Trời đã sáng từ lâu, mùi lá cây trong rừng mát lịm theo hương gió mới. Tiếng ríu rít của những chú chim nhỏ khiến khung cảnh thêm thanh bình. Tại nơi này vốn tịch không bóng người. Chỉ có núi, rừng cây và chim muông.
Lệ Kiều tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại để giữ mình thanh thản. Một đêm tân hôn không đúng với ý nàng. Cơn ác mộng vẫn ám ảnh nàng tới tận bây giờ. Trong cơn ác mộng đó nàng chỉ mong gặp y… Nhưng y sẽ mãi mãi không xuất hiện. Nàng sợ. Sợ đến run người. Cũng may nàng đã kịp tỉnh dậy…
Cũng may…
« Rầm »
Tiếng động đánh bật Lệ Kiểu khỏi những suy nghĩ.
Một đại thụ đổ xuống đập vào một đại thụ khác ở bên cạnh, tạo nên một tiếng va đập rất lớn. Tiếng cành cây chạm đất lách tách đan vào tiếng xào xạc của gió cọ sát những tán lá.
Lệ Kiều quát lớn lên :
- Ai !
Nàng thủ thế. Một mùi tanh tanh lọt vào mũi nàng. Mùi vị trong giấc mơ. Lệ Kiều cảm thấy trong lòng bất an... Nàng lùi lại. Giấc mộng không lẽ thành sự thực ?
Lệ Kiều hít một hơi chân khí. Mùi tanh đó nồng hơn. Có tiếng lá cây rụng xào xạc, tiếng cành khô gẫy. Tay Lệ Kiều hơi run nhưng nàng nhanh chóng trấn tính lại. Giữa bụi cây, tiếng động và mùi tanh mỗi lúc một gần hơn.
« Khè ! »
Lệ Kiều lùi lại. Một cái mồm lớn đỏ lỏm, chiếc lưỡi chẻ đôi lập lò bắn thẳng về phía nàng. Mùi tanh tưởi xộc vào óc nàng. Không còn kịp tránh nữa !
« Bịch ! »
Con rắn ngã bật sang bên, rơi xuống nền đất tạo ra một tiếng động lớn. Nó dài đến hơn sáu thước, miệng rộng đỏ lòm. Hai chiếc răng nhọn hoắt chảy tong tỏng thứ độc chất. Cái lưỡi chẻ đôi không ngừng thò ra thụt vào. Đôi mắt to cộ của nó nhìn Miêu Lãm. Y đứng chắn trước mặt Lệ Kiều. Y nhếch mép, nói :
- Yêu nghiệt to gan.
Kiếm trong tay y thi triển Hoa Lạc Kiếm. Hoa ảnh rợp trời. Con cự xà tỏ vẻ kinh hoàng, quất mạnh đuôi toan bỏ chạy. Miêu Lãm hét lớn :
- Còn chạy à ?
Y thâu lại kiếm ảnh, đuổi theo. Con rắn trườn rất nhanh, loáng cái đã biến mất sau bụi cây. Miêu Lãm dường như cũng không muốn đuổi theo, y dừng lại, quay sang hỏi Lệ Kiều :
- Muội không sao chứ ?
Lệ Kiều lắc đầu :
- Không sao...
Bất ngờ nàng quắc mắt nhìn y :
- Vì sao huynh không đuổi theo con rắn đó ?
Miêu Lãm bị bất ngờ trước câu hỏi, y im lặng rồi mới nói :
- Ta... Ta không muốn giết nó trước mặt muội mà thôi.
Lệ Kiều mím chặt môi, rồi quát lớn :
- Nói dối !
Miêu Lãm bất ngờ, hỏi lại :
- Ta nói dối gì ?
Lệ Kiều vùng ra, quay lưng chạy đi. Miêu Lãm ngẩn ngơ nhìn theo. Lệ Kiều chạy vào nhà, ngồi xuống ghế, nét mặt cau có. Miêu Lãm từ từ đi vào, chờ một lát cho Lệ Kiều có vẻ bớt giận rồi mới ngồi xuống cạnh nàng.
- Tiểu nương tử, nói ta nghe có chuyện gì?
Nàng quay lưng về phía y, giọng vẫn hậm hực:
- Có chuyện gì đâu.
Y sán lại gần, ôm lấy eo nàng, nói nhỏ vào tai nàng bằng giọng hơi đùa cợt:
- Không có chuyện gì thật à?
Nàng chu mỏ hờn dỗi, gỡ tay y ra:
- Không có gì thật mà. Huynh bỏ tay ra đi.
Nàng đứng dậy, tuy nét mặt không còn cau có nhưng môi vẫn chu ra.
Y khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng, chậc lưỡi:
- Đến huynh mà muội cũng không cần, vậy mà bảo không có chuyện gì sao?
Lệ Kiều như bị điểm trúng huyệt, từ cau có chuyển sang sượng sùng. Nàng ta lúng túng tính tìm cách trốn tránh nhưng cuối cùng nàng lại muốn thẳng ra.
- Sao lại tha cho con rắn đó, huynh thích rắn đến thế à?
Y hiểu ra cớ sự, à lên một tiếng rồi tủm tỉm cười.
Đoạn y tiến lại gần nàng hơn, nắm lấy tay nàng nói:
- Ta nhớ có người từng nói “sẽ cùng A Kiều không phân lớn nhỏ”, sao giờ lại ghen với một con rắn chứ?
Nàng rút tay ra khỏi tay y, cự lại:
- Muội đâu có nói muội không được ghen. Con mèo háo sắc huynh thích lấy thêm bao nhiêu vợ muội không cản. Nhưng người ta không vui thì không làm bộ vui được.
Y biết nàng rất rõ, hỉ nộ ái ố đều bộc lộ ra bên ngoài. A Kiều của y cũng vậy, có điều Lệ Kiều có phần trẻ con và nhõng nhẽo hơn. Nhưng y cũng thích thế, tuy hơi phiền phức song rất khả ái.
Y dỗ dành:
- Vậy phải làm sao tiểu nương tử của ta mới vui được?
Nghe y hỏi nàng ra chiều ngẫm nghĩ, tay xoay xoay lọn tóc. Y chờ cho nàng suy nghĩ, thừa biết nàng không im lặng được lâu. Được một hồi thì nàng nhìn y, ánh mắt đã láu lỉnh trở lại:
- Vậy nói muội biết đi, huynh yêu A Kiều hơn, hay yêu muội hơn?
Y nhíu mày, cười cười tỏ vẻ khó hiểu:
- Sao các muội ai cũng thích hỏi câu này vậy?
- Vậy là A Kiều cũng đã hỏi câu này?
Y gật đầu.
Lệ Kiều hấp tấp:
- Vậy huynh đáp sao?
Trông bộ dạng của Lệ Kiều, y lại càng nhấn nhá:
- Thì ta nói…
Lệ Kiều giục:
- Nói sao cơ?
- Thì nói….
Lệ Kiều sốt ruột lắm rồi, bám lấy khuỷu tay y gặng hỏi:
- Nói sao? Huynh mau nói đi.
Bỗng dưng y kéo giật nàng vào lòng, lực kéo của y rất mạnh khiến Lệ Kiều không kháng cự được. Mùi hương của y phả và mũi nàng khiến Lệ Kiều cảm thấy lâng lâng. Nàng ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của y, ánh mắt trong veo nhưng hun hút như vũ trụ bao la.
Y mỉm cười, nói rất ngọt ngào:
- Ta nói ta yêu vợ của ta nhất.
Lệ Kiều biết y đang đánh trống lảng nhưng giọng điệu và cái cách y nói vẫn không khỏi làm cho nàng có cảm giác ngọt lịm trong lòng. Nàng mím môi để không bật cười, rồi lại nói:
- A Kiều cũng là vợ của huynh, đâu phải mình muội đâu.
- Muội yêu ta vì ta chung tình cơ mà, nếu ta quên A Kiều chẳng phải muội đã thương lầm người sao?
Y choàng tay ôm lấy nàng:
- Ta yêu A Kiều, nhưng cũng yêu muội. Chính bản thân ta cũng không biết tại sao đối với muội và A Kiều ta đều có cùng một cảm giác. Ta không vì muội mà yêu A Kiều bớt đi, cũng không vì A Kiều mà bỏ quên muội. Muội đã là vợ của ta thì mãi mãi ta cũng yêu thương muội.
- Vậy còn A Kiều ?
- Có lẽ ta với muội ấy hữu tình vô duyên. Nếu như gặp lại ta mà A Kiều đau khổ, vậy thì hãy để uội ấy được tự do. Không phải ta yêu không đủ nhưng có những lúc phải buông tay.
Giọng của y buồn buồn. Lệ Kiều biết trong lòng của y vẫn rất nhớ A Kiều, cũng biết bản thân nàng đối với y rất quan trọng. Nhưng quan trọng đến mức nào thì nàng không biết. Tính của Lệ Kiều rất háo thắng, tất nhiên trong chuyện tình cảm nàng cũng không muốn làm kẻ thua cuộc. Nếu như để y mãi thương nhớ tới một người, thà rằng người đó ở ngay đây, cùng với nàng ở bên cạnh y. Chỉ có như thế, nàng mới biết được y thương yêu ai hơn.
Lệ Kiều lặng im, bỗng có cảm giác rất muốn gặp A Kiều…
***
« Mặt đất hanh khô nứt nẻ, mùi lửa khét nghi ngút trong lớp khói lúc đen lúc trắng.
Cả người nàng bỏng rát, cố thu mình lại trong một hốc đã nhỏ bé để tránh đi cái nóng.
Lớp vảy trên người nàng khô đanh lại, hai bàn tay hồng lên đỏ chót.
Nàng thấy sợ. Thấy nhớ y.
Chẳng lẽ một lần nữa nàng bỏ mạng mà không được nhìn thấy y? »
Lệ Kiều cựa mình, mồ hôi lấm tấm trên trán. Người nàng run lên, bấu chặt vào y.
« Bùng »
Đất nứt toác, phun phì phì lên một dòng nham thạch sôi sùng sục.
Mặt đất sủi bọt rồi lại bốc hơi nghi ngút.
Nàng nép mình vào phía bên. Bỗng dưng nước mắt chảy ra rồi lập tức bốc hơi.
Y ở đâu ? »
Lệ Kiều chảy nước mắt, toàn thân nóng bừng như sốt, mặt đỏ au. Hơi thở nàng nóng hơn lửa.
Miêu Lãm ngồi dậy, cố lay Lệ Kiều thật mạnh nhưng nàng vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Tay vẫn bám chặt y không buông.
« - A Miêu, cứu muội, cứu A Kiều »
- Cứu muội, cứu A Kiều, cứu…
Lệ Kiều kêu gấp, nước mắt chảy đầy trên mi. Miêu Lãm thập phần lo lắng, thập phần ngạc nhiên, y lay nàng mạnh hơn nữa.
“Nàng lảo đảo chạy đi, sức cùng, lực kiệt. Ngọn lửa liếm tới gót giầy của nàng.
Khét.
Mùi khét của chết chóc, mùi khé của lửa gào thét.
Con đường trước mặt nàng mờ ảo, khí nóng bóp méo mọi hình ảnh, khiến chúng uốn éo quái dị.
Nàng thở hổn hển, đưa bàn tay đã khô ráp cố với về phía trước.
Hình như nàng nhìn thấy y.
Nàng tới gần y hơn.
Nhưng y lại biến mất.
Y chỉ là ảnh ảo của hỏa hồ.
Trái tim nàng đau như cắt.
Đôi môi nàng khô rang. Cảm giác cả người khô quắt lại.
Nàng lả đi.
Không, nàng không muốn chết.
Nàng cố gượng dậy, cắn môi đến bật máu để không ngất đi.
Lệ Kiều giật mình, đột nhiên thoát ra khỏi cái xác đó.
Thân thể nàng bớt nóng. Linh hồn lơ lửng trên không.
Nàng đưa mắt nhìn cô gái đang chập choạng bước trong hỏa hồ.
A Kiều.
Cô gái là A Kiều »
Lệ Kiều choàng tỉnh giấc. Cả người run lên, sức lực mất hết.
- Muội sao rồi ? Có huynh ở đây.
Trái tim của Lệ Kiều đập mạnh, cảm giác bỏng rát toàn thân vẫn còn ám ảnh nàng. Nhìn thấy y, nỗi sợ hãi lại ập đến trong nàng.
- Huynh ở đây rồi, ở đây rồi.
Lệ Kiều quắp chặt lấy y, hốt hoảng cực độ.
- Cứu muội, cứu A Kiều, đừng bỏ rơi muội. Đừng bỏ rơi muội.
Nước mắt thi nhau lăn trên má nàng. Nàng không hiểu vì sao mình rất đau khổ. Nàng cảm thấy mình có lỗi với y, cảm thấy không thể gặp y nữa.
Y nhíu mày, vừa lo lắng, vừa hoang mang :
- Cứu muội, cứu… A Kiều ư ?
Lệ Kiều bỗng nhận ra, đến giờ nàng mới hiểu mình vừa mơ. Nàng mơ thấy mình là A Kiều. Nàng mơ thấy xung quanh toàn là lửa. Nóng. Nóng đến bỏng rát. Và nàng cô độc, cô độc đến đáng thương hại.
Lệ Kiều lẩm bẩm:
- A Kiều….
Mồ hôi vã ra trên trán nàng. Đôi mắt đen của nàng thất thần. Nàng là ai? A Kiều hay Lệ Kiều?
Y không biết mình nên làm gì, chỉ ôm lấy nàng với hàng vạn câu hỏi trong đầu. Một nỗi sợ vô hình cuốn lấy y…
***
Cả buổi sáng Lệ Kiều như người mất hồn, nàng cảm thấy thể xác này dường như không phải của nàng. Miêu Lãm không hiểu rõ sự tình, nhưng lại sợ gây lại nỗi ám ảnh cho nàng nên không muốn hỏi.
Lệ Kiều nhìn lên trời, thái dương đã gần lên tới đỉnh đẩu, ánh nắng gắt tựa muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó.
Nàng nheo mắt, chẳng hiểu sao muốn nhìn thẳng vào vầng sáng chói chang đó.
Mặt trời chiếu thẳng vào mắt nàng. Nhấp nhoáng. Đầu nàng bỗng nặng trịch và nóng rực. Đôi mắt của nàng nhói lên nhức nhối.
« A Kiều chạy trên nền đất khô như rang, tránh những dòng nham thạch quái ác chốc chốc lại phụt lên nhằm lấy mạng nàng.
A Kiều thụt lùi lại, nép mình sau những tảng đá xếp thành hình chữ vạn.
Nàng thở mệt nhọc. »
Lệ Kiều choáng váng, đôi chân nàng loạng choạng. Một cánh tay đỡ ngay nàng từ phía sau, giọng của y đầy quan tâm :
- Nói ta biết, đang xảy ra chuyện gì ?
Nàng nhìn y, đôi mắt luôn trong veo của y giờ nhuốm đầy lo âu. Lệ Kiều chạnh lòng, nói thật :
- Muội… muội thấy A Kiều.
- Muội thấy A Kiều ư?
Nhưng Lệ Kiều chưa kịp đáp thì mắt Miêu Lãm chợt động. Ngón trỏ của y cong lại, miệng nói :
- Bằng hữu nào vừa đến, lộ diện đi.
Một tràng cười lanh lảnh. Cửa bật mở. Một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đứng dựa lưng vào cửa. Cả đời Lệ Kiều chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến vậy.
Mái tóc dài suôn thẳng xuống gót, khuôn mặt đẹp hoàn hảo vô khuyết, đôi môi cong đầy gợi cảm. Đôi mắt của thiếu nữ lúng liếng nhìn, thỉnh thoảng hàng mi cong vút chớp nhẹ một cái. Những ngón tay thon dài mân mê chiếc áo cánh mỏng tang, để lộ gần hết cặp nhũ hoa cao vút. Thân hình của thiếu nữ cũng hoàn toàn tuyệt mĩ, những đường con đều đặn, uốn éo theo mỗi bước đi của nàng ta. Thiếu nữ từ từ tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ má Miêu Lãm, nói :
- Miêu đại hiệp không ngại ta đến nói chút chuyện chứ ?
Điệu bộ đong đưa của thiếu nữ này khiến Tiểu Kiều vừa buồn cười lại vừa nhột nhạt. Cơn choáng vàng của nàng ban nãy vì thế cũng tạm tan đi. Nàng trở lại tỉnh táo, tức thời lại trở nên hiếu sự như mọi khi. Thấy thiếu nữ kia bắt đầu muốn mơn trớn Miêu Lãm, đôi mày của Lệ Kiều thoắt chau lại. Nhưng rồi trán của nàng lại giãn ra, Lệ Kiều quan sát biểu tình của Miêu Lãm, đoạn húng hắng giả vờ ho. Chỉ thấy Miêu Lãm cười nhạt, mặc kệ thiếu nữ kia vuốt má mình, đáp :
- Xà tiểu thư đây muốn nói gì ?
Thiếu nữ cười khanh khách, giọng trong veo như ngọc, giả như ngã vào người Miêu Lãm, hai tay ôm lấy cổ y. Lạ là Lệ Kiều không những không giận mà còn nhếch mép cười tủm tỉm.
Miêu Lãm lộ vẻ ngạc nhiên khi nhận thấy biểu tình của Lệ Kiều. Nhưng rồi cười nhạt, đẩy nhẹ thiếu nữ ra, nói :
- Đừng làm trò nữa, có gì nói đi.
Xà nữ bĩu môi, ngồi xuống rồi nói :
- Tiểu muội là Xa Tiểu Ly, cũng là…
Ánh mắt của xà nữ chợt trở nên âu yếm, nàng mỉm cười rồi nói tiếp :
- Là mẫu thân của tiểu xà hôm nay đã phạm thượng quý phu nhân. Thay mặt cho tệ nhi, Tiểu Ly vô cùng xin lỗi.
Lệ Kiều giật mình, kêu lên :
- Ngươi là xà yêu ?
Nàng vội vàng lùi lại, thủ thế. Xa Tiểu Ly cười cười, ra vẻ đại lượng, nói :
- Phu nhân chớ nên kích động. Ta không có ý tấn công hai người. Miêu đại hiệp đã tha chết cho tệ nhi, ta còn phải cảm kích ấy chứ.
Miêu Lãm ngắt lời, nói :
- Đủ rồi, muốn gì thì nói đi.
Xa Tiểu Ly duyên dáng chớp mắt, đáp lại :
- Miêu đại hiệp quả tình vô cùng quan tâm đến Xa Tiểu Kiều muội tử, biết ta là xà nữ rồi vẫn tiếp đón ân cần. Huynh đừng lo, ta thực sự mang tin của Kiều muội tử đến.
Đoạn nàng ta thả tay ra. Một sợi dây màu xanh ngọc rơi xuống bàn. Miêu Lãm đưa mắt nhìn sợi dây. Lệ Kiều cũng chú mục nhìn. Là sợi dây buộc tóc mà A Kiều dùng. Miêu Lãm nhanh như cắt, kề kiếm vào cổ Xa Tiểu Ly, sắc diện lạnh như băng :
- Nói ! Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
Xa Tiểu Ly gạt nhẹ kiếm của y sang bên, điềm nhiên nói :
- Miêu đại hiệp, ta mang tin đến cho huynh vì huynh đã tha cho nhi tử của ta, ngươi nỡ đối xử với ta vậy sao ?
Miêu Lãm hạ kiếm xuống, không đổi sắc mặt, nói :
- Được rồi, ngươi nói đi.
Xa Tiểu Ly đưa mắt nhìn Lệ Kiều một cái rồi uyển chuyển nói :
- Kiều muội vốn là người được Xà nương yêu quý nhất trong đàn. Kiều muội rất giỏi, rất thông minh. Nghĩa mẫu vốn hi vọng Kiều muội sẽ giết được đại hiệp. Hôm đó nghĩa mẫu bị đại hiệp bắt gặp, rồi bỏ đi để Kiều muội lại với ngươi. Đêm đó bọn ta có trở lại chỗ đó thì chỉ thấy rất nhiều máu dính trên đất và lưỡi truỷ thủ dính máu. Cả huynh và Kiều muội đều biến mất. Chúng ta lập tức đi tìm nhưng không thấy cả hai người. Rồi đến cách đây hai tháng, có kẻ trong đàn đã tìm thấy Kiều muội.
Nàng ta dừng lại. Ánh mắt Miêu Lãm xuất hiện sự thay đổi. Lệ Kiều cũng nhận ra. Y không nói gì, tay nắm chặt đốc kiếm. Xa Tiểu Ly liếm nhẹ môi rồi nói tiếp :
- Nhưng chúng ta không giết được Kiều muội.
Ánh mắt Miêu Lãm chùng xuống.
Xà Tiểu Ly tiếp lời:
- Kiều muội đã trốn thoát được nhưng cả xà tộc đang lùng sục không ngừng. Chỉ cần Kiều muội bị bắt lại, ắt không toàn mạng. Nếu Miêu đại hiệp đây còn chút quan hoài tới Kiều muội thì hãy mau đi tìm muội ấy. Giờ chỉ có huynh mới cứu thoát được muội ấy thôi.
- Cô ấy đang ở đâu? – Miêu Lãm hỏi
Xa Tiểu Ly vẫn uốn éo mình xà, giọng nhớt nhả:
- Nếu tiểu muội biết đương nhiên sẽ không giấu Miêu đại huynh đây. Có điều chính Tiểu Ly cũng chỉ như kẻ mù trong sương, tuyệt không thấy được bóng dáng của Kiều Muội. Nghe nói huynh đây đã tìm Kiều muội đến mười tám năm, chắc phải có cách chứ?
Thấy y lặng im không đáp, Xa Tiểu Ly biết y đang nghĩ cách tìm A Kiều, liền nói thêm một câu cuối:
- Mục đích của tiểu muội đến đây chỉ có thế. Giờ tiểu muội cần trở về đàn, Miêu huynh cứ từ từ suy nghĩ những điều tiểu muội vừa nói. Có điều, Kiều muội chưa chắc chờ được lâu đâu.
Ả nhoẻn miệng cười, hàm răng đều tăm tắp như bạch ngọc. Thoắt một cái đã biến mất.
Miêu Lãm nhìn theo Xa Tiểu Ly, trong lòng khúc mắc chưa được giải. Y phải đi tìm A Kiều, nhất định phải đi, nhưng còn Lệ Kiều?
- Huynh có biết nơi nào lửa phun thành vòi, đất sủi bọt vì nham thạch, không khí nồng lên mùi hắc của tử khí không?
Lệ Kiều bỗng hỏi. Y nhìn nàng, đáp trong trạng thái không hiểu tại sao mình lại đáp :
- Muội muốn nói đến hỏa hồ?
Lệ Kiều mừng rỡ đáp ngay :
- Vậy là huynh biết nơi đó sao ? Đưa muội đến đó đi, A Kiều đang ở đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...