Lễ Tiêu nắm chặt tay cậu, đan các ngón với nhau.
Tay hắn có hơi lạnh, Đổng Xán Xán cũng nắm chặt lại tay hắn, dẫn người vào nhà.
Vào đến nhà đã hơn mười hai giờ, Đổng Xán Xán dắt Lễ Tiêu vào phòng mình.
Sau khi vào phòng, Lễ Tiêu liền đè Đổng Xán Xán lên cửa, ôm eo, dùng trán cọ cọ vào trán cậu: "Nhớ tôi không?"
Đáy mắt Lễ Tiêu còn vương chút men say.
Đổng Xán Xán ngẩng đầu mở to hai mắt, nhỏ giọng dạ một tiếng.
Lễ Tiêu bóp bóp eo cậu, đến gần hôn nhẹ lên má cậu rồi nói: "Tô Nhuế muốn thuê phòng cùng tôi."
Đổng Xán Xán run lên.
Lễ Tiêu nửa tỉnh nửa mê, chọc chọc phía dưới cương cứng lên bụng dưới Đổng Xán Xán, khàn khàn nói: "Bé cưng à, tôi cứng rồi."
Ngay lúc Lễ Tiêu nói ra hai chữ "bé cưng" cả người Đổng Xán Xán như bị điện giật, tê dại một lúc.
Cậu chủ động duỗi tay xuống phía dưới Lễ Tiêu.
Hắn bắt lấy tay cậu, nghiêng đầu cắn lên cổ cậu, phần cổ mềm mại như kẹo bông tan trong miếng: "Vào phòng tắm."
Trong phòng Đổng Xán Xán không có buồng tắm, chỉ bên ngoài mới có.
Cậu rón rén dắt theo Lễ Tiêu vào phòng tắm rồi khóa cửa lại, mở cả hai vòi hoa sen lên.
Lễ Tiêu cởi quần áo xong liền kéo Đổng Xán Xán đứng dưới vòi sen mà gặm cắn.
Đổng Xán Xán dán sát lên tường gạch, cả người bị Lễ Tiêu ôm lấy, chân không chạm đất.
Dường như Lễ Tiêu uống rất nhiều rượu, động tác có chút thô bạo, một bộ gấp gấp gáp gáp.
Hắn cởi quần Đổng Xán Xán, hai tay dùng sức nhào nặn mông thịt của cậu.
Đổng Xán Xán nhanh chóng nổi lên phản ứng, ngẩng đầu khó chịu mà đung đưa hai chân.
Phía dưới Lễ Tiêu cương cứng chọt vào cậu, tay hắn trói chặt hai tay Đổng Xán Xán không cho cậu động đậy.
"Lễ Tiêu ơi...Lễ Tiêu...anh mau làm làm em nha..."
Đổng Xán Xán nức nở làm nũng kêu lên.
Bên dưới Lễ Tiêu cọ cọ giữa hai chân Đổng Xán Xán, vật cứng rắn cọ xát khe chân mềm mại của cậu.
Lễ Tiêu vô cùng thoải mái, mở mắt ra nhìn hai gò má đỏ tươi của Đổng Xán Xán rồi buông cậu xuống.
Đổng Xán Xán lập tức muốn đưa tay xuống muốn tự vuốt.
Lễ Tiêu lần nữa bắt lấy cổ tay cậu.
Hắn ngồi xổm xuống, không chút do dự ngậm lấy em trai nhỏ đang ngẩng đầu của Đổng Xán Xán.
Đổng Xán Xán nhất thời khóc thành tiếng, nước mắt lung tung rơi xuống hòa với nước trong vòi.
Cả người cậu phiếm hồng, đầu lưỡi Lễ Tiêu rất có kỹ xảo mà khiêu khích cậu.
Đổng Xán Xán hừ hừ mềm nhũn hai chân, Lễ Tiêu nâng mông cậu lên không để cậu ngã xuống.
Sau đó Đổng Xán Xán nhanh chóng bắn ra.
Đến khi hai người quay lại phòng ngủ đã là hai giờ.
Quần áo ướt đều ném vào máy giặt, hai người trần trụi ôm nhau trong ổ chăn.
Đổng Xán Xán không hài lòng mà hôn cổ cùng lồng ngực Lễ Tiêu, cả người nằm sấp lên người hắn hỏi: "Tô Nhuế thật sự muốn thuê phòng với anh sao?"
Lễ Tiêu ôm eo cậu gật đầu, ánh mắt sâu hun hút.
Đổng Xán Xán hơi uất ức, ngước mắt nhìn Lễ Tiêu: "Vậy anh nghĩ sao?"
Lễ Tiêu chậm rãi duỗi tay xuống phía dưới, khàn giọng hỏi: "Nghĩ cái gì?"
Đổng Xán Xán nhúc nhích cái mông, duỗi tay bắt lấy bàn tay hư hỏng của Lễ Tiêu, nghèn nghẹn nói: "Có phải anh rất muốn làm không?"
Lễ Tiêu mỉm cười không nói.
Đổng Xán Xán tựa đầu sát lên xương quai xanh của hắn: "Em cũng có thể làm nha.
Anh không cần lo em còn nhỏ, không sao đâu."
Lễ Tiêu xoa xoa mông cậu, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào nơi chính giữa.
Đổng Xán Xán bám chặt lấy vai hắn, ngón tay khảm vào trong thịt, hô hấp hơi gấp gáp.
Lễ Tiêu "Hửm?" một tiếng, Đổng Xán Xán nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Lễ Tiêu thu tay về, vươn mình đặt Đổng Xán Xán dưới thân, mút mút môi thịt của cậu nói: "Cũng không phải muốn vậy, ngủ đi."
Lễ Tiêu ôm Đổng Xán Xán vào trong ngực, tâm tình hai người dần lắng xuống, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Đổng Xán Xán bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu còn đang được Lễ Tiêu ôm lấy.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, còn có bà ngoại ở ngoài cửa gọi vào: "Xán Xán dậy đi nào, mặt trời chiếu tới mông rồi!"
Lúc này Đổng Xán Xán cảm giác được bàn tay đặt trên mông mình siết chặt một chút, lập tức tỉnh táo, khàn giọng nói: "Bà ơi con dậy ngay đây!"
Lễ Tiêu hé mắt nhìn Đổng Xán Xán trần truồng bò dậy mặc quần áo.
Quần áo Lễ Tiêu ướt sạch, hôm qua bọn họ cho vào máy giặt xong cũng không phơi lên.
Lễ Tiêu không mặc vừa quần áo của Đổng Xán Xán, may là quần áo của ông ngoại đều rất lớn, hắn chắc chắn sẽ mặc vừa.
Lễ Tiêu vẫn còn đang nằm trên giường ngắm Đổng Xán Xán, cậu đã nhanh chóng mặc quần áo vào, ngồi xổm bên giường tràn đầy sức sống mà nói với Lễ Tiêu: "Chờ em chút nha, em đi lấy quần áo cho anh."
Lễ Tiêu chớp chớp mắt không lên tiếng.
Ông bà ngoại biết có bạn tốt của Đổng Xán Xán đến chơi thiếu chút nữa muốn xông vào phòng nhìn người.
Đổng Xán Xán liền vội vàng nói đêm qua trời mưa, quần áo của bạn tốt đều ướt hết không mặc được, muốn ông ngoại lấy một bộ cho hắn mặc.
Đổng Xán Xán cầm cái áo len của ông ngoại cùng một chiếc quần âu rộng rãi đưa cho Lễ Tiêu.
Sau khi hắn mặc xong, Đổng Xán Xán liền nhìn không rời mắt.
Quần áo trên người Lễ Tiêu hơi rộng, nhìn qua có vẻ biếng nhác lại không mất đi sự đẹp trai.
Cổ áo len của ông ngoại mở lớn, làm lộ một nửa xương quai xanh của Lễ Tiêu, trông vô cùng gợi cảm.
Sau khi mặc quần áo, Lễ Tiêu tùy ý đi ra ngoài ban công.
Đổng Xán Xán thấy ông bà ngoại chưa vào phòng tìm cậu liền đóng cửa, chạy ra ban công ôm lấy Lễ Tiêu.
Hắn ôm eo cậu cúi đầu nhìn, trong mắt Đổng Xán Xán lộ vẻ thích thú: "Lễ Tiêu ơi, anh đẹp trai quá đi à ~"
Sau khi Đổng Xán Xán rời giường, cả người trắng trẻo non nớt, đôi mắt lại long lanh, cho dù lúc này một bộ mê đắm thì cũng khiến người vô cùng yêu thích.
Lễ Tiêu cúi xuống hôn cậu rồi nghe thấy tiếng bước chân đi tới mới buông cậu ra quay người lại.
Vừa vặn lúc này cửa mở ra, bà ngoại vẻ mặt hiền từ đứng ở cửa.
"Là bạn tốt của Xán Xán đúng không? Quần áo của con bà ngoại đã phơi lên rồi.
Hôm qua Xán Xán có để dành cho con một nửa con gà đấy, có đói bụng chưa? Đến đây ăn cùng Xán Xán luôn đi."
Bà ngoại một mặt hòa ái.
Lễ Tiêu gật đầu, được người khác quan tâm như vậy có hơi không quen, lại nói: "Cảm ơn bà ạ."
Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu không tự nhiên cho lắm, cúi đầu cười trộm.
Sau khi bà ngoại rời đi mới nhìn Lễ Tiêu: "Lễ Tiêu à, anh sợ bà ngoại của em sao?"
Lễ Tiêu nhéo nhéo hai má cậu: "Im nào."
Đến chiều, ông bà ngoại quay về Phong Dương, trước khi đi mỗi người đều thơm cháu ngoại ngoan một cái.
Đối với ông bà ngoại, Đổng Xán Xán luôn là bé cưng ngoan ngoãn.
Sau khi Đổng Xán Xán tiễn ông bà quay lại, Lễ Tiêu đang ngồi chơi điện thoại.
Đổng Xán Xán nhớ đến những bức ảnh hôm qua xem được, lập tức dơ điện thoại lên trước mặt Lễ Tiêu: "Lễ Tiêu, trong ảnh này là anh đang làm gì hả?"
Đổng Xán Xán mở chính là cái ảnh cuối kia, Tô Nhuế quay lưng che đi Lễ Tiêu, chỉ có thể thấy đôi chân thon dài của hắn lộ ra.
Lễ Tiêu cầm điện thoại nhìn nhìn, nhếch môi nói: "Cô ta muốn hôn tôi."
Đôi mắt Đổng Xán Xán trong veo như nước, cậu tủi thân nhìn Lễ Tiêu.
Hắn trả điện thoại cho cậu: "Tôi không để cô ta chạm vào."
Khi đó mọi người đều đã nốc khá nhiều rượu, không ai cho Lễ Tiêu rời đi.
Tô Nhuế say khướt đứng lên cầm ly rượu muốn hắn tiếp tục uống.
Lễ Tiêu đưa tay cản cô ta lại, lúc này Tô Nhuế cố ý vấp chân mà ngã lên người hắn.
Mọi người xung quanh ồn ào cả lên, Lễ Tiêu nắm tay cô ta đẩy sang bên cạnh, một chút hứng thú cũng không có.
Cả một buổi chiều Đổng Xán Xán đều dính lên người Lễ Tiêu như keo dán.
Bản thân cậu vốn thích làm nũng, hồi trước Lễ Tiêu luôn lạnh nhạt với cậu nên cậu cũng không dám làm gì.
Giờ đây thấy hắn cho cậu đụng chạm liền được voi đòi tiên mà dán lên người hắn, cách năm phút lại đòi hôn một cái, như là bị chứng thiếu hụt Lễ Tiêu giai đoạn cuối.
Cho đến chiều chủ nhật Đổng Xán Xán đều là mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Đến khi hai người cũng đến trường, mặt cậu liền xìu xuống, bởi vì sắp có bài kiểm tra rồi.
Lúc đến tầng ba tòa ký túc, Đổng Xán Xán lôi kéo muốn Lễ Tiêu ở cạnh mình thêm một chút.
Giờ này trong ký túc không có ai, đóng cửa xong Đổng Xán Xán ôm cổ Lễ Tiêu không buông, mặt mày ủ rũ: "Sắp kiểm tra rùi hu hu, em lại đứng cuối mất..."
Đổng Xán Xán nói mãi nói mãi, đôi mắt cũng ửng lên.
Lần này không phải cậu làm nũng mà là đối với kiểm tra có hơi sợ hãi.
Vì cậu gần gũi với Lễ Tiêu nhất nên không nhịn được mà kêu khổ với hắn.
Lễ Tiêu nắm tay Đổng Xán Xán ôm lấy cậu, có chút trêu chọc nói: "Hôn một chút thì có thi tốt hơn không?"
Đổng Xán Xán ngước mắt, chậm rãi gật gật đầu.
Lễ Tiêu nhếch môi cười, ôm người hôn lên.
Lễ Tiêu đưa lưng về cửa phòng ôm cả người Đổng Xán Xán.
Lúc này cửa ký túc bỗng bị mở ra từ phía ngoài.
Cửa mở ra không chút tiếng động, sau đó tiếng nam sinh chậm chạp vang lên: "À thì..."
Lễ Tiêu buông Đổng Xán Xán ra, mặt cậu "bùm" một cái đỏ bừng, lập tức buông tay đang khoác lên người Lễ Tiêu ra, cùng hắn nhìn về phía cửa.
Kỳ Tầm đứng ở cửa, vào cũng không được mà đi cũng chẳng xong.
Đổng Xán Xán liếc nhìn Lễ Tiêu, hắn quay người mặt không đổi sắc mà đi ra ngoài, cũng không nhìn Kỳ Tầm thêm một cái.
Kỳ Tầm đeo cặp đi tới, hai má Đổng Xán Xán vẫn đỏng bừng, chầm chậm bước đến trước mặt Kỳ Tầm.
Kỳ Tầm liếc nhìn cậu, lên tiếng: "Không sao đâu."
Đổng Xán Xán đứng cạnh Kỳ Tầm, nhìn hắn cất đồ vào tủ.
Kỳ Tầm quay đầu nhìn Đổng Xán Xán vẫn cứ đi theo mình, thở dài nói: "Tôi sẽ giúp giữ bí mật giúp cậu."
Lúc này Đổng Xán Xán mới hì hì cười, đôi mắt long lanh ngậm nước trông vô cùng đáng yêu: "Tôi biết cậu sẽ giúp tôi giữ bí mật mà.
Cậu biết người vừa nãy là ai không?"
Kỳ Tầm sắp xếp đồ đạc xong mới quay lại nhìn Đổng Xán Xán.
Đổng Xán Xán cuối cùng cũng tìm được người để khoe khoang, bám lấy Kỳ Tầm nói: "Anh ấy là bạn trai tui đó, tên là Lễ Tiêu, học lớp mười một."
Kỳ Tầm gật gật đầu: "Ừm."
Đổng Xán Xán vẫn đang hoa tay múa chân định nói gì đó thì Kỳ Tầm đột nhiên cắt lời cậu: "Lấy sách bài tập của cậu ra đi, tôi giúp cậu đánh đầu mấy mục trọng tâm của lần kiểm tra này."
Đổng Xán Xán vừa mới nóng lòng muốn chia sẻ tâm tình với người khác giờ như quả bóng xịt hơi, ỉu xìu.
Cậu u oán liếc nhìn Kỳ Tầm, xong vẫn lấy sách ra đưa cho hắn.
Kỳ Tầm bảo cậu kéo ghế đến ngồi cạnh mình, vừa đánh trọng tâm, vừa giảng bài cho cậu.
Đổng Xán Xán như quả cà thấm sương* ngồi nghe hơn tiếng đồng hồ.
Sau đó bọn họ cùng nhau đến lớp làm bài kiểm tra.
*Quả cà thấm sương: Nguyên văn là [霜打的茄子]: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc.
Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một lớp sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu được nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh) không chịu được sương lạnh kích thích khiến da bên ngoài nhăn nheo —> để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn...
Điểm kiểm tra lần trước của Đổng Xán Xán không có cải thiện quá rõ rệt, nhưng lần này cậu thi được hạng ba từ cuối lên, đều là do Kỳ Tầm dạy tốt.
Mỗi chiều thứ tư họ đều được tự do hoạt động nên Đổng Xán Xán quyết định mời Kỳ Tầm đi ăn.
Bình thường Kỳ Tầm luôn ở thư viện đọc sách, lần này bị Đổng Xán Xán quấn lấy không còn cách nào khách đành phải đi nhà ăn cùng cậu.
Ba, bốn giờ chiều là lúc nhà ăn không còn nhiều người, Kỳ Tầm ngồi một bàn đợi Đổng Xán Xán đi mua trà sữa.
Lúc này một nhóm nam sinh lớp mười một đi vào nhà ăn, Kỳ Tầm quét mắt liền thấy "bạn trai" kia của Đổng Xán Xán, thoạt nhìn hung dữ khó gần, đi phía cuối đoàn người.
Đổng Xán Xán mua trà sữa xong đi về chỗ ngồi với Kỳ Tầm thì nghe thấy có người gọi tên mình: "Xán Xán!"
Đổng Xán Xán đi được nửa đường nhìn về phía người gọi.
Tống Đào vẫy vẫy tay với cậu.
Bên đó đại khái có tầm năm, sáu người, Đổng Xán Xán liếc mắt cái là thấy Lễ Tiêu, ngọt ngào nở nụ cười với hắn: "Anh đến nhà ăn ăn cơm sao?"
Tống Đào gật đầu: "Cậu đi cùng chúng tôi không? Lớp tôi vừa thắng trận bóng rổ, đang đi ăn mừng."
Mấy người kia hoàn toàn không quen biết Đổng Xán Xán, bỗng Miếu Tinh đi lên từ phía sau ôm lấy vai cậu: "Đi thôi Tiểu Xán Xán, bồi Tiêu Tiêu ăn cơm?"
Đổng Xán Xán liếc nhìn Lễ Tiêu thấy hắn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không hiểu sao Đổng Xán Xán lại cảm thấy hắn muốn mình đi cùng.
Đổng Xán Xán liếc nhìn Kỳ Tầm đang ngồi cách đó không xa, lắc lắc đầu: "Em đi cùng bạn học rồi, các anh đi ăn đi."
Lễ Tiêu nhìn theo ánh mắt Đổng Xán Xán thấy vị học bá kia ngồi đó, nhíu mày không nói gì.
Đổng Xán Xán chào mọi người rồi đi về phía Kỳ Tầm.
Miếu Tinh cũng nhìn về phía Kỳ Tầm: "Đó là ai vậy? Có thể khiến Tiểu Xán Xán vứt bỏ Tiêu Tiêu sao?"
Lễ Tiêu liếc nhìn Miếu Tinh, lạnh lùng nói với mọi người: "Nhìn cái gì? Không định đi ăn à?"
Miếu Tinh kỳ lạ nhìn Lễ Tiêu, nói với cả nhóm: "Đi thôi, đi ăn cơm nào."
Đổng Xán Xán đưa trà sữa cho Kỳ Tầm còn săn sóc mà cắm ống hút cho hắn.
Kỳ Tầm ngẩng đầu nhìn nhóm người vừa rời đi: "Cậu không đi cùng những người đó sao?"
Đổng Xán Xán ngồi đối diện Kỳ Tầm: "Hôm nay là tôi mời cậu ăn cơm mà! Tôi phải ở cùng cậu chứ! Cậu chờ chút, gà rán vừa mở bán lúc bốn giờ, để tôi đi mua hai con chúng ta mỗi người một con nhe."
Đổng Xán Xán rất thích ăn gà rán ở trường.
Hai ngày trước Đổng Xán Xán mua một con gà về phòng ăn, rất không nỡ mà chia một đùi cho Kỳ Tầm.
Vốn là hắn không muốn ăn nhưng nhìn bộ dáng rối rắm của cậu thấy rất thú vị liền nhận lấy.
Đáy mắt Kỳ Tầm xẹt qua ý cười, gật đầu nói được.
Dáng người Đổng Xán Xán không cao cũng không béo nhưng ăn được rất nhiều.
Các ô bán đồ trong nhà ăn đều là bốn giờ mở cửa nên sau khi mua gà rán xong cậu lại mua một bát mì tương đen, hai người chia ra bát nhỏ rồi ăn.
Hai người ăn hai con gà rán cùng một bát mì tương đen mãi không hết.
Rất lâu sau nhóm người Lễ Tiêu đi ra, hai người vẫn chưa ăn xong.
Lúc này trong nhà ăn đã có rất nhiều người, Lễ Tiêu vô cùng tinh mắt mà thấy Đổng Xán Xán gắp mì từ trong bát Kỳ Tầm lên ăn, sắc mặt nhất thời không quá tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...