Đổng Xán Xán bị Lễ Tiêu cưỡng chế dẫn đi cùng với đám người kia xuống tầng.
Lúc này trời vừa vào chiều, còn chưa tối, chỉ có điều thời tiết không quá tốt, âm âm u u.
Không có quán bar nào mở cửa vào lúc này, mấy người đó liền nói muốn đi KTV.
Đến nơi, vị A Tư kia hào phóng mở hầu bao vung tiền.
Từ nhỏ Đổng Xán Xán không bao giờ tới mấy nơi như quán bar hay KTV, lần nào tới thì cũng chỉ vì Lễ Tiêu mà thôi.
Lễ Tiêu lấy cho cậu một chai nước khoáng còn nguyên, để cậu ngồi vào góc trong cùng.
Đổng Xán Xán cầm bình nước trong tay không ngẩng đầu lên, cảm giác được có ánh mắt như có như không rơi trên người mình.
Hiện giờ cậu vô cùng muốn về nhà.
Lần đầu tiên trong đầu cậu xuất hiện ý nghĩ "không muốn thích Lễ Tiêu nữa", nhưng ý nghĩ đó giống như ngọn nến trước gió, vừa nhen nhóm liền tắt lịm.
Cậu vẫn là rất thích rất thích Lễ Tiêu, nhưng cậu cũng thật sự rất khó chịu.
Bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Đổng Xán Xán ngồi đó không biết bao lâu thì điện thoại trong túi rung lê hai lần.
Cậu mở điện thoại ra xem, hơi kinh ngạc ngẩng đầu thì phát hiện Lễ Tiêu đã không còn ở trong phòng.
Tin nhắn là do Lễ Tiêu gửi, nội dung là: Đến phòng vệ sinh cuối hành lang.
Đổng Xán Xán vốn định không để ý đến Lễ Tiêu nữa nhưng một phút sau Lễ Tiêu lại gửi cho cậu một tin nhắn: Nhanh lên.
Đổng Xán Xán chán ghét bản thân luôn không nhịn được mà nghe lời Lễ Tiêu.
Giống như giờ đây, sau năm giây cậu vẫn cất điện thoại vào túi, đứng lên ra khỏi phòng, đi tới nhà vệ sinh mà Lễ Tiêu bảo.
Giờ này trong KTV không có quá nhiều người.
Đổng Xán Xán đi qua hành lang không gặp được mấy người, đến phòng vệ sinh mới phát hiện cửa bị khóa.
Đổng Xán Xán gõ cửa hai lần.
Một lực lớn từ bên trong mở cửa ra, Lễ Tiêu một mặt lệ khí mà đứng ở đó.
Đổng Xán Xán tự động rũ mắt xuống: "Có chuyện gì?"
Lễ Tiêu không phí lời với cậu, kéo Đổng Xán Xán vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa khóa lại.
"Anh muốn làm gì?"
Đổng Xán Xán chậm chạp mở miệng, uất ức nói.
Lễ Tiêu kéo cậu đến gian phòng thứ hai, mở cửa ra.
Đổng Xán Xán đột nhiên trợn to hai mắt.
Cửa vừa mở ra, hai tên bên trong bắt đầu giãy dụa, miệng kêu ư ư.
Có một tên vì giãy dụa quá mức mà ngã xuống bên chân Đổng Xán Xán, giống như con sâu béo nhúc nhích qua lại.
Đổng Xán Xán lùi về sau hai bước.
Lễ Tiêu dựa vào bồn rửa tay bên cạnh hút thuốc: "Cho em một phút đánh bọn họ."
Đổng Xán Xán khiếp sợ quay đầu nhìn Lễ Tiêu.
Đuôi mắt Lễ Tiêu hơi nhếch lên, có vẻ hơi tà mị, môi hắn nhả khói: "Còn năm mươi giây."
Tên mập kia cùng một tên vừa nãy sỉ nhục Đổng Xán Xán nặng nề nhất bị trói vào nhau trong gian phòng, trong miệng giống như bị nhét giẻ lau.
Hai tên đó giãy dụa đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Khóe miệng tên béo còn bị rách, không biết là bị Lễ Tiêu đánh hay bị gì.
Đổng Xán Xán hít sâu một hơi, cậu nhìn nhìn tên béo cùng một nam sinh kia thêm một lần.
Cậu thấy trong mắt tên béo có ý cầu xin tha thứ.
Đổng Xán Xán nhắm mắt lại, sau đó giơ chân, một cước đá vào bụng tên béo: "Tên béo chết tiệt! Cho anh chửi tôi này! "
Đổng Xán Xán vô cùng hả giận mà đá tên béo vài phát, hắn ta rầm rì vài tiếng, rồi cậu lại quay sang đá tên kia.
Lễ Tiêu hút xong điếu thuốc, hắn đi tới vứt tàn thuốc lên cổ tên béo khiến hắn ta giãy dụa kịch liệt.
Lễ Tiêu ôm cổ Đổng Xán Xán: "Về thôi."
Hai người nguyên vẹn không chút tổn hại đi ra khỏi KTV.
Vừa đi ra thì trên bầu trời xuất hiện những bông tuyết li ti.
Đổng Xán Xán ngẩng đầu ngắm tuyết, Lễ Tiêu kéo mũ cậu trùm lên: "Đừng nhìn."
Đổng Xán Xán đáy mắt còn chút u oán, lẩm bẩm: "Anh cái gì cũng không nói..."
Lúc này Lễ Tiêu đã đi trước hai, ba bước.
Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt đang rũ xuống của Đổng Xán Xán, cách làn tuyết mỏng manh nhìn cậu: "Em nói cái gì?"
Đổng Xán Xán giật giật khóe miệng, trong lòng vẫn chua xót nói: "Không có gì."
Nói rồi cậu cúi đầu đi về phía Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu nắm chặt tay cậu, kéo cậu đến một cái bốt điện thoại công cộng bỏ hoang, bên trong còn có rêu xanh nhàn nhạt và thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Đổng Xán Xán không chống cự, đứng bên trong đối mặt với Lễ Tiêu.
"Em vừa mới nói gì?"
Lễ Tiêu cúi đầu hỏi Đổng Xán Xán.
Đổng Xán Xán ngẩng lên, chớp chớp mắt, miệng mím chặt lại.
Lễ Tiêu ánh mắt thâm trầm chăm chăm nhìn cậu.
Một lúc sau, Đổng Xán Xán hơi bực bội mở miệng: "Anh để em đánh hai tên đó, là vì bọn chúng mắng chửi em sao?"
Lễ Tiêu không nói gì, Đổng Xán Xán nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Là vì anh muốn báo thù cho em đúng không? Nhưng sao anh lại không nói gì hết?"
Đôi mắt Lễ Tiêu hơi run rẩy.
Hai mắt to tròn sáng rỡ của Đổng Xán Xán dõi theo hắn, khiến hắn có chút muốn lảng tránh.
"Em chỉ muốn anh có thể nói với em, rằng bọn họ mắng em anh cũng sẽ không vui, bởi vì em quan trọng với anh hơn chút."
Ngoài cửa sổ tuyết càng ngày càng nhiều, Đổng Xán Xán hít hít mũi: "Nhưng lần nào anh cũng bắt em phải đoán."
"Hơn nữa, hôm nay..."
Trong mắt Đổng Xán Xán mang theo bi thương, Lễ Tiêu có hơi bối rối.
Đổng Xán Xán nói tiếp: "Người khác mắng em, em chưa bao giờ để trong lòng.
Nhưng là anh làm tổn thương trái tim em."
Cho đến giờ Đổng Xán Xán mới biết Lễ Tiêu làm hết thảy đều là muốn trả thù cho mình.
Nhưng khi hắn nói cậu vô dụng, lúc đó cậu cảm thấy vô cùng thương tâm, trái tim cũng vì vậy mà run lên.
Viền mắt Đổng Xán Xán hơi rưng rưng, dần dần ngưng tụ, một giọt nước mắt lăn qua má rồi đọng lại ở cằm.
Lễ Tiêu vươn tay lau đi giọt nước mắt kia.
Đổng Xán Xán nhìn hắn, viền mắt cùng chóp mũi đều ửng hồng.
Lễ Tiêu chớp mắt, hơi hé miệng, mấy giây sau mới nói: "Tôi biết rồi."
Âm thanh trầm khàn, mang theo ngữ khí thuận theo chưa từng có.
Lễ Tiêu dùng bàn tay quấn băng gạc giúp Đổng Xán Xán lau nước mắt.
Máu thấm vào nhuộm đỏ gạc trắng, có lẽ vết thương bị rách ra khi hắn đánh hai tên kia.
Đổng Xán Xán cầm tay Lễ Tiêu: "Chúng ta đi bệnh viện nhìn xem có được không? "
Lễ Tiêu dừng một chút, kỳ thật hắn không quá muốn đi bệnh viện, nhưng hai giây sau hắn gật đầu.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, Đổng Xán Xán đội mũ nhảy nhót trong tuyết.
Lễ Tiêu đi theo phía sau cậu.
Chỉ chốc lát sau trên người hai người liền phủ đầy tuyết.
Trên đường trở về, hai người vẫn ngồi trên tàu điện ngầm.
Đổng Xán Xán đột nhiên hì hì cười.
Lễ Tiêu nhìn cậu không nói gì, Đổng Xán Xán không nhịn được mà hỏi: "Anh không hỏi xem vì sao em cười à?"
Lễ Tiêu chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình đang nghe.
"Trên người anh đã có dấu hiệu của em.
Sau này anh nhìn thấy vết sẹo đều sẽ nghĩ đến em hê hê."
Vừa rồi bác sĩ trong bệnh viện nói vết thương trên mu bàn tay Lễ Tiêu không nghiêm trọng, nhưng sẽ để lại sẹo, từ cổ tay đến dưới ngón áp út sẽ có một vết sẹo thật dài.
Lúc đầu, Đổng Xán Xán còn thấy hơi mất mát, giờ thì dần nở nụ cười.
Cậu nghĩ cho dù sau này Lễ Tiêu thật sự có vợ đi chăng nữa, thì vết sẹo kia vẫn sẽ ở bên hắn, giống như con dấu Đổng Xán Xán đóng cho Lễ Tiêu vậy.
Thật là vui quá đi, Đổng Xán Xán ở trên tàu điện ngầm trở về nhà, một đường nở nụ cười.
Lễ Tiêu nhìn bàn tay mình bị bác sĩ băng bó lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...