Không khống chế được nhớ nhung
Lúc Hạ Tùng về quê mới biết Hoắc Văn Việt đặt vé máy bay cho anh, sau còn có vé taxi đưa đón đều đã mua xong, giá cả so với vé tàu hỏa anh dự tính trước phải đắt gấp mấy lần, nhìn Hạ Tùng đau tim không thôi.
Hoắc Văn Việt đưa anh đến sân bay, giúp anh làm thủ tục lên máy bay rồi mới rời đi, mặc dù Hạ Tùng cảm thấy giá vé đắt, vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay, nên trong lòng vẫn có mấy phần hứng thú.
Ngồi máy bay mấy tiếng là về đến nhà, anh không hề bị say, ở trêи máy bay coi như cũng thoải mái, chờ máy bay hạ cánh, điện thoại vừa mở nguồn lên, đã có cuộc gọi đến.
Hạ Tùng thấy hiện lên ba chữ “Hoắc Văn Việt” trêи màn hình, tim lại không kìm né được hung hăng nhảy lên một trận, anh lướt qua nhấn nút trả lời.
“Đã tới chưa?”
“Vừa mới xuống máy bay rồi.” Trong lòng Hạ Tùng có chút ấm áp.
“Ừ, về đến nhà gọi điện thoại cho em.”
Ngắn gọn mấy câu nói cũng làm trái tim Hạ Tùng ấm áp, lại không bỏ được cúp máy.
Anh ngồi lên taxi về thành phố, trước phải trở lại thành phố, lại chuyển sang một chuyến taxi khác mới về đến huyện nhỏ.
Anh ngồi trêи xe, nhìn phong cảnh chạy băng băng qua, tình cờ cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng mình, lại cảm thấy hoảng hốt.
Anh bây giờ gần như toàn thân cao thấp đều mặc đồ Hoắc Văn Việt đưa cho anh, mắt kính hắn mua, áo khoác áo gió hắn mua, áo lông cừu hắn mua, giầy hắn mua, ngay tóc cũng là hắn dẫn anh đi cắt.
Hạ Tùng bây giờ cùng lúc lúc anh mới đến trường này dạy, rõ ràng mới qua được mấy tháng mà thôi, nhưng trang phục mặc trêи ngườu lại hoàn toàn khác nhau, ngay cả khí chất cũng thay đổi rất nhiều.
Mà tất cả những thay đổi này đều là Hoắc Văn Việt mang lại cho anh.
Không thể phủ nhận, mới bắt đầu nam nhân đối xử với anh rất tệ, thích bắt nạt anh, thích chèn ép anh, nhưng đến một lần kia tình cờ phát hiện bí mật đặc thù trêи cơ thể anh, chụp hình uy hϊế͙p͙ anh, hai người giữ vững quan hệ cơ thể.
Không biết có phải do ở chung một chỗ làᘻ ȶìиɦ nhiều, không chỉ Hạ Tùng cảm thấy lòng mình thay đổi, có lẽ Hoắc Văn Việt cũng đang thay đổi, hắn không còn nghiêm khắc yêu cầu Hạ Tùng tuân thủ những quy định quá đáng kia nữa, không châm chọc anh nữa, thậm chí nhiều lần còn giải vây mấy chuyện rắc rối cho anh, làm Hạ Tùng hoàn toàn bị chiếm đóng, chờ anh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện anh đã thích nam nhân nhỏ hơn mình gần mười một tuổi.
Hạ Tùng biết hai người sẽ không đi đến kết quả gì, nên không dám suy nghĩ lung tung, chỉ hy vọng vượt qua thời gian nửa năm còn lại thật êm ấm.
Chỉ là Hạ Tùng hoàn toàn không biết đến lúc đó bản thân có thể làm được hay không.
Anh suy nghĩ miên man, xe từ từ đến gần huyện nhỏ nhà mình, chờ ngồi lên xe trở về huyện thành, trêи xe mọi người nói chuyện với nhau, gần như đều là khẩu âm quê hương mình.
Hạ Tùng đã hơn mấy tháng chưa được nghe giọng quê, bỗng nhiên nghe được, còn hơi hoảng hốt.
Giọng quê anh không dễ nghe lắm, lúc người ngoài nghe được, luôn cảm thấy hai người nói chuyện với nhau mà như đang cãi nhau vậy, trêи thực tế là do ngữ điệu bản xứ quá nặng.
Sắp về đến nơi, tâm tư Hạ Tùng mới từ trêи người Hoắc Văn Việt thu lại, rơi vào vợ cùng trêи người con trai.
Ngày hôm qua anh mới nói với vợ việc hôm nay mình sẽ về, Hạ Tùng vừa thử gọi điện thoại cho vợ, nhưng đường dây thông báo không kết nói được, chắc hẳn sẽ ở nhà chuẩn bị xong thức ăn chứ?
Lúc trời sắp tối xe mới đến nơi, vừa xuống xe, một cỗ hơi lạnh đánh úp đến.
Thật ra khí hậu nơi này so với thành phố lớn kia phải nói là ấm hơn chút, chỉ là hôm nay đúng lúc gặp mưa phùn liên tục nên mới rét mướt.
Hạ Tùng không mang ô, chỉ lấy mũ áo khoác che đầu, nhanh chóng chạy về nhà.
Căn nhà nhỏ anh mua, giá nhà không tính là đặc biệt đắt tiền, bố cục hai phòng ngủ một phòng khách dùng để ở, mỗi tháng tích góp tiền cùng đi vay cũng đủ để đóng trả góp, nên không cần đóng quá nhiều tiền lãi suất.
(tính ra anh Tùng cũng giỏi phết nhỉ :”> 29 30 tuổi đã mua được nhà là quá ổn rồi = )) )
Anh mau chóng về đến cửa nhà, dùng chìa khóa mở cửa sau, cảnh tượng ấm áp đoán trước lại không xuất hiện, trong phòng đen thùi lùi, ngay cả đèn cũng không mở, càng không có một bóng người.
Hạ Tùng mơ màng, sau khi mở đèn, trong phòng bày biện cùng mấy tháng trước không hề giống nhau, phải nói là rất khác, đại khái là chưng bày mất trật tự hơn, ví dụ như trêи ghế salon chất đống quần áo bẩn, trêи bàn trà nhỏ phủ một lớp bụi, nhìn có vẻ đã lâu không được quét dọn qua.
Hạ Tùng sững sốt một lúc lâu, mới tiếp nhận tình huống không có một người nào ở nhà chờ đợi anh về.
Anh bỏ va li của mình vào trong phòng con trai, chăn trêи giường còn hơi xốc xếch, quần áo cũng có dấu hiệu lộn xộn.
Hạ Tùng thoáng chỉnh sửa một chút, sau đó ra phòng, lúc đi qua phòng bếp mắt qua chậu bát đũa bẩn chưa rửa, cuối cùng không nhịn được hơi nhăn mày một cái.
Anh vừa mệt vừa đói, anh ngồi trêи ghế salon gọi điện cho vợ, lần này điện thoại rốt cuộc mới kết nối được, bên Vương Nhu hiển nhiên còn đang đánh mạt chược, “Chuyện gì?”
Hạ Tùng xoa tràn co rút đau, ôn nhu nói, “Em ở đâu? Anh vừa về đến nhà, không có ai ở nhà cả.”
Vương Nhu tựa hồ sững sốt một chút, “Hả? Anh nhanh vậy đã về nhà rồi sao? A, cá, tao muốn cá ba chục ngàn, vậy anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, Hiểu Quang đâu?”
Vương Nhu trả lời, “Em mang nó theo, đang ngồi một bên xem ti vi đây, anh chưa ăn thì tiện tay nấu cơm đi, bọn em về rồi ăn.”
Hạ Tùng nhắm mắt lại, “Ừ” một tiếng, lại nói, “Vậy hai người về sớm đi.”
Hạ Tùng có lúc cũng không phải là muốn oán trách Vương Nhu hành động như vậy, nhưng anh chỉ vừa nghĩ đến thân thể mình, căn bản không có biện háp mang đến hạnh phúc cơ bản của một người đàn bà cho đối phương, lập tức chịu đựng những chuyện kia.
Anh cũng chỉ là làm việc nhà nhiều hơn chút, phần lớn tiền lương đưa cho đối phương mà thôi, không thể xem tổn thất gì đó.
Hơn nữa Vương Nhu quả thật cũng gọi là mang đến cho anh một cái gia đình, hoàn toàn không đi rêu rao ở bên ngoài chuyện anh “liệt dương”, điều này đủ làm anh thấy cảm kϊƈɦ.
Mặc dù anh mệt mỏi, cũng lười vận động, nhưng nghĩ đến hành động xuất quỹ(*) mấy tháng quá của mình, mọi thứ không hài lòng lập tức ép xuống toàn bộ.
Hạ Tùng cởi áo khoác, sắn tay áo lên đi vào phòng bếp, trước lấy gạo nấu cơm, lại bắt đầu rửa bát.
Thật may nhà còn chuẩn bị sẵn thức ăn, có thể để anh làm ra vài món ăn.
Anh bận rộn một lúc, vì đã sớm thành thói quen làm những việc này, nên làm rất nhanh, không đến một giờ, chờ Vương Nhu dẫn con trai vào nhà, trêи bàn mùi thức ăn ngon đã tỏa mùi thơm xong vào mũi.
(*) xuất quỹ: có thể hiểu nôm na là ngoại tình
Hạ Hiểu Quang đã gần nửa năm không thấy ba dượng này, cu cậu sau khi nghe được ba về rồi, vẫn luôn thúc giục Vương Nhu phải về ngay, nhưng Vương Nhu vẫn đánh một vòng mạt chược với chịu hạ bàn, giờ phút này Hạ Hiểu Quang vừa nhìn thấy cha dượng của mình, vội vàng phấn khích nhào tới gọi “Ba!”, trong mắt gần như muốn chực trào nước mắt.
Hai cha con ôm nhau, Hạ Tùng thậm chí còn bế con trai lên, nhìn thử thằng bé không hề nặng hơn.
Gần nửa năm không gặp, Hạ Hiểu Quang không có thêm tý da thịt nào, thân cao nhưng dài có mấy cm, nhìn lớn hơn chút.
Ngũ quan nhóc con lớn lên giống Vương Nhu, mà Vương Nhu thật ra thì không xấu, nếu biết ăn mặc đẹp còn có thể hiện ra mấy phần xinh đẹp, cho nên Hạ Hiểu Quang cũng không xấu.
Một nhà ba người ngồi bàn ăn cơm, Vương Nhu nhạy bán chú ý đén chồng mình không giống trước đây, cô nhìn mắt kính Hạ Tùng, còn có trêи người anh vừa nhìn là biết ngay quần áo hàng hiệu chất vải rất xịn, hiếu kỳ hỏi, “Anh lấy tiền ở đâu mua quần áo tốt thế này? Rất đắt ha?”
Trong lòng Hạ Tùng lo lắng, rất sợ vợ nhìn ra đầu mối gì, chỉ đành phải nói dối, “Cậu học sinh ở cùng anh kia, trong nhà tương đối có tiền, quần áo trước kia của cậu ấy quá nhỏ, mà anh lại mặc vừa, nên cậu ấy lấy một ít quần áo cũ cho anh.”
Vương Nhu hiếu kỳ nói, “Tốt vậy? Cho anh nhiều lắm à?”
“Ừ, nhiều lắm.” Hạ Tùng khẩn trương, nhìn con trai bên cạnh ngẩng mặt lên, vội vàng chuyển đề tài, “Hiểu Quang thi cuối kỳ chưa, kết quả tốt chứ? Thi đến đâu rồi?”
Hạ Tùng cảm thấy mình quá mức sơ ý, không nên biểu hiện rõ ràng như vậy mới đúng, quần áo trêи người anh còn có trong rương hành lý có rất nhiều quần áo mà với tiền lương của anh không thể nào mua được, những quần áo kia kiểu dáng đều rất mới, hơn nữa sờ cũng rất mới, không hề giống quần áo cũ nhặt nhạnh của người khác.
Chờ sau khi lấy quần áo mua cho Vương Nhu ra, sự chú ý của Vương Nhu mới thực sự dời đi.
Cô thấy những quần áo mới kia, sướиɠ muốn đòi mạng, cầm lên mang về phòng thử từng bộ một, mỗi một bộ xinh xắn không chịu được, ngược lại không hỏi Hạ Tùng mua bằng cách nào.
Ở ký túc xá bên kia khá lâu, Hạ Tùng về đến nhà mình có cảm giác không quen, ví dụ như cảm thấy vách tường quá dơ bẩn, bóng đèn không đủ sáng, bàn uống trà nhỏ cùng mặt đất rất bẩn, vết bẩn trêи ghế sa lon cũng rất nghiêm trọng.
Trong lúc Vương Nhu thử quần áo rồi xem ti vi, anh vén tay áo lên quét dọn nhà cửa một phen, mệt mỏi quá sức, dường như sắp đến nửa đêm mười hai giờ mới rảnh rỗi đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, Hạ Tùng lấy điện thoại mình ra, mới phát hiện điện thoại đã hết pin, anh kết nối với sạc pin rồi mới mở nguồn, vừa mở máy xong đã có mấy tin nhắn nhảy ra, toàn bộ đều là Hoắc Văn Việt gửi đến, Hạ Tùng gấp đang muốn trả lời, đã có cuộc gọi đến, lại là Hoắc Văn Việt, anh vội vàng nhấn nút trả lời.
Điện thoại đối phương gần như là phát ra tiếng gầm thét, làm Hạ Tùng sợ hết hồn, lại có phần áy náy, anh vội vàng xin lỗi, trấn an đối phương một lúc lâu, cuối cùng mới dỗ dành được Hoắc Văn Việt.
Cúp điện thoại, Hạ Tùng nhìn con trai ngủ say bên cạnh, tắt đèn nằm trêи giường.
Rõ ràng thân thể đã rất mệt mỏi, Hạ Tùng lại không ngủ được, thói quen thật là một thứ vô cùng đáng sợ, rõ ràng chỉ có bấy nhiêu tháng mà thôi, nhưng anh dường như đã sớm thành thói quen ngủ chung cùng Hoắc Văn Việt vậy, giờ phút này trong không khí không có mùi vị đối phương, người nằm bên cạnh không phải hắn, nụ cười tồi tệ kia của hắn thật giống như trong tưởng tượng không còn đáng ghét như vậy nữa, ngũ quan đối phương quá mức anh tuần, đặc biệt là những lúc làᘻ ȶìиɦ, trêи trán toát ra mồ hôi rịn thật sự đẹp trai đến mức làm người ta chân mềm nhũn, Hạ Tùng rất hoài nghi bản thân mình sẽ thích đối phương, đại khái cũng vì ngũ quan cùng vóc dáng hắn quá đẹp đi.
Nhưng cũng có thể khắc chế chứ? Ngay cả tình ɖu͙ƈ vậy, sau khi rời xa hắn, chắc chắn có thể cất giấu, cũng không suy nghĩ lung tung cả ngày.
Nghĩ tới đây mặt Hạ Tùng lại đỏ, anh không quên được việc trước khi xuất phát ra sân bay hai người vẫn còn làᘻ ȶìиɦ, nam nhân như không biết mệt mỏi vậy, cây nhục nhận to lớn kia luôn cắm trong thịt huyệt anh, làm mã nhãn cùng lồ* nhỏ của anh cũng bị đị* thành một vòng tròn nhục động, theo va chạm đè ép càng nhiều nước chảy từ trong thân thể anh ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc cũng tưới vào trong t.ử ƈυиɠ anh, bắn đến mức bụng anh gồ lên một hơi.
Hai người tối hôm qua không hề kiêng kỵ ở trong ký túc xá mạnh mẽ làᘻ ȶìиɦ, toàn thân Hạ Tùng gần như đều bị nam nhân thưởng thức qua, đặc biệt là cánh môi bị ngậm đến sưng đỏ, thật may thể chất anh thuộc dạng khôi phục nhanh, về đến nhà mới không lộ ra bất kỳ dị trạng gì.
Nhưng chỉ có Hạ Tùng mới biết, có vài thứ đã thay đổi, mà còn có thể đổi lại như ban đầu hay không, anh lại không chắc chắn được.
Cách đến qua năm cũng không tính là quá lâu, sau khi Hạ Tùng trở lại cùng đồng nghiệp tụ tập một lần, mọi người thấy anh thay đổi, đều tấm tắc khen ngượi.
Ngoại hình Hạ Tùng vốn rũng rất được, hơn nữa cải thiện lối ăn mặc, hoàn toàn giống y hệt người thành phố vậy, ở huyện thành lạc hậu mà nói rõ ràng trông rất sành điệu.
Lúc ăn Tết Hạ Tùng ở nhà tương đối thanh nhàn, trừ việc phải đến nhà mẹ Vương Nhu một chuyến, rồi đi thăm họ hàng thân thích ở nông thôn một vòng, sau đó cũng không còn việc gì nữa.
Mỗi ngày buổi tối Hạ Tùng gần như đều sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Văn Việt, nếu không phải Hạ Hiểu Quang luôn ngồi bên cạnh anh, anh thậm chí còn sẽ video call cùng Hoắc Văn Việt.
Hoắc Văn Việt trong điện thoại nói chuyện cũng càng ngày càng không biết liêm sỉ, mỗi ngày lúc nào cũng nói muốn đị* anh, nói giữa chân Hạ Tùng chắc cũng đang ướt dính, rốt cuộc đến một lần đối phương yêu cầu muốn video tự thẩm cùng anh, Hạ Tùng không nhịn được đáp ứng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...