Vùng đất cạnh Hoả hồ cũng là một vùng đất chết.
Không một loại cây cỏ nào có thể mọc lên trên mảnh đất này. Mặt đất nóng đến bỏng chân. Chỉ cần một giọt nước rơi xuống đất sẽ lập tức bốc hơi. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ khoảng giữa những miếng đất nứt nẻ. Không khí khô như rang. Đến loài tắc kè cũng không dám bén mảng đến sống tại khu vực này.
Lệ Kiều lau mồ hôi. Dù được Miêu Lãm ngự kiếm đỡ đi, sức nóng ngùn ngụt của mảnh đất cũng khiến nàng nóng đến độ muốn ngất xỉu. Miêu Lãm ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Muội không sao chứ? Nếu muốn huynh sẽ đưa muội về trước…
Lệ Kiều lắc đầu, đáp lại:
- Không được. Muội nhất định kiếm được A Kiều. Cứ nghĩ đến cô ta là muội lại muốn ghen rồi.
Miêu Lãm cười nhẹ, nói:
- Muội khó hiểu hơn A Kiều nhiều. Nếu muội ghen với A Kiều, sao còn nhất quyết bắt ta đi tìm muội ấy?
Lệ Kiều gạt mồ hôi rơi xuống mắt, lắc đầu quầy quậy:
- Muội thà kiếm được A Kiều rồi cùng A Kiều chung sống với huynh còn hơn để huynh phải nhớ đến cô ta suốt ngày đêm. Nếu cả hai bọn muội ở cạnh huynh, trái tim huynh sẽ ở yên một chỗ. Muội ghét nghĩ tới chuyện thỉnh thoảng hồn phách của huynh lại bay đi đâu đó mà muội không biết.
Miêu Lãm cười cười, cất lời trêu chọc lại:
- Muốn giữ ta như thế sao hôm Xà Tiểu Ly đến muội còn cười?
Lệ Kiều hỉnh mũi lên, đáp lời:
- Cười chứ, huynh có sức hút thì cô ta mới giở trò đó với huynh.
Miêu Lãm đưa tay cù nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
- Muội không ghen à?
Nàng đứng im để y cù, gật gù đáp:
- Ghen làm gì, cô ta đâu có giống muội và A Kiều, làm sao con mèo già như huynh thích được.
Miêu Lãm cười trừ, không biết nên nói sao với cách li giải này của nàng. Nhưng y trở lại với nỗi lo lắng, trước mắt y phải tìm được A Kiều đã. Y điều khiển kiếm bay lên cao hơn, giảm bớt cái nóng. Lệ Kiều chăm chăm chú mục xuống mặt đất. Nàng cố định hình lại giấc mơ của mình. Trong cơn mơ của nàng, A Kiều đã chạy trốn trên mặt đất nóng bỏng như rang. A Kiều nấp sau những tảng đá xếp chồng thành hình chữ vạn. Lệ Kiều chợt mở to mắt, thét lên:
- Là dưới kia!
Miêu Lãm nhìn xuống. Những phiến đá lớn xếp ngổn ngang thành hình như chữ vạn. Lệ Kiều nhắm mắt lại rồi quả quyết:
- Là kia! A Kiều đã ở kia.
Miêu Lãm niệm ấn quyết, hạ kiếm xuống. Lệ Kiều nhảy xuống đất, đưa mắt nhìn quanh.
Sức nóng của Hoả hồ quả thực vô cùng dữ dội. Dù nàng đã đi giầy làm bằng lông Tuyết hùng, có thể ngăn cản sức nóng phạm vào chân nhưng vẫn cảm nhận rất rõ bàn chân nóng rẫy. Lệ Kiều hít hà. A Kiều bị dồn đến mức đường cùng, phải ẩn nấp ở đây, thực là đáng thương.
Nàng đưa mắt nhìn quanh. Khung cảnh rất giống với giấc mơ. Nàng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ. Dường như nàng có thể cảm nhận được A Kiều đang ở rất gần đâu đó quanh đây. Nàng tập trung vào khứu giác. Thiên sinh nàng có một cái mũi nhạy cảm với hương vị hơn người. Nàng cùng A Kiều đã cùng đi đường sáu ngày, tất nhiên nàng đã nhận biết được mùi thân thể của A Kiều. Tuy nhiên đã hai năm trôi qua, không khí ở đây lại quá nồng mùi lưu huynh, tự dưng ảnh hưởng đến khứu giác của nàng.
***
A Kiều mở mắt ra. Mắt đã ướt nhoè nước. Nhưng không khí khô nóng bỏng đã khiến nước mắt nàng khô ngay. Đã hai năm trôi qua nhưng mọi chuyện vẫn dường như không hề trôi.
"Huỳnh hoả.
Trong đêm chỉ một ánh huỳnh hoả. Yếu ớt, mong manh, thứ ánh sáng xanh ấy cứ lấp lánh trong đêm.
Kẻ tha hương gặp ánh huỳnh hoả, bất giác cũng thấy nỗi bi ai tràn ngập trong lòng.
“Đây là đâu? Ta đang ở đâu?”
Ngơ ngác, băn khoăn. Ánh huỳnh hoả như múa trước mắt. Thứ ánh sáng xanh lập loè rung rung. Nỗi sợ hãi ngập trong tim.
“Ta làm gì ở đây? Đây là đâu?”
Đôi mắt lữ khách tìm quanh mọi chốn. Không một cảnh thân thuộc. Bóng đen bủa vây. Chỉ có thứ ánh sáng xanh của huỳnh hoả.
Lữ khách sợ hãi đưa tay bắt lấy ánh sáng xanh đó. Con huỳnh hoả nằm trong tay lữ khách. Nàng rùng mình, nắm chặt tay, bóp nát con vật. Ánh sáng xanh tắt lịm. Lòng nàng thấy bình lặng lại.
Bất thình lình hàng ngàn ánh sáng xanh khác nhá lên, vây lấy nàng. Đàn huỳnh hoả nhất tề nhá lên thứ ánh sáng xanh ghê rợn ấy. Lữ khách hoang mang đưa tay lên. Con huỳnh hoả nát bét trong tay y, nhưng ánh sáng xanh từ hàng ngàn con huỳnh hoả khác soi rõ…
Những vệt đỏ loang trong lòng bàn tay. Thứ màu đỏ sậm lấp lánh dưới ánh huỳnh hoả. Máu. Đích thị là máu.
Nàng không bị thương, vậy máu ở đâu ra?
Là máu của Miêu Lãm…
A Kiều gần như phát điên. Nàng hét lên, chạy trốn đám huỳnh hoả. Nhưng những con phù sinh rất nhạy với mùi máu. Nàng đến đâu, chúng cũng bám theo. Thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt như ám ảnh nàng. A Kiều khua tay loạn xạ hòng đuổi hết chúng đi. Nhưng lớp này đi, lớp khác lại đến. Nàng oà khóc, ngồi thụp xuống, ôm đầu. Đầu nàng đau vô cùng, đau đến mức có thể chết đi được.
Không gian bị nhoè nhoẹt đi. Những hình ảnh chạy vùn vụt qua óc nàng.
- Miêu Lãm, vì sao huynh lại muốn lấy muội? Không phải nghĩa phụ muội là Hổ yêu sao?
Miêu Lãm bật cười. Nụ cười ấy thực sự tươi tắn. Không còn dáng vẻ lãnh khốc vô tình như lúc đêm. Y nắm tay Tiểu Kiều, đáp:
- Vì ta thích muội. Lăng Ngạo bị Hổ yêu mượn xác, nhưng nàng vẫn là người. Ta diệt trừ Hổ yêu để bảo vệ con người.
Tiểu Kiều gật đầu. Nàng nói:
- Tuy nghĩa phụ bị Hổ yêu mượn xác, nhưng dù sao cũng từng là nghĩa phụ của muội. Để muội lập cho ông một bài vị.
…
A Kiều run lên. Mảng kí ức chưa dừng lại. Từng mảng, từng mảng cứ ùa về, chiếm lĩnh tâm trí nàng. Một cơn lạnh giá buốt xâm chiếm tâm hồn nàng. Nàng đã làm sai rồi. Thực sự nàng đã sai rồi. Nàng đưa tay lên. Bàn tay đầy máu. Là máu của y. Là máu của người yêu nàng nhất và cũng là người nàng yêu nhất. Nhiều máu quá. Nàng nhớ đến hơi thở mang vị chết chóc của y. Y đã chết thật rồi. Nhát đâm đó rất sâu. Nàng đã giết y rồi. Thực sự giết y rồi.
A Kiều hét lên, nước mắt ướt đẫm má. Nàng không còn biết làm gì ngoài khóc. Nàng tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình hàng ngàn lần. Phương đông mặt trời sắp lên, đàn huỳnh hoả đã tự biến mất. Chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng chạy như bay trở lại nơi nàng đâm y. Nếu không kịp, nàng sẽ cùng chết với y, cùng đầu thai với y. Ít ra như vậy nàng còn kịp nói với y câu xin lỗi.
Nhưng trên mặt đất chỉ còn lại những vũng máu. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Y đã đi đâu rồi? Y còn sống hay đã chết? Nàng gọi to tên y, nhưng không có lời đáp.
Bất thình lình nàng thấy thân mình phát sáng. Nàng móc tay vào người lấy ra Xà linh châu toan quăng đi. Viên ngọc còn dính một vệt máu ở trên. Là khi nàng bỏ đi, nhặt viên ngọc lên, máu của Miêu Lãm đã dính lên ngọc. Nàng hốt hoảng nhìn vào viên ngọc. Ánh sáng xanh nhấp nháy một chút rồi tắt hẳn.
Y đã dùng Xà linh châu để tìm nàng. Nàng cũng có thể dùng Xà linh châu để tìm y. Y tìm nàng suốt mười tám năm, nàng cũng có thể tìm y hai mươi, ba mươi năm, bao lâu cũng được. A Kiều vững dạ trở lại, nuốt viên linh châu vào bụng. Bất ngờ mùi tanh thoáng xuất hiện trong không khí. A Kiều biết Xà tộc sắp đến, lập tức phi thân chạy trốn. Vừa lúc đó độc vụ của Xà nương lan đến nơi. A Kiều không chậm trế, ngự kiếm bay thẳng lên. Xà nương rít lên ở dưới:
- Con bé A Kiều vừa ở đây. Ta cảm nhận được khí của nó. Lập tức đuổi theo, sống chết không quan trọng, nhất định phải tìm được Xà linh châu.
A Kiều cúi thấp người xuống. Nàng đóng kín thiên môn, ngăn không cho khí phát động. Có tiếng lá khô xào xạc. Thân hình dài uốn lượn của một con rắn lớn trườn trên nền cỏ. A Kiều đợi nó đến gần rồi mới khu động Bách hoa cực lạc chỉ. Nàng đã hoàn toàn hồi phục kí ức của tiền kiếp, nên những chiêu Bách hoa cực lạc chỉ mà Miêu Lãm dạy cho A Kiều ở tiền kiếp, nàng để nhớ rõ. Chỉ nghe bục một tiếng, chỉ lực đã cắt đứt cành một trái hồng. Tiếng quả rơi khiến con rắn quay đầu sang phía đó. Nó từ từ trườn đi. A Kiều thở hắt ra, nhẹ nhàng lùi lại.
Bất thình lình con rắn quay đầu lại. Đôi mắt xanh nhìn thẳng về phía A Kiều. Nàng lập tức bỏ chạy. Con rắn trườn theo, miệng phát ra những tiếng phì phì:
- A Kiều, ngươi chạy không thoát đâu!"
Chạy trốn và bị truy sát, A Kiều đã sống như thế suốt hai năm. Tựa như một cơn ác mộng kéo dài mãi không thể tỉnh dậy. Điều duy nhất A Kiều hối tiếc là không thể đi tìm Miêu Lãm xem y còn sống hay đã chết.
Xà linh châu mà A Kiều mang trong người hai năm qua vẫn im lìm. Nếu Miêu Lãm còn sống, không thể không có chút cảm ứng.
Bất ngờ A Kiều thấy toàn thân nóng như lửa. Dường như Xà linh châu đang phát hoả trong ngũ tạng nàng. A Kiều run lên. Xà linh châu chỉ cảm ứng khi Miêu Lãm ở gần. Như vậy Miêu Lãm đang ở gần đây. Nàng đứng bật dậy, lao ra ngoài như điên như dại. Nếu y thực sự ở gần đây thì cho dù có bị Xà nương bắt giết, A Kiều cũng không ngại.
***
- Là đây!
Lệ Kiều chỉ về phía một hốc đá. Thiên tạo sắp xếp cho ba tảng đá đè lên nhau, ngẫu nhiên tạo thành một cái hốc nhỏ. Chỗ này gần với miệng hoả hồ. Gọi là hoả hồ nhưng thực chất đó là một miệng núi lửa đương hoạt động. Trên miệng hoả hồ có một đài rộng chìa ra. Năm xưa ở đó có những thạch trụ nối liền hai miệng của hoả hồ. Nhưng trong trận chiến hai năm trước của Miêu Lãm và Xà quân, Xà quân đã phá hỏng tất cả. Giờ chỉ còn lại hai bờ bên của hoả hồ.
Miêu Lãm không ngờ sẽ có lúc mình trở lại hoả hồ. Y đưa mắt nhìn quanh. Chỗ này người không sống nổi, nếu A Kiều ẩn nấp ở đây suốt hai năm, nỗi khổ ấy khó ai chịu được.
Lệ Kiều xăm xăm bước về phía trước. Bất ngờ từ trong hốc đá một cái bóng lao vụt ra. Lệ Kiều kêu lên:
- A Kiều!
A Kiều đích thực đã xuất hiện. Nàng chạy thẳng về phía Miêu Lãm. Nước mắt không hiểu sao cứ trào ra. Nhưng nàng chợt dừng lại trước mặt y. Lệ Kiều đứng bên cạnh y. Nước mắt trào ra dường như lại chảy ngược vào trong. Nàng nói rất nhỏ:
- A Miêu… Huynh… vẫn khoẻ…
Miêu Lãm đáp:
- Phải…
Chỉ duy tiếng “Phải” đó thoát ra khỏi miệng y. Y nhìn A Kiều. Cảm xúc vô cùng khó phân định. Y nhìn sang Lệ Kiều. Nàng mỉm cười, ánh mắt khích lệ y. Nhưng thẳm sâu trong ánh mắt đó, dường như có một nỗi buồn phảng phất. A Kiều thấu hiểu hết tất cả. Nàng cũng mỉm cười, nói khẽ:
- Muội… xin lỗi…
Câu nói dứt, dường như cũng không ai có thể nói thêm câu gì. Không gian yên tĩnh.
Khí của Miêu Lãm chợt thay đổi. Ánh mắt y sắc lẻm. A Kiều dường như cũng nhận ra sát khí mỏng như sợi chỉ truyền đến. Loài rắn vốn rất nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường. Chỉ cần một tia sát khí mỏng manh, rắn cũng có thể cảm nhận được. Cả hai hốt trở nên khẩn trương.
Chỉ nghe Miêu Lãm quát to một tiếng :
- Xuất hiện đi. Đừng giấu đầu hở đuôi nữa.
Độc vụ lan toả trong không khí. Một chiêu Bách hoa cực lạc chỉ của Miêu Lãm xuất, không gian bỗng tràn đầy hương hoa. Độc vụ bị đẩy lùi. Sau lớp độc vụ đó, Xa Tiểu Ly đứng uốn éo trông thập phần hấp dẫn. Nàng ta cất giọng trong veo như ngọc vỡ :
- Miêu đại hiệp, chúng ta lại gặp lại.
A Kiều khẩn trương, giọng hốt hoảng hẳn :
- Là Xà vương nữ.
Xa Tiểu Ly yểu điệu phẩy tay ra trước. Độc khí kết thành hình như ám khí bằn về phía ba người. Miêu Lãm quát lớn :
- Khốn nguyên !
Tức thì mặt đất dựng lên thành lá chắn che đỡ cho cả ba. Cả ba lập tức lùi lại.
Xa Tiểu Ly huýt gió một tiếng, tức thì một biển rắn xuất hiện. Đàn rắn nhao nhao há miệng đỏ lòm dồn ba người vào giữa. Cả ba xây lưng vào nhau, đưa mắt nhìn đàn rắn. Số lượng rắn quá lớn, cho dù có tiêu diệt được tất cả cũng phải tổn hao rất nhiều chân lực.
Miêu Lãm nắm lấy tay A Kiều và Lệ Kiều, hô lớn :
- Lên !
Cả ba ngự kiếm phi lên đúng lúc đàn rắn nhao nhao lao thẳng đến chỗ ba người. Xa Tiểu Ly mắt lộ vẻ nanh ác, rít lên :
- Tưởng thoát được sao ?
Xà nương từ phía sau Xa Tiểu Ly uốn mình một cái, hiện nguyên hình thành một con cự xà. Cự xà há to miệng, ngẩng cao đầu, nhằm hướng của Miêu Lãm và nhị Kiều táp tới. Mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng đỏ lòm rộng như miệng hồ ấy khiến Lệ Kiều hô hấp khó khăn. Miêu Lãm thấy tình thế đó, lập tức bắn liền sáu chỉ Bách hoa cực lạc chỉ về phía cự xà.
« Phì ! »
Con cự xà uốn mình lại. Miệng nó trúng một chỉ của Miêu Lãm khiến một răng nanh đứt lìa. Nó đau quá, cong đuôi, đập đến rầm một nhát vào một tảng đá. Tảng đá đổ rầm rầm, kéo theo những tảng đá khác cũng đổ. Đàn rắn hoang mang chạy trốn. Miêu Lãm hơi nghiêng người một cái, bay lên cao hơn tránh né. Xa Tiểu Ly rít lên :
- Đồ ngu !
Cự xà dường như nhận ra lỗi, lập tức nhào tới chỗ Miêu Lãm toan cắn tiếp. Phi kiếm trong tay y xuất hiện. Hoa Lạc kiếm kiếm ảnh trùng trùng, cự xà bị vây trong kiếm ảnh, nhất thời xuất hiện khá nhiều vết thương.
Xa Tiểu Ly tức giận. Ả nhảy phắt một cái lên đầu cự xà. Nọc rắn của ả lại bắn thẳng về phía Miêu Lãm. Sau lưng y, A Kiều nói rất nhỏ :
- Xà vương nữ không thể biến hình thành cự xà, nhưng nọc kim của ả chỉ cần chạm vào da sẽ lập tức theo đường máu đâm thẳng vào tim. Cẩn trọng.
Miêu Lãm gật đầu. Y bắt chú quyết, hô lớn :
- Khốn nguyên !
Ngón trỏ của y chỉ xuống mặt đất. Tức thì đất rùng rùng rung chuyển. Xa Tiểu Ly tưởng rằng mặt đất sẽ dựng lên thành lớp lá chắn như ban nãy nên điều khiển nọc kim bay chéo sang hai bên, toan tấn công ba người từ hai phía. Con cự xà nhô hẳn lên, khiến nọc kim của Xa Tiểu Ly bắn ra như mưa kim độc rơi xuống đầu ba người.
Tuy nhiên Miêu Lãm không hề dựng lớp lá chắn bằng mặt đất. Mặt đất rung chuyển như sắp dựng lên nhưng kì thực chỉ một mũi thổ kiếm đâm thẳng lên, chọc thẳng vào giữa bụng con cự xà. Y hô lớn một tiếng :
- Phòng !
Các mũi kim độc tua tủa rơi xuống chỗ ba người, không hiểu sao chạm vào vị trí cách ba người chừng một gang tay đều bật lại, rơi xuống đất. Những kim độc này chạm đất thì tan rã ra, để lại trên mặt đất những vệt độc đen thui. Con rắn nào xui xẻo dính phải kim độc đều lập tức giãy giụa rồi vong mạng.
Còn nói về con cự xà, bị thổ kiếm của Miêu Lãm dựng lên đâm đúng chín nhát trên thân, đau đớn quá, lật mình sang bên. Xà vương nữ Xa Tiểu Ly rít lên một tiếng, phi thân từ từ hạ xuống đất. Miêu Lãm bắn liền mấy chục chỉ Bách hoa lên thân cự xà. Cự xà uốn mình tránh, nhấc đuôi lên cao, quất mạnh liên hồi vào không trung. Miêu Lãm đứng trên kiếm, vừa phải mang theo mình A Kiều và Lệ Kiều, vừa phải thọ địch hai bên. Một bên Xa Tiểu Ly không ngừng xuất kim độc, một bên cự xà dùng đuôi quất vào không trung. Gió quất đập vào mặt y không ngừng mạnh như lốc. Y vừa phải duy trì phòng bảo vệ, vừa phải dùng Bách hoa cực lạc chỉ và Hoa lạc kiếm để tấn công lại. Chẳng mấy chốc mồ hôi của y chảy đầy trán. A Kiều thấy vậy liền nói :
- Lập tức thả bọn muội xuống.
Miêu Lãm chần chừ. A Kiều không suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống. Lệ Kiều nhảy xuống theo. A Kiều và Lệ Kiều đứng trước mặt Xa Tiểu Ly. Xa Tiểu Ly cười gằn. Bộ dạng ả vẫn vô cùng xinh đẹp, thân hình bốc lửa bị bộ quần áo ướt mồ hôi ôm sát vào thân. Ả lên tiếng :
- Kiều muội, vẫn khoẻ chứ ?
Lệ Kiều lanh chanh lên tiếng trước :
- Hôm trước ngươi tìm đến chúng ta nói A Kiều gặp nguy hiểm, hóa ra chỉ định dùng bọn ta để kiếm A Kiều dùm ngươi.
Xa Tiểu Ly cười khanh khách, đáp :
- Tiểu muội này thông minh lắm. Xà nương là quân vô dụng, đào tạo ra loại vô dụng như A Kiều ngươi, dám ăn cắp lại thánh vật của bổn môn.
Ả dừng lại, yểu điệu vuốt tóc, phong tư vẫn vô cùng mĩ miều nhưng ánh mắt thì độc ác vô ngần :
- Ả cướp được linh châu, biết Miêu Lãm chưa chết, nhất định sẽ trở về tìm y. Ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, giả một kế hoạch nhỏ. Vốn dĩ ta toan dùng xà nhi để giết con bé vướng víu như Chung Lệ Kiều ngươi, nhưng Miêu Lãm bảo vệ ngươi. Chỉ thoạt thấy y không giết xà nhi là hiểu y còn nặng tình với A Kiều, do đó ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, giả một kế hoạch nhỏ, kêu bọn ngươi đi tìm, bản thân ta thì bám theo.
Ả cười tươi như hoa, cánh tay hơi cử động. A Kiều thét lên :
- Cẩn thận !
Nàng và Lệ Kiều ngã ra sau tránh kim độc của Xa Tiểu Ly. A Kiều kêu lene :
- Xa Tiểu Ly, ngươi dám huỷ hoại xác của thánh nữ sao ?
Tiếng Xa Tiểu Ly cười khanh khách nói :
- Thánh nữ à ? Ta khinh. Ngươi có biết năm xưa Xa Tiểu Ngọc bị ta sát hại không ? Ả Xà nương đem linh hồn ngươi về áp vào xác Xa Tiểu Ngọc, khiến ả sống lại, ngươi biết ta hận ngươi đến chừng nào không ? Dù khuôn mặt ngươi không còn giống Xa Tiểu Ngọc nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta nhớ lại chuyện xưa. Đừng trách Xa Tiểu Ly này vô tình.
Ả xuất thủ tiếp, nhằm thẳng A Kiều tấn công.
Nguyên lai xà tộc vốn có nhị thánh nữ : Xa Tiểu Ngọc và Xa Tiểu Ly. Xa Tiểu Ngọc là biểu tỉ của Xa Tiểu Ly, vốn dĩ sẽ trở thành Xà vương nữ. Nhưng sau khi Miêu Lãm tấn công vào xà động, giết chết Xà quân. Không lâu sau y trở lại cướp Xà linh châu. Xa Tiểu Ngọc trong lúc đó cũng bị sát hại. Cả xà tộc đều cho rằng Miêu Lãm là kẻ giết chết thánh nữ, trong lòng hận vô cùng. Xà nương tôn Xà Tiểu Ly làm Xà vương nữ, rồi không biết từ đâu đem về một linh hồn nữ, cho vào vỏ xác của Xa Tiểu Ngọc để lại. Mất mười tám năm tu luyện, Xa Tiểu Ngọc lột xác, trở thành Xa Tiểu Kiều. Trong những năm đó, Xa Tiểu Kiều luôn được Xà nương dạy dỗ để đi tiêu diệt Miêu Lãm, còn Xa Tiểu Ly trở thành nữ vương. Xa Tiểu Kiều có được xác của Xa Tiểu Ngọc, cũng có được công lực của nàng ta.
Đến hôm nay mọi chuyện cuối cùng mới hé mở. Xa Tiểu Ly vì ghen tị với Xa Tiểu Ngọc, đã nhân việc Miêu Lãm đến, giết luôn Xa Tiểu Ngọc rồi đổ tội cho Miêu Lãm. Việc làm của ả trời không biết, đất không hay. Ả cho rằng có thể thoát được khỏi Xa Tiểu Ngọc, nào ngờ Xà nương lại đem Tiểu Kiều về, khiến Xa Tiểu Ngọc hồi sinh.
Xa Tiểu Ly kể lại cho A Kiều nghe rành rọt trong lúc vẫn không ngừng tấn công nàng. Mưa kim độc của ả không ngừng nhắm thẳng về phía A Kiều. A Kiều vốn chịu ơn của xà tộc, không hề muốn giết ai trong xà tộc. Nàng chỉ tránh né chứ không động thủ. Nhưng chuyện của Xa Tiểu Ngọc hé lộ khiến A Kiều vô cùng phẫn nộ. Nàng dốc toàn lực đấu với Xa Tiểu Ly, chiêu nào cũng toan lấy mạng y.
Xét về võ công, Xa Tiểu Ngọc cao cường hơn Xa Tiểu Ly ba phần. Xa Tiểu Ly trời sinh tư chất kém cỏi, chỉ giỏi sử dụng độc kim, biến hình không được. Bù lại ả là kẻ độc ác, toan tính và cũng cực thông minh. A Kiều thực ra chỉ có được bảy phần công lực của Xa Tiểu Ngọc, do đó so với Xa Tiểu Ly là cân bằng. Hai người cũng quá thấu hiểu nhau, thành thử giằng co một hồi lâu vẫn không phân thắng bại.
Phía còn lại là Xà nương trong lốt cự xà vẫn đấu với Miêu Lãm. Xà nương có sáu trăm năm công lực, lại hiện nguyên hình. Tuy mụ bị thổ kiếm của Miêu Lãm đâm bị thương nhưng sức lực vẫn còn hết sức hùng mạnh. Còn Miêu Lãm chưa hồi phục hoàn toàn công lực sau hai năm nửa xuất hồn, lại thêm bôn ba tìm A Kiều, cùng đấu với cả xà tộc nên không thể đạt bằng năm xưa. Miêu Lãm tuy chiếm tiên cơ hơn một chút, song để tiêu diệt hoàn toàn Xà nương thì còn cần thời gian.
Chợt sự biến xảy ra.
Xà nương há to miệng. Miệng mụ như một cái vòi rồng, cuốn tất cả mọi thứ vào bên trong. Miêu Lãm sắc diện thay đổi, hạ kiếm xuống, chống kiếm xuống một phiến đá, giữ trụ để không bị hút vào. Đàn rắn bị gió cuốn vào miệng Xà nương, như rơi vào một cái hố đỏ lòm sâu hoắm. Những tiếng phì phì không ngừng vang lên. Xà nương ngậm miệng lại rồi mở tiếp ra, sức hút trở nên mạnh hơn. Xa Tiểu Ly không dám đấu tiếp với A Kiều nữa, trụ xuống để chống lại hấp lục của Xà nương. Ả quát lớn :
- Xà nương ! Ngươi làm gì vậy ?
Xà nương không đáp. Mụ gia tăng lực. Bụng của mụ bắt đầu to dần lên. Sức hút mỗi lúc một mạnh hơn. Thậm chí Miêu Lãm cũng cảm thấy gió đang cuốn mình đi. Y cắm mạnh kiếm xuống sâu hơn nữa. Kiếm bạc ngập nửa vào trong phiến đá, rung rinh tựa như muốn bị cuốn. Toàn bộ đàn rắn đã bị hút vào, đất đá xung quanh bị vòi lốc cuốn bay vào theo. Bụng của Xà nương to trướng lên. Xa Tiểu Ly giữ trụ, hét lớn hơn nữa :
- Ngừng lại ! Ta bảo mụ ngừng lại.
Xà nương liếc cặp mắt dọc của mình về phía Xa Tiểu Ly, ngậm miệng lại. Sức hút giảm dần. Xa Tiểu Ly nhếch mép cười :
- Được rồi, ả đần độn Xà nương ngươi...
Ả chưa kịp nói hết lời thì Xà nương đã mở miệng ra. Xa Tiểu Ly chỉ kịp kêu lên một tiếng « A » lớn rồi cũng bị cuốn vào miệng Xà nương mất tích. A Kiều và Lệ Kiều hét lên. Cả hai nàng cũng bị hút vào cái miệng khổng lồ kia. Miêu Lãm di động nhanh như chớp, dùng hết sức lực lao về phía hai nàng, ôm ngang eo cả hai. Rồi y lập tức kéo cả hai về phía thanh kiếm. Cả ba đi ngược lại sức hút mãnh liệt của Xà nương, mỗi bước chân như bị kéo ngược về sau. Miêu Lãm vận hết sức bình sinh, chạm được vào thanh kiếm. Y giữ chặt thanh kiếm, còn A Kiều và Lệ Kiều ôm chặt y. Mọi thứ rùng rình dưới chân hai người, chực như muốn bay thẳng vào miệng Xà nương.
Bụng Xà nương phình lớn lên gấp bốn. Mụ hít một hơi chân khí, dùng hết sức hút mạnh. Miêu Lãm cùng nhị Kiều dùng hết sức bình sinh giữ chặt kiếm, cố trụ lại. Hai bên giằng co suốt gần một nén nhang, cuối cùng Xà nương đành dừng lại. Ả uốn mình như để tiêu hoá toàn bộ những gì mình vừa hút vào. A Kiều tái mặt, nói nhỏ :
- Là Hấp công đại pháp. Những gì Xà nương vừa hút vào sẽ bị mụ hấp thụ thành của chính mình.
Miêu Lãm cau mày. Y đã nghe nói đến loại tà công này. Nhưng thực không ngờ Xà nương có thể học được, hơn nữa còn dám giết cả Xà tộc và Xà Tiểu Ly.
Sự biến chưa dừng lại. Xà nương bắt đầu co rút nhỏ lại. Miêu Lãm rút kiếm bạc, lập tức xuất thủ. Nhưng một quầng sáng lớn ngăn y lại. Y đưa tay che mắt, không chậm trễ xuất một chiêu Bách hoa cực lạc chỉ. Nhưng chỉ lực của y như bắn vào không khí. Quầng sáng vụt tắt. Xa Tiểu Ly xuất hiện, nở một nụ cười nanh ác. Miêu Lãm và nhị Kiều thảnh thốt kêu lên :
- Xa Tiểu Ly ?
Xa Tiểu Ly cười, nói :
- Sai ! Ta chính là Xà nương.
Ba người lập tức hiểu chuyện. Hấp công đại pháp của Xà nương đã đại công cáo thành. Mụ đã hấp thụ hết mọi thứ mụ hút vào. Giờ trong người Xà nương là công lực của mười vạn xà yêu và của cả Xà vương nữ Xa Tiểu Ly. Miêu Lãm lùi lại, đẩy nhị Kiều về sau lưng, che cho hai nàng. Xà nương quắc mắt lên, quát lớn :
- Vô ích thôi, hôm nay cả ba ngươi phải... CHẾT !
Ả vừa dứt lời, một luồng mưa kim độc đã đổ xuống đầu ba người. So với kim độc của Xa Tiểu Ly, kim độc của Xà nương nhỏ hơn nhưng sức mạnh lớn hơn rất nhiều. Miêu Lãm lập tức hô to :
- Phòng !
Tuy vòng bảo vệ đã được lập lên, nhưng không ngừng rung lên sau mỗi trận mưa kim độc. Đôi mắt tuyệt đẹp của Xa Tiểu Ly – lúc này là Xà nương loé lên một tia độc ác. Ả gia tăng yêu lực. Miêu Lãm cố hết sức gia tăng linh lực. Bất ngờ bốn bàn tay của nhị Kiều đưa lên. Hai nàng vận hết công lực chống đỡ bức tường bảo vệ. Miêu Lãm mỉm cười nhìn hai nàng. Dường như mọi hiểm nguy đều biến mất trong ba đôi mắt ấy, chỉ còn lại sự tin tưởng. Xà nương thấy vậy, gia tăng yêu lực hơn nữa.
Bất thình lình bụng ả nhói đau rồi một tiếng bùng lớn.
Có cái gì đó phát nổ trong bụng ả. Ả đau đớn rú lên, ôm bụng nằm trên mặt đất.
Lệ Kiều nhảy lên, sung sướng nói :
- Cuối cùng đã chịu nổ rồi !
Hai người còn lại quay lại nhìn nàng. Lệ Kiều hào hứng giải thích :
- Ban nãy khi A Kiều đấu với Xa Tiểu Ly, muội đã lén ném Bộc hoả dược lên người Xa Tiểu Ly. Thứ Bộc hoả dược này do sư phụ muội tạo ra, xưa nay muội chưa từng dùng. Thứ này sau một nén nhang sẽ tự động phát nổ.
Xà nương đã hấp thụ Xa Tiểu Ly vào trong người, dĩ nhiên hấp thụ luôn của Bộc hoả dược mà Lệ Kiều lén cài lên người Xa Tiểu Ly. Bộc hoả dược vào trong bụng ả, đến thời khắc tự động phát nổ. Xà nương ôm bụng, lết dần về phía miệng hoả hồ. Lệ Kiều kêu lên :
- Đừng cho ả chạy thoát.
Ba người đuổi theo Xà nương. Miêu Lãm niệm :
- Triệu !
Tức thì máu từ các vết thương của Xà nương thoát bay lên không. Đó là Cửu Cửu Đoạt Huyết Chú, cũng là thứ đã tiêu diệt được Xà quân. Xà nương rú lên. Máu của mụ bay lên. Mụ dần trở lại nguyên hình. Chiếc đuôi rắn hiện ra. Xà nương lăn lộn trên mặt đất, nét mặt vô cùng đau đớn.
Bất ngờ A Kiều lao ra che trước mặt mụ :
- A Miêu, xin huynh tha cho bà ấy.
Miêu Lãm ngừng niệm chú. A Kiều nói tiếp :
- Dù sao bà ấy cũng từng là nghĩa mẫu của muội. Giờ bà ấy đã sắp hiện nguyên hình, công lực cũng đã mất, bà ấy không làm hại ai được nữa rồi.
Miêu Lãm cau mày, hạ tay xuống. A Kiều nhìn y cảm kích, rồi quay lại phía Xà nương, hốt hoảng hỏi :
- Bà không sao chứ ?
Xà nương lắc đầu, thở hổn hển. Bà ta cố chống tay xuống đất. Bất ngờ tia độc ác lại phát ra trong mắt bà ta. Xà nương rít lên :
- Ta chết cũng bắt ngươi lót xác !
Dứt lời đuôi bà ta cuốn chặt lấy chân A Kiều, kéo nàng cùng mình rơi vào miệng Hoả hồ. Sự việc xảy ra quá nhanh, Miêu Lãm không kịp ngăn cản. A Kiều kêu lên một tiếng, thân mình rơi thẳng xuống Hoả hồ. Miêu Lãm không chần chừ, lập tức phi thân lao vào Hoả hồ cùng.
Lệ Kiều hét lên lập tức theo chân Miêu Lãm nhảy xuống miệng vực:
-Hai người tính bỏ lại ta một mình sao?
Lửa bùng lên, khè lên một mùi khét buốt óc. Gió nóng tốc vào mặt như những con dao mới được rút ra từ lò rèn. Một màu đỏ vàng đen đúa bao trọn lấy ba con người nhỏ bé.
Tiếng đá lở lầm rầm trong lửa. Tiếng sùng sục của dòng nham thạch đang cuồn cuộn chảy. A Kiều chới với rơi xuống dòng nước tử thần, cố với lấy tay của Miêu Lam đang chìa ra.
Miêu Lãm phi kiếm, ngự kiếm lao vun vút như thiểm điện.
“Roẹt”
Xà nương thét lên một tiếng vang trời, oằn mình thật mạnh, thân bị chặt làm hai khúc. Phần đầu rơi thẳng xuống hòa hổ, phần đuôi tung lên cao. A Kiều ngã ra khỏi đuôi của Xà nương, theo đà ngã theo ả xuống hỏa hồ.
Miêu Lãm bặm môi, vận khi, cố lao nhanh hơn nữa. Y với được A Kiều, ôm trọn lấy nàng. Ngự kiếm dưới chân y vụt phóng, tay phải y đỡ lấy Lệ Kiều. Ngự kiếm bị sức nóng của hỏa hồ, không thể bay lên được nữa. Thoáng chốc cả ba lơ lửng giữa hỏa hồ, chỉ cần sẩy chân ắt không toàn mạng.
Miêu Lãm vận công lực, làm thành một vòng lực bao quanh ngự kiếm, giữ cho ngự kiếm không bị rơi xuống, cũng cản trở được một phần ảnh hưởng của hỏa phong đang luân chuyển trong hỏa hồ. Mồ hôi chảy dài trên trán y, hai hàng lông mày nhíu lại, hơi thở đã có phần mệt nhọc.
A Kiều lo cho y, lập tức lên tiếng:
- Thả muội xuống. Muội đứng được.
Y nghe lời A Kiều, để nàng đứng trên ngự kiếm. Lệ Kiều cũng đứng xuống cạnh y, lấy vạt áo lau mồ hôi cho y.
Nhìn cử chỉ ân cần của Lệ Kiều dành cho Miêu Lãm, A Kiều bỗng mỉm cười, niềm vui tỏa ra từ ánh mắt nàng.
Nhưng rồi nàng trở lại thực tại, ngước mặt lên trời để tìm đường ra. Nhưng A Kiều chỉ thấy lửa và lửa. Lửa bốc thành nhiều ngọn, lúc thành khói đen, lúc bùng lên dữ dội.
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, trời đất rung chuyển, đất khô cằn rơi như thác đổ. Nham thạch ào ra từ những hốc trên vách đá, hơi nóng xóa nhòe hình ảnh của không gian.
- Tâm của hỏa hồ đã nổ. Phải ra khỏi đây.
A Kiều thốt lên.
Miêu Lãm lập tức chạy tới bên nàng:
- Mau bám vào người ta, chúng ta ra khỏi đây.
A Kiều lắc đầu:
- Sức nóng của hỏa hồ quá nặng, ngự kiếm không thể bay ra được.
Y đáp suy nghĩ:
- Ta còn cách khác, ta sẽ đưa hai muội ra ngoài.
- Cách gì?
Dứt lời một ý nghĩ bỗng chạy qua đầu của A Kiều, ánh mắt của y làm nàng khựng lại:
- Huynh định…
- Phải.
Y đáp dứt khoát.
A Kiều lập tức lùi ra xa:
- Không được, tuyệt đối không được. Huynh định huy động tiên khí, dùng di hình đại pháp biến ra ngoài? Không được. Tiên khí của huynh đã cạn kiệt vì giao đấu với Xà nương. Nếu đưa hai chúng ra ngoài, huynh sẽ kiệt lực mà vong mạng.
- Ta làm được, ta sẽ không sao.
- Huynh đưa Lệ Kiều ra ngoài đi. Để muội ở lại đây. Dù gì muội đã chết rồi, chết thêm một lần cũng không sao. Nếu chỉ đưa Lệ Kiều ra ngoài, huynh sẽ không sao.
- Không được. Ta không để muội chết.
- Muội không phải là người. Muội là một con rắn. Hãy để muội chết đi, biết đâu kiếp sau muội sẽ được làm người.
Lệ Kiều nãy giờ nghe hai người lời qua tiếng lại đã hiểu ra sự việc, lập tức nàng ta cũng đứng cách xa Miêu Lãm :
- Hai người không quyết được để tôi quyết. Lão Miêu, huynh đưa cô ấy ra ngoài. Muội sẽ ở lại. Cô ấy đã từng chết. Vậy giờ để muội chết.
Miêu Lãm lắc đầu :
- Ta sẽ không để ai trong số các muội chết.
A Kiều lại bên Lệ Kiều :
- Không phải cô muốn có huynh ấy sao. Giờ tôi chết đi, cô sẽ không phải san sẻ huynh ấy nữa.
Lệ Kiều cương quyết :
- Cô chết rồi huynh ấy sẽ nhớ cô. Nếu như sống với huynh ấy rồi để huynh ấy ngày đêm nhớ đến cô, tôi thà rằng tôi là người chết, là người được huynh ấy nhớ tới. Hơn nữa, Chung Lệ Kiều không muốn mắc nợ ai cả. Mười tám năm hai người đi tìm nhau, giờ được toại nguyện, sao còn phải nhường cho tôi ?
A Kiều thở dài, biết không còn cách nào lay chuyển Lệ Kiều, liền nói với Miêu Lãm :
- A Miêu, có câu này muội muốn hỏi huynh.
Y nhìn nàng, chờ đợi.
A Kiều nói :
- Vì sao huynh yêu muội của kiếp này ?
Y đáp :
- Vì muội là A Kiều.
Dường như nàng chỉ chờ có thể, liền nhoẻn miệng cười.
- Nếu như muội nói với huynh, có một người khác cũng là A Kiều, thì huynh tính sao ?
Miêu Lãm ngơ ngác, không hiểu ý của A Kiều.
Nàng nói rõ hơn :
- Huynh nói Lệ Kiều giống muội, từ ngoại hình đến tính cách đều giống muội. Điều đó là hiển nhiên, vì cô ấy chính là… kiếp sau của muội.
Lệ Kiều ngạc nhiên đến cực độ :
- Cô nói sao cơ ?
A Kiều nhắc lại từng chữ :
- Tôi nói cô là kiếp sau của tôi, kiếp trước cô là Lăng Tiểu Kiều.
Lệ Kiều mở to mắt:
- Làm sao có thể như thế được?
A Kiều nói:
- A Miêu, hôm đó rời khỏi huynh, linh hồn của muội thực chất không về địa phủ. Muội đã bị bắt lại, bị giam giữ. Trong tình thế đó, vì giữ lời hứa với huynh, muội đã tự tách mình làm hai. Phần nửa của A Kiều đi đầu thai chính là Chung Lệ Kiều. Còn phần còn lại là muội thì bị Xà nương ép nhập vào thân xác của Xà Tiểu Ngọc. Vì thế nên chỉ mới 18 tuổi muội đã thành một Xà yêu có công lực thượng thừa. Linh hồn của muội nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, lúc nhớ lúc không. Có lần muội đã tách hồn đi tìm huynh, nói với huynh đừng đi tìm muội nữa. Nhưng sau đó Xà nương lại khiến muội hồ đồ, lại bắt muội đi giết huynh.
Nàng ngừng một lát rồi nói:
- Muội chỉ là một phần hồn rất nhỏ còn kí ức của A Kiều. A Kiều thực sự chính là Lệ Kiều. Vậy hãy đưa cô ấy ra ngoài đi.
Miêu Lãm nhìn A Kiều. Giọng điệu của nàng chẳng có gì là lừa y cả. Nhưng thời gian gấp rút, y không còn tâm trí phân định đúng sai. Quyết định nhanh chóng, y liền bảo:
- Thôi được. Ta tin muội. Ta sẽ đưa Lệ Kiều ra ngoài.
A Kiều vui mừng, mỉm cười nhìn y.
Miêu Lãm quay sang Lệ Kiều :
- Ôm lấy lưng của ta, dùng thắt lưng buộc chặt vào người ta
Lệ Kiều ngần ngại hỏi lại :
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì nữa, ta bảo muội làm sao thì muội làm vậy đi.
Y nói như ra lệnh. Lệ Kiều thường ngày bướng bỉnh nhưng y biết chỉ cần y to tiếng, nàng sẽ lập tức làm theo.
Quả nhiên Lệ Kiều tuy không bằng lòng nhưng cũng làm theo lời y.
Đợi Lệ Kiều bám thật chặt, y nhìn A Kiều, ánh mắt rất da diết.
- Ta sắp đi khỏi. Cho ta ôm muội một lần cuối được không ?
A Kiều gật đầu, bước vào vòng tay y.
Nào ngờ y siết nàng thật chặt.
A Kiều mở to mắt. Bấy giờ nàng mới nhận ra mình quá ngây thơ, y không tự dưng đổi ý một cách đột ngột như thế. Ra là y muốn lừa nàng.
Lệ Kiều cũng nhận ra điều này, nhưng nàng đã bị buộc chắc vào người y, không thể thoát ra được.
Y trầm giọng:
- Chúng ta cùng ra ngoài.
Nhị Kiều hoảng hốt, hét lên :
- Không, không !
Y mím môi, vận khí.
Một vầng sáng lòa lên bao trùm lấy ba người.
« ẦM »
Hỏa hồ nổ tung, khói bốc nghi ngút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...