Đèn trong phòng tựa hồ phát sáng quá mức, khiến người ta cảm thấy lạnh hơn một chút, theo bản năng Diệp Tòng Y kéo tay vào trong lớp chăn mỏng, thân dựa vào trên sô pha, trong lòng vẫn còn suy nghĩ đoạn đối thoại cùng Hà Na lúc nãy, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ đến thất thần.
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, có người mở cửa, cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, đôi mắt bình tĩnh trong suốt như nước của Diệp Tòng Y bỗng nổi lên tia gợn sóng, thân mình bất động như hóa thạch, bước chân phía sau càng lúc càng gần, đi đến hiện ra cảm giác xa lạ, lại hình như có chút cảm giác quen thuộc khác nữa.
Diệp Tòng Y đột nhiên quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp như ánh sáng mặt trời đập vào mắt.
- Biểu tỷ. — Trịnh Duyệt Nhan gọi cô, thanh âm vẫn ngọt ngào như trước, trên tay nàng lắc lắc cái chìa khóa, dưới ngọn đèn lại càng làm cho ngân quang lóe sáng.
Diệp Tòng Y nhìn nhìn nàng, ánh mắt từ kinh ngạc, chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
- Tôi rất ngạc nhiên, em kêu biểu tỷ vẫn nhẹ nhàng tự nhiên như thế. — Trên mặt Diệp Tòng Y lộ ra nụ cười thản nhiên.
Trịnh Duyệt Nhan đi tới, đến bên sô pha kia ngồi xuống, giọng điệu vẫn bình thản ung dung: “Dù xảy ra chuyện gì, cũng không thấy đổi được chuyện chúng ta là biểu tỷ muội, cho nên, gọi chị là biểu tỷ là tất nhiên.”
Trong mắt Diệp Tòng Y tràn ngập sắc châm chọc, thanh âm lại bình tĩnh kỳ lạ: “Từ khi nào em xem quyển nhật ký kia? Từ lúc em nói với tôi em thích Hàn Sanh? Từ lúc em nói em muốn tôi chúc phúc?”
- Không, lúc đó em vẫn chưa xem. — Tay Trịnh Duyệt Nhan đặt lên tay vịn sô pha, hơi nháy mắt một cái: “Cơ mà em đã sớm biết quan hệ giữa chị và Hàn Sanh không bình thường. Biểu tỷ, cha em luôn thích khen chị, em cũng thừa nhận, chị quả thật ngoan hiền hơn em một chút, dịu dàng hơn em một chút, nhưng mà vậy thì có ích lợi gì chứ? Ánh mắt của em, luôn nhìn được nhiều hơn chị một chút, luôn nhìn được xa hơn chị một chút.”
Diệp Tòng Y nhìn nàng, một hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Tôi thật không dám tin em lại đối với tôi như vậy.”
- Em biết trong lòng chị rất tức giận, nhưng em không biết mình làm gì quá đáng, biểu tỷ, chị đã kết hôn, đã có cuộc sống mới, chúng ta sao có thể là tình địch. — Thần sắc Trịnh Duyệt Nhan bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Huống hồ, em thật sự thích Hàn Sanh, em thật sự nói thật với chị.”
Diệp Tòng Y vô cùng tức giận, cười ngược lại: “Vậy à? Giống như đống tình nhân trước kia của em sao? Hứng thú lần này của em có thể duy trì trong bao lâu? Một năm? Một thàng?”
Thần sắc Trịnh Duyệt Nhan hơi thay đổi, sau đó khóe môi dần dần giơ lên: “Biểu tỷ, chị nói vậy, chứng minh chị không hiểu em. Tình yêu với em mà nói, chưa bao giờ là một trò chơi, có đôi khi, nó giống một cuộc chiến tranh hơn.” Nói tới đây, nàng tạm dừng một chút, sau đó nhìn ánh mắt Diệp Tòng Y, nhẹ nhàng nói: “Chiến tranh không có quy tắc, không có nguyên tắc, quan trọng nhất chỉ có thắng cuộc.”
Diệp Tòng Y nở nụ cười: “Đúng vậy, em không xem tôi là tình địch, lại xem tôi như đang chiến tranh với em, hơn nữa, em hao tâm tổn trí để tránh giao tranh chính diện với tôi, em không biết điều này có chút buồn cười sao?”
Trịnh Duyệt Nhan lơ đễnh nói: “Em thừa nhận em có chút kiêng dè chị, cũng thừa nhận bản thân không được quang minh chính đại, nhưng chỉ cần có hiệu quả là được. Bây giờ em với Hàn Sanh rất tốt, rất vui vẻ.”
- Đúng vậy, em vì muốn đến với cậu ấy, không ngại lừa gạt tôi, đùa giỡn mọi thủ đoạn với tôi. — Diệp Tòng Y gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót: “Hàn Sanh ở trong lòng em chỉ là chiếm lợi phẩm mà thôi, nhưng em biết hay không, cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, là toàn bộ cuộc đời tôi! Em đã xem nhật ký của tôi, thế mà còn có thể làm vậy!”
- À, là người quan trọng nhất cuộc đời? — Trịnh Duyệt Nhan bĩu môi, nhịn không được nhắc nhở: “Đúng là quan trọng thật, lần đầu tiên, chị quên người ta, lần thứ hai, chị nhường người ta cho em.”
Cổ họng Diệp Tòng Y như bị thắt lại, cắn môi, đột nhiên nói không nên lời.
Bên trong phòng đột nhiên rơi trầm mặc.
Thật lâu sau, Trịnh Duyệt Nhan xê dịch thân mình, nhẹ giọng nói: “Biểu tỷ, chị sao có thể quên chị ấy, em không muốn biết, cũng không muốn biết. Nhưng lần trước, chị nhường —— chị không cần kinh ngạc, em biết quan hệ mờ ám của chị và Hàn Sanh thời gian trước, chị chưa khôi phục trí nhớ, nhưng vẫn có cảm giác với Hàn Sanh, đúng chứ?”
Nàng kéo khóe miệng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng chị nhường em, em cũng không có chút cảm kích, bởi vì không phải chị muốn nhường, mà là vì chị có quá nhiều ràng buộc, căn bản là chị không có can đảm để tranh giành, hơn nữa, chị còn muốn hưởng thụ cảm giác hi sinh, thành toàn cho người khác, cảm thấy mình vĩ đại. Mà Hàn Sanh, nếu không có khả năng thưởng thức sự rộng lượng của chị, có thể còn vì vậy mà hận chị. Tình yêu của bản thân chính là ích kỉ, là muốn giữ lấy, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, không có ai tình nguyện nhường người mình yêu, cũng không có ai chịu nổi bị người mình yêu nhường cho người khác, trừ phi đầu óc có vấn đề. Chị biết không, lúc em xem Tiểu Lý phi đao, em cực kỳ căm ghét Lý Tầm Hoan, nam chính trong quyển sách, và thứ hai là Trần Gia Lạc.”
* Lý Tầm Hoan đã nhường người mình yêu là Lâm Thi Âm cho huynh đệ kết nghĩa Long Tiêu Vân, song chính điều này lại mang đến đau khổ cho cả ba người họ.
* Trần Gia Lạc yêu Kha Tư Lệ, là em gái của Hoắc Thanh Đồng, người cũng yêu Trần Gia Lạc, khiến ba người vướng vào chuyện tình tay ba phức tạp.
- Nói với chị nhiều như vậy, em chỉ muốn nói cho chị biết, em và chị khác nhau, điều gì em muốn, em nhất định sẽ mạnh mẽ bắt lấy, sẽ không buông tay. Gia đình Hàn Sanh, nhất định là những người chưa từng cho chị ấy cảm giác an toàn, chị ấy cũng chưa từng được người nhà thật sự quý trọng, bất kỳ lúc nào cũng không buông tha cho chị ấy, Hàn Sanh cần một người toàn tâm toàn ý yêu mình, hiện thực và thời gian, là hai điều tàn khốc nhất, việc chị mất trí nhớ, và những năm gần đây chị ấy tìm kiếm, niềm tin nguyên bản của Hàn Sanh với chị đã chậm rãi tan rã. Mà em, tất cả tình yêu dù là nam hay nữ, đều nhìn thấu cả, em còn có được rất nhiều người mà người khác không với tới được, chỉ thiếu một tình yêu bình thường, một người yêu lương thiện chất phác. Cho nên, không chỉ là do phương diện khác hấp dẫn, đơn giản chỉ nói đến tính cách thôi, em với Hàn Sanh mới là hợp nhất."
- Đối với việc lừa gạt chị, em đúng là có chút lỗi, nhưng những chuyện khác, em cũng không áy náy, biểu tỷ, dù cho hai người đã từng yêu nhau như thế nào, có ký ức tốt đẹp thế nào, thì đã đều tan thành mây khói."
Diệp Tòng Y vẫn ngồi yên ở chỗ đó, nghe nói thế, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tan thành mây khói?”
- Đúng vậy, Hà Na đã làm chuyện ngu xuẩn nhất. — Trịnh Duyệt Nhan khẽ thở dài: “Điều kiện Tào Vân Tuấn cũng không kém, có tình cảm với chị từ nhỏ, đương nhiên, trên người anh ta có một khuyết điểm, nhưng dù nói đến phương diện nào đi nữa, cũng chỉ tính là ưu điểm, nhiều năm như thế, hai người đến đây, hơn nữa cuộc sống cũng không tệ, còn có Tuyết nhi, nếu chị không xem quyển nhật ký, gia đình chị vẫn sẽ tiếp tục như vậy, không giống như học sinh SV ngày nay, cùng người yêu hạnh phúc oanh oanh liệt liệt, nhưng ít nhất cũng bình đạm, phần lớn người trên thế giới này đều sống như vậy, còn không đâu ra đó như gia đình chị nữa.”
- Ý của em là, tôi hẳn là nên an phận, hẳn là biết tốt xấu, tiếp tục sống trong cuộc sống dối trá các người đã đan kết sẵn? — Thanh âm đạm mạc của Diệp Tòng Y nghe không ra chút tình cảm.
- Bây giờ chị xem nhật ký rồi, đương nhiên không thể. — Trịnh Duyệt Nhan trầm ngâm một lát, nhìn cô nói: “Em nghĩ chị sẽ ly hôn, đúng không?”
- Tôi nghĩ em chắc không muốn nghe câu trả lời của tôi.
- Biểu tỷ, chị hiểu lầm em rồi. — Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu, lạnh nhạt cười: “Em biết bây giờ trong lòng chị có thành kiến với em, nhưng em đối với chị vẫn như trước. Nếu chị ly hôn, em sẽ giúp chị, Tào Vân Tuấn cũng không phải dễ đối phó, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay chị, điều này hoàn toàn rõ ràng, chị đừng quên anh ta cũng là một luật sư.”
Diệp Tòng Y nhìn nàng một cái: “Em giúp tôi?”
- Đúng vậy, chuyện này em sẽ giúp chị, tuy là lòng em cũng không biểu hiện ra ngoài là quý mến chị, nhưng dù sao chị vẫn là người thân của em, trừ chuyện có liên quan đến Hàn Sanh ra, em sẽ giúp chị.
- Em không sợ tôi và Hàn Sanh khôi phục tình cũ?
- Sẽ không. — Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười, khẳng định nói: “Hàn Sanh đã đến bên cạnh em, chị không còn là uy hiếp với em.”
- Được rồi. — Diệp Tòng Y nhìn chăm chú vào nàng, nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhan, hiện tại tôi có thể nói cho em biết, cuộc đời tôi hận nhất là những kẻ lừa gạt tôi, những chuyện to nhỏ em lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ.”
Cô nói chậm lại, nói từng chữ từng chữ tiếp: “Mà cuộc sống tôi trải qua như thế nào, bình đạm hay không bình đạm, hạnh phúc hay không hạnh phúc, giống như người ta uống nước, tự biết được nóng lạnh, không cần em đánh giá. Việc tôi mất trí nhớ, cũng không phải không còn tình yêu, tôi và Hàn Sanh chưa từng chấm dứt, tôi cũng vĩnh viễn không buông bỏ cậu ấy.”
Thần sắc Trịnh Duyệt Nhan hơi kinh ngạc, sau một lúc, mới cười nói: “Biểu tỷ, chị đã mất đi tư cách.”
Diệp Tòng Y nói: “Vậy à? Tại sao biểu hiện của em, có vẻ rất lo lắng?”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn cô một hồi lâu, nhẹ nhàng dựa vào sô pha, cười như không cười: “Biểu tỷ, em nghĩ trước hết chị vẫn nên đem chuyện ly hôn giải quyết trước đi.”
Trầm Hàn Sanh vừa vào cửa, liền cảm giác được không khí trong phòng có chút không đúng, thực tế, Diệp Tòng Y và Trịnh Duyệt Nhan tuy rằng cùng dựa vào sô pha, nhưng cả hai đều im lặng, nhưng trong không khí có mùi gươm tuốt vỏ nỏ giương dây.
Trầm Hàn Sanh đứng giữa phòng khách, nhìn sự xuất hiện ngoài ý muốn của Trịnh Duyệt Nhan, và Diệp Tòng Y trầm mặc không nói gì, nhất thời có chút không chuẩn bị trước, ngây người đứng đó.
Cuối cùng, vẫn là nhân viên Công ty Nội thất lên tiếng hỏi: “Bác sĩ Trầm, cái giường này đặt trong phòng nào?”
Thế rồi nàng mới quay đầu, nàng nói liên tục không ngừng: “Phải phải, đặt trong thư phòng.”
Trịnh Duyệt Nhan như là chỉ vừa mới nhận ra Trầm Hàn Sanh trở về, giờ phút này mới đứng dậy, đi đến bên người nàng, vuốt vuốt cổ áo nàng, bên môi lộ ra nụ cười yếu ớt: “Mua giường mới?”
- Ừ. — Trầm Hàn Sanh có chút mất tự nhiên trả lời một tiếng: “Em không phải nói ngày mai mới về sao?”
- Ở chỗ ba, mỗi ngày đều xã giao, phiền chết, nên em về. — Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng bâng quơ đáp, lại đưa mắt nhìn Diệp Tòng Y một cái, cười nói: “Hàn Sanh, sao biểu tỷ lại ở đây, vậy mà chị cũng không nói em nghe một tiếng.”
Trầm Hàn Sanh không định đáp, chỉ nói: “Tôi đi xem bọn họ sắp xếp giường xong chưa.” Nói xong nghiêng người đi vào thư phòng.
Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, cười nói: “Biểu tỷ, hiếm khi chị đến làm khách, em đi pha một ly nước chanh yêu thích của Hàn Sanh cho chị uống.”
Nói xong, nàng thật sự đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, sau đó làm hai ly chanh mật bưng ra phòng khách, đặt trước mặt Diệp Tòng Y, bản thân cầm một ly khác, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó khóe mắt liếc thấy chiếc chăn trên sô pha, khẽ nói: “Hình như chị ngủ trên sô pha mấy đêm rồi, sao lại không ngủ trên giường? Vì em từng ngủ trên đó sao?”
- Thế nên, người hiện tại em yêu, chị càng không nên yêu phải không?
Đêm đã khuya.
Trầm Hàn Sanh tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn lau tóc và cổ, vừa từ phòng tắm đi ra, khi đi ngang qua phòng khách, thấy cửa thư phòng đóng chặt, trong lòng nàng đột nhiên khó chịu một hồi, đứng một lúc lâu, nhanh chân bước về phòng ngủ của mình.
Ngọn đèn màu quả quýt đầu giường, Trịnh Duyệt Nhan mặc một bộ váy ngủ tơ tằm nửa trong suốt, nằm nghiêng người trên giường, vừa thấy nàng, liền không nhịn được sẵng giọng: “Chị còn chưa sấy khô tóc!”
Trầm Hàn Sanh sờ sờ mái tóc dài, nhẹ giọng nói: “Cũng không sai.” Để khăn mặt qua một bên, nằm xuống bên giường. Trịnh Duyệt Nhan tiến gần lại nàng, nhẹ vỗ hai má bóng loáng mềm mịn của nàng, thật lâu sau, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, sau đó sát vào tai nàng: “Có nhớ em không?”
- Có. — Trầm Hàn Sanh nhắm mắt, thuận miệng trả lời.
Trên mặt Trịnh Duyệt Nhan lộ ra nụ cười quyến rũ, vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng, nỉ non nói: “Hàn Sanh, chị không biết em nhớ chị bao nhiêu đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...