Ta sửng sốt,người này rốt cuộc đang làm gì? Nếu như không lầm ,hắn nhất định là người của ‘tập đoàn Hoàn Vũ’,xem khẩu khí hắn nói chuyện,chẳng lẽ là tổng giám đốc ‘tập đoàn Hoàn Vũ’. Nếu quả thật là nói như vậy,ta đây có phải hay không nên cảm thấy rất vinh hạnh?.
Ta đang nghi ngờ nhìn hắn,phỏng đoán thân phận của hắn,cửa phòng mở ra,Lâm Quý Chi đang nắm bả vai cha ta và một đám người cùng nhau đi ra,ta nhìn cánh tay không an phận của Lâm Quý Chi đang lôi kéo cha ta với vẻ mặt rất đắc ý.
Không nhìn người bên cạnh ta nữa,ta lập tức chạy ra đón,chen ngang giữa cha ta cùng Lâm Quý Chi,đưa hắn cùng Lâm Quý Chi tách ra,giữ chặt một cánh tay của cha ta,làm ra vẻ mặt mong chờ hỏi : “Thế nào rồi,giám đốc Trương,thành công không?”.
Cha ta chưa kịp trả lời,chợt nghe giọng ôn hòa của Lâm Quý Chi ở bên cạnh : “Hạo,chúng ta đi tham dự tiệc rượu chúc mừng,tiểu hài tử này làm sao bây giờ? Không bằng,trước hết để cho hắn về đi,nơi chúng ta đến không thích hợp với hắn”.
Tiệc rượu? Không được,tuyệt đối không được để cha ta và Lâm Quý Chi cùng đi. Tửu lượng của cha ta,ta biết,uống chưa được vài chén đã say rồi,lại cùng Lâm Quý Chi một chỗ thì quá nguy hiểm.
Ta nhìn cha ta,trong đầu đang nghĩ dùng lí do gì để cha ta không đi tiệc chúc mừng lần này.Thời điểm ta đang tìm lý do nhanh như bay.Âm thanh của một người đã cứu ta.
“Tổng giám đốc Lâm,không bằng để hắn cùng đi đi. Ta muốn cùng hắn bàn một số chuyện”.
Trên mặt Lâm Quý Chi và cha ta không che dấu được sự ngạc nhiên,vẻ mặt của bọn họ thậm chí còn vượt qua phản ứng của ta.
“Nếu chủ tịch Lam đã nói như vậy,vậy thì chúng ta cùng đi”.Lâm Quý Chi phản ứng qua đầu tiên,nhưng mà ta nghe trong lời nói của hắn có vài phần nghiến răng.
Ta lập tức quay sang cho người kia một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ,sau đó dương dương tự đắc kéo cha ta cùng đi.
Sau khi tới nơi diễn ra tiệc rượu,ta mới nghe cha ta nói người vừa rồi chính là chủ tịch Lam Phi của tập đoàn Hoàn Vũ.Cha ta vẫn kinh ngạc ta như thế nào lại cùng hắn quen biết,ta trả lời hàm hàm hồ hồ vài câu,cũng không nói cho cha ta biết Lam Phi muốn ta đến làm việc tại tập đoàn Hoàn Vũ.
“Loại rượu này,ngươi không thể đụng vào được,đây là rượu mạnh,ngươi uống sẽ say,hơn nữa ngươi vẫn còn là tiểu hài tử,uống nước trái cây là được rồi”.Cha ta trịnh trọng nói với ta.
Ta nhìn nhìn hắn :”Không đúng rồi,ta nhớ rõ loại rượu này ngươi uống liền say”.
“Ân? Phải không?”.
Cha ta nghi ngờ giơ ly rượi nhìn kỹ gì đó bên trong,sau đó thoải mái nói cho ta biết :”Dù sao ta cũng không nhớ rõ,ngươi nói chắc là đúng,nói tóm lại,không cho ngươi uống rượu,có nghe không?”.
“Biết rồi,hi vọng cha ,ngươi cũng nên chú ý,đừng làm cho mình quá chén ”.
Lông mày xinh đẹp của cha ta lập tức nhíu lại : “Ta dù như thế nào,ngươi cũng không nên xem thường ta,ta không phải uống vài chén đã say đâu!”.
Cái gì gọi là xem thường ngươi a! Nhìn cha ta rõ ràng là để quên chuyện mẹ ta vừa mới rời đi liền uống say bí tỉ làm cho ta phải đi thu dọn.
Ta vừa định mở miệng nhắc nhở hắn một chút,chợt nghe có người từ phía sau gọi ta.
“Trương Tư Khải,ta có thể cùng ngươi nói chuyện một chút không?”.
Người gọi ta chính là chủ tịch Lam Phi của tập đoàn Hoàn Vũ,hắn hướng phía cha ta gật đầu một cái tỏ vẻ kính ý,sau đó mỉm cười chờ câu trả lời của ta.
Ta vốn không muốn tách khỏi cha ta.Nhưng mà vừa nãy hắn giúp ta có thể diện ,không đi không được tốt cho lắm,đành phải không cam lòng mà đi tới.Dù sao ta suy tính Lâm Quý Chi cũng không thể làm gì cha ta.
“Thế nào? Lời ta vừa nói có hứng thú không?”.
Lam Phi đi thẳng vào vấn đề hỏi ta.
“Ta còn chưa có học đai học đâu ni”.
“Đại học? Ta thật không cho là có vấn đề gì.Ta cũng không học hết đại học.So sánh góc độ này,ta càng coi trọng năng lực của ngươi hơn”.
“Nhưng chúng ta vừa mới quen biết…Ngươi có thể như vậy mà khẳng định ta là người có thể dùng được?”.
“Ngươi có thể nói ra như vậy chứng minh ngươi là người có thể dùng được.Ta cũng tin tưởng mắt nhìn người của ta,còn ngươi có thể đảm nhận công việc mà ta giao cho ngươi sau này hay không,còn phải xem biểu hiện của ngươi”.
Ta do dự chẳng biết trả lời thế nào cho tốt.Từ trong thâm tâm ta mà nói,ta rất hi vọng tới làm tại tập đoàn Hoàn Vũ,là một công ty lớn,danh tiếng lại tốt,tiềng lương cũng rất cao,phúc lợi cũng không tồi.Ta không biết có lí do gì có thể cự tuyệt lời mời này.Nhưng bận tâm duy nhất chính là cha ta,ta không yên lòng để hắn trước một người như Lâm Quý Chi,nếu không có một ngày hắn bị ăn sạch sẽ thì biết làm sao ni.
Lam Phi cười thản nhiên,ta cảm thấy đột nhiên trong lòng khẽ động,có chút xảo trá hỏi hắn : “Lam tiên sinh,ta muốn hỏi ngươi một vấn đề,nếu ta đi đến công ty của ngươi,đương nhiên ta nói là ‘nếu’,ta và cha ta làm việc cho hai công ty khác nhau,thậm chí là cạnh tranh nhau,ngươi không thấy lo lắng sao?”.
Lam Phi tao nhã lắc đầu : “Cha của ngươi là một người hết sức chuyên nghiệp,ta tin ngươi cũng vậy”.Hắn mỉm cười nhìn ta một cái : “Ta biết ngươi lưỡng lự cái gì…Ngươi là lo lắng đi”.
Ta sửng sốt,nhưng lại làm ra bộ dáng không rõ nguyên do : “Ta không có gì lo lắng a”.Vừa ngẩng đầu,nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của Lam Phi,biểu tình cuả ta lập tức càng mất tự nhiên hơn : “Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao?”.
“Ngươi nói xem? Ta dạy cho ngươi một cách yên tâm,ngươi đến công của chúng ta,’trước xem hàng,sau trả tiền’”.
Hắn nói hết sức rõ ràng.
Ta nghĩ như thế nào cũng không có lí do cự tuyệt.Bởi vậy ta một hơi đáp ứng ngay sau đó.
Lam Phi chậm rãi nói: “Đối với những người có chút trì độn,nhanh chóng xuất kích có thể so với phương pháp chờ đợi này tốt hơn rất nhiều”.
Mắt ta sáng lên : “Ngươi nói là….”.
Lam Phi cười bí hiểm:”Ngươi cảm thấy sao?”.
Ta ngầm hiểu.
“Nếu thành công,ta sẽ tới công ty ngươi”.
“Thành giao”. Lam Phi hướng phía ta giơ ly rượu lên.
“Còn muốn hỏi ngươi một vấn đề,vì sai lạo giúp ta.Ngươi không thấy ta rất biến thái sao? Ta cũng không cho rằng ta quá xuất sắc đến nỗi ngươi dùng tình trạng của ta để lôi kéo.Có lẽ sẽ có một ngày ta sẽ xuất sắc như vậy ,nhưng hiên tại…”.
Lam Phi khẽ nhấp một chút rượu : “Nguyên nhân rất đơn giản”.
“Ân?”.
Lam Phi ngẩng đầu nhìn xa xăm,biểu tình trên mặt vừa ôn nhu lại vừa mang theo chút bi thương,nhưng rất nhanh khôi phục lại biểu tình bình thường : “Ta chỉ là đột nhiên muốn giúp ngươi.Chỉ thế thôi”.
Hắn xoay người đi : “Đúng rồi”.Ngừng lại một chút,hắn tiếp tục nói : “Mau đi xem cha ngươi như thế nào đi”.
Một người kì lạ,ta trong lòng thầm nói một câu,nhưng rất nhanh lực chú ý của ta đã bị cha ta chiếm giữ.
Cha ta đang cùng vài người đứng chung một chỗ trò truyện rất vui,bên trong có Lâm Quý Chi cũng miễn,làm cho ta dở khóc dở cười chính là cha ta một bên vừa cùng bọn họ nói chuyện,một bên là bất tri bất giác uống hết ly này đến ly khác.Ta biết cha ta có thói quen này khi uống nước,một bên cùng người ta nói nói,một bên uống hết nước trong ly,chính là không biết lúc hắn uống rượu cũng như vậy.Nếu so sánh cách uống này,cha ta vẫn có thể cùng người ta nói chuyện là một kỳ tích.
“Cha”.Ta ung dung bình thản tiêu sái đi qua : “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”.
“Ân…Không có gì”.Cha ta trả lời.
Thần trí coi như minh mẫn,xem ra tạm thời còn chưa có say.
Lâm Quý Chi bất mãn đem đầu chuyển hướng một bên :”Đang nói về chuyện ngươi cùng chủ tịch Lam a! Xem ra ngươi cùng chủ tịch Lam rất quen thuộc! Ngươi khi nào lại quen được một người không thể quen được như vậy”.
“Những lời của ngươi có ý gì”.Ta lập tức bắt đầu phản kích lại.
Người xung quanh thấy tình hình không ổn,đều rời khỏi,chỉ có cha ta biểu tình kì quái vừa nhìn ta vừa nhìn Lâm Quý Chi.
“Các ngươi sao vậy? Quý Chi,ngươi không phải hoài nghi Tiểu Khải đấy chứ.Ta nghĩ,trước hôm nay Tiểu Khải chưa từng thấy qua Lam Phi,đúng không Tiểu Khải?”.
Tuy rằng cũng không vui khi giải thích tình huống trước mắt,nhưng vì cha ta mà không tình nguyện trả lời : “Đương nhiên,bất quá ta bây giờ quen hắn rồi”.
“Hạo,ngươi đừng suy nghĩ lung tung,ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi,ngươi cũng biết ta cùng Tiểu Khải hay nói đùa mà”.Lâm Quý Chi vội vàng hướng cha ta mà phân bua.
“Ân,vậy là tốt rồi. Ta tin Tiểu Khải”.
Không hổ là cha ta,hay là hắn quá tốt.Ta lần đầu tiên có chút cảm kích sự tín nhiệm của cha ta.
“Ta muốn đi WC một chút”.
Cha ta đột nhiên nói.Không đợi ta nói,hắn liền xoay người đi rồi.
Ta nhìn bóng dáng cha ta,cảm thấy có chút không đúng lắm,vội vàng chạy vài bước đỡ lấy hắn : “Ta cùng đi”.
Lâm Quý Chi cũng từ phía sau chạy lại : “Ta cũng đi”.
Ta hung hăng trừng hắn một cái,hắn cũng trừng lại ta một cái.
“Tổng giám đốc Lâm”.
Lam Phi từ phía sau gọi Lâm Quý Chi: “Ta có một số việc muốn cùng ngươi nói,ngươi có rảnh không?”.Lam Phi vẫn như trước,hỏi rất ôn nhu ,nhưng ngữ khí lại không để cho người khác từ chối.
Lâm Quý Chi không còn cách nào,đành phải bỏ lại ta và cha ta.
Ta cũng không biết sự xuất hiện của Lam Phi là vô tình hay cố ý,nhưng vô hình trung hắn lại giúp ta một lần.
Đang nhìn cha ta,bước đi cũng không ổn rồi.
Ta khỏi cần lo lắng nữa,không quan tâm đến người khác,kéo cha ta rời khỏi bữa tiệc.
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...