Trong dịch quán, Tịch Nhan ngồi trước gương trang điểm, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn dung mạo của mình, bèn cho gọi người mang khăn đen đến, một lần nữa đem che dấu khuôn mặt mình.
Nhưng chỉ cần nhớ lại hôm qua Hoàng Phủ Thanh Hoành cố ý muốn vén màn che, sau khi vén mản , sắc mặt hắn biến đổi chỉ trong phút chốc, Tịch Nhan liền nhịn không được trong lòng cười lạnh.
Lần này nàng không biết hòa thân quận chúa dung nhan bị hủy còn nơi nào để đi?
Vừa nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi nghĩ tới ngoại tổ mẫu -- Thái Hậu Tây Càng nhìn xa trông rộng.
Bà là người cơ trí và quyết đoán nhất mà Tịch Nhan từng gặp, một người phụ nữ đa mưu túc trí, không biết hôm nay nàng đi bước này bà có đoán trước được hay không?
Buổi chiều, trong cung có người đến tuyên đọc thánh chỉ.
Hoàng đế ân điển cho cho Tịch Nhan an tâm tịnh dưỡng, mọi việc không cần quan tâm, hết thảy đều có hoàng đế vì nàng làm chủ.
Nói cách khác, việc tứ hôn việc cũng tạm thời không bàn đến.
Trong lòng Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, Nam Cung Ngự đến thăm nàng, vừa mới nhìn thấy nàng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sửng sốt một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhất thời dở khóc dở cười: “Muội......!Như thế nào lại đem mình thành bộ dáng như vậy?”
“Không tốt sao?” Tịch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn hắn,“Huynh không nghe nói các vị hoàng tử cũng không dám nhắc lại việc cưới ta sao?”
Nam Cung Ngự gật gật đầu, để tay trên bàn, cố nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn là “Xì” bật cười một tiếng: “Tốt lắm, vì ăn mừng muội hủy dung thành công, sư huynh cùng muội uống một chén.
Chỉ là Nhan Nhan, muội tự biến mình thành bộ dạng như vậy, tính không lập gia đình sao?”
“Không quan trọng.” Tịch Nhan thản nhiên phun ra ba chữ.
Nam Cung Ngự giơ chén rượu lên, hai mắt gian xảo mị hoặc: “Không quan hệ, bất cứ khi nào muội quay đầu, sư huynh đều có thể cưới muội.”
Tịch Nhan trả lời hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không thèm chấp.
Tiễn bước Nam Cung Ngự, Tịch Nhan ra lệnh tỳ nữ hầu nàng đi tắm, sau đó mới thả lỏng tâm tình, bình yên đi vào giấc mộng.
Nhưng mà không ai nghĩ đến, giấc ngủ bình yên đó chỉ đến trong một đêm thôi --
Giữa trưa hôm sau, bỗng nhiên có thánh chỉ truyền tới.
Trực giác Tịch Nhan cho biết có điềm chẳng lành.
Theo lý hôm qua, thánh chỉ đã xem như cấp cho nàng công đạo, hôm nay thế nào lại còn có thánh chỉ khác?
“Mục Cầm, thân mình ta không thoải mái, ngươi đi thay ta tiếp chỉ.” Tịch Nhan nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý khác, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, cũng đồng thời tự trấn tĩnh bản thân.
Nghe vậy, Mục Cầm liền đi ra tiếp chỉ, nhưng chỉ một lát liền quay trở lại, trong tay cung kính nâng thánh chỉ màu vàng, nâng lên trước mặt, ngữ khí bình thản trước sau như một: “Nô tỳ chúc mừng quận chúa, hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn quận chúa cho Thất hoàng tử.”
“Thứ ” Tịch Nhan đang ngồi sau màn giường, bởi vì dùng sức nên để lại lỗ hổng to tướng trên tấm màn xanh nhạt
Mục Cầm nghe tiếng ngẩng đầu lên, bắt gặp dung nhan Tịch Nhan lúc này trắng bệch rất đáng sợ, lại cúi đầu xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...