Trên đường đi đến đại sảnh, Nguyệt Nha Nhi vẫn luôn trầm mặc, nhìn thấy đã gần đến nơi, rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí đứng chặn trước mặt Thập Nhị: “Để mình ta đi nói với hắn thôi, được không?”
“Không được.” Thập Nhị hừ lạnh một tiếng, tựa như đã sớm đoán được nàng sẽ đưa ra yêu cầu này, vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước.
“Thanh Tuyên.” Nguyệt Nha Nhi ngăn hắn lại, thấp giọng cầu xin, “Đừng như vậy mà, Dịch Nhiên, huynh ấy từng chiếu cố ta rất nhiều, ta thật sự không có cách nào nhìn chàng và người thân của ta xung đột.”
Mặt Thập Nhị vẫn lãnh nghiêm, quả quyết cự tuyệt.
“Thanh Tuyên, chàng coi như là thông cảm cho ta, được không?”
Thập Nhị chợt cau mày, nhưng cũng hơi bị ‘lung lay’, quét mắt nhìn qua dung nhan tái nhợt của nàng, trong lòng cuối cùng không đành lòng, ngừng một chút, mới trầm giọng nói: “Không được rời khỏi tầm mắt của ta.”
Vì thế lập tức cho người đi mời Tống Dịch Nhiên vào hoa viên, Nguyệt Nha Nhi ngồi trong một lương đình chờ hắn, còn Thập nhị thì ngồi ở một lương đình khác cách nơi này không xa quan sát nàng.
Tống Dịch Nhiên rất nhanh đã theo một nha hoàn đến, từ xa đã liếc nhìn Thập Nhị, sau đó đi vào lương đình của Nguyệt Nha Nhi.
Thập Nhị không kìm chế được mà siết tay bàn tay lại, cố gắng hết sực khắc chế tâm tình xúc động muốn xông lên.
Nguyệt Nha Nhi vừa thấy Tống Dịch Nhiên đến, sắc mắt không khỏi trắng đi một phần, cúi đầu gọi một tiếng: “Dịch Nhiên.”
Tống Dịch Nhiên lặng im một lát:“Nàng thật sự phải như thế này sao?”
“Ta không có biện pháp.” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của hắn,“Dịch Nhiên, nay, ta sẽ không rời khỏi chàng.” *ý nói Thập Nhị*
“Cho nên ngay cả di huấn của Mẫu thân đã khuất cũng có thể làm trái?” Tống Dịch Nhiên thản nhiên cười lạnh một tiếng,“Hay là, nàng sớm đã quên mất rồi?”
Nguyệt Nha Nhi nhẹ tay run rẩy đẩu đứng lên: “Ta không quên.”
“Vậy nàng đã quên mẹ nàng là vì điều gì mà chết?”
“Việc mẹ chết, cùng hắn không liên quan đến nhau.” Giọng nói của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng thấp, “Ta biết mẹ không muốn nhìn thấy ta cùng với hắn bên nhau, nhưng mà, ta không còn cách nào kiểm soát bản thân mình.”
Tống Dịch Nhiên trước mắt thê lương nhìn nàng một cái:“Nói cách khác, hắn đến bây
giờ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì?” trong đôi mắt trong suốt shiện lên một tia kinh hoảng:“Dịch Nhiên?”
Tống Dịch Nhiên cười nhẹ:“Nàng sợ ta nói cho hắn?”
Nguyệt Nha Nhi hơi cắn môi: “Chuyện này qua rồi, chàng không cần biết, chàng vô tội .”
“Vô tội?” Tống Dịch Nhiên cười lạnh nói,“Cho nên Đại Sở đáng bị diệt vong, cho nên mẫu thân nàng xứng đáng táng thân cho bắc mạc binh lính thủ hạ? Nguyệt Nha Nhi, nàng thật sự khiến ta quá thất vọng!”
Thân mình cứng ngắc của Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi đằng kia, còn Tống Dịch Nhiên cũng đã đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, “Dịch Nhiên!” Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, đứng dậy đuổi theo ngay, “Dịch Nhiên, ta xin huynh đừng nói với chàng, được không? Mẫu thân muốn trừng phạt, ông trời muốn trừng phạt, thì cứ giáng lên ta.
Có lẽ tiếp qua một đoạn thời gian ta sẽ gặp lọt vào ứng có báo ứng, ta chỉ xin huynh, đừng nói với chàng.”
Tống Dịch Nhiên bước được vài bước, nghe thấy giọng nói buồn bã của nàng, cho dù trong lòng có khó chịu nhiều đến đâu, thì cũng đè nén xuống.
Nhưng đúng là vẫn phải nuốt cơn giận không dưới một lần, vẫn không trả lời, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.
Nguyệt Nha Nhi bất lực đứng đó nhìn hắn đi xa, không nhịn được lùi từng bước, bỗng dưng lại tiến vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc.
Thập Nhị có vẻ không hờn không giận nói: “Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, đuổi theo làm gì?”
Nguyệt Nha Nhi kiềm chết nỗi lo sợ, bất an trong lòng, khẽ cười một tiếng: “Ừm.”
“Nói rõ ràng hết rồi nhỉ?” Hắn lại trầm giọng mở miệng hỏi.
Khi nãy hắn thấy hai người nói chuyện trong đình, thì biết ngay quyết định đáp ứng yêu cầu của nàng là sai lầm, không thể biết hai người nói chuyện gì, hại hắn như có trăm ngàn mũi dao đâm vào tim, khó chịu vô cùng.
Nguyệt Nha Nhi khe khẽ thở dài, nói:“Nói rõ ràng rồi.”
“Vậy thì quá tốt.” Thập Nhị hơi hừ một tiếng, nhìn về hướng tống dịch nhiên biến mất, lúc này mới cúi đầu nhìn nàng, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, không nhịn được xụ mặt xuống, “Nói rõ ràng rồi mà sao mặt mày vẫn bí xị vậy? Cười cái nào.”
“Chàng này, bá đạo quá vậy.” Nguyệt Nha Nhi không nhịn được thầm mắng, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười, vùi vào lòng hắn, cúi đầu gọi một tiếng, “ Thanh Tuyên.”
Thập Nhị cúi đầu lên tiếng:“Ừm?”
“Ta chỉ còn có chàng ...!...” Nguyệt Nha Nhi thấp giọng lẩm bẩm nói.
Ta đã từ bỏ tất cả, phản bội tất cả, nay, chỉ còn mình chàng thôi.
Tâm tình Thập Nhị tương đối tốt, nên giương khóe miệng lên, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng.
Mấy ngày sau, trên núi Lăng Tiêu bỗng nhiên truyền đến tin Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này đã tự mình đến núi lăng tiêu trước, sau đó giao quyền cho quan thiên giám tùy ý sắp xếp, để tất cả hậu bối của hoàng thất đến Thiên Linh tự cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Nguyệt Nha Nhi cũng không nghĩ rằng sự kiện này sẽ rơi xuống đầu mình, chợt kinh ngạc nhìn về phía thập nhị đang thay xiêm y: “Vì sao lại muốn ta đi?”
Thập Nhị thay tẩm y ra, thấy dáng vẻ ngây người của nàng, không nhịn được nở nụ cười: “Nực cười, nàng là thê tử của ta, nàng không đi thì ai đi?”
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được hỏi: “Thế ....!Vương phi của chàng đâu? Theo lý chuyện này nàng ta có thể đi mà, ta không cần phải đi.”
Hắn ngồi trên giường, đem nàng kéo vào lòng: “Nàng ...” Dừng một chút, nhưng cũng không tiếp tục, mà lại nói, “Ta muốn nàng đi.”
Trong lòng nguyệt nha nhi thê lương, còn chưa lấy lại tinh thần, thì hắn đã xoay người nằm đè lên nàng, rồi nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của nàng, rồi bắt đầu một phen đòi hỏi vô độ.
Ban đêm, nguyệt nha nhi lại mất rất lâu để chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, vẫn không thể không theo hắn vào cung, sau đó đi theo đại đội đến Thiên Linh tự.
Ngồi trong xe ngựa, nàng nghe tiếng bánh xe cuồn cuộn, hơi vén mành xe lên, liền thấy hắn cưỡi ngựa ngay bên cạnh xe của nàng, rồi quay sang nhìn mình cười.
Nguyệt nha nhi không được tự nhiên nhớ đến tối qua, thêm sáng sớm nay nên bỗng dưng lòng cũng trở nên mềm mại, đáp lại nụ cười của hắn, rồi buông mành xuống.
Thổn thức thở dài, nói với bản thân, chỉ là bái Phật thôi, không liên quan đến gì khác, nàng chỉ cần cầu phúc cho hắn thôi, vậy là đủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...