Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Bằng hữu cùng bạn gái không thể nào hòa hợp, thật không ngờ loại chuyện này lại là thật, Tô Ngôn từ khi đáp ứng cùng Điền Phương Viên kết giao, Lâm Mộ không gặp anh nữa, cậu so với trước kia càng trở nên lạnh lùng, mỗi ngày đều chỉ biết học và học, hai người đột nhiên trở thành những con người xa lạ, điều này làm cho Tô Ngôn không thể chấp nhận được, nhưng mỗi ngày cứ như vậy trôi qua.

“Tô Ngôn, anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?” Sau một ngày học hành căng thẳng, Trần Hạo cùng một vài đồng học rủ Tô Ngôn đi hát, Tô Ngôn dẫn theo Điền Phương Viên, bọn họ hiện tại được học sinh trong trường phong lên làm Kim Đồng Ngọc Nữ. Ở một góc bí mật trong KTV, Điền Phương Viên chủ động hôn Tô Ngôn, Tô Ngôn đột ngột đẩy cô ra.

Điền Phương Viên phi thường tức giận, ngày đó cô thổ lộ bị Tô Ngôn cự tuyệt, hôm sau chính Tô Ngôn lại là người chủ động nói muốn kết giao, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc này là không chân thật. Lúc ban đầu Tô Ngôn có phần lãnh đạm cô cũng không để ý, chính là càng ngày Tô Ngôn càng trở nên lãnh đạm, rất không nguyện ý ở bên cạnh cô, nói rằng cấp ba lấy việc học làm trọng điểm, nhưng Tô Ngôn là học sinh ưu tú thì có gì phải lo lắng? Mấy hôm trước cô tâm sự với Khuê Mật về nỗi buồn của mình, Khuê Mật nghe xong cảm thấy thật ngạc nhiên, vì thế bày cách cho Điền Phương Viên chủ động câu dẫn Tô Ngôn. Không nghĩ tới chính mình vừa xuất chiêu đã ngay lập tức bị cự tuyệt.

“Phương Viên.” Tô Ngôn thật sự không thấy chán ghét Điền Phương Viên, nhưng những lúc ở bên cạnh cô anh không cảm thấy vui vẻ, từ sau khi bọn họ kết giao Lâm Mộ đều không để ý đến anh, tuy là lúc trước vì anh muốn giữ khoảng cách với Lâm Mộ nên mới chọn cách cùng Điền Phương Viên kết giao, nhưng sự lạnh lùng của Lâm Mộ làm cho anh phi thường bực bội. Mỗi lần chính mình chủ động tiếp cận Lâm Mộ, cậu luôn cố ý tránh đi.

“Tô Ngôn, anh rốt cuộc có ý tứ gì? Là anh nguyện ý cùng tôi kết giao, cũng chính anh đối xử với tôi lạnh nhạt, anh rốt cuộc có thích tôi hay không?”

“Thực xin lỗi, tôi vốn nghĩ muốn thử, chính là vẫn cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Chúng ta bây giờ nên để tâm vào chuyện học, cũng sắp thi rồi.”

“Tô Ngôn, anh là đồ hỗn đản!” Điền Phương Viên tức giận trừng mắt, “Anh nghĩ muốn cự tuyệt liền cự tuyệt, muốn kết giao liền kết giao, hiện tại là muốn chia tay phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi không thích anh nữa, là tôi bỏ anh!” Điền Phương Viên nói xong xoay người bỏ chạy.

Tô Ngôn nhìn Điền Phương Viên chạy đi, đột nhiên cảm thấy thoải mái, anh cũng không còn tâm tư cùng bọn Trần Hạo hát nữa, trực tiếp thông báo mình muốn về trước, chạy thẳng về nhà bà ngoại. Hiện đang là mùa đông, anh đứng dưới tàng cây hoa quế nhìn nhánh cây trần trụi, hương hoa quế đã sớm phiêu tán mà bay đi mất. Nghĩ tới vừa rồi Điền Phương Viên hôn mình, anh tự nhiên cảm thấy ghê tởm muốn chạy trốn, rõ ràng là hoa hậu của giảng đường, người khác trăm phương ngàn kế muốn có, anh lại từ chối khi được dâng lên tận miệng, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đột nhiên muốn gặp Lâm Mộ, anh thật sự vẫn là thích Lâm Mộ hơn, không đúng, từ trước đến nay anh chỉ thích có một mình Lâm Mộ.

“Mộc Mộc, mở cửa!” Tô Ngôn xác định tâm ý của chính mình, sáng sớm trực tiếp chạy tới gõ cửa Lâm gia.

Thật lâu sau mới thấy Lâm Mộ khoác áo lạnh đi ra mở cửa, “Cậu đang làm cái gì? Mới sáng sớm đã làm ầm ầm, coi chừng hàng xóm người ta gọi cảnh sát.”


“Mộc Mộc, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Lâm Mộ cho anh vào phòng, đến khi được không khí ấm áp bao trùm, Lâm Mộ nói: “Cậu sáng sớm phát điên cái gì vậy? Hôm nay đâu có đi học.”

“Tớ cũng ngủ chưa đã.” Tô Ngôn bật thốt lên, cả đêm suy nghĩ làm anh không ngủ được, “Mộc Mộc, tớ cùng Điền Phương Viên đã chia tay.”

“Nga.” Lâm Mộ đáp một tiếng, xoay người muốn ngủ tiếp.

“Cậu chỉ “nga” một tiếng vậy thôi sao? Hả?” Tô Ngôn đem Lâm Mộ đang nằm trên giường xoay lại.

“Vậy cậu muốn nghe cái gì? Tớ sẽ không an ủi cậu đâu, đi tìm người khác đi.” Lâm Mộ bị Tô Ngôn gây sức ép không thể ngủ được, bật dậy tức giận nói.

“Tớ không cần người khác an ủi, tớ cũng chẳng cảm thấy thương tâm gì cả, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ.” Tô Ngôn nằm ở một bên ôm lấy Lâm Mộ, “Mộc Mộc, đừng không để ý tới tớ được không? Tớ về sau sẽ không đi nói chuyện yêu đương với người khác nữa. Tớ chỉ cần Mộc Mộc là đủ rồi, Mộc Mộc không để ý tới tớ làm tớ thật khó chịu, tớ không thể không có Mộc Mộc a.”

Tô Ngôn giống như đứa trẻ ôm lấy Lâm Mộ làm nũng, Lâm Mộ đột nhiên cảm thấy ấm áp, cậu mấy ngày qua cũng chẳng dễ chịu gì, cuộc sống ngoài học ra cũng chỉ biết học, nhiều lúc vì mãi học bài mà quên mất việc ăn cơm, nửa đêm dạ dày đau rất khó chịu. Rất nhiều lần muốn tìm Tô Ngôn nói chuyện, rất nhiều lần Tô Ngôn đến tìm cũng muốn đáp lại, chính là nghĩ rằng mình không thể cứ mãi ỷ lại vào Tô Ngôn, sớm muộn gì cậu cũng sẽ lại phải một thân một mình nên tốt hơn hết là phải tập làm quen với cuộc sống không có Tô Ngôn đi, vì thế mỗi lần nghĩ tới lại thấy đau lòng. Hiện tại những gì Tô Ngôn thổ lộ cũng chính là những điều mà từ lâu cậu giấu kín, cậu không thể sống thiếu Tô Ngôn được.

“Đem Mộc Mộc tặng cho cậu đó, lấy đi đi.” Lâm Mộ trong lòng thổ lộ với Tô Ngôn nhưng ngoài miệng vẫn là ngại không muốn nói ra, cậu đem con gấu nhỏ Mộc Mộc quăng cho Tô Ngôn. “Hiện tại Mộc Mộc là của cậu, phải hảo hảo chiếu cố nó, bảo hộ cho nó, không được tùy tiện mắng nó, nếu ngày nào đó dám không cần nó tớ sẽ không để cho cậu yên đâu.”


“Ân ân, sẽ không đâu, tớ sẽ không có không cần Mộc Mộc.” Tô Ngôn ôm cả gấu nhỏ lẫn Lâm Mộ lộ ra nụ cười vui vẻ như nở hoa.

Tô Ngôn ôm Lâm Mộ nói ra tâm tình của mình, anh chính là thích Lâm Mộ, được ôm Lâm Mộ như vậy quả thực khiến anh rất hạnh phúc. Cùng Điền Phương Viên kết giao mấy tháng, anh ngoài nắm tay ra cũng chẳng làm gì cả, đừng nói đến ngày hôm qua cô chủ động như vậy làm anh tránh còn không kịp. Hiện tại anh thật sự muốn hôn con người đang nằm trong lồng ngực, nhìn Lâm Mộ đang say ngủ, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng mềm mại kia, nhẹ hôn tới khi thỏa lòng mới thôi, Tô Ngôn cảm thấy thật hạnh phúc. Lâm Mộ đang ngủ rất say, bị Tô Ngôn hôn cũng chỉ nhẹ giọng ư một tiếng, không hề tỉnh lại, Tô Ngôn hài lòng ôm chặt Lâm Mộ tiến vào giấc ngủ, cả một đêm không ngủ giờ đây anh mới cảm thấy mệt mỏi.

Thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa, Tô Ngôn vẫn chưa muốn rời giường, mất ngủ cả đêm giờ còn chưa có ngủ no mắt, nghĩ muốn nằm xuống tiếp tục ngủ lại bị mùi đồ ăn từ ngoài cửa hấp dẫn phải đứng lên. Anh bước xuống lầu, nhìn thấy Lâm Mộ đang ở trong bếp nấu cơm, vì phải ở một mình nên tài nấu ăn của Lâm Mộ cũng rất khá.

“Cậu dậy rồi, ăn cơm trưa đi.” Lâm Mộ bưng một tô gì đó đặt lên bàn.

“A nha, Mộc Mộc, cậu thật đảm đang nha, không gả cho tớ thì thật đáng tiếc đó.” Tô Ngôn ngồi xuống sà vào ăn như lang thôn hổ yết.

“Cậu hôm nay quên uống thuốc à, đến bây giờ vẫn chưa bình thường lại được.” Lâm Mộ không thèm để ý anh đem mình ra đùa giỡn, bưng bát lên ăn.

Tô Ngôn kì thật không có nói giỡn, những điều anh nói đều xuất phát từ đáy lòng, nhưng nghĩ rằng nói thẳng ra sẽ dọa Lâm Mộ sợ, nếu Lâm Mộ bỏ chạy mất thì biết phải làm sao, “Haha, được rồi, tớ không giỡn nữa.”

“Hôm nay cậu không về nhà của mình sao?”

“Vốn hôm nay định buổi sáng sẽ trở về, hiện tại đã sắp qua buổi chiều, thôi để mai đi.” Tô Ngôn ăn cơm, không quên gắp đồ ăn cho Lâm Mộ.


“Đúng rồi, nhà bà ngoại sắp xây thêm phòng mới, căn phòng hướng sáng lấy ánh nắng mặt trời để giữ ấm cho bà vào mùa đông. Cây cối ở phía ngoài đều phải chặt đi.” Tô Ngôn ăn xong giúp Lâm Mộ dọn bàn nói.

“A?” Lâm Mộ đang rửa bát ở trong bếp quay đầu nhìn Tô Ngôn, “Vậy cây hoa quế kia cũng phải chặt sao?”

“Ân, tất cả đều phải chặt, về sau trồng những bồn hoa nhỏ.”

“Tớ rất thích cây hoa quế đó, trước kia khi mới tới đây bà ngoại còn dùng hoa quế để làm quế hoa cao, tớ vẫn còn nhớ rõ mùi vị lúc đó.” Lâm Mộ có chút tiếc nuối, hồi trước vẫn hay cùng Tô Ngôn ngồi dưới cây hoa quế vào buổi tối, bà ngoại làm rất nhiều đường quế hoa thật ngon cho bọn họ ăn, đó là những tháng ngày bình yên nhất trong tâm hồn cậu.

“Tớ cũng rất không muốn.” Cây hoa quế kia đối với Tô Ngôn mà nói chằng những chứa đựng những kí ức cùng Lâm Mộ, mà dưới tàng cây hoa quế kia anh nhận thức được tính hướng của mình, hiểu được đối với mình Lâm Mộ thật sự rất quan trọng.

“Đáng tiếc khuôn viên nhà tớ chật hẹp, bằng không dời nó vào đây được thì tốt quá.” Lâm Mộ thu dọn xong xuôi bước ra khỏi bếp.

“Hay là dời nó vào sân nhà tớ? Sân nhà tớ rất lớn a, chắc là có thể.” Tô Ngôn hưng phấn nghĩ đến cái sân rộng lớn của biệt thự nhà mình, đó thật là một nơi bài trí rất tốt.

“Ân, như vậy cũng tốt.” Lâm Mộ cũng thấy chủ ý này không tồi.

Vì thế Tô Ngôn bật người dậy đi gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Chi, “Mẹ, cây hoa quế ở nhà bà ngoại phải chặt thật sao?”

“Ừ, nhưng sao vậy?”


“Con tiếc lắm, có thể dời nó đến sân nhà chúng ta được không?”

“Ân, cũng được, dù sao sân nhà chúng ta cũng chưa có trồng loại cây gì.”

“Đúng rồi, hôm nay con có chút việc, ngày mai con sẽ trở về nhà, con có thể mang tiểu Mộ đến nhà chúng ta ở được không?” Lâm Mộ nghe thấy những lời nói của Tô Ngôn liền đối anh lắc đầu.

“Tiểu Mộ?”

“Chính là tiểu Mộ ở đối diện nhà bà ngoại đó, là đồng học của con, cậu ấy đến nhà chúng ta có thể cùng con trao đổi bài tập, dù sao cậu ấy cũng là sống một mình, để cậu ấy đến nhà chúng ta đón năm mới đi.” Tô Ngôn chỉ chăm chăm nói chuyện với mẹ, không để ý tới Lâm Mộ đang cố gắng cự tuyệt.

“Được rồi, ngày mai hai đứa cùng nhau trở về đi, để mẹ kêu người giúp việc chuẩn bị.” Tạ Mẫn Chi lầm trước có nghe mẹ mình kể chuyện tình của Lâm Mộ, cảm thấy tiểu hài tử này thật quá đáng thương cho nên cũng không phản đối đề nghị của Tô Ngôn.

“Ân hảo, vậy ngày mai gặp lại mẹ.”

Tô Ngôn gác điện thoại vui vẻ ôm lấy Lâm Mộ, “Thật tốt quá, Mộc Mộc à, chúng ta không cần phải tách ra, cậu có thể cùng tớ đón năm mới nữa nha.”

“Như vậy thật không tốt lắm, làm sao tớ có thể đến quấy rầy gia đình cậu chứ.” Lâm Mộ tuy hiện tại so với trước kia cởi mở hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến việc thay đổi hoàn cảnh sống vẫn làm cho cậu dấy lên một nỗi sợ hãi.

“Ân, Mộc Mộc không muốn cùng tiểu Ngôn đón năm mới sao?” Tô Ngôn đây là đang làm nũng ư?

Lâm Mộ có điểm không thể tin được nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn, Tô Ngôn hôm nay cả lời nói lẫn hành động đều rất kì quái, chẳng lẽ là do bị thất tình sao? Tuy Tô Ngôn nói rằng mình đã chia tay nhưng Lâm Mộ vẫn cảm thấy so với trước kia có gì đó không đúng. Nhiều khi bất chợt ôm lấy cậu xoa đầu cậu, vừa rồi khi cậu đang ngủ Tô Ngôn còn trộm hôn, Lâm Mộ thật sự không dám lên tiếng đành phải giả vờ ngủ, tuy cậu không chán ghét Tô Ngôn làm ra những hành động đó với mình, thậm chí tựa hồ còn có điểm thích thú, nhưng chung quy vẫn cảm thấy Tô Ngôn có điều gì đó muốn nói ra nhưng phải kiềm chế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui