Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường


Tường thành hoàng cung, xuất hiện mấy thân ảnh lén lút, nhìn thấy thị vệ tuần tra lập tức trốn vào phía sau cây đại thụ, đợi đến khi tĩnh lặng không còn tiếng động, lại tiếp tục nhảy xuống,len lén tiến lên một bước.
“Tỷ tỷ, tỷ muốn xuất cung chỉ cần theo cửa cung nghênh ngang ra ngoài thì tốt rồi, sao còn phải vất vả đem thang theo a? Nếu không thì, ngươi bảo hắn mang chúng ta bay ra ngoài thì được rồi.” Sầm Nhi chỉ chỉ vào người đang vác cái thang, lại không biết nói gì, bịphong hàn thổi qua làm toàn thân nổi da gà, vội vàng xoa xoa hai tay.
Lạc Dật vẫn như trước, một thân áo bào trắng, chẳng qua là bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng chống hàn màu hoa lê, là lễ vật mà Y Y tặng hắn vào ngày sinh thần.
Đừng nhìn thân ảnh hắn có vẻ yếu đuối, đơn bạc,khó lòng vác thang thèo tường, ấy mà, chớp mắt một cái, hắn đã lưu loát làm xong.
“Ta muốn giữ thể diện cho Khâu Trạch, ai bảo hắn trước kia mỗi lần đều bắt được ta trèo tường, còn cười ta vĩnh viễn trốn không khỏi, bụng lớn thì đã sao, bụng lớn vẫn có thể trèo tường!” Y Y vỗ vỗ cái bụng đã tròn to giống như trái dưa hấu của mình, chu miệng,“Đi ra ngoài tìm phụ thân đương nhiên phải bắt đầu tìm từ gần đến xa, nói không chừng người đang ở bên ngoài, buôn bán gần sát chúng ta.”
Đúng vậy, nàng lần này đi ra ngoài, ngoại trừ tìm phụ thân, đương nhiên cũng bởi vì cùng Khâu Trạch náo loạn tiểu tính tình, bởi vì, đêm qua hắn thật sự ép buộc nàng thật là khó chịu, nói như thế nào cũng ngăn lại không được, không có biện pháp, vì cục cưng trong bụng mà suy nghĩ, nàng vẫn là rời đi một đoạn thời gian, nhưng lí do này cũng không thể để cho Sầm Nhi cùng Lạc Dật biết, nếu không, thật sự sẽ bị cười chết đi.
Nhưng ngay lúc đó, nàng, như thế nào cũng không nghĩ đến, cách biệt ần này, kéo dài đến sáu năm [ lời tác giả: phiên ngoại sẽ giải thích rõ hơn ^^]

“Tốt lắm, đi lên sao?” Lạc Dật kéo kéo cây thang, cảm thấy chắc chắn rồi, mới hướng Y Y vươn tay.
Nói là vì an toàn mới phải làm bảo tiêu cho hai người bọn họ, kì thực, hắn đương nhiên là vì muốn giữ Y Y một đoạn thời gian, không làm cho tên Khâu Trạch kia chuyên tâm một chút, cùng nàng ngoạn vài năm, hắn thật sự là không cam lòng!
Không có thể nhìn thấy âm mưu “nho nhỏ” xẹt qua đôi mắt ấm áp ý cười của hắn, nàng đưa tay đặt bên trong bàn tay to, nhẹ nhàng được hắn búng người, đạp lên thang treo, lưu loát rời khỏi tường thành cao hơn mười thước.
Khâu Trạch, đại sắc lang, ta thắng!
Hoan hô một tiếng, ba người lại tiếp tục tháo bỏ cây thang, biến mất trong màn tuyết trắng.
Đương nhiên, người nào đó sợ lãnh còn đang ôm chăn ngủ khì, không hề hay biết, hoàng phi yêu quý đã thành công trèo tường trốn đi, bi ai a, có Lạc dật làm đầu tiêu, hắn đã hạ ảo thuật, toàn bộ người trong Long Quân điện đều nghĩ hoàng phi đang nghỉ ngơi trong nội điện, Khâu Trạch còn không hay biết, người khác muốn phát hiện cũng khó!
Sáng sớm hôm sau, nghe Hồng công công kêu gọi, Khâu Trạch mới mông lung mở mắt, xoay người mới phát hiện trên giường thiếu mất nàng.
“Hoàng phi đâu?” Những tưởng hôm nay thời tiết tốt, nàng đã đi ra ngoài tản bộ, hắn cũng không để ý, rời giường rửa mặt chải đầu, tùy ý để các cung nữ giúp mình mặc quần áo.
“Hoàng phi? Hôm nay chúng nô tỳ chưa nhìn thấy hoàng phi xuất môn, hoàng phi không phải đang nghỉ ngơi trong nội điện sao?” Nói xong, một vị cung nữ lớn tuổi hướng trên giường liếc liếc mắt một cái, nhìn long sàn trống trơn, nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Hoàng phi đi đâu vậy?
Làm tỳ nữ thân cận bên cạnh hoàng phi, lại không thể biết nàng ở đâu thì sao có thể bảo hộ chăm sóc, đó là tử tội a!
Các cung nữ “Phác oành” quỳ xuống, toàn thân xụi lơ, ai cũng không ngờ đến hoàng phi thế nhưng lại thừa dịp đêm tối chuồn êm ra ngoài, nhất là người còn đang mang thai a.
Khâu Trạch nhíu mày, đôi mắt màu tím đảo qua nhóm cung nữ quỳ trên mặt đất phát run, vừa muốn kêu kéo ra ngoài chém, một phong thơ cũng là xuất hiện ở trước mắt.
“Hoàng Thượng, đây hình như là thư do hoàng phi để lại.” Hồng công công lo lắng nhìn cung nữ liếc mắt một cái, may mắn mình phát hiện ra phong thư này.

Khâu Trạch nhanh chóng mở ra, mỗi khi đọc xong một hàng, sắc mặt lại càng thêm âm vụ.
Khâu Trạch:
Khi chàng nhìn thấy lá thư này, cho thấy ta đã thành công tròe tường ra cung đi tìm phụ thân, ai bảo tốc độ thuộc hạ của chàng chậm như vậy, hơn nữa, vì cục cưng suy nghĩ, ta cũng không thể không ra cung, muốn trách thì tự trách mình đi, đừng trách các cung nữ vô tội, đợi sau khi ta trở về, nếu là phát hiện thiếu một người, liền hỏi tội chàng. Còn nữa, nếu chàng dám lập tam cung lục viện, vậy đừng nghĩ ta sẽ trở về! Yên tâm, có Lạc Dật ca ca đi cùng ta, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng rồi, Lạc Dật ca ca nói khi hừng đông sẽ phái người truyền tin thuyết minh cho chàng, nhưng thuyết minh cái gì, ta cũng không rõ ràng, còn có Sầm Nhi muội muội, chàng nói sẽ tìm cho nàng 1 tấm chồng tốt, nhưng nàng đã vụng trộm đi nhìn lém con trai tướng quân gì đó rồi, nghe nói diện mạo bình thường [chàng cũng không phải không biết, nàng đối mỹ mạo của nam tử không phải kén chọn bình thường], cho nên vì kháng nghị, nàng cũng muốn cùng ta đi tìm phụ thân, đại sắc lang, cúi chào!
Thư trong tay bị vò nát thành 1 nhúm, ở bên trong điện đi qua đi lại, hắn sắc mặt bí hiểm nhìn nhóm cung nữ run sợ quỳ trên mặt đất, cuối cùng cũng chỉ thán làm một hơi, đem âm vụ trong lòng hóa khai đi.
“Thôi, đều đi xuống đi, nhớ rõ, phân phó đi xuống, không thể đem chuyện hoàng phi ra cung truyền ra, nếu không liên luỵ cửu tộc.” Kia là liên quan đến an nguycủa nàng, hắn không có khả năng ngồi yên khôngđể ý.
“dạ.” Các cung nữ run rẩy lui xuống, cẩn thận vỗ vỗ trái tim, mặc dù không biết trong thư viết cái gì, cũng đại khái đoán được là hoàng phi cứu mạng nhỏ của các nàng, trong lòng âm thầm khẩn cầu hoàng phi nhất định phải bình an trở về.
Đem thư trong tay lưu luyến trải ra, nàng nói Lạc Dật sẽ phái người truyền tin thuyết minh, rốt cuộc là thuyết minh cái gì? Hắn có chút nghi hoặc.
Mặt trời mùa đông hiếm khi sáng rọi như lúc này, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhảy nhót, chiếu rọi lên hoàng bào của hắn, tỏa ra một vầng sáng vàng kim chói lòa bắt mắt, trên người hắn tỏa ra một loại khí chất vương giả tôn quý bất phàm, liền ngay cả Hồng công công cũng thầm than, khí đế vương càng ngày càng phát ra hiển hách .
Lúc này, một gã thị vệ đã dựa theo quốc sư phân phó đem thư tín đưa tới, cũng không dám thông truyền, cầm thư đưa cho thị vệ canh cửa bên ngoài, liền chuồn mất .
“Hoàng Thượng, quốc sư phái người đưa thư đến.” Nhận được thông bẩm ngoài cửa, Hồng công công tiếp nhận thư tín giao cho Hoàng Thượng.

Lại mở phong thư ra, đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào bút tích cương nghị nhưng lại thấp thoáng nhu hòa kia, bạc thần nhếch, cuối cùng bính ra một câu.
“Lạc Dật chết tiệt, lại dám giúp Y Y chạy trốn, còn nói trẫm sáu năm sau mới có thể đi tìm nàng!” phong thư lần nữa bị hắn vò nát, từ trong phong thư rơi ra một khối ngọc bội huyền tinh, lửa giận vừa mới nén xuống lại lập tức bùng lên.
Lạc Dật thế nhưng dám lấy lệnh bài này ngăn chận chính mình! Thái hoàng Thái Hậu, người có biết không, người cuối cùng vẫn là làm sai một chuyện a!
“Oành!” Một tayđập lên bàn, hắn hạ lệnh, “Đi, đem sân của quốc sư hủy đi cho trẫm!”
Hồng công công vẻ mặt ngạc nhiên…… Này, không phải đùa giỡn tiểu hài tử tính tình sao?
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui