Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường


“Oành!”
Điểm nhẹ mũi chân một chút, thân ảnh kiều nhỏ, nhanh nhẹn nghiêng người, hai sợi tơ đỏ nối với đầu ngón tay thẳng tắp đánh thẳng về phía bù nhìn, chỉ sau một tiếng ”oành”, những rối gỗ bằng gỗ đã gãy vụn, mảnh vỡ rải rác khắp nơi.
“Hoàng phi, dường như hôm nay có gì không vui.”
Đứng ở một bên chỉ đạo, Mộc Hiệp nhếch khóe miệng, nhìn bộ dáng tràn ngập sát ý của nàng, cũng không dám nhiều lời.
Thu hồi sợi tơ, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, nàng phun ra một hơi, khóe mắt nghễ hướng thân ảnh màu đen, đột nhiên, khóe môi đỏ tươi khẽ nhếch, một tay khoát lên người Mộc Hiệp.

“Mộc Hiệp sư phó, sư phó không phải có chuyện gì đang gạt ta chứ? Chuyện có liên quan đến Phù Vân Khâu Trạch ?”
“Không có.”
Hắn ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp mở miệng đáp, gương mặt cương nghị không có chút biểu tình gì, giống như một người máy trả lời một vấn đề bình thường.
Rút tay về, nhu nhu mi tâm, nàng thập phần rõ ràng, nếu hắn đã không muốn trả lời, mặc dù nàng có ”một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”, kết quả đều sẽ giống nhau, nếu không, hắn đã không gọi là Mộc Hiệp! Đầu gỗ cứng ngắt, không cần thương lượng! (Y Y giả nghĩa tên của Mộc hiệp đó: ”mộc”= gỗ, ”hiệp”= bàn bạc, thương nghị)
“Có người đến , thuộc hạ đi trước, cáo lui.”

Song nhĩ vừa động, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, biết là người mình không muốn gặp, hai tay nhất hạp, ẩn vào hắc ám.
Là ai đang tới? Y Y nhìn ra sân, nàng luôn luôn luyện tập thuật pháp ở nơi này, chưa từng có người đến quấy rầy qua. Bởi vì nơi này, Phù Vân Khâu Trạch đã hạ lệnh, trừ bỏ nàng cùng Mộc Hiệp, bất luận kẻ nào không được tiếp cận nơi này, rốt cuộc là người phương nào, lại có thể tự tiện xông vào?
“Ách, bổn vương còn tưởng rằng nơi này có kì cảnh gì, thì ra chỉ có mỗi hoàng phi.” thanh âm yêu dã từ từ truyền đến, vẫn tà mị và băng lãnh, đầy giễu cợt như ngày xưa.
Là hắn! Mẫn Hách yêu nam chết tiệt! Y Y đột nhiên nhớ tới, ngày ấy nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện quấy rối, nói không chừng, dạ minh châu của nàng cũng sẽ không mất đi.
Vốn muốn phát tác lửa giận, lại nghe được một thanh âm nũng nịu vang lên:“Y tỷ tỷ, thì ra là tỷ a.”
Sầm Nhi thân thiết nắm tay Mẫn Hách yêu nam, chầm chậm đi vào sân. Một thân hồng nhạt, vải mềm loan rũ, đóa phong lan tinh tế thêu trên làn váy càng tăng thêm phần nữ tính, dịu dàng, trang sức trên người cũng bình dị, đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tựa như một tiểu tiên nữ hiền lành, ngây thơ từ họa (tranh) bước ra (>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui