Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Hôm nay tinh thần bà nội rất tốt, thực trịnh trọng mặc một bộ trang phục màu đen, đeo trang sức ngọc lục bảo, Lâm Thiếu Triết trước khi xuất môn còn nói giỡn: “Nội, càng ngày càng trẻ ra nha!”

“Cháu nội cũng đã lớn vậy rồi, còn trẻ cái gì chứ.” Bà nội nhìn từ trên xuống dưới Lâm Thiếu Triết thần thái sáng láng, cũng cực kỳ vừa lòng, quay đầu đối Lâm Bá Huân trầm mặc không lên tiếng, nói: “Bá Huân, thật sự vất vả ngươi, Thiếu Triết tốt như vậy đều là nhờ ngươi.”

Lâm Bá Huân trên mặt vẫn còn lờ mờ máu bầm, cùng không khí hôm nay không hề phù hợp, hắn khó có được mỉm cười, thấp giọng nói: “Không, là kết quả do chính cố gắng của hắn đạt được.”

Vốn Lâm Thiếu Triết muốn mượn cơ hội giả bộ bất mãn không nghĩ tới hắn cư nhiên trả lời như vậy, kinh hỉ nói không nên lời, quản gia nhìn bọn họ, suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng, nghẹn ngào nói: “Thiếu gia, thật sự trưởng thành rồi...”

“Tốt lắm, quản gia, chờ tôi trở về!” Lâm Thiếu Triết cho bà một cái ôm, thần thái phi dương đi xuống bậc thang, quay đầu lại sáng lạn cười: “Đại ca, nhanh một chút.”

Không biết vì sao, Lâm Bá Huân trong nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, đi theo sau cậu lên xe.

Bước sau bà nội vào phòng hội nghị xa hoa, Lâm Thiếu Triết vẫn duy trì mỉm cười hoàn mỹ, hướng thành viên hội đồng quản trị cùng các cổ đông nhất nhất thăm hỏi, Lâm Vệ Nhân không có mặt, điều này khiến cậu nhẹ nhàng thở ra, nói thật, Lâm Bá Huân lên án chú họ cậu cũng không quá tin tưởng, nhưng vẫn tạm thời không muốn gặp Lâm Vệ Nhân, miễn cho xấu hổ.

Sau khi chấm dứt màn mở đầu như thường lệ, bà nội hòa ái nhìn Lâm Thiếu Triết một cái, mở miệng nói: “Các vị, từ sau khi Vệ Quốc qua đời, bởi vì chuyện di chúc, tôi ba năm qua tạm thời đảm nhiệm chức chủ tịch, hiện tại, con trai Vệ Quốc là Thiếu Triết đã về nhận tổ quy tông, trở lại Lâm gia, cho nên căn cứ vào di chúc, tôi hôm nay từ bỏ chức vị chủ tịch, sau này để hắn đảm nhiệm, không biết các vị có điều gì dị nghị hay không?”

Đại bộ phận ánh mắt đều tập trung đến trên người Lâm Thiếu Triết, cho dù cậu đã sớm được Lâm Bá Huân gọt giũa, vẫn nhịn không được có chút hoảng, đương nhiên trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh trấn định, bộ dáng thậm chí có vài phần giống Lâm Bá Huân.

“Chủ tịch, chúng tôi... hoàn toàn không hề biết gì về Lâm Thiếu Triết tiên sinh.” Vị đổng sự ngồi vị trí thứ ba bên trái mở miệng, câu đầu tiên đã khiến Lâm Thiếu Triết lắp bắp kinh hãi, nếu như nhớ không lầm, Lâm Vệ Nhân tuần trước mới mang mình đi bái phỏng lão xong, lúc ấy vị lão tiên sinh này cười to như chuông kêu, còn hăng hái cam đoan sẽ trợ giúp mình, vì sao bây giờ lại...

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lập tức có người phụ họa, “Thẳng thắn mà nói, đối với chuyện trong nhà tiền chủ tịch, cũng không đến phiên chúng tôi xen mồm vào, nhưng di chúc của tiền chủ tịch, không khỏi có chút buồn cười, nếu tư liệu chúng tôi có được không sai thì, Lâm Thiếu Triết tiên sinh trước đây căn bản không chịu sự giáo dục dành cho người thừa kế Quảng Ích, thời gian hắn tiếp xúc với công ty tính đến hiện tại bất quá mới một hai tháng ngắn ngủn, chúng tôi rất khó đưa ra đánh giá chính xác về năng lực của hắn, Hà đổng có ý kiến gì không?”

“Nếu nhất định phải đưa ra quyết định, tôi xin được bảo lưu ý kiến.”

Lâm Thiếu Triết cố gắng ức chế tâm tình, cậu không hiểu vì sao rõ ràng vài vị cổ đông lúc trước đối với mình hòa ái dễ gần bỗng nhiên trở mặt, bắt đầu liệt kê từng điểm từng điểm chưa tốt của mình? Không phải chú họ nói bọn họ sẽ trợ giúp mình sao?

Theo bản năng, cậu muốn nhìn phản ứng của Lâm Bá Huân, ánh mắt vừa mới dời đi liền dời lại, bắt buộc chính mình nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện hết thảy, cậu không thể lại dựa dẫm Lâm Bá Huân như vậy nữa, không bao giờ… muốn trở thành gánh nặng của hắn nữa!

Bà nội lẳng lặng nghe bọn họ nói, trên mặt thủy chung mỉm cười, chờ sau khi mấy người đó rốt cục không còn lời nào để nói nữa, mới ôn hòa mở miệng: “Đúng vậy, tôi biết trong chuyện này, Vệ Quốc suy xét đúng là có chút thiếu chu đáo, đối với cuộc sống riêng tư của hắn, hẳn có rất nhiều chỗ trong lòng các vị thấy sai, chính là...” Lão thái thái thân thể thẳng tắp, ánh mắt quét một vòng những người đang ngồi, “Thủy chung cũng chỉ có thể oán thầm mà thôi, bởi vì Vệ Quốc trên phương diện công việc, chưa bao giờ làm các vị thất vọng, đúng không?”

“Đương nhiên, lão thái thái, đối với tiền chủ tịch, chúng ta không có chút ý niệm bất kính nào trong đầu.” Có người cung kính nói.

“Tốt lắm, vậy mọi chuyện liền đơn giản rồi, Quảng Ích là tâm huyết suốt đời của Vệ Quốc, Thiếu Triết lại là hài tử duy nhất của hắn, tôi nhìn không ra để Thiếu Triết kế thừa chức vị của hắn có chỗ nào không ổn, ba mươi năm qua mọi người cùng hội cùng thuyền, ở đây dốc sức làm việc, cũng từng có lúc bất đồng ý kiến, nhưng mục đích cuối cùng, vẫn là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Thiếu Triết còn trẻ, tựa như mọi người nói, không có kinh nghiệm, cho nên trên nhiều khía cạnh còn cần các vị tiền bối hướng dẫn chỉ bảo, hy vọng mọi người có thể cho hắn cơ hội này.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa ong ong, bà nội đã nói, tương đương với việc quyết định như vậy, còn những người ý kiến bất đồng, đều chỉ tự suy nghĩ trong lòng phân lượng bản thân, có đủ để đối kháng với quyền uy của đương nhiệm chủ tịch hay không.

Rốt cục vẫn có người mở miệng, là một người đàn ông trung niên ngồi ngay bên cạnh tay phải bà nội, thận trọng nói: “Chủ tịch, nếu ngài không phản đối, tôi muốn đề xuất chút ý kiến.”

Bà nội hơi kinh ngạc, ý bảo lão nói tiếp.

“Dựa trên yêu cầu đặc thù trong di chúc của tiền chủ tịch, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chủ tịch tương lai của Quảng Ích có thể là một người trẻ tuổi, cũng là người chúng tôi chưa quen thuộc, thẳng thắn mà nói, tôi đối với điều này không có gì dị nghị, cái gọi là lý lịch, giáo dục tinh anh, tới một mức độ nào đó, cũng chỉ là một sự ràng buộc lối suy nghĩ của con người, thời điểm công ty thông báo tuyển dụng nhân viên, chúng ta vẫn luôn nặng năng lực hơn bằng cấp, thế thì tại sao lại dùng tiêu chuẩn này đến yêu cầu chủ tịch chứ?”


Lão nhìn Lâm Thiếu Triết vẫn ngồi ngay ngắn phía xa một cái, lại liếc Lâm Bá Huân, lúc này mới chậm rãi nói: “Nhưng, tôi có vài vấn đề, muốn mời Lâm Thiếu Triết tiên sinh, giải thích một chút.”

“Mời nói.” Lâm Thiếu Triết rốt cục có cơ hội mở miệng, cậu cảm thấy cổ họng khô khốc đến nói không ra lời. Vị đổng sự này nắm mười lăm phần trăm cổ phần công ty, có thể nói là hết sức quan trọng, nhưng ấn tượng của lão đối với mình, hình như không được tốt lắm...

“Vài ngày trước từ hai đến ba giờ sáng, trên quốc lộ ở vùng núi ngoại thành đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, một chiếc Porsche đâm vào một chiếc Maserati đang đỗ, sự việc phát sinh khi Porsche đang chạy với tốc độ một trăm tám mươi km, gấp đôi vận tốc giới hạn cho phép của tuyến đường, túi khí an toàn của hai chiếc xe đại khái đều bung ra, chủ xe hẳn chỉ bị thương nhẹ, trên mặt đất không có vết máu. Nhưng rất kỳ quái chính là, cảnh sát giao thông lại không báo cáo tai nạn, điểm sửa chữa chuyên dụng cũng không có hai chiếc xe này. Nga, đúng rồi, cùng ngày, bệnh viện ngoại khoa Nhân Tâm mà Quảng Ích đầu tư, nhận được hai bệnh nhân tới chữa ngoại thương.”

Hắn nhìn máu bầm nhàn nhạt trên mặt Lâm Bá Huân, đột nhiên hỏi: “Bá Huân, vết thương trên mặt cậu là xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không cẩn thận.” Lâm Bá Huân khinh miêu đạm tả trả lời.

“Từ sau tai nạn xe cộ trên đường cao tốc năm mười sáu tuổi, cậu tựa hồ vẫn đều rất cẩn thận đi?”

“Tôi nghĩ đó không phải trọng điểm thảo luận hôm nay, Chung đổng.”

“Đúng, dù sao trong máu của cậu cũng không phát hiện chứa cồn, nhưng mặt khác một vị...”

“Chung đổng, ông nghĩ sai rồi, gần đây tôi cũng không có xét nghiệm máu gì.” Lâm Bá Huân không khách khí ngắt lời lão.

“Có thật không? Cánh tay phải kia của cậu cũng không có bị thương?” Thanh âm Chung đổng bỗng trở nên nghiêm khắc, “Bá Huân, tôi biết cậu có ý gì, nhưng cậu không thể bảo vệ hắn như vậy được! Nếu như là nam nhân, thì nên dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm của mình!”

Ánh mắt lão quét đến Lâm Thiếu Triết, làm cho cậu không khỏi rùng mình một cái, rất nhanh, Lâm Thiếu Triết nhớ tới thân phận của mình, con ngươi đen láy không chút sợ hãi cùng lão đối diện.

“Thuộc hạ của tôi năng lực thu thập thông tin có hạn, không thể điều tra rõ thân thế của hai bệnh nhân kia, chỉ biết một vị đêm đó nhất định có uống rượu, hơn nữa, lúc ấy cũng có một chiếc xe khác ở đó, đã kiểm chứng, vẫn luôn duy trì tốc độ trên dưới một trăm sáu mươi, nhưng rất nhanh, tăng tốc rồi phóng đi, không có dấu vết chiếc xe này gặp chuyện không may, chắc chắn đã bình an về đến nhà, BMWs kiểu mới này cũng ít thấy, trong thành phố không có quá mười chiếc, mà trong đó có một chiếc, thuộc về Lam Thu Thu tiểu thư đỉnh đỉnh đại danh.”

Lão tạm dừng một chút, cười nói: “Hà đổng, Tôn tiên sinh, còn có... Ha hả, các vị đều từng là nhập mạc chi tân của Lam Thu Thu tiểu thư, đối với trình độ đua xe của cô ta chắc cũng không có gì xa lạ?”

Bị lão gọi đích danh, hai nam nhân kia mặc dù cáo già, nhưng khuôn mặt già nua vẫn bị làm cho xấu hổ đỏ ửng lên, liên tục lắc đầu: “Hay nói giỡn, không thể nào, không có không có.”

“Đêm đó Lam Thu Thu tiểu thư ở quán bar, bồi bàn nói, ngồi cùng với cô ta, là một người trẻ tuổi, bọn họ uống không ít, thời điểm rời đi, còn đã xảy ra một chút... tranh cãi nho nhỏ.”

Chung tiên sinh ý vị thâm trường cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Triết: “Tôi không phản đối tân nhiệm chủ tịch trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, nhưng, tôi phản đối một tân chủ tịch say rượu lái xe, sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, còn không dám thừa nhận sai lầm.”

Lâm Thiếu Triết há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, Lâm Bá Huân bất động thanh sắc đứng dậy rót một chén nước để trước mặt cậu, thấp giọng ở bên tai nói: “Đừng khẩn trương, cũng đừng biện bạch.”

Nghe Chung đổng nói xong, sắc mặt bà nội có chút lúng túng, một lát sau mới nói: “Việc nhà, lại khiến các vị chê cười.”

“Lão thái thái, một đốm lửa nhỏ, cũng có thể cháy lan đồng cỏ.” Chung đổng thản nhiên nói.

“Được rồi, hiện tại mọi người đều đã nói xong hết rồi chứ? Như vậy Thiếu Triết, con cũng nói thử xem.” Bà nội cổ vũ nhìn Lâm Thiếu Triết một cái, hòa hoãn nói, “Con có điều gì muốn nói với mọi người, hiện tại có thể nói rồi.”


Sau vài giây bối rối, Lâm Thiếu Triết vừa rồi bị Chung đổng đột nhiên đặt câu hỏi làm cho mơ hồ, cậu theo bản năng nhìn về phía Lâm Bá Huân, hy vọng từ trên mặt hắn có thể nhìn được chút giúp đỡ gì đó.

Lâm Bá Huân nhẹ nhàng gật đầu với cậu, trên mặt mang theo ý cười.

Hắn đang nhìn tôi... Tôi không thể để hắn thất vọng...

“Các vị, ” cậu bỗng nhiên tâm bình khí hòa mở miệng, hai bàn tay nắm lại đặt trên bàn, “Thực cảm tạ ý kiến của các vị đối với tôi, tôi cũng không muốn giấu diếm những chuyện trước đây của mình, đích xác, tôi hai mươi ba năm qua, chỉ là một cô nhi, không có gia đình ấm áp, không có giáo dục tinh anh, hết thảy, đều chỉ có thể dựa vào chính mình, giống như cha tôi trước kia dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hẳn ai cũng biết, tôi không tốt nghiệp đại học danh tiếng, cũng không có thành tích kiêu nhân, trước khi trở lại Lâm gia, tôi bất quá chỉ là một viên chức nhỏ. Những điều tôi hiện tại có được, chẳng qua là tự tin, tự mình cố gắng, cùng động lực, đã khiến cho tôi có thể đi được tới ngày hôm nay, ngồi ở trước mặt các vị.”

Con ngươi đen bóng của cậu đảo qua từng người một đang ngồi tại đây, bình tĩnh nói: “Tôi có rất nhiều chỗ thiếu sót, điểm này tôi chưa bao giờ phủ nhận, nhưng tôi đi một bước lại sửa đổi một bước, bỏ lỡ một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải đồng dạng sai lầm lần thứ hai. Hy vọng các vị có thể cho tôi nhiều hơn một chút thời gian, sau đó có thể đến nghiệm chứng năng lực của tôi.”

Nói xong, cậu mở tập công văn trước mặt ra: “Sau đây tôi muốn hướng các vị trình bày một chút, ý tưởng phát triển tập đoàn Quảng Ích trong tương lai của tôi.”

Toàn hội trường, tái không còn một tiếng chất vấn.

Sau khi kết thúc họp hội đồng, theo thường lệ sẽ đến tận giữa trưa, để ăn mừng Lâm Thiếu Triết nhậm chức, đặc biệt chuẩn bị sâm panh, vài cổ đông đã sớm rời đi, Chung đổng uyển chuyển cự tuyệt lời mời của lão thái thái, cũng cùng những người đó cáo biệt.

“Bá Huân.” Lão trước khi đi, đặc biệt đi tới chỗ Lâm Bá Huân đang đứng, cầm tay hắn lắc lắc, “Thực xin lỗi, tôi thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của cậu.”

“Không có gì.” Ánh mắt Lâm Bá Huân dừng tại trên người Lâm Thiếu Triết đang lẫn trong đám người, hôm nay cậu là nhân vật chính, nét mặt toả sáng cao hứng phấn chấn, tươi cười của tuổi trẻ khiến người ta hoa mắt, “Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, hẳn là có nội tình. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

“Ai, Lâm gia các ngươi cũng chỉ có vài người, lại còn náo nhiệt như thế.” Chung đổng không buông tay, nhìn hắn chăm chú, “Thế nào? Có muốn qua bên tôi hay không?”

Lâm Bá Huân mỉm cười lắc đầu: “Cám ơn, tôi đã quyết định.”

“Cậu... Nói thật, Bá Huân, chuyện ngày hôm nay, đối với cậu... Quá không công bình.”

Lâm Bá Huân rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn lão, thản nhiên nói: “Cho nên ông hôm nay muốn cố một lần cuối cùng, vạn nhất có thể dọa được Thiếu Triết, là có thể danh chính ngôn thuận bức vua thoái vị, đúng không? Nếu vậy ông về sau sẽ nhiều hơn một kẻ địch đấy, Chung đổng.”

“Hảo hảo hảo, đến tôi cũng muốn đe dọa sao.” Chung đổng phẫn nộ buông tay ra, “Lâm Thiếu Triết, cũng không tệ lắm.”

“Đương nhiên.” Lâm Bá Huân khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, “Cậu ấy là tác phẩm tốt nhất của tôi.”

“Về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội tái kiến đi? Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

“Cám ơn.”

***


Một ngày cứ hăng hái như vậy trôi qua, Lâm Thiếu Triết buổi tối về đến nhà đã ngáp ngắn ngáp dài, bà nội cũng lộ vẻ mệt mỏi, sờ đầu cậu: “Tốt lắm, việc đáng lo nhất rốt cục cũng hoàn thành, Thiếu Triết, từ mai trở đi con chính là chủ tịch của Quảng Ích, phải cố gắng biết không?”

“Biết!” Lâm Thiếu Triết trả lời dứt khoát, ánh mắt sáng ngời, “Đại ca hôm nay cũng nói với con như vậy, con sẽ không để cho hai người thất vọng đâu, nội.”

Quản gia mặt mày hớn hở tới gọi bọn họ đi ăn cơm, Lâm Thiếu Triết kéo ghế dựa ra mới phát hiện, trên bàn chỉ có hai cái bát, không có của Lâm Bá Huân.

Cậu lập tức nhíu mày, oán giận nói: “Đại ca hôm nay lại hẹn bạn gái, không trở về nhà ăn cơm sao?”

“Đại ca con là người trưởng thành rồi, có tự do của chính mình, đến đây, Thiếu Triết, ăn nhiều một chút, hôm nay lên giường nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải chính thức đi làm, không được muộn nha.” Bà nội cười tủm tỉm nói.

Hết cách đành ngồi xuống, Lâm Thiếu Triết tâm tình vốn tốt giờ lại có chút buồn bực.

Hôm nay với tôi mà nói là một ngày vô cùng trọng yếu, anh cũng biết mà... Vì sao không chịu trở về cùng ăn một bữa cơm? Chẳng lẽ tôi ở trong lòng anh, địa vị so với bạn gái anh kém rất xa sao?

Vẫn là... Không được ư...

Mang theo buồn bực, lên giường cũng ngủ không sâu, mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe thấy tiếng ô tô của Lâm Bá Huân, nhưng tỉnh táo lắng tai nghe, lại không thấy, cậu không khỏi cười nhạo chính mình: gấp cái gì chứ, ngày mai không phải có thể gặp rồi sao.

Sáng ngày thứ hai cậu thần thanh khí sảng thức dậy, rửa mặt rồi mặc một kiện tây trang, tràn đầy vui mừng chạy xuống cầu thang kêu: “Chào buổi sáng, nội! Chào buổi sáng, đại ca!”

Bên cạnh bàn ăn không có ai, quản gia múc cho cậu một bát cháo đầy, cười nói: “Lão thái thái mệt mỏi, nói hôm nay không muốn dậy sớm, thiếu gia hôm nay cũng thực tinh thần a, đến, ăn điểm tâm rồi đi làm thôi.”

“Ác, cám ơn quản gia, đại ca đâu?” Lâm Thiếu Triết ngồi xuống, nhìn vị trí trống không phía đối diện, trong lòng giống như bị thứ gì đó đè ép rất khó chịu, “Hắn ngày hôm qua không về nhà?!”

Quản gia thần sắc có chút bất thường, trốn tránh ánh mắt cậu, thấp giọng nói: “Đúng vậy —— đúng vậy.”

Lâm Thiếu Triết lập tức nhận ra, truy vấn: “Làm sao vậy, quản gia? Đại ca qua đêm bên ngoài sao?”

Hiện tại đã là thế kỷ hai mốt... Đại ca cùng Tôn tiểu thư qua đêm bên ngoài... Tựa hồ cũng không phải... Chuyện gì lớn... Nhưng vì cái gì tâm lại đau như vậy, ánh nắng ban mai ấm áp cũng trở nên âm u.

“Không... Cũng không phải... Bá Huân thiếu gia...” Quản gia ấp a ấp úng nói nửa ngày, vẫn nói ra, “Hắn chuyển đi.”

“Cái gì?!” Lâm Thiếu Triết nhảy dựng, ghế dựa bị cậu đụng ngã trên mặt đất, “Vì sao lại chuyển đi?! Đại ca làm sao vậy? Hắn không phải vẫn luôn ở đây sao? Hắn vì sao phải chuyển đi?!”

“Cái này... Tiểu thiếu gia, cậu đừng hỏi tôi...” Quản gia lau lau nước trên khóe mắt, “Tôi cũng luyến tiếc hắn, nhưng... Hắn nhất định phải đi...”

Lâm Thiếu Triết sốt ruột chạy ra ngoài: “Tôi đi công ty tìm hắn hỏi rõ ràng... Không đúng! Không đúng!”

Cậu mạnh xoay người quay đầu lại: “Tôi đi tìm bà nội! Bà nội nhất định biết!”

Phòng ngủ lớn trên lầu hai tràn ngập dương quang nắng sớm, thời điểm Lâm Thiếu Triết đẩy cửa ra, bà nội đã khoan thai ngồi trên ghế dựa, chậm rãi đong đưa, khép hờ mắt, ngón tay lần lần tràng hạt gỗ lim, nghe tiếng mở cửa, mí mắt một chút cũng không nâng.

“Nội!” Lâm Thiếu Triết hổn hển vọt tới trước mặt bà, “Đại ca chuyển đi nội có biết không?”

“Biết.” Bà nội không nhanh không chậm nói, “Vậy thì thế nào? Hài tử lớn rồi, cuối cùng cũng phải rời khỏi nhà thôi.”


Lâm Thiếu Triết nghẹn lời, lập tức lại hỏi: “Vậy tại sao không nói với con một tiếng?! Hắn có xem con là thân nhân của hắn hay không? Hay là con ở trong lòng hắn căn bản có thể có cũng có thể không?!”

Bà nội từ từ mở mắt, nhìn cậu một cái: “Vậy còn con, Thiếu Triết? Con coi hắn là cái gì?”

“Con... Con coi hắn là ca ca tối trọng yếu, trừ bỏ bà nội, cũng chỉ còn hắn là thân nhân duy nhất của con.”

“Vậy con sao lại không chú ý tới mấy tháng nay hắn vẫn luôn cố gắng chuyển giao công tác?” Bà nội hòa ái hỏi, “Chuyển nhà thì chỉ cần mấy giờ, nhưng rời công ty, chuyển giao công tác của mình cho người khác rất mất thời gian, ta không tin nếu con thực sự cảm thấy hắn trọng yếu như vậy, con một chút cũng sẽ không biết, hôm nay con đi công ty liền sẽ phát hiện ra nhiều thêm một ít cấp dưới, bọn họ chính là phụ trách một phần công việc của Lâm Bá Huân, còn một phần khác, hắn đã chuyển dời lên người tân nhiệm chủ tịch là con, không phải sao?”

“Con... Con...” Lâm Thiếu Triết lắp bắp, “Con là không chú ý tới, chính là cho tới bây giờ con cũng không nghĩ hắn sẽ... Sẽ rời đi công ty... Vì cái gì? Hắn không phải hẳn nên luôn như vậy sao? Hắn là trợ lý của cha, tương lai cũng sẽ là trợ lý của con! Đây là chính hắn nói cho con biết, hắn sẽ luôn giúp đỡ con!”

“Thiếu Triết, con lớn rồi, đã có thể một mình đảm đương một phía, tồn tại của Bá Huân, đối với con bây giờ mà nói có thể là chỗ dựa, nhưng đến sau này, sẽ biến thành uy hiếp, con có lẽ vẫn chưa thể ý thức được điểm này, nhưng Bá Huân thấy được rất rõ ràng, cho nên hắn muốn sớm ly khai.”

Lâm Thiếu Triết hung hăng lắc đầu: “Con không tin! Đại ca đang giả vờ đúng không? Là hắn cùng Tôn tiểu thư kết hôn sau đó kế thừa sự nghiệp bên đó, đúng không? Đại ca chính là vì như vậy mới vứt bỏ con, nội? Hắn căn bản bỏ quên chức trách của mình! Hắn từng nói vẫn làm trợ lý của con! Vì cái gì... Vì cái gì nói không giữ lời! Con từng nghĩ hắn không phải người vì công danh lợi lộc! Hắn nếu muốn... muốn quyền lực, con có thể cho hắn a... Hắn muốn gì con cũng đều cho hắn... Vì cái gì, vì cái gì không nói với con?”

“Con nghĩ nhiều rồi, Thiếu Triết.” Bà nội thở dài, “Tôn tiểu thư là một cô gái tốt, Bá Huân không thể cưới nàng là tiếc nuối lớn nhất của ta, hơn nữa, Bá Huân cũng không phải người như con tưởng tượng.”

Bà nội cầm lấy giấy chứng nhận trên bàn trà lên: “Bá Huân trước khi đi đã ký một hiệp định, trong tương lai mười năm tới, sẽ không sở hữu những thứ giống với sản nghiệp hiện tại của Quảng Ích hoặc tham gia vào cùng một ngành kinh doanh, hắn sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh của con, lại càng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Quảng Ích, hài tử này đi thực sạch sẽ.”

“Con... Con không rõ, nội.” Lâm Thiếu Triết vô lực ngồi bệt xuống, đưa tay ôm lấy đầu, “Đại ca vì cái gì phải làm như vậy... Là con nói chuyện làm tổn thương tâm hắn sao? Con lúc trước mắng quá hắn hám lợi đen lòng... Thực xin lỗi con sai rồi, con đi tìm đại ca giải thích...”

“Con cùng Bá Huân giận dỗi, ta đều nhìn thấy hết.” Bà nội từ ái xoa xoa đầu cậu, “Ta nghĩ con có thể nhìn ra khổ tâm của hắn, nhưng con hài tử này a, suy xét vấn đề rất đơn thuần, hay là con quá coi trọng Bá Huân, cho nên một chút khuyết điểm của hắn cũng bị con phóng đại lên, đúng không?”

“Đúng vậy... Chú họ... Là chuyện gì vậy?” Lâm Thiếu Triết cúi đầu, nghẹn ngào hỏi, “Con cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua đại ca tức giận đến vậy, đúng, con sai rồi... Nhưng con vẫn không tin chú họ sẽ...”

“Vệ Nhân quá đa nghi, lại cẩn thận, muốn làm người xấu, lại hy vọng người khác xem gã là người tốt, chỉ điểm này, đã quyết định gã vĩnh viễn sẽ không thành công.” Bà nội thản nhiên nói, “Gã làm chuyện gì cũng đều lấy điều kiện tiên quyết là không để người khác bắt được nhược điểm, tư tiền tưởng hậu, sau đó bày ra một cái bẫy, kết quả thì sao? Còn không phải vẫn vô tích sự, dù bố trí bẫy rập dày đặc, nhưng chỉ cần một mắt xích mắc sai lầm, gã cũng không đạt được mục đích, đành phải lại lui về sau, vắt óc suy nghĩ biện pháp kế tiếp.”

“Nội... Nội nói cái gì?” Lâm Thiếu Triết khiếp sợ ngẩng đầu nhìn bà, chẳng lẽ... những gì Lâm Bá Huân nói đều là sự thật?!

“Gã a, nhất quán đem người khác ra sai sử, buồn cười còn có người có thể mắc mưu. Hai mươi năm trước, có một đổng sự muốn lấy lý do cha con là đồng tính luyến ái này, buộc hắn xuống đài, nháo rất lợi hại. Sau đó thời điểm Bá Huân mười tám tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, cũng giống con hiện tại không cảnh giác, có người tặng hắn một chiếc xe, ba tháng sau đang trên đường cao tốc phanh lại đột nhiên không ăn, thiếu chút nữa đã lấy mạng Bá Huân, rõ ràng ngày hôm trước vừa mới kiểm tra tu bổ xong. Còn có lúc Vệ Quốc bệnh, đưa tới thuốc bổ khi ăn vào cùng thuốc tây, liền biến thành độc dược mãn tính... Có nói thì nói mãi cũng không hết, còn có lần này... Cái gì xét nghiệm DNA, đừng nhìn gã vẫn luôn mồm ngăn không cho kiểm tra, kỳ thật, tam thái thúc già lắm rồi, tai không nghe thấy miệng nói không ra hơi, sao có thể nghĩ tới mấy chuyện này? Lại càng không nói đến... Thêm một vụ tai nạn xe cộ nữa.”

Ánh mắt bà nội vẫn thực hiền lành, Lâm Thiếu Triết lại bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run, cậu chưa bao giờ biết, đằng sau tươi cười ôn hòa của chú họ, lại che dấu những chuyện tàn nhẫn đến vậy.

“Gã muốn gia sản Lâm gia cùng Quảng Ích, lại chỉ núp ở phía sau, sai sử người khác ra mặt, nhiều lần như vậy cũng không thu được gì, chỉ khiến cho người ta thấy ghê tởm.” Bà nội bình thản nói, “Hắn muốn ăn sạch sẽ trắng trợn, đương nhiên sẽ cần phải bỏ ra nhiều công phu. Ta già rồi, không có khí lực đi thu thập con rùa đen rút đầu này, để lại cho con đi.”

“Kia...” Lâm Thiếu Triết nhịn không được hỏi, “Nếu bà nội biết chú họ có tâm tư bất chính, cha chắc hẳn cũng biết a!”

“Vệ Quốc đương nhiên biết, nhưng gã luôn giấu diếm rất tốt, lại là anh em họ, không có chứng cớ, cha con mà tùy tiện hành động sẽ chỉ làm mấy cổ đông không rõ chân tướng ngược lại trợ giúp Vệ Nhân thôi, huống chi, thân thể hắn khi đó không tốt, duy trì công tác vốn đã không dễ dàng.”

“Chính là... Vậy tại sao cha còn muốn lập di chúc, nếu tìm không thấy con, hoặc con không thể để cho hội đồng quản trị vừa lòng, Quảng Ích sẽ giao cho Lâm Vệ Nhân kế thừa?”

Bà nội dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Lâm Thiếu Triết: “Giao cho gã kế thừa? Con sao lại có ý nghĩ như vậy? Có phải Vệ Nhân nói như vậy với con không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Đương nhiên không phải, Vệ Quốc trong di chúc viết người thừa kế thứ hai, là Bá Huân a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui