Ta không thể ở lại trong nhà nữa , nếu ta còn ở lại chỗ này , ta nhất định sẽ muốn điên lên mất .Giống như mẹ ta nói , cha ta người này căn bản là không hiểu cái gì gọi là tình yêu , hơn nữa hắn cũng không cần tình yêu . Thứ hắn cần chính là một người có thể ở bên cạnh hắn nghe hắn nói chuyện , về phần người này là ai đối với hắn không có quan trọng.
Ta đã từng cố gắng qua ,phi thường phi thường cố gắng qua ; ta đã từng rất cố chấp , hết sức hết sức cố chấp . Bởi vì ta dù sao vẫn cho rằng chỉ cần ta luôn bên cạnh hắn , một ngày nào đó hắn sẽ không rời bỏ ta , cho rằng ta là duy nhất của hắn.Nhưng ta đã sai rồi , mặc dù ta làm như vậy, mặc dù ta có được thân thể hắn .Thế nhưng ta vẫn không thể trở thành người hắn không thể thiếu.
Đối với cha ta mà nói , thứ duy nhất không thể thiếu đó chính là công việc.
Ta mỉm cười nhìn cha ta còn ngủ ở trên giường.
Trải qua một đêm tra tấn, cơ thể cha ta đã sớm mệt mỏi không chịu nổi , ở phần thân thể không được chăn chùm lên , lộ ra nhiều vết tím đỏ , đó là tình cảm mãnh liệt của ta vì hắn mà để lại những dấu vết đó , tóc đen mềm mại dán trên gò má của hắn , làm ta không nhịn được muốn dùng tay vuốt ve tóc hắn một phen.
Ưu điểm lớn nhất của con người ta chính là lý trí , nhưng yếu điểm lớn nhất cũng chính là lý trí . Ta yêu cha ta nhưng không có nghĩa là ta mãi mãi không được đáp lại mà vì hắn mà hiến dâng mọi thứ ta có , hi sinh mọi thứ ta sở hữu . Ta thương hắn , ta cũng chờ mong hắn yêu ta. Ta sẽ cố gắng hết sức yêu hắn,quan tâm hắn, nhưng là kiểu đợi chờ hắn cho ta một câu trả lời.
Nhưng mà bây giờ,ta thất vọng rồi . Ta cũng không còn mong cha ta yêu ta giống như ta yêu hắn , nhưng ta hi vọng ít nhất hắn cũng có thể chú ý đến hết những nỗ lực của ta .Dù thế nào ta cũng chỉ là một thiếu niên chưa đến 17 tuổi a.
Thu dọn xong đồ cá nhân của ta, ta đơn giản để lại trên bàn một tờ giấy.
Cha thân mến : Ta đi học đây.
Tiểu Khải.
Hôn nhẹ lên đôi môi của cha, ta dắt theo hành lý rời khỏi nhà.
Ta rời nhà cũng đã bốn tháng rồi,đối với trường học mới cùng với hoàn cảnh mới ta căn bản là đã hoàn toàn thích ứng được . Mỗi ngày sau khi học xong cùng chơi đùa ầm ĩ ,có đôi lúc nhớ đến cha ta , nhưng mỗi lần đến thời điểm đó ta chỉ có cười khổ mà thôi.
Thời điểm vừa mới khai giảng,cha ta gọi điện đến hỏi ta chuyện tiền học phí với sinh hoạt phí , còn chất vấn ta vì sao muốn ở trường nội trú, gia đình rõ ràng ngay ở gần. Ta nghe ra trong lời nói của cha ta bao hàm ý nghĩa sâu xa.Sau đó nhiều lần ta nói cho hắn là không cần phải xen vào chuyện của ta , cha ta cũng liền không gọi điện thoại tới , chỉ là cứ đúng hạn hàng tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí cho ta . Đồng thời ta tự cũng nhắc nhở mình , hãy quên những chuyện đã xảy ra đi , một lần nữa bắt đầu cuộc sống.
Trong khoảng thời gian này ta quen được không ít người , nhưng ta vẫn là trước sau như một không có bạn bè . Ta phải báy lạy bản tính ác liệt được ban tặng của ta , khai giảng cũng không lâu lắm , ta liền trở thành nhân vật nồi danh trong trường học, ta sớm đã quen cuộc sống như thế , cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống bình thường của ta , ta vẫn như trước tự đi tự về , làm những chuyện mà mình thích.
Chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng 11 rồi, bên ngoài gió đã hiu hiu lạnh, thời tiết cũng đang lạnh dần . Ta vội vội vàng vàng từ thư viện chạy về kí túc xá mặc thêm quần áo rồi đi ăn cơm, vừa mới đến tầng 2,trước mặt đụng ngay phải Giang Đào bạn ngủ chung phòng với ta.Hắn có chút kì quái mà nhìn ta một cái , hình như vừa muốn nói gì đó lại như không muốn nói ra . Ta mặc dù cảm thấy kì quái , chính là ta cũng lười để ý đến hắn , liền làm bộ như chưa có phát hiện cùng hắn gặp thoáng qua.
“Trương Tư Khải”.
Ta đang đi tới phía trước , nhưng hắn lại ở phía sau gọi ta, ta xoay người hỏi hắn : “Chuyện gì a ?”.
“Cái này , ngươi quay về kí túc xá phải không ?”.
“Ừ”.Ta không về kí túc xá thì lên tới đây làm gì a.
Giang Đào thoạt nhìn có chút do dự , nói : “Có người đến thăm ngươi đấy , chúng ta không biết hắn là ai .Hắn chỉ nói đến tìm ngươi ,cái gì cũng không nói rõ ràng lắm , chúng ta không biết hắn muốn làm gì nên không có cho hắn vào phòng , ta vừa xuống phía dưới nhìn thấy người giống na ná hắn đang đợi ngươi ở hành lang…”.
“Bao nhiêu tuổi ?”.
“Thoạt nhìn còn rất trẻ , hơn hai mươi tuổi thôi”.
Trong lòng ta mơ hồ có chút thất vọng, lập tức bình thường trở lại .Chẳng lẽ đến bây giờ ta vẫn còn mong chờ cha ta đến thăm ta ? Chờ mong có thể cùng hắn gương vỡ lại lành sao ? Nghĩ đến đây, ta lại cảm thấy một trận uất ức.
“Trương Tư Khải ?”.
“Không có gì , ta biết rồi , cám ơn”.
Ta đối với người tìm ta cũng không có bao nhiêu hứng thú ,những vẫn tiếp tục suy nghĩ quay về ký túc xá xem thử.Đến cổng ký túc xá , quả thực nhìn thấy một người đi tới đi lui ở hành lang .Ánh sáng ở hành lang rất yếu , ta không nhìn rõ bộ dạng của người kia.
Thời tiết ngày hôm đó rất lạnh, có lẽ chỉ có 2 ~ 3 độ , chính là trên người của người kia chỉ mặc mỗi bộ áo sơ –mi mỏng manh , hắn lạnh đến nỗi run cầm cập , hai tay ôm lấy khuỷu tay mà đi đi đi lại trong hành lang . Ta càng đi tới gần càng cảm thấy nghi ngờ , thân hình người này sao lại giống cha ta như vậy.
Quả nhiên ta mới đến gần , người nọ đã bổ nhào lên phía trước : “Tiểu Khải, ngươi đã về , ta tưởng ngươi không về luôn chứ ?”.
“Ba , ngươi tại sao lại ở đây”.Cảm giác của ta thực sự là kinh ngạc , căn bản cũng không nghĩ tới cha ta sẽ đến trường học của ta.
“Ta tới tìm ngươi , nhưng bọn chúng không cho ta vào phòng , ta lạnh quá a”.Cha ta ủy khuất giống như đang tố cáo với ta.
Ta nhìn cha, hắn chỉ mặc một bộ sơ-mi, lạnh đến mức toàn thân phát run , thoạt nhìn có vẻ bị sợ hãi .Ta không kịp nghĩ nhiều,đem hắn kéo vào trong phòng ở kí túc xá.
“Ngồi lên giường đi”.
Nguyên nhân có thể vì quá lạnh, cha ta ngay cả động tác có chút chậm chạp . Ta ngồi xổm trên mặt đất giúp hắn cởi giầy , sau đó dùng một tay nhét hắn vào trong chăn , đưa hắn chùm kín trong chăn, sau đó mới bắt đầu hỏi hắn : “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy ? Mặc ít như vậy, chạy loạn khắp nơi là thế nào ?”.
“Tiểu Khải , ta muốn uống nước”.
Ta rót một chén nước ấm đưa cho hắn.
“Hôm nay, lúc từ công ti quay về nhà,để quên áo trên xe taxi , sau khi xuống xe mới phát hiện ra. ”.
“Vì sao lại phải ngồi xe taxi , xe của ngươi đâu rồi ?”.
“Sáng nay thức dậy không tìm thấy chìa khóa xe”.
“Vậy sao ngươi không về nhà chạy đến đây làm gì ?”.
“Chìa khóa cửa cũng đánh mất”.Cha ta đáng thương hề hề uống một ngụm nước sau đó trả lời.
“Ngươi sao không tìm Y Lâm a,không nên tới trường học rất xa như vậy”.
“Điện thoại di động cũng đánh mất , ta cũng không nớ số điên thoại”.
“Sao ngươi không đem ngươi đánh mất luôn đi !!”.
Ta nhịn không được mà châm chọc hắn .Cha ta lập tức như có chút giống như sợ hãi mà rụt vào trong chăn ,nhỏ giọng than thở một câu : “Ta sao lại rơi mất chứ ? Một người lớn như vậy sẽ rơi mất sao? Tiểu Khải thật quá đáng”.
Ta trừng mắt hắn một cái , cha ta lập tức ngoan ngoãn câm miệng , nhưng mà đôi mắt vẫn không an phận mà đảo tới đảo lui.
“Ngươi sao lại tìm được nơi này ?”.
“Ta không về nhà được,cho nên đã nghĩ đến tìm ngươi . Đến trường học tùy tiện hỏi một người nào đó,người đó có biết ngươi, sau đó chỉ chỗ ngươi ở cho ta, ta cứ thế mà tới đây . Nhưng mà sau khi đến cửa bạn học của ngươi nói ngươi đi vắng , không cho ta vào , ta chỉ có thể đứng ở trong hành lang chờ ngươi ”.
Phòng trong ký túc xá của chúng ta tổng cộng có 4 người,Giang Đào đã ra ngoài rồi cho nên ta lập tức quay đầu nhìn bạn cùng phòng Lý Bình , Chu Lập.
“Này,chúng ta không cố ý nha.Lúc chúng ta hỏi hắn là ai,hắn nói hắn là ba ba của ngươi . Ngươi xem,hắn còn trẻ như vậy làm sao có thể,chúng ta còn tưởng hắn nói xằng nói bậy cố ý gây sự ấy chứ, nên không cho hắn vào”.
Lý Bình cũng vội vàng nói tiếp : “Đúng a, chúng ta không biết hắn là ai nên mới làm như vậy…”.
“Hắn chính là ba ba của ta”.
“Hả , ngươi nói cái gì ?”.Hai người rất ăn ý cùng hỏi.
Ta không kiên nhẫn mà nói lại một lân nữa : “Hắn chính là ba ba của ta”.
“Điều đó không có khả năng”.Hai người trăm miệng một lời mà lớn tiếng kêu lên.
Ta mỉm cười , ánh mắt lạnh lùng quét qua.
“Không , chúng ta là nói không quá giống đó”.Vẫn là Lý bình kịp phản ứng trước tiên,vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, người kia…À …bác Trương còn trẻ như vậy, thoạt nhìn không giống một người đã làm cha”.Lúc Chu Lập nói hai chữ “Bác Trương”,thấy thế nào cũng giống với vẻ mặt bị rút gân.
Ta hừ một tiếng,hỏi cha ta : “Ta đi mua cơm,ngươi muốn ăn gì”.
“Ưm ~~~ cái gì cũng được , chỉ có điều là mua nhiều một chút , ta đói bụng”.Cha ta phi thường không biết xấu hổ mà hướng phía ta đưa ra yêu cầu.
Ta mua cơm trở về , vừa mới đi tới cửa , chợt nghe trong phòng một trận tiếng động lao xao,còn kèm theo rất nhiều tiếng cười.Đẩy cửa ra một cái chỉ thấy Lý Bình , Giang Đào và Chu Lập đang vây quanh người cha ta nói nói cười cười, vừa thấy ta vào mọi người lập tức tản ra.Ta mặc kệ bọn họ đem cơm đẩy hướng về phía trước mặt cha ta,làm cho hắn mau ăn.
Thoạt nhìn cha ta rất đói bụng,ngay cả đồ ăn khó ăn trong căng tin cũng ăn rất ngon , khiến ta nghi ngờ có phải hắn một ngày một đêm chưa ăn cơm.
“Cơm nước xong xuôi, ta tiễn ngươi về nhà”.Ta cố gắng hết sức mà bình tĩnh hòa nhã nói.
Cha ta ngẩng đầu nhìn ta ; “Trở về ?”.
“Về nhà”.
“Nhưng mà bên ngoài lạnh lắm”.
“Mặc quần áo của ta”.
“Ta không muốn về nhà”.Cha ta thất thường nói.
Ta cáu kỉnh đứng lên : “Ngươi không muốn về nhà thì muốn đi đâu a ,nếu không ta họi điện thoại kêu Y Lâm đón ngươi về”.
“Không”.
“Vậy ngươi muốn thế nào ? Ngươi muốn đi đâu ?”.
“Hôm nay ta khó khăn lắm mới tới thăm ngươi, ta không muốn về , ta ngủ ở chỗ này là được rồi”.Cha ta hợp tình hợp lí mà trả lời,cũng tự nhiên giống như ta muốn ăn cơm.
“Ngươi muốn ngủ ở đây ?”.
Cha ta gật đầu : “Ừ , liền ngủ ở đây”.
Ta cúi đầu nhìn nhìn chiếc giường đơn chật hẹp lại nhìn vẻ mặt mong chờ của cha ta : “Không được, chỗ này không thể chen chúc hai người”.Ta kiên quyết từ chối cha ta.
Nhưng cha ta vẫn như trước không có buông tha : “Sao lại không chen vào được,có thể mà”.
Không đợi ta đáp trả,Lý Bình đã mở miệng : “Trương Tư Khải , kỳ thực chen một chút cũng tạm chấp nhận được, bác trai khó khăn lắm mới tới thăm ngươi được một lần , ngươi không cần vội vã đuổi hắn đi như vậy a, nếu ngươi thực sự không có thói quen , thì để bác trai ngủ cùng ta , chính ngươi cũng có thể ngủ ngon lành rồi”.
“Đúng vậy,nếu không thì cùng chúng ta ngủ cũng được”.Ngay cả Chu Lập và Giang Đào cũng đồng thời tham gia góp vui.
Kỳ lạ quá rồi, ta bất quá ra ngoài mua cơm có một lát,cha ta như thế nào lại cùng với mấy người này đã quen nhau như vậy ? Nhưng bất kể như thế nào ,ta quyết không để cho cha ta và kẻ khác cùng nhau ngủ được , đây không phải là đem dê vào miệng sói sao !Nghĩ đến đây, ta chỉ có nói : “Quên đi , ngươi không muốn trở về thì ở cùng ta chen chúc một chút là được rồi”.
“Thật tốt quá, Tiểu Khải thật tốt”.Cha ta quay lại phía ta mỉm cười ngọt ngào, thấy ta đã gần như ngây dại.
Hết chương 21.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...