Ái Sanh Nhật Ký

Một trận lùm xùm kinh thiên động địa ồn ào qua đi, phòng khách rốt cuộc cũng khôi phục yên ổn. Hà Na thở phì phò ngồi xuống, cơn đỏ trên mặt chưa lui, do kích động tức giận, Tiểu Phương thấp đầu đã lâu, thấy không rõ thần sắc trên mặt, Trầm Hàn Sanh khép hờ hai mắt, ngón cái không ngừng xoa huyệt thái dương, trái tim bởi vì biến cố này đột nhiên xuất hiện, càng run rẩy dữ dội hơn, Diệp Tòng Y ngồi bên cạnh nàng, hai tay đặt trên đầu gối, nhưng thật ra lại bình tĩnh khác thường, bình tĩnh cứ như không xảy ra bất cứ chuyện gì. 

“Bíp — bíp —” vài tiếng chuông ĐTDĐ phá vỡ sự yên lặng trong không khí khiến ai ai cũng hít thở không thông, Trầm Hàn Sanh mở mắt, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, liếc một chút màn hình, vừa đứng dậy, vừa ấn nút trả lời, còn chưa mở miệng nói, thanh âm lạnh như băng của Trịnh Duyệt Nhan từ loa đã truyền vào tai: “Trầm Hàn Sanh, nếu như chị còn muốn em giúp chị lo liệu, phải bảo đảm chị ấy không làm việc ngu xuẩn như thế, đây là cái gì? Đúng là ngu không ai bằng!” 

Trầm Hàn Sanh nhíu chặt mày, thật nhanh nhìn thoáng qua những người khác trong phòng, vô thức che ĐTDĐ, bước nhanh tiến vào phòng ngủ, cũng đóng cửa phòng lại. 

Hà Na bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Lúc này mà còn có tâm tình nói chuyện điện thoại với người khác, còn muốn trốn trong phòng!” 

Tiểu Phương không nhịn được nói: “Hàn Sanh là bác sĩ, ngày nào chẳng phải tiếp điện thoại không ngừng, hơn nữa, cục diện chúng ta bây giờ, ở đây nghe điện thoại thích hợp sao?” 

Hà Na cắn môi, không nói cái gì nữa, một lát sau, lại nhịn không được đứng dậy: “Tòng Y, làm sao chị có thể kích động như vậy! Tại sao có thể làm như vậy! Lẽ nào một chút chị cũng không nghĩ tới hậu quả sao?! Chị chị chị! Ai! Bảo em nói làm sao với chị mới tốt!” Thẳng đến lúc này, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được sự thật Diệp Tòng Y đả thương người, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào cô, bất kể như thế nào cũng không thấy cô gái dịu dàng trong trí nhớ và cô gái nắm dao giết người này có liên quan, nói xong lời cuối cùng lại gấp đến mức nói lắp, đi tới đi lui trong phòng, chỉ than thở. 

Tiểu Phương vụng trộm đưa mắt nhìn lén Diệp Tòng Y, khẽ nói: “Việc đã đến nước này, nói những thứ này cũng vô dụng, không bằng chúng ta hãy ngẫm xem kế tiếp nên làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả.” 

- Anh còn có mặt mũi nói! Không phải tại anh, làm sao xảy ra chuyện như vậy! – Hà Na thấp giọng rống giận, nàng khoanh tay, đi tới đi lui vài bước, mặt mày đều vô cùng lo lắng rầu rĩ. 

- Anh cũng không đành lòng thấy Hàn Sanh oan ức, em ấy thiếu chút nữa chết trong tay họ Tào... 


- Vậy anh trước khi nói cho Tòng Y biết, sao không báo cho em một tiếng? Anh có thể sử dụng đầu óc ngẫm ra phản ứng của chị ấy không! – Hà Na nghĩ đến Diệp Tòng Y, không biết kết quả sẽ thế nào, càng nói càng tức giận: “Hoặc là anh vẫn giống như trước cho rằng, Tòng Y không quan tâm Hàn Sanh bao nhiêu, cho nên khi biết Hàn Sanh bị thương, chị ấy cũng sẽ thờ ơ hả?!” 

Diệp Tòng Y nhìn cửa phòng đóng chặt cách đó không xa, rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng: “Hà Na, em đừng trách Tiểu Phương, em rất cảm kích anh ấy đã nói chị biết chuyện này, chị cũng không hối hận với những gì bản thân làm.” 

Hà Na chợt xoay người lại: “Tòng Y, có phải chị điên rồi hay không? Chị ‘vinh hạnh’ thay Trầm Hàn Sanh báo thù, chị có nghĩ qua cho bản thân chưa?! Bây giờ thì vui sướng rồi, sau đó thì sao?! Tào Vân Tuấn sẽ làm gì chị?! Chị có suy nghĩ tới Tuyết nhi chưa?!” 

- Hà Na... 

Tiểu Phương mới vừa muốn mở miệng, Hà Na lập tức lạnh mặt xuống, một ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Anh đi ra ngoài cho em! Bây giờ nhìn thấy anh là em nổi sùng, không phải là muốn giải quyết tốt hậu quả sao! Bây giờ anh nên đi về suy nghĩ thế nào để giải quyết tốt hậu quả, nếu làm không tốt, Tòng Y có chuyện gì, đến lúc đó em sẽ thăm hỏi anh!” 

Tiểu Phương nhìn nàng một chút, lại nhìn Diệp Tòng Y một chút, nghe lời yên lặng đứng lên, xoay người rời khỏi, cửa phòng khách bị hắn trở tay đón, phát ra một tiếng vang cồng kềnh. 

Diệp Tòng Y thuận theo buông mắt xuống, nhìn chằm chằm thật lâu chỗ trước mặt, bỗng nhiên nói: “Hà Na, chị rất yêu cậu ấy.” 

- Yêu? Yêu thì có thể không để ý hậu quả? Thì có thể để bản thân rơi vào hiểm cảnh sao? Đây là phạm pháp chị biết không? Tào Vân Tuấn có thể vì chuyện này đưa chị vào tù biết không? 


Diệp Tòng Y như không nghe được lời của nàng, tự mình nói tiếp: “Vừa nhìn thấy vết thương trên người cậu ấy, nghĩ đến cậu ấy thiếu chút nữa chết, lòng chị đau nhức, rất đau, cảm giác này rất xa lạ, chị nghĩ... Cảm giác mình như biến thành một người khác, chị không cách nào lý trí tự hỏi, chỉ trong nháy mắt đã nổi lên ý nghĩ như vậy, không muốn lại tranh Tuyết nhi với Tào Vân Tuấn, muốn lập tức ly hôn, muốn ly hôn rồi sống thật tốt bên Hàn Sanh, rời xa những người chị căm ghét, rời xa những thứ thị phi kia!” 

Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, Hà Na ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Tòng Y, làm sao chị có thể nói lời như vậy? Tuyết nhi là con gái chị, mặc kệ chị trải qua chuyện gì, con bé cuối cùng vẫn cốt nhục của chị, con bé đáng yêu, bám chị như vậy, chị nhẫn tâm buông bỏ, nhẫn tâm để con bé theo hạng người như Tào Vân Tuấn sao? Chị yêu Trầm Hàn Sanh, lẽ nào không yêu con bé?” 

- Không, chị yêu con bé, nếu không vì vậy, cuộc chiến ly hôn của chị và Tào Vân Tuấn sẽ không kéo dài tới giờ này. – Diệp Tòng Y lắc đầu, hai tay siết chặt theo bản năng, thống khổ nói: “Chị yêu Hàn Sanh, cũng yêu con của mình, thế nhưng, hiện tại chị không thể không thừa nhận, chị yêu Hàn Sanh vượt trên mọi thứ, tựa như nhật ký năm đó chị viết vậy, chỉ là, chị đã không còn là thiếu nữ trong quyển kia nhật ký, có thể tùy tâm sở dục truy đuổi hạnh phúc bản thân, chị bị các loại thân phận trói buộc, bị đạo đức, bị trách nhiệm trói buộc, chị không lưu tâm người khác chê cười, không lưu tâm ánh mắt của người khác, không chỉ là người khác, Hà Na, chị cũng nói cho em biết, Tuyết nhi vẫn là cốt nhục của chị, em cũng kinh ngạc chị lại có ý tưởng buông bỏ Tuyết nhi trong đầu, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em còn nói với chị như thế? Người khác thì sao? Người khác sẽ nhìn chị thế nào? Thế nhưng, đây chính là chị! Hà Na, đây mới thật sự là chị! Chị là người ích kỉ lãnh khốc như thế!” 

Hà Na lui về sau một bước, từ từ ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh, yết hầu giật giật, lại cảm thấy cổ họng khô khốc khác thường, cái gì cũng nói không nên lời. 

Diệp Tòng Y nước mắt chưa khô, bên môi lại lộ nụ cười thê lương: “Chị biết, Hàn Sanh đối với chị chợt xa chợt gần, lúc lạnh lúc nóng, thế cho tới hôm nay, không nói lời nào với chị, là vì sao. Ở cùng chị một khoảng thời gian rồi, cậu ấy đại khái đã từ từ nhận ra một sự thật, chị không còn là chị của năm đó, cậu ấy chắc chắn cho là chị yêu cậu ấy không đủ, mà cậu ấy, đại khái cũng không còn yêu chị nữa. Trong lòng chị càng ngày càng sợ hãi hơn, thế nhưng chị vẫn không có cách nào nói với cậu ấy, Hàn Sanh, ly hôn thật sự không khó khăn như vậy, tớ không cần nhà, không lấy tiền, ngay cả con của mình không cần cũng được, còn có cái gì không thể ly hôn? Thế nhưng chị không thể, chị không dũng khí đó, cũng không có quyết tâm đó, mãi đến... Mãi đến khi chị biết cậu ấy bị thương, chị hiểu, khi chị nói với cậu ấy chị có chuyện muốn bàn, muốn ưng thuận yêu cầu Tào Vân Tuấn, trở lại bên cạnh hắn sắm vai vợ chồng ân ái để lấy về quyền nuôi nấng Tuyết nhi, trong lòng cậu ấy chắc chắn thất vọng cực kỳ về chị. Hà Na, em không thấy... Không thấy ánh mắt cậu ấy lúc đó nhìn chị, ánh mắt căm ghét muốn vứt bỏ. Hà Na, lòng chị lạnh lẽo trước nay chưa có, chị...” 

Cô như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sắc mặt trắng bệch, môi hơi run run, Hà Na nhìn cô, lòng không tự kìm hãm được nổi lên thương hại, đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước đầu gối cô, hai tay nắm chặt tay cô: “Dù là em biết mối tình đầu của hai người từ nhật ký, sau lại nhìn thấy hai người lần thứ hai gặp lại, em thấy tất cả, Tòng Y, chị với Trầm Hàn Sanh tình thâm tựa như biển, em biết hết, nếu như tương lai chị ấy có chút phụ bạc chị, em tuyệt đối sẽ không buông tha cho chị ấy!” 

- Không, giữa bọn chị chưa nói tới phụ bạc hay không, trong lòng chị rất khổ, mà cậu ấy tuyệt đối không dễ chịu hơn chị, bọn chị... Bọn chị là một đôi đáng thương. – Ánh mắt Diệp Tòng Y chuyển qua cánh cửa vẫn đang đóng chặt, mắt lóe lệ quang trong suốt: “Chỉ là... Chỉ là, lần này... Lần này trong lòng chị, trong lòng chị có một chút cảm giác liều lĩnh xa lạ, Hà Na, chị đột nhiên cảm thấy, ngày nào đó, chị có thể tìm về ký ức thuộc về bọn chị.” 

Lòng Hà Na chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên. 


- Xem ra sức mạnh của tình yêu thật đúng là vĩ đại, lại có thể làm một thục nữ cầm lấy dao làm hiệp nữ, nhưng kế hoạch của em, không thể vì hành động này mà xê dịch. – Nét mặt Trịnh Duyệt Nhan hơi châm chọc, trở mình trên giường, tay phải gối lên dưới đầu, tay trái đeo tai nghe điện thoại vào, đối phương ở bên kia điện thoại không biết nói gì, cơn tức của nàng dần dần tiêu mất, khẩu khí trở nên hòa hoãn: “Cái này chị có thể yên tâm, theo em đoán, Tào Vân Tuấn sẽ không cầm chuyện này lên tố tụng, người đâm hắn là Tòng Y, chị lại là vấn đề khác, huống hồ chung quy cũng chỉ là đả thương mà thôi, nhưng nếu chị ấy lại làm chuyện ngu xuẩn, em bảo đảm sẽ không xen vào việc này nữa, chị đi trông chị ấy cho thật kỹ, em cũng không hi vọng thêm rắc rối.” 

Hai người lại nói vài câu, liền cúp điện thoại, Trịnh Duyệt Nhan lấy tai nghe điện thoại ra, vứt qua một bên, nhắm mắt trầm tư một hồi, lại nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, hai mắt Trịnh Duyệt Nhan chỉ mở ra một chút, rồi lần thứ hai khép lại: “Mẹ, đã về?” 

Trịnh phu nhân ngồi xuống bên giường nàng, sắc mặt sao có thể vui thú: “Nhan Nhan, con coi con xem! Vân Tuấn bị như vậy, nói con theo mẹ đi bệnh viện thăm nó thì không đi, rốt cuộc nằm ở nhà ngủ ngon!” 

- Không phải là không chết sao? – Trịnh Duyệt Nhan miễn cưỡng nói. 

- Chết thì con đi thăm cái gì! – Trịnh phu nhân buồn bực: “Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái máu lạnh như con, dù cho không vì cái khác, thì cũng vì biểu tỷ con làm nó bị thương, con cũng nên đi thăm một chút, thể hiện chút áy náy cho Tòng Y, nói không chừng có thể khiến nó thoải mái chút.” 

- Nếu biểu tỷ con hận không thể cho hắn chết, con còn đi thăm nom an ủi, chẳng phải là làm khó dễ người nhà sao? 

- Con! Chắc con làm mẹ tức chết mất! 

Trịnh Duyệt Nhan thấy mẹ thật sự tức giận, nở nụ cười, chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ đơn giản là lo lắng cháu gái mình vì vậy mà chọc phiền toái lớn, mẹ không cần lo lắng như vậy, không phải là mẹ gọi điện thoại cho ba rồi sao?” 

Trịnh phu nhân nghe nàng nói đến chồng, lòng hơi yên ổn chút: “Ông ấy? Mẹ cũng không biết nói như thế nào, căn bản là không biểu hiện gì mấy, chỉ là rất kinh ngạc, hỏi rõ tình huống, rồi giải sầu cho mẹ, bảo ngày mốt sẽ về. Đây chính là mạng người, nếu Tòng Y ra tay nặng hơn chút, hoặc là vị trí lệch chút, cũng hên là thế, Tòng Y, ai, Tòng Y sao nghĩ như vậy, dù cho... Dù cho con bé và cô bé kia... Ai, dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, lại có con, lẽ nào một chút tình cảm cũng không có? Sao lại thâm cừu đại hận đến độ như vậy? Một nam nhân cao lớn như Vân Tuấn, lại bị con bé làm bị thương, tất nhiên cũng là nhường con bé, nếu không phải con bé làm sao một cọng lông tóc cũng không tổn hao gì, vì sao người yêu con bé như vậy, con bé không thể quý trọng, lại muốn đi yêu con gái, thật không nghĩ ra!” 


Trịnh Duyệt Nhan cắt đứt lời của nàng, tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ nói sao với ba?” 

- Mẹ nói hai đứa xảy ra chút tranh chấp nhỏ, Tòng Y kích động, không cẩn thận lấy dao làm bị thương Vân Tuấn. 

- Ồ, thì ra là thế. – Trịnh Duyệt Nhan làm vẻ mặt bừng tỉnh, chải chải tóc, ngồi dậy: “Tào Vân Tuấn hiện tại ra sao?” 

- Cái gì Tào Vân Tuấn! Nó vẫn biểu tỷ phu con! 

- Biểu tỷ giờ nhất định muốn ly hôn với hắn, câu biểu tỷ phu con không nói ra khỏi miệng nổi. 

Trịnh phu nhân không cách nào bắt bí nàng, thở dài: “Vết thương thật ra không có gì đáng ngại, chỉ là phải ở trong bệnh viện một thời gian. Khi gặp chuyện không may, mặc dù là nó gọi điện thoại cho dì dượng con, nhưng lúc mẹ đi bệnh viện thăm, nó còn nằm trên giường hôn mê chưa tỉnh, mẹ cũng không cách nào hỏi nó cái gì, giờ dì con vẫn trông ở đó, hai người lo lắng vô cùng, ngày mai mẹ đi thăm nó tiếp.” Rồi nói: “Ngày mai con nên cùng mẹ đi bệnh viện, để dì con khỏi trách móc, Tòng Y tuy rằng tùm lùm tá lả với Vân Tuấn, nhưng bọn họ vẫn xem Vân Tuấn là con trai.” 

- Thời giờ của con rất quý giá. – Thấy Trịnh phu nhân trừng mắt, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, lập tức nói bổ sung: “Cơ mà mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân, sao có thể trái, con đi với mẹ.” 

- Ừ, vậy mới đúng, bất kể con bận cỡ nào, thân tình luôn luôn là quan trọng nhất. – Trịnh phu nhân sờ sờ bả vai của nàng, đứng dậy: “Mẹ đi ra ngoài trước, con nghỉ ngơi một chút nữa, khi nào có cơm ăn, mẹ bảo họ lên gọi con.” 

- Quên đi, con không muốn ngủ, đứng lên đọc sách một lúc, mẹ bảo cô Lưu mang chút hoa quả lên nhé. 

- Được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui