Phi cũng không thay y phục, chàng và Phú đi tản bộ ngoài sân bịnh viện, chờ đúng sáu giờ quá giang xe đi Đài Bắc. Gần đến sáu giờ, bỗng nhiên Phương Tử hơ hãi bước ra cho biết có điện thoại của chàng. Phi giật mình chưa biết chừng này mà ai lại gọi điện thoại cho chàng. Phi bèn lật đật vào, cầm điện thoại, chàng vừa lên tiếng thì đầu dây bên kia nghe tiếng A Kim: - Cậu Lê đó hả? Nhờ cậu đến gấp, cô tôi trở bịnh rồi. Tim chàng đập mạnh, hỏi nhanh: - Em nói sao? Cô em sao đó? - Cô em đang xỉu tại phòng, nhờ cậu đến giúp gấp! - Còn bà đâu? - Bà đi Đài Bắc chưa về, chỉ có mình em tại nhà... Tôi sẽ đến ngaỵ Em mau gọi điện thoại đến cho xưởng trưởng hay, nếu ông không có tại đó, nhờ người trong xưởng tìm dùm. Phi gác điện thoại, vội vã bước ra cửa, kéo tay Phú: - Tố Tố lại ngất xỉu nữa, anh đưa giùm tôi đi! Phú kinh ngạc hỏi: - Tại sao xẩy ra vậy? - Mình cũng không biết, nhà chỉ có một mình A Kim thôi. Chúng ta đèo mô tô đi nè. - Được, chờ chút đi. Mình đem xe ra, Phi sắm sửa dụng cụ thuốc men mang theo. Phi đèo phía sau, Phú lái mô tô chạy nổ vang trên công lộ. Lòng Phi nóng nẩy như lửa đốt, chắc chắn sau khi bọn Trương Lập Dân về rồi, nàng ngất xỉu chớ không gì khác. Chàng rất ăn năn, phải chi chàng hẹn giờ khác để cùng đi với bọn Trương Lập Dân thì đâu có sanh ra phiền lụy thế này. Phi không biết Trương Lập Dân đã nói gì? Nếu có chàng đi thì xem phản ứng của nàng mà kịp thời chận lời họ lại. Sự thật, Trương Lập Dân không nói gì có thể làm nàng đến phải kích thích, vì Cao Gia Toàn đã dặn trước phải chú ý phản ứng của Tố Tố, nên Dân không hề nói ra những điểm gì có vẻ bi thương. Dân chỉ nói phớt qua sự sinh hoạt của Lục Cơ Thực lúc còn sống và những sự kiện hiện tại. Tố Tố cũng theo dõi từng lời nói của Trương Lập Dân, nàng tùy lúc chen vào một ít lời thôi. Đồng thời nàng châm cà phê mà đãi khách, sau cùng Trương Lập Dân nói: - Cô Tố Tố, tôi rất vui vẻ được thăm cô, hy vọng được phục vụ cô, nếu sau này có chuyện chi cần, xin cô cho hay, chúng tôi sẽ đến giúp cô ngaỵ Tôi có mang theo chiếc va ly của Cơ Thực, đó là di vật duy nhất của anh ấy. Chiếc va ly này tôi xét thấy chỉ có cô là người xứng đáng giữ nó làm kỷ niệm, nên tôi giao nó lại cho cô. Tố Tố nhìn chiếc va ly ứa nước mắt nói: - Anh Dân, tôi vô cùng cảm ơn anh, giữa tình bạn chẳng những anh đối với Cơ Thực rất tốt, mà anh đối xử với tôi cũng đẹp. Anh có xem trong va li nầy đựng những vật gì không? - Chẳng những tôi không biết, mà chắc rằng không ai biết trong ấy đựng những gì. Bởi vì chiếc va ly này để trong chiếc rương lớn của tôi, người ngoài cho nó là của tôi. Do đó, khi Cơ Thực chết rồi, không ai mở nó ra. Lúc tôi xuất viện, công ty có đem những gì còn lại trao cho tôi, trong ấy có mấy chiếc chìa khóa của Cơ Thực. Tôi muốn mở ra xem trong chiếc va ly đựng những gì, nhưng xét thấy, người duy nhất có quyền mở nó ra là cô. Tố Tố tiếp lấy xâu chìa khóa, tâm trạng nàng xem ra rất nghiêm trọng: - Cám ơn anh, theo ý tôi, nếu trong chiếc va ly nầy có vật gì quí báu đều thuộc về bạn bè của anh Cơ Thực... Dân lắc đầu nói: - Tôi nghĩ, trong ấy chắc không có gì quý báu, nếu có, là của anh ấy mua tặng cho cô. - Hiện giờ chúng ta có đủ mặt tại đây, nên mở nó ra cho ba người cùng xem trong ấy đựng những gì? - Không nên, anh Cao Gia Toàn phải đến gấp tại phi trường. Tôi vô cùng biết ơn cô, bây giờ chúng tôi phải đi, xin hẹn gặp lại. Tố Tố biết công tác của họ cần đi, khó mà cầm giữ lại. Nàng đưa khác ra cửa, hai người lên xe xong, nàng trở vào trong bảo A Kim mang chiếc va ly lên phòng. Nhìn chiếc va ly và tra chìa khóa vào, nhưng nàng không đủ can đảm mà mở nó ra. Nàng không biết trong ấy đựng những gì, nhưng bất cứ vật gì đi nữa, nàng nhìn thấy nó cũng vẫn xúc động thương tâm. Do đó, nàng không có can đảm mở nó ra. Nhưng, nàng không muốn để cho ai mở nó, bởi Trương Lập Dân đã nói, nàng mới là người xứng đáng mở nó ra, cũng như đáng giữ chiếc va ly này. Nàng ngồi suy nghĩ rất lâu, hình ảnh của Cơ Thực hiện lên trong đầu óc rất rõ. Sau cùng nàng cố gắng tra chìa khóa vào mở chiếc va ly ra. Trong chiếc va ly đồ đạc rất rối loạn, không có vật gì quý báu. Chỉ có vài cái huy chương không quân, bằng danh dự, một vài tấm ảnh, hình dáng hiên ngang trong bộ quân phục. Có những tấm ảnh mặc áo phi hành sắp lên phi cơ. Xem qua mấy tấm ảnh, khiến cho nàng cảm nhớ lại hình ảnh thật của chàng. Sau cùng, nàng lục lạo vào một góc chiếc va li thấy một xấp bao thợ Nhưng không phải là thơ của nàng gởi cho chàng. Nàng lấy ra một bao thư xem thử, thư ấy từ Hương Cảng gởi sang, chữ viết rất mềm mại, xinh xắn. Mới trông vào thì biết là tuồng chữ của phái nữ. Nàng chần chờ không dám xem thư, chỉ đếm thử tất cả trên ba mươi phong, tất cả đều do tuồng chữ một người viết, cũng từ một địa chỉ gởi đi. Lòng nàng tỏ ra ngờ vực. Ai lại gởi thư cho chàng quá nhiều vậy? Từ trước nàng chưa nghe chàng nói có thân nhân ở Hương Cảng, tại sao lại có nhiều thư gởi cho chàng? Nàng quyết định mở một lá ra xem. Xem xong lá thư, thân hình nàng run run muốn xỉu, sắc mặt xanh xao, nàng lại xé ra một phong thư nữa, trong bì thư này có một tấm ảnh khi nhìn kỹ bức ảnh, nàng không thể chịu đựng hơn nưa, bèn té xỉu xuống sàn ván. A Kim vừa đến bên ngoài, nghe Tố Tố kêu lên một tiếng, sau đó nghe tiếng thân người ngã xuống ván, cô ta lập tức xô cửa chạy vào, nhìn thấy Tố Tố nằm bất tỉnh trên sàn. Cô ta lập tức bồng lên giường, và sau đó gọi điện thoại đến cho Phi... Phú chở Phi đến nơi, cả hai cùng chạy vào nhà, sau khi nghe A Kim tường thuật, Phú có nhiều kinh nghiệm, chàng lập tức thăm mạch cho nàng và chích một mũi thuốc cấp cứu. Sau khi Phi nghe A Kim tường thuật đại khái, chàng không xem chiếc va ly gây ra đại họa này, mà chỉ xem lá thơ của nàng đang xem dang dở. Phi nhìn thấy tấm ảnh đúng là Lục Cơ Thực chụp chung với một thiếu phụ, cô ấy giống người Quảng Đông, hay hình dáng như những cô gái ở vùng Đông Nam Á nầy. Một tay cô ta ôm vào lưng Cơ Thực, trên tay Cơ Thực bồng một bé gái trạc hai tuổi, trên tay của người thiếu phụ ấy bồng một bé trai chừng bốn năm tháng. Bé trai giống Cơ Thực như đúc. Tấm ảnh này đủ chứng minh người thiếu phụ ấy là vợ hoặc là bạn gái cùng sống chung với Cơ Thực tại Hương Cảng. Tố Tố bị anh ta che mờ mắt, chẳng những không biết anh ta đã có gia đình, mà thậm chí có đến cả bè con cái. Nàng hết lòng yêu chàng, vì chàng mà sanh bịnh, đến gần biến thành loạn trí. Nàng vẫn một lòng yêu mê mệt Cơ Thực, không hề nghi ngờ chàng là một tên gạt gẫm ái tình. Nàng xem bức ảnh này, nên thương tâm mà ngất xỉu. Tâm thần Phi dao động, bực tức và khó chịu. Chàng hận vì không thể xé nát tấm ảnh của tên lừa dối tình yêu. Tinh thần Tố Tố vô cùng suy yếu, đôi mắt như thất thần nhìn chòng chọc vào Phị Phú còn ngồi cạnh bên, nàng thoáng nhìn Phú, môi nàng run lên như muốn nói điều gì. Phi đậy chiếc va ly lại, bước đến bên giường khẽ gọi: - Tố Tố! Môi nàng lại rung động, lần này nàng nói rất nhỏ: - Bỏ nó đi! - Cái gì mà bỏ đi? Phú như hiểu ý, chỉ vào chiếc va ly, nàng gật đầu nói: - Em không muốn thấy nó nữa. Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng dường như dùng hết sức mình. Nói xong, nàng thở hổn hển tỏ ra rất mệt nhọc. Phi bước đến xách chiếc va ly vụt ra ngoài cửa. Phú nhè nhẹ bắt mạch tay nàng, giọng êm dịu: - Tố Tố, cô đừng quá xúc động, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Nàng không trả lời, từ từ khép đôi mắt lại. Phi bước đến bên giường đứng lặng lẽ nhìn nàng. Phú chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay nói. - Giờ khắc của nhà ngươi đã đến rồi. Phi rất khó xử, trước bịnh trạng Tố Tố thế này, chàng không thể bỏ ra đi, rời khỏi nàng thì chàng không được yên lòng. Nhưng không thể lưu lại đây được, chàng cũng không thể thất hứa với Bân Bân. Phi nghĩ nên giải thích việc mình sắp ra đi. Nhưng chàng mở miệng chẳng ra lời, vấn đề rất giản dị, chàng chỉ nói là có hẹn cùng Bân Bân nên phải ra đi tuy nhiên không biết lý do nào, trước mặt Tố Tố chàng khó nói ra tên Bân Bân? Sau cùng, nàng kêu lên: - Anh Phi! - Cô muốn nói gì? Nàng đưa hai tay ra, Phi bước nhanh đến, nhè nhẹ nắm lấy đôi bàn tay lạnh của nàng. Nàng nói khẽ: - Tôi sợ quá, anh đừng đi. Sau cùng chàng gật đầu, đôi bàn tay nàng vẫn nắm chặt tay Phi, và nhắm nghiền đôi mắt lại. Tinh thần Phi rất rối loạn, Phú dùng đôi mắt thúc giục Phị Chàng vẫn biết, nếu mình không đi thì Bân Bân sẽ giận, nhưng đến chừng đó chàng sẽ có lời giải thích, nếu chàng rời nơi đây, rủi Tố Tố có bề nào thì lương tâm cắn rứt, sau cùng chàng nhìn Phú khẽ đáp: - Anh đi giúp tôi được không? Phú sững sờ giây lát, sau đó vẫn tiếp tục nói: - Nhà người nên xét kỹ, tại đây không thể nói lớn... - Tôi không thể rời nàng được, anh nên thay tôi và tìm lời uyển chuyển nói giúp. Nếu có gì... Phi nói đến đây rồi ngừng lại, dùng miệng ra dấu cho Phú biết nàng đang cần Phi, nếu Phi ra đi chưa biết tình thế ra sao? Bởi tim nàng đã quá đau khổ, có thể đi đến tự sát. Phi lưu lại đây, Phú được yên lòng hơn. Nghĩ vậy, Phú quyết định ra đi. Chàng gật đầu khẽ đáp: - Mình đi trước, chừng nào thấy êm mi sẽ ra đi sau... Phi hiểu lời Phú đã dặn. Phú không giã biệt Tố Tố, chỉ nói xong bèn ra đi êm. Trong phòng lặng lẽ không một tiếng động. Giây lát sau, nghe tiếng mô tô nổ vang rồi xa dần. Trong phòng trở lại yên lặng nặng nề, nàng vẫn nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt xanh xao, Phi vẫn ngồi yên như canh chừng, hơi thở nàng rất nhỏ, Phi và Phú nói chuyện với nhau mà nàng vẫn lặng yên như không nghe chi cả. Nàng vẫn nằm ngay bất động... Thời khắc qua mau, ngoài cửa sổ bóng tối bao trùm lên vạn vật. Chàng xem đồng hồ tay đã bẩy giờ mười phút. Phi thầm nghĩ, có lẽ bây giờ Phú đang tiếp chuyện với Bân Bân. Tố Tố như đã ngủ. Đôi bàn tay chàng nắm tay nàng vẫn tê buốt, nhưng không dám rụt tay lại, chỉ sợ nàng giật mình. Bây giờ chàng cảm thấy tay nàng đã ấm dần. Giây lát sau, chàng nghe bên ngoài có tiếng xe hơi rồ gạ Chàng cho rằng không phải Hùng xưởng trưởng, thì cũng là bà Hùng đã về. Chàng hơi yên lòng. Trời đã tối không thể một mình ngồi cạnh bên nàng. Nghĩ đến đây chàng nhè nhẹ buông tay Tố Tố ra, nàng vẫn nằm yên, chàng đứng dậy, nhẹ gót bước ra cửa phòng. Nhìn thấy chiếc va ly khi nãy hãy còn nằm đây, thuận tay chàng xách nó đem xuống lầu. Nghe tiếng xe hơi ngừng ngay trước cửa, sau đó có tiếng chân bước gấp rút vào nhà, nghe bước chân nặng nề, chắc chắn là Hùng xưởng trưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...