Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Đàm Duy bị xe máy húc xiên một phát, vừa ngã xuống liền đụng vào bức tường bên đường, hai mắt hoa lên, suýt đau đến ngất xỉu. Anh vùng vẫy muốn bò lên nhưng bị một người nặng nề ngồi lên người, hắn kéo tóc anh rồi đập đầu anh xuống đất, sau đó ấn thật chặt, không cho anh ngẩng lên. Anh cảm thấy có một bàn chân giẫm lên cổ tay anh, có người dùng sức cướp lấy túi của anh. Anh liều mạng giữ chặt cái túi. Có người ra sức giẫm lên cổ tay anh, có người tức tối nói: “Mẹ nó chứ, đúng là muốn tiền không muốn sống, chặt tay nó cho tao!”

Anh lập tức cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay, mặt vẫn bị ấn xuống đường, gần như không thở được, nhưng anh vẫn nắm chặt túi xách không buông.

May mà người đang cưỡi trên người anh nhanh chóng thả anh ra, người giẫm lên tay anh cũng buông chân ra, chiếc xe nổ máy rồi phóng đi. Anh giãy giụa rồi ngẩng lên, lấy tay lau bùn trên mặt, trước mắt chẳng có ai, anh cảm thấy túi xách vẫn được nắm chặt trong tay, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì tiền vẫn chưa bị cướp đi. Nhưng đến khi anh cứng ngắc thu cánh tay trái về, vừa nhìn thấy trong bàn tay đầm đìa máu của mình chỉ nắm chặt hai quai xách, còn chiếc túi đã bị người ta cắt quai cướp mất rồi.

Anh hoảng sợ, trước mắt tối sầm, đầu cũng gục xuống...

Anh không biết mình đã mất tri giác hay chưa, chỉ cảm thấy đột nhiên có rất nhiều người vây quanh anh, ríu rít tranh luận, có người đỡ anh ngồi dậy, có người giúp anh lau mặt, có người lấy khăn tay cố gắng buộc chặt cổ tay trái của anh để cầm máu, buộc chặt đến mức tay anh lạnh ngắt, có người báo cảnh sát, còn có người giúp anh gọi taxi, dìu anh lên xe, tài xế chở anh vào bệnh viện, cũng không hỏi anh tiền xe đã đi mất.

Bác sĩ phòng cấp cứu xử lý vết thương cho anh, bắt anh nằm ở phòng theo dõi, hỏi anh có cần thông báo cho gia đình không, anh luôn miệng thì thào: “Không cần, không cần...”

Anh nằm ở phòng theo dõi một lúc, bác sĩ lại đến kiểm tra, nói não bộ không bị chấn động, cho anh về nhà. Tiểu Băng thấy hai tay anh trống trơn, cả người bẩn thỉu, trên mặt có vết xước, trên tay có dải băng, nhất thời khóc toáng lên: “Tiền bị cướp rồi phải không? Anh không chịu đưa tiền cho chúng phải không? Bọn chúng đánh anh hả? Chém tay anh hả? Anh đúng là đồ cần tiền không cần mạng, để bọn chúng cướp tiền đi là được, ngộ nhỡ bọn chúng giết anh thì phải làm thế nào?”

“Anh bây giờ có khác nào bị giết?” Anh cười như mếu. “Kẻ cướp tiền cũng nói anh cần tiền hơn mạng, chúng nó không biết số tiền này là để cứu mạng người, tiền không còn nữa, anh còn sống để làm gì chứ?”

Tiểu Băng càng khóc lớn. “Sao anh ngốc thế... Sao lại muốn tiền không muốn sống hả.”

Anh nhớ đến số tiền hơn một trăm nghìn tệ kia, cũng không còn lòng dạ nào để dỗ dành Tiểu Băng, chỉ đáp: “Anh sẽ gọi điện cho Tạ Di Vũ... xem anh ấy có thể giúp mình vụ này không. Lúc đó trong số những người vây quanh anh, có người đã báo cảnh sát nhưng không biết những người đó có chứng kiến vụ việc ấy không, nếu không chứng kiến, biết báo cáo với cảnh sát thế nào bây giờ?”

Tiểu Băng hỏi: “Là ở ngõ Ô Y phải không?”

Anh gật đầu. Tiểu Băng nói tiếp: “Chuyện này nếu không phải là bọn Na Na làm thì em quyết không phải họ Trang. Hai lần bị cướp, cô ta đều là người nắm rõ tình hình, lần trước trên người Thường Thắng có tiền, chỉ mình cô ta biết, lần này trên người anh có tiền, cô ta cũng biết...”


Điều này cũng là điều anh nghi ngờ, anh gọi điện cho Tạ Di Vũ. Tạ Di Vũ nói: “Anh sẽ qua đó ngay.”

Tạ Di Vũ đích thân dẫn người đến để tìm hiểu tình tiết vụ án, còn lái xe đưa anh và Tiểu Băng đến hiện trường, kêu anh thuật lại tình huống lúc đó. Anh trình bày những nghi ngờ của mình về Na Na để Tạ Di Vũ trực tiếp đến tiệm cắt tóc bắt cô ta, nhưng Tạ Di Vũ cho rằng tốt nhất là chớ rút dây động rừng, vì Na Na chắc chắn chỉ là một nhân vật nhỏ, kẻ núp phía sau chỉ huy mới là kẻ cầm đầu. Tạ Di Vũ nói sẽ cử người theo dõi “Hiệu tóc Na Na”, dốc hết sức để nhanh chóng phá án.

Tiểu Băng hỏi: “Vậy... còn có thể lấy lại tiền không?”

“Rất khó nói, bắt được người không có nghĩa là có khả năng lấy lại được tiền, những tên này đều là mấy kẻ vô công rồi nghề, cướp được tiền chắc chắn là đã chia nhau, rồi tiêu hết không còn xu nào. Dù em có đánh chết hắn, cũng không tìm lại được tiền đâu.”

Đàm Duy không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, tiền cầm trong tay rồi còn bị người ta cướp mất, cả người đầy tức giận, về đến nhà liền lặng lẽ nằm trên giường, vắt tay lên trán nghĩ xem làm thế nào mới có thể lấy lại được tiền. Anh không ngừng gọi điện cho Tạ Di Vũ hỏi xem đã phá được vụ án chưa.

Tiểu Băng khuyên anh: “Anh cho người ta ít thời gian, làm sao có thể phá án nhanh như thế được? Anh đừng suốt ruột...”

“Sao anh không sốt ruột được cơ chứ?” Anh nóng nảy gắt lên. “Càng kéo dài thời gian, mấy tên đó càng tiêu mất nhiều tiền, cứ thế thì bọn chúng tiêu hết sạch từ lâu rồi. Sao bên công an không hiểu rằng bắt được Na Na là có thể bắt được mấy tên đó chứ.”

Cuối cùng anh không kìm được, muốn đích thân đến ngõ Ô Y tìm Na Na, Tiểu Băng vội vàng ôm chặt lấy anh. “Anh muốn tìm cái chết hả? Anh đơn thương độc mã còn chúng lại có bè có cánh, cho dù anh tìm được chúng đi chăng nữa thì cũng không lấy lại được tiền đâu, còn bị chúng đánh cho một trận...”

Nước mắt bị kìm nén bao lâu nay rốt cuộc cũng rơi xuống, anh giơ cánh tay không bị thương lên tự đấm vào đầu mình. “Anh quá vô dụng, đánh không lại bọn chúng.” “Anh chưa nghe câu “ít không địch được nhiều, yếu không địch được mạnh” hả? Bọn chúng đông người như thế, chỉ một mình anh, làm sao đánh lại được? Vả lại chúng còn đánh úp anh từ phía sau, anh cũng không phải Thành Long, đánh lại bọn chúng bằng cách nào?”

“Anh quá ngu xuẩn... nghĩ thế nào lại đi qua cái ngõ kia chứ? Biết rõ Thường Thằng đã bị cướp ở đấy, sao anh còn đi lối đó làm gì không biết?”

“Làm sao anh biết Thường Thắng bị bọn chúng cướp? Chẳng phải chúng mình đều tưởng Thường Thắng bị người nhà họ Tạ đánh sao? Chuyện này chỉ trách Na Na quá độc ác, trách mấy kẻ cướp tiền quá độc ác... Bọn chúng nhất định sẽ không được chết tử tế...”

“Chúng ta đào đâu ra tiền để thay thận bây giờ?”


“Không có tiền thì không thay nữa.” Tiểu Băng khuyên giải. “Chưa biết chừng chuyện này chính là một điềm báo, rằng chúng mình không nên thay thận, có thay cũng không thành công. Chúng ta cứ làm thẩm tách đi, như vậy tiền chúng mình tự kiếm được đã đủ rồi, lấy lại tiền đặt cọc để trả cho Di Hồng và chú Đàm, phí ưu tiên không đòi được thì thôi cho qua, dù sao thì chúng mình cũng chưa nộp được bao nhiêu...”

Anh không cam lòng nếu phải từ bỏ cơ hội như vậy, bởi vì bác sĩ Tiêu đã từng nói, người hiến thận này có đến năm điểm tương thích với Tiểu Băng, thường chỉ cần hai điểm là có thể thay thận được rồi, có bốn điểm đã là rất hiếm gặp, còn như trường hợp có đến năm điểm tương thích như vậy, bác sĩ Tiêu cũng chưa từng thấy, vì thế anh kiên quyết không cho Tiểu Băng gọi điện cho bác sĩ Tiêu để từ bỏ việc thay thận. “Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ được, em hãy để anh nghĩ cách.”

Tối hôm đó, Tạ Di Hồng gọi điện tới, là Tiểu Băng nghe điện. Anh nghe thấy Tiểu Băng thuật lại chuyện anh bị cướp trong điện thoại, đến đoạn tay anh bị người ta giẫm lên, lấy dao cứa nhưng anh vẫn không buông túi đựng tiền ra, sau đó bọn cướp phải lấy dao cắt đứt quai xách mới cướp được, Tiểu Băng lại khóc nức nở không thành tiếng.

Anh nhận điện thoại, nói với Tạ Di Hồng: “Xin lỗi nhé, tôi làm mất tiền của cậu rồi, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu...”

Tạ Di Hồng đang khóc trong điện thoại, nghe thấy giọng nói của anh liền quát: “Cậu đúng là đồ ngốc! Bọn chúng muốn tiền thì cậu cứ đưa tiền là được, còn sống là còn hy vọng, sao cậu lại cứng đầu chống lại bọn chúng thế hả? Bọn chúng đều có chuẩn bị mới đến, không cướp được chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa chắc chắn đều mang theo hung khí, bị cậu chọc giận, bọn chúng giết cậu thì sao?”

“Đồ vô dụng như tôi, giết đi cũng tốt...”

Tạ Di Hồng và Tiểu Băng đều gào lên khóc dữ dội, anh không biết phải nói thế nào, chỉ lặp đi lặp lại: “Lẽ ra tôi không nên đi đường đó...”

Tạ Di Hồng khóc một trận, nghẹn ngào nói: “Đều tại tôi, nếu tôi bảo Tiểu Chu đưa tiền đến nhà cậu thì cậu sẽ không đi đường đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cậu đừng lo chuyện tiền nong, thay thận thì tất nhiên phải thay, cơ hội tốt như vậy, không thể từ bỏ được. Tôi sẽ bảo mẹ giúp tôi bán căn nhà đó đi, lấy tiền cho Tiểu Băng thay thận.”

Anh không nói nên lời, chuyển lại điện thoại cho Tiểu Băng, giọng khàn khàn: “Cô ấy muốn bán nhà, em đi khuyên cô ấy đi!”

Tiểu Băng nhận điện thoại, khóc lóc rối bời. Anh buộc phải cầm lại điện thoại, dặn Tạ Di Hồng trước hết đừng cuống lên mà bán nhà, chờ tin tức của công an đã. Tạ Di Hồng nói: “Đợi bọn họ bắt được mấy tên đó thì tiền bị tiêu hết sạch từ lâu rồi. Cứ để tôi bán nhà đi, dù sao thì tôi cũng không có ý định về nước.”

Anh căn dặn mấy lần, khuyên cô tạm thời đừng bán nhà, có bán thì anh cũng sẽ không nhận tiền của cô. Anh ngắt điện thoại, đoạn Tiểu Băng lên tiếng: “Đều tại em, nếu em không mắc phải căn bệnh này thì sẽ không làm liên lụy đến bao nhiêu người như vậy...”


Anh an ủi: “Cô ấy muốn bán thì bán, sau này chúng mình trả lại cô ấy là được...”

“Anh trả bằng cách nào? Đem mình ra để gán nợ cho cô ấy ư? Hay là em gọi điện cho bác sĩ Tiêu, hủy chuyện thay thận nhé, gánh một đống nợ thế này, em có thay thận cũng không yên lòng... Anh đừng cản em, anh muốn thay thì anh đi mà thay, em không thay đâu, trừ phi anh muốn bức chết em...”

Anh thấy cô nói vậy thì không dám ngăn cô nữa, chỉ giật lấy điện thoại, dặn dò: “Em hãy nói lần này không có tiền, tạm thời không thay nữa, nhưng em không được hủy bỏ việc thay thận, nếu không anh sẽ không cho em gọi điện thoại.”

Tiểu Băng đồng ý, anh mới đưa điện thoại cho cô. Anh thấy Tiểu Băng cứ nói mãi, vừa nói vừa lau nước mắt, sau đó lại cười mỉm. Đợi Tiểu Băng ngắt điện thoại, anh hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Băng hưng phấn trả lời: “Bác sĩ Tiêu nói cơ hội lần này quá quý giá, cho dù chúng ta muốn từ bỏ thì anh ta cũng không thể từ bỏ. Anh ta nói anh ta có thể bàn bạc với bệnh viện, xem có thể làm phẫu thuật trước rồi thanh toán viện phí sau không, nếu không được, anh ta có thể ứng số tiền này, sau này chúng mình trả anh ta dần cũng được...”

Anh lo lắng nói: “Như vậy... không phải ân tình chúng ta nợ anh ta càng lớn sao? Lẽ nào phải mang em ra để gán nợ?”

“Anh đừng lo lắng linh tinh, em đâu có ngốc như thế, lấy tiền của anh ta thì nhất định phải... lấy thân trả anh ta chắc? Anh lấy tiền của Tạ Di Hồng, có phải sẽ lấy thân đền đáp cô ấy không?”

“Anh chỉ sợ em đến lúc đó một lòng muốn báo đáp ân tình...”

“Anh đừng tâng bốc em, đừng cho rằng em lương thiện đến thế, lẽ nào anh không biết em là người chỉ biết lợi dụng đàn ông sao? Có người đàn ông nào lợi dụng được em chưa?”

“Lần này khác, số tiền lớn như vậy...” Anh nghĩ một lát, quay vào chuyện chính: “Cứu người quan trọng, cho dù sau này em muốn đi với anh ta, anh cũng đành chịu, ai bảo anh không biết kiếm tiền chứ?”

Tiểu Băng cười, nói: “Anh đừng mơ tưởng, cả đời này em đã bám chặt anh rồi, anh vẫn nên nghĩ đến việc làm thế nào để cõng được gánh nặng là em đi!”

“Cõng em anh không sợ, anh chỉ sợ em sẽ bị anh ta làm cho rung động.”

“Làm sao có thể? Anh ta xấu như thế lại còn có vợ... Hơn nữa người ta cũng không hẳn đã vừa ý em, chỉ là làm việc thiện tích đức mà thôi. Nếu anh có tiền, anh không giúp người khác sao?”


Tối hôm ấy, không biết bao nhiêu người gọi điện đến hỏi chuyện Đàm Duy bị cướp, bởi vì chuyện này đã được đưa lên chương trình thời sự buổi tối của đài truyền hình thành phố A, tuy không nhắc đến danh tính, cũng không đăng hình của anh nhưng bạn bè, người thân vừa nghe nói là giáo viên Đại học B, lại còn là tiền để thay thận cho vợ liền đoán ra đó là anh, mọi người đều nhanh chóng gọi điện tới hỏi thăm, có người an ủi, có người giúp tìm chứng cớ.

Cô Lam cũng gọi điện tới: “Cậu không sao chứ? Vết thương không nặng chứ?”

“Cô cũng... biết chuyện này rồi à?”

“Trên ti vi mà. Sao vậy, người không sao chứ?”

“Người vẫn ổn, chỉ là tay... bị thương một chút, những chỗ khác đều không sao.”

“Người không sao là tốt rồi, sau này phải nhớ kĩ, vào những thời điểm như thế, đừng có phô trương chủ nghĩa anh hùng gì đó, tiền là vật ngoài thân, cướp thì cũng bị cướp rồi, đừng vì mấy đồng tiền mà mất cả mạng... Nếu cậu... đi lại thuận tiện thì hãy qua đây một chuyến, cầm số đô la Mỹ của tôi đi đổi mà dùng.”

Anh vội vàng từ chối: “Em không cần đâu, cô giáo, Tiểu Băng đã thương lượng với bác sĩ mổ chính rồi, anh ta sẽ giúp bọn em đàm phán với bệnh viện, xem có thể phẫu thuật trước rồi thanh toán sau không.”

“Bây giờ làm gì có chuyện tốt như thế? Bệnh viện làm sao có thể cho phép không thanh toán mà làm phẫu thuật được?”

“Anh ta nói nếu không được, anh ta bằng lòng... giúp bọn em ứng trước...”

“Hả? Bác sĩ tốt vậy sao? Là bác sĩ nam hay bác sĩ nữ?”

“Bác sĩ nam...”

Cô giáo Lam nói đùa: “Không phải là có dụng ý khác đấy chứ?”

Anh không ngờ cô Lam lại nhạy cảm đến như vậy, thoáng cái đã đâm trúng chỗ đau của anh, anh lặng người hồi lâu không lên tiếng. Cô Lam lại nói: “Hay là lấy tiền của tôi mà dùng, tôi vốn không dùng đến...”

Anh kiên quyết không nhận tiền của cô Lam, nói phải đợi bác sĩ Tiêu thương lượng với bệnh viện, làm phẫu thuật trước rồi thanh toán sau. Cô Lam cũng không đôi co nữa, chỉ nói: “Nếu ngày mai bệnh viện không đồng ý làm phẫu thuật trước, cậu hãy cầm tiền của tôi mà dùng. Giao tình giữa hai người và anh bác sĩ nọ cũng không thân thiết, đột nhiên người ta cho mượn nhiều tiền như vậy... không phải là chuyện tốt...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui