Xán đều đã nhận được quà từ ông bà ngoại, nhưng mấy ngày nay cậu vẫn phiền muộn như cũ.

Lễ Tiêu vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, thậm chí mấy hôm nay hắn còn nói bên phía quán bar đang bận không thể đến đại lý được.
Qua tháng bảy vào tháng tám, mùng một mẹ Đổng đi siêu thị gần nhà mua một ít đồ tươi sống.

Mới sáng sớm Đổng Xán Xán đã bị dựng dậy lôi xuống trông cửa hàng.

Cậu còn đang gật gà gật gù ngồi trước quầy thì máy đón khách kêu một tiếng: "Hoan nghênh quý khách!"
Đổng Xán Xán cố mở mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy có một thân ảnh lao tới hô to: "Đổng Xán Xán!"
Đổng Xán Xán nhanh chóng tỉnh như sáo, mở to hai mắt thấy Hạ Thiên nhào tới ôm lấy mình, đằng sau còn có hai người, là Tống Đào và Kỳ Tầm.

Trong nháy mắt thấy Kỳ Tầm, Đổng Xán Xán nở nụ cười tươi, Hạ Thiêu la ó: "Sao thấy Kỳ Tầm cậu mới cười thế hả?"
Kỳ Tầm đi sau cùng, hơi ngại ngùng cười: "Chào cậu, Đổng Xán Xán."
Đổng Xán Xán kích động chạy từ trong quầy đến trước mặt Tống Đào và Kỳ Tầm: "Sao mấy người tới đây thế?"
Tống Đào nhíu mày: "Anh tôi nói chứ sao, bảo là ngay mai sinh nhật cậu, đến tổ chức sinh nhật cho cậu."
Đổng Xán Xán cười càng tươi hơn: "Là Lễ Tiêu nói sao?!"
Tống Đào gật đầu.


Đằng sau Hạ Thiên đã đi thăm quan đại lý: "Đổng Xán Xán, nhà cậu lớn vậy sao? Nhiều đồ quá đi!"
Đổng Xán Xán kéo Kỳ Tầm vào trong cửa hàng: "Kỳ Tầm, cậu thích ăn cái gì thích chơi cái gì thì cứ lấy tự nhiên nhe, hôm nay tôi mời khách."
Tống Đào cũng đi theo, chua chua nói: "Đổng Xán Xán, cậu đang ở bên anh tôi, sao lại thân mật với Kỳ Tầm thế? Cậu mà bắt cả nhiều tay tôi không giữ bí mật giúp cậu đâu."
Kỳ Tầm quay đầu không nói mà liếc nhìn Tống Đào, cậu ta chớp chớp mắt rồi im miệng.

Đổng Xán Xán dẫn bọn họ đi quanh đại lý, đi từ tầng một lên tầng hai.

Sau khi bọn họ xuống tầng, Hạ Thiên liền nói: "Đổng Xán Xán, nhà cậu như này đâu phải là cái đại lý bán sỉ, rõ ràng là cái siêu thị nha!"
Đổng Xán Xán đưa mỗi người một chai đồ uống nhập khẩu, liếc Hạ Thiên: "Nhà cậu mới là cái siêu thị."
Hạ Thiên nhận lấy nước hỏi: "Trong siêu thị nước này bán bảy mươi tệ một chai hay sao đó? Nhà cậu bán sỉ thì bán bao nhiêu thế?"
Đổng Xán Xán suy nghĩ chút rồi nói: "Năm mươi bảy tệ."
"Thế nhà cậu nhập từ xưởng là bao nhiêu?"
"Bốn mươi bảy tệ."
Đổng Xán Xán như ông chủ nhỏ cằn nhằn: "Hàng nhập khẩu không kiếm được bao nhiêu đâu."
Kỳ Tầm bên cạnh nhìn Đổng Xán Xán cười, biểu tình Tống Đào kỳ quái nhìn Kỳ Tầm: "Cậu nhìn chằm chằm Đổng Xán Xán làm gì?"
Kỳ Tầm không nhìn Tống Đào, uống một ngụm nói với Đổng Xán Xán: "Xán Xán này, lúc cậu học toán mà cũng có thể phân tích mạch lạc rõ ràng thế này thì đi thi cũng không lo điểm thấp đâu."
Đổng Xán Xán tự hào nở nụ cười.

Cậu chính là người thừa kế đại lý này đó, hơn nữa còn hiếm có cơ hội mà khoe khoang với Kỳ Tầm, nhất thời có hơi phê.
Tống Đào nói, là Lễ Tiêu bảo cậu ta đưa bạn tốt của Đổng Xán Xán tới Phong Dương để tổ chức sinh nhật cho cậu.

Vì để Kỳ Tầm có thể đi được, cậu ta đã để thư ký của ba đi đặt một phòng bệnh cho em gái Kỳ Tầm, còn sắp xếp cả bác sĩ và y tá.

Kỳ Tầm còn không quá muốn đi, Tống Đào phải mặt dày nhõng nhẽo quấn lấy mới có thể dẫn người đi cùng.
Lễ Tiêu đã đặt phòng khách sạn ở Phong Dương cho bọn họ, định là sau khi ba mẹ Đổng Xán Xán về thì đến đó.
Đổng Xán Xán về nhà đều kể rất nhiều chuyện về Hạ Thiên và Kỳ Tầm nên về đến nhà Vương Mỹ Hi cũng rất nhanh nhận ra bọn họ.

Trong ba người nhìn qua là biết đâu là đứa nhỏ đoạt giải hàng năm mà Đổng Xán Xán kể, là đứa cao nhất, không hay nói chuyện, nhìn là biết đáng tin cậy.
Ba người họ chuẩn bị rời đi thì Vương Mỹ Hi cho mỗi người một bao lì xì.


Hạ Thiên và Tống Đào lanh lợi hoạt bát, một bên nói không cần đâu cô ơi, một bên nhanh chóng cầm lấy lì xì chạy mất dạng, chỉ còn Kỳ Tầm ngẩn người đứng tại chỗ.
"Con giúp Xán Xán nhà cô nhiều như vậy, đây là lần đầu cô gặp con, sao thiếu lì xì được.

Nào, nhận lấy đi!"
Đổng Xán Xán đeo cặp đứng một bên nhìn Kỳ Tầm ngây ngốc bị Vương Mỹ Hi lôi kéo, không nhìn nổi nữa túm lấy Kỳ Tầm, rối rắm nhìn về phía Vương Mỹ Hi: "Bọn con hẹn đi ăn cơm sắp không kịp rồi.

Mẹ đừng ép cậu ấy nữa, giờ ai còn tặng lì xì nữa nha!"
Nói rồi cũng không chờ Vương MY Hi quở trách liền lôi Kỳ Tầm một mạch rời đi.

Tống Đào và Hạ Thiên đang đợi ngoài cửa, ha ha cười nhìn Kỳ Tầm.

Hạ Thiên không chút lưu tình mà chọc ghẹo: "Học bá à, phản ứng của cậu cũng quá chậm rồi đi!"
Đổng Xán Xán đụng đụng vai cậu ta: "Cậu im ngay đi."
Bên ngoài đại lý trời nóng như thiêu, đứng một lúc mà cả người đầy mồ hôi.

Bọn họ nhanh chóng bắt một xe đến khách sạn.

Lễ Tiêu ban ngày còn phải hỗ trợ ở quán bar, đến tận sáu giờ mới tới.

Lúc này trong phòng bọn họ đã đánh vài ván bài tú lơ khơ.

Kỳ Tầm và Đổng Xán Xán một phe, ván nào cũng đánh cho Hạ Thiên và Tống Đào thua bét nhè.
Tống Đào ném bài lên bàn nói: "Không công bằng! Kỳ Tầm biết tính bài!"

Kỳ Tầm giương mắt nhìn Tống Đào không lên tiếng.

Đổng Xán Xán vô cùng đắc ý, trên mặt Tống Đào và Hạ Thiên toàn rùa nhỏ, mặt cậu và Kỳ Tầm lại sạch sành sanh.
"Ai bảo anh không biết tính?"
Lúc này chuông cửa vang lên, Đổng Xán Xán kích động dép cũng không kịp xỏ mà chạy đi mở cửa.

Hai tay Lễ Tiêu xách đầy đồ, Đổng Xán Xán trong lòng lập tức tràn đầy ngọt ngào, dứt khoát đến gần ôm lấy Lễ Tiêu rồi giúp hắn xách đồ trong tay.

Lễ Tiêu rũ mắt nhìn Đổng Xán Xán hai mắt long lanh, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cậu.
"Má ơi ngược cẩu!"
Mấy người còn lại đi tới đúng lúc nhìn thấy Lễ Tiêu cúi đầu hôn Đổng Xán Xán, người hôn cùng người bị hôn đều là một bộ quang minh chính đại.

Kỳ Tầm không nói gì tiến tới xách một túi đồ uống trong tay Đổng Xán Xán bỏ lên bàn, ánh mắt Tống Đào càng thêm kỳ lạ.
—----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Đào: Cậu mà dám mơ ước chị dâu tôi, tôi sẽ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận