Chiêu Đệ là người mới đến dạy ở giáo dục Vạn Quyển nên chưa có giường ngủ ở ký túc xá của trung tâm nên sếp lớn mới yêu cầu thầy Vương thuê phòng này cho cô ở.
Căn phòng trước khi vào ở đã trang trí đầy đủ, nhìn vào rất sạch sẽ thoải mái.
Cho đến khi kéo xong bao gạo vào nhà cô đã thở hồng hộc, tính đóng cửa thì có một lực ép cô mở ngược cửa ra.
Chiêu Đệ bị ánh mắt hừng hực Vân Tranh dọa đến nỗi đồng tử co lại, "Sao anh lại...." giây tiếp theo đã bị anh chen người vào, một chân đóng cửa, ôm lấy cô, một tay giữ đầu cô hôn xuống.
Trong nháy mắt Chiêu Đệ cảm thấy như hít thở không thông.
Cô vĩnh viễn không thể thắng được trò đọc tâm thuật của Vân Tranh.
Cô nghĩ anh có thể đã núp ở chỗ rẽ cầu thang, lẳng lặng nghe tiếng cô chuyển đồ rồi chờ cơ hội.
Biếи ŧɦái.
Vốn dĩ cô không nên cho anh đi lên lầu.
Chiêu Đệ vừa đấm vừa đá, còn hung hăng cắn môi anh.
So với anh thì dáng vóc cô nhỏ bé hơn nhiều, hơn nữa mấy năm nay anh còn rất chăm chỉ tập luyện.
Động tác này của cô đối với Vân Tranh giống như gãi ngứa, ngược lại bởi vì cắn môi anh nên tiện đường cho anh thâm nhập vào miệng cô.
Nụ hôn từ ban đầu gấp gáp không chờ được đến lúc sau đổi thành sắc tình triền miên, đầu lưỡi anh lướt qua hàm răng của cô làm cô run rẩy.
Vân Tranh giống như muốn mang tất cả nhét vào miệng cô, vừa mút vừa quấn lấy đầu lưỡi, nước bọt theo cằm chảy dọc xuống dưới nhìn rất dâm mĩ.
Anh thở nặng nề giống như một con dã thú khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Chiêu Đệ cảm nhận được thứ vừa nóng vừa cứng kia ở trên bụng cô, như một sinh vật sống có hơi thở rõ ràng.
"Bảo bối, anh nhớ em đến chết." Anh đẩy ngã cô trên ghế sô pha màu vàng nhạt, ghế rất mềm làm cho Chiêu Đệ cảm thấy giống như đang nằm trên bông.
Động tác tay của anh không ngừng với vào trong váy của ôm, vừa niết vừa xoa quả đào lớn kia.
Chiêu Đệ giãy ra, cô dùng tay xô đẩy nhưng vẫn không lay chuyển được Vân Tranh đang tự tung tự tác đè lên người cô.
Bàn tay to từ dưới váy vươn lên trên, chui vào trong áσ ɭóŧ.
Chiêu Đệ rốt cuộc chịu không được tức giận tát một cái lên mặt anh.
"Cút đi."
Đây là lần đầu tiên cô đánh Vân Tranh, trước kia cho dù có cãi nhau ầm ĩ như thế nào cô cũng chưa từng đánh anh, chỉ biết dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn cho nên lúc này anh hoàn toàn bị cô làm cho ngây ngốc.
Chiêu Đệ ở dưới thân anh trừng mắt, ánh mắt vốn dĩ nhu mì nay trở nên giận dữ, hơi thở nặng nề, gương mặt bởi vì tức giận nên ửng đỏ.
Vân Tranh như bị tạt một xô nước lạnh, toàn thân run rẩy.
Khi anh kịp phản ứng lại đã đứng lên khỏi người Chiêu Đệ, chỉnh ngay ngắn quần áo cho cô nhưng áσ ɭóŧ đã bị anh kéo xuống, qυầи ɭóŧ thì cởi ra nằm trên sô pha.
Tay chân anh vụng về, "Chiêu Đệ, em đừng giận mà." Đúng là càng gấp càng loạn, lúc cởi đồ lót là anh trực tiếp cởi khóa từ bên trong, bây giờ trên người Chiêu Đệ còn mặc áo ngắn tay nên anh không có cách nào mặc lại đồ lót cho cô.
"Đừng nóng giận, Chiêu Đệ em đừng nóng giận nha." Anh luống cuống tay chân nhưng ánh mắt của cô càng làm anh bối rối hơn.
Chiêu Đệ đẩy tay anh ra, đem đồ lót để qua một bên, kéo lại ngay ngắn chiếc váy ôm của mình.
Không khí oi bức, vì điều hòa vẫn chưa mở nên càng giống như ngưng tụ hơi nóng.
Vân Tranh dùng gối che đi chỗ đang ngẩng cao đầu của mình, khúm núm nhìn cô.
Chiêu Đệ không nói lời nào, anh muốn kéo tay cô nhưng lại sợ cô nổi giận nên đứng ngồi không yên.
Đến khi anh sắp sửa bị sự im lặng của cô bức cho phát điên thì Chiêu Đệ đột nhiên bật cười.
Nụ cười rất nhẹ, rất nhẹ, giống như đang khinh bỉ.
"Mấy năm nay anh không có hồng nhan tri kỷ nào ở bên cạnh sao?" Đói khát đến như vậy đâu giống với một Bạc Vân Tranh phong lưu trước kia.
Vân Tranh lắc đầu, nhích đến gần cô, "Không có, một người anh cũng không có."
Không chút do dự mà trực tiếp khẳng định.
"Cho nên anh biến tôi thành đối tượng cho anh phát tiết phải không?" Giọng nói của cô rất nhẹ làm anh run sợ.
Vân Tranh vội vàng nắm tay cô khẳng định, "Không phải như vậy, Chiêu Đệ, là anh yêu em nên mới muốn làm với em." Anh thu gom chữ để bày tỏ với cô nhưng phát hiện mình không thể nào giải thích được tình cảm mâu thuẫn này với cô.
Cô không cho anh đến gần làm anh rơi vào tình cảnh không cách nào tự kiểm soát được, không muốn cưỡng ép cô nhưng trong lòng lại gào thét muốn chạm vào cô dù chỉ là một chút.
Chiêu Đệ nhìn chỗ tay hai người đang nắm lại liếc mắt nhìn anh khiến anh hậm hực buông tay ra.
Trong không gian kín một đôi nam nữ mình đầy mồ hôi đang thử lòng lẫn nhau, ngoài cửa sổ ve kêu rả rích, bóng cây loang lổ.
Nhánh cây thon thon làm Chiêu Đệ nhớ đến đôi chân của Khoáng Nguyệt Hảo.
"Lúc anh làʍ ŧìиɦ cùng với Khoáng Nguyệt Hảo thì như thế nào?"
Vân Tranh bị dọa nhảy dựng, anh nắm bả vai cô, giọng điệu như chém đinh chặt sắt, "Không có, anh không có, mấy năm nay anh chưa từng chạm vào ai."
Áo trên của Chiêu Đệ là áo ngắn tay màu trắng, lúc này không có áσ ɭóŧ nên hai trái anh đào ẩn hiện dưới lớp áo nhìn vào rất mê người.
Hai năm trước sau khi chia tay cô, anh cũng mang dáng vẻ như bây giờ, lúc đầu khẩn thiết cầu xin, lúc sau cứng rắn rồi lại cầu xin tiếp.
Nói ra Vân Tranh cũng là một người thành công, sau khi anh tiếp quản giáo dục Khải Minh ngày càng mở rộng ra, tiền thu vào nhiều vô cùng.
Mấy năm nay anh còn làm từ thiện, trước đó còn được bầu chọn làm thanh niên ưu tú, báo chí phỏng vấn anh cũng nói giáo dục Khải Minh bây giờ, danh tiếng như mặt trời ban trưa.
Anh cũng đã thay đổi, trước kia khí phách hăng hái, bên người không lúc nào thiếu hồng nhan tri kỷ.
Thanh xuân của anh nhiệt huyết tràn đầy, hoa nở khắp chốn, người người theo đuổi.
Bây giờ anh lại chấp nhận ở trước mặt cô ăn nói khép nép, chỉ cần cô đanh mặt là anh có thể thấp thỏm không yên như nàng dâu mới về nhà chồng.
Mặc dù bị cô năm lần bảy lượt từ chối vẫn cứ theo đuổi.
Chiêu Đệ có thể cảm nhận được thành ý hối lỗi cùng tình yêu của anh dành cho cô.
Cho dù vậy thì có liên quan gì đến cô?
Vân Tranh thấy cô không nói tiếng nào, tâm trạng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than mà nhỏ giọng nói, "Anh thật sự không có mà." Ánh mắt do dự mà mấp máy môi, "Vậy để anh tự sướng ở đây cho em xem."
Có thể ép anh nói ra những lời này cũng không dễ dàng gì, xem ra mấy năm nay anh cũng ăn đủ khổ.
Lúc trước anh thường xuyên lôi kéo cô, làm đến không phân biệt thời gian địa điểm.
Chiêu Đệ đã sớm biết, anh không biết hai chữ xấu hổ này viết như thế nào.
Hai năm trước khi Khoáng Nguyệt Hảo cởi hết quần áo, nếu cô không xuất hiện ở cửa có thể hai người đã sớm nên chuyện rồi.
Nghĩ lại đã thấy ghê tởm, hai người đó có thể ở trong căn phòng do cô tự tay trang trí mà làm chuyện như vậy.
Vân Tranh thấy cô nhăn mày thì e sợ chính mình nói gì không đúng.
"Anh đi đi." Chiêu Đệ không nhìn đến anh, đứng dậy thu dọn quần áo xong đi vào nhà vệ sinh rửa tay chân.
Lúc bước ngang qua Vân Tranh cuống quýt níu tay cô lại, "Chiêu Đệ em đừng tức giận có được không?"
"Tôi đã nói anh đừng nắm tay nắm chân gì nữa."
Anh ngượng ngùng buông tay ra, nhỏ giọng nói, "Anh không đi đâu hết."
Chiêu Đệ bật đèn lên phát hiện trên mặt anh toàn là mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống cằm.
Hơi nóng thấm ướt đôi mắt đào hoa, mày kiếm càng thêm đậm, đôi môi mỏng phiếm đỏ, lồng ngực phập phồng trông rất gợi cảm.
Thật ra trông cô cũng không khác gì mấy, từ cổ áo đến lưng áo đều ướt, khe ngực còn cảm nhận được mồ hôi chảy xuống từng giọt, ở giữa hai chân không có qυầи ɭóŧ cũng ướt không kém gì.
Cô chớp mắt, nhìn không rõ cảm xúc gì, im lặng một lúc sau đó chỉ vào trên sô pha, "Anh ngồi ở đó đi."
Vân Tranh không biết cô muốn gì nên nghe lời ngồi im trên ghế.
"Xích vào bên trong một chút."
Anh nhích vào bên trong dựa thẳng người lên gối tựa.
Chiêu Đệ kéo một cái ghế tựa đến ngồi ở trước mặt anh, chân trần đặt ở giữa hai chân đang mở của anh trên sô pha.
"Anh tự an ủi cho tôi xem.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...