William được cho phép thay một bộ quần áo sạch sẽ, em bé bị Nam Cung Hoàng sai người ôn lấy làm con tin, anh một mình đi đến bệnh viện ––– thăm Cole.
Đêm khuya hành lang bệnh viện thực yên tĩnh, tĩnh có chút dọa người, William thuộc thể chất nhiệt cũng không sợ lạnh, chính là buổi tối hôm nay lạnh làm cho anh khó chịu, rõ ràng là tháng bảy ban đêm oi bức, anh lại cảm thấy được thân thể một trận ác hàn, Cole nói cho tôi biết cậu không có việc gì!
Hai tay run rẩy đẩy cửa phòng bệnh, thật không muốn thừa nhận người đang nằm ở giường bệnh hấp hối trên người cắm đầy các ống chính là Cole, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi mới tiến lên nhìn, mặc dù cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nhìn thấy mặt Cole như tượng trắng không có chút sức sống nằm đó, anh chỉ cảm thấy tâm mình cũng tái xanh giống như thế, đem tất cả máu trong tim đều chảy ra, Cole ngốc! Bình thường nhìn cậu làm việc cẩn thận, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ! Lại còn nghiêm trọng như vậy!
Anh nghe thủ hạ Nam Cung Hoàng nói là thời điểm đèn đỏ Cole bị một chiếc xe vượt quá tốc độ đâm vào ở ngã tư đường, may mắn duy nhất chính là, đối phương đụng tới từ tay phải Cole, có vị trí ngồi phụ giảm xóc Cole mới bảo vệ được một cái mạng, anh thật sự không tưởng tượng nếu lúc ấy tốc độ đối phương nhanh một chút hoặc là trực tiếp từ bên trái xe thì Cole này sẽ chịu hậu quả như thế nào!
Cole cậu là đồ con heo! William dưới đáy lòng mắng, hai đấm hung tợn nện ở trên mép giường rắn chắc, hai tay đỏ bừng cũng không biết, lòng giống như bị trục xuất tới giữa sa mạc rồi, hoang vắng đáng sợ, ốc đảo anh cần là cái tên Cole lạnh lùng kia nói với mình!
“Cole! Tên hỗn đản này! Mở mắt cho tôi!” William cảm thấy ánh mắt có chút nhói, chính là cố nén mở to mắt, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nắm tay Cole, gò má kề lên bàn tay lạnh ngắt không giống của người sống, tinh tế ma xát, thử đem nhiệt độ cơ thể mình truyền cho người nằm trên giường đang không có cảm giác gì, Cole! Cậu có tỉnh lại cho tôi không! Cậu nếu không tỉnh lại thì cẩn thận tôi đánh cậu!
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa lên tiếng trả lời, một người đàn ông phương đông đi vào, ông nhìn qua đại khái hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua tương đối hào hoa phong nhã, ông đầu tiên nhìn về Cole trên giường, tựa như không thở, đảo mắt nhìn về William.
William cũng không chú ý có người tiến vào, ánh mắt từ đầu đến cuối chủ dừng trên người Cole, thân thể dựa vào cái ống dẫn tạm thời sinh tồn thêm làm cho William hoảng hốt, anh hiện tại không có ý nghĩ khác, thầm nghĩ Cole tỉnh lại, chỉ cần cậu ấy tỉnh lại! Hết thảy đều có thể thương lượng!
“Khụ… xin chào. Xin hỏi cậu là James?” Người đàn ông trung niên phát hiện William hoàn toàn không nhìn thấy mình tồn tại, có chút xấu hổ, khụ một tiếng khiến cho William chú ý.
William lúc này mới chú ý tới trong phòng có hơn một người, anh không cam lòng nhìn thoáng qua Cole, rồi mới ngẩng đầu nhìn người tới, người đàn ông này cùng Nam Cung Hoàng có ba phần giống nhau nhưng so với Nam Cung Hoàng nho nhã yếu nhược lại có chút gần gữi bình dị, “Ông là?”
“Tôi là cha của Luật… cũng chính là Cole? Cha của Victor.” Nam nhân kia mỉm cười, nhìn qua vô cùng nho nhã.
William thật có chút giật mình, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cha của Cole, cùng Cole biết nhau tám năm chưa từng có nhìn qua cha của Cole, càng không có nghe cậu ấy đàm luận về người nhà mình! Ở nhà Cole lâu như vậy, anh cũng không có phát hiện ảnh chụp cậu ấy cùng người nhà, anh đột nhiên nghĩ Nam Cung Hoàng kêu Cole là Nam Cung Luật, nói cách khác Cole thực tế là thành viên của gia tộc thần bí này? Cậu vì cái gì muốn đổi tên? “Xin chào, tôi là William James, ông có thể gọi tôi là James, Nam Cung tiên sinh.”
Nam Cung Kiều tinh tế đánh giá William, có chút đánh giá con dâu, cuối cùng ông vừa lòng gật đầu, ánh mắt cậu ta thực kiên định, trên người hơi thở tràn ngập ánh nắng mặt trời, thực thích hợp với Cole, cho dù cậu ta là nam nhân như thế nào? Chỉ cần Luật có thể hạnh phúc là tốt rồi, huống chi nam nhân này còn có thể sinh hài tử… ông thiếu đứa nhỏ này rất nhiều…
“Cậu kì thật hẳn là gọi tôi một tiếng ba…” Nam Cung Kiều nhìn về phía Cole trên giường, đứa nhỏ này bộ dạng cùng mẹ nó cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng trên mặt mẹ nó không có nụ cười trầm túy kẻ khác, trong lòng lại có nhiều phần chua sót, bởi vì đứa nhỏ này mà mẹ nó rời đi cũng không kêu mình một tiếng, nó tỉnh lại đại khái cũng sẽ không cho phép William gọi mình là ba đi, lại càng sẽ không cho phép hài tử kia kêu mình ông nội… Quên đi, ông quả thật không có tư cách được kêu một tiếng “Ba”… “Quên đi, cậu gọi tôi bá phụ thì tốt rồi.”
“… Bá phụ, bác có thể gọi tôi là William.” William đánh giá Nam Cung Kiều, anh cũng không thực tin tưởng Nam Cung Kiều, Cole đột nhiên xuất hiện người cha tuy rằng nhìn qua khá hòa ái, nhưng vì cái gì ông không sớm ra sau mới xuất hiện, anh sẽ không quên Cole có bao nhiêu không muốn nhắc tới Nam Cung gia, anh ngay từ đầu nghĩ Nam Cung gia đang ép bách Cole, nhưng hiện tại là quan hệ thân thuộc, anh liền cảm thấy Nam Cung gia có vấn đề!
“Chúng ta… đi ra ngoài nói đi…” Nam Cung Kiều nhẹ nhàng nói, William nhìn chăm chú Cole vài lần, mới gật gật đầu đứng lên theo Nam Cung Kiều ra phòng bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...