Đôi mắt của Bất Ly lạnh đi rồi bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng nói: “Nghe nói ngươi cũng từng là công chúa?”
Nguyệt Nha Nhi chợt giật mình, sau đó mới gật đầu, chuẩn bị bao nhiêu cũng không ngờ được tiểu cô nương này lại nói ra lời đó.
“Nếu như thế, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện đó chứ? Đem chủy thủ kề sát lên cổ mẫu thân ta, lá gan của ngươi quả không nhỏ! Lúc ngươi làm công chúa, sư phó của ngươi dạy ngươi làm vậy sao?” Bất Ly hừ lạnh một tiếng nói.
Nguyệt Nha Nhi thật ra vẫn không muốn cùng một đứa trẻ nhiều lời làm gì, nhưng nghe cô bé hỏi như thế, thì cũng không nhịn được cười đạm một tiếng: “Trưởng công chúa, cuộc sống của công chúa rất tốt, người có một phụ hoàng có thể bảo vệ người chu đáo, có những vị thúc phụ văn thao võ lược, có lẽ cuộc đời này công chúa cũng chưa bao giờ nhìn thấy quốc gia của mình bị diệt vong, cho nên, cuộc đời này, người cũng chưa chắc hiểu được tâm trạnh của ta vào lúc đó.”
Bất Ly nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng, nhưng bên trong lời nói, lại ẩn hiện sự đau xót, tha thiết, cô bé bỗng giật mình, rồi nói: “Tất nhiên ta sẽ không cách nào làm được, ta cũng không cần phải như thế! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ phụ hoàng ta không trừng trị ngươi thì tức là thả ngươi đi, lúc trước ngươi làm mẫu thân ta bị thường, thì nhất định phải trả giá thật lớn.
Nay, chẳng qua phụ hoàng coi trọng Thập Nhị thúc, nên mới để ngươi sống sót, nhưng nếu có một ngày, Thập Nhị thúc không còn bảo vệ ngươi nữa, cho dù phụ hoàng không quan tâm đến chuyện này nữa, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Ánh mắt Nguyệt Nha hi khi thì hoảng hốt lúc thì thanh minh, nghe lời nói của Bất Ly xong, mới mỉm cười: “Đa tạ Trưởng công chúa nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ.”
Bất Ly hơi buồn bực.
Nàng ta luôn bày ra dáng vẻ vân đạm phong kinh như vậy, còn mình thì lại có vẻ cố tình gây sự với nàng ta.
Nghĩ thế, nên không nhịn được đành nói một câu “Tự lo liệu cho tốt”, xong xuôi liền nhấc váy rời đi.
Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng dáng cô bé rời đi, khóe miệng vẫn vương lại ý cười nhạt nhẽo.
Sau khi Bất Ly đi không lâu, Nguyệt Nha Nhi lại nghênh đón một vị khách khác, chính là Đạm Tuyết.
Có lẽ sắc mặt nàng thật sự khó coi, Đạm Tuyết vừa vào cửa liền hơi cau mày: “Thân mình muội không thoải mái sao?”
Nguyệt Nha Nhi hơi lắc đầu, mỉm cười nói: “Đạm Tuyết tỷ tỷ, tỷ cố ý đến thăm muội sao?”
Đạm Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng không ngăn được tiếng thở dài, nắm tay nàng ngồi xuống: “Nguyệt Nha Nhi, muội nói ta biết, lần này muội trở về là vì điều gì?”
Tim Nguyệt Nha Nhi lệch một nhịp, suy nghĩ cẩn thận những lời đầy ý của của nàng, cúi đầu cười khổ: “Lúc trước, chuyện xảy ra ở Hoa Đô, tỷ cũng biết, phải không? Đạm Tuyết tỷ tỷ, muội biết bọn họ dường như đều đề phòng muội.
Đạm Tuyết tỷ tỷ, tỷ vẫn nên mau quay về đi, đừng khiến phu quân lo lắng.”
“Nguyệt Nha Nhi.” Đạm Tuyết nắm chặt tay nàng, “Ta không hề đề phòng muội, ta và Tứ ca của muội giống nhau, là đều lo lắng cho muội.
Muội đồng ý với ta đi, đừng làm những việc ngốc nghếch nữa, được không?”
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi tất nhiên không nhìn thấy ý cười, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Đạm Tuyết tỷ tỷ, đã từng gặp ma, còn có thể không sợ bóng tối sao?”
Đạm Tuyết nghe vậy, trong lòng không ngăn được cảm giác tê rần lan ra, rốt cuộc lại không hỏi gì thêm, dừng một chút, rồi lại nói: “Nguyệt Nha Nhi, Thập Nhị đệ mấy năm qua, tính tình thay đổi rất nhiều, nhưng muội phải tin, trong lòng hắn nhất định vẫn luôn có muội, xưa nay muội vốn thông minh, hắn là nên biết làm như thế nào chứ?”
Nguyệt Nha Nhi dừng một chút, khóe miệng hơi cong lên: “Đạm Tuyết tỷ tỷ, làm phiền tỷ chuyển lời đến Tứ ca, muội sẽ sống tốt, hai người cũng không cần lo lắng cho muội.”
Nàng tin chắc rằng bản thân sẽ sống tốt, mọi thứ đã qua, nàng đều chấp nhận tất cả, cho đến bây giờ, cũng không còn ai có thể rời xa nàng nữa.
Tiễn Đạm Tuyết về, Nguyệt Nha Nhi trở lại viện, ngoại trừ Xảo nhi ngồi ở hành lanh thêu thùa, thì không còn gặp bất kỳ ai khác.
Tây viện này, tựa như chỉ có nàng và nha đầu không nói được này.
Nàng đứng trong viện một lúc lâu, rồi đi đến thềm đá trước sảnh mọi lần, chậm rãi ngồi xuống.
Dưới hành lang, lúc này Xảo nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng cô độc của nàng ngồi đằng kia.
Xảo nhi tuy không thể nói, nhưng cũng từng nghe vị Sườn Vương phi này xuất thân là công chúa, mặc dù vong quốc, nhưng vẫn được phong làm quận chúa, nhưng xem cách nàng ngồi tùy ý trên đất, thì chỉ cảm thấy bất khả tư nghị.
Nguyệt Nha Nhi lúc này lại hơi nghiêng đầu, dường như đang nhìn vị trí bên cạnh, nhưng ánh mắt vừa chạm vào nơi bậc thang trống trải, cũng là lúc Xảo nhi nhìn thấy rõ ràng sườn mặt của nàng, tim chợt đập mạnh và loạn nhịp.
Dường như là muốn nhìn ai đó, nhưng không thấy, vẻ mặt mờ mịt trống rỗng.
Một lát sau, lại thấy thần sắc nàng dần dần chuyển sang vẻ thê tuyệt (thê lương và tuyệt vọng), sau đó, chậm rãi ôm lấy đầu gối, vẻ mặt trên mặt không còn nhìn thấy rõ nữa.
Từ sau ngày ấy, Xảo nhi không còn thấy Thập Nhị gia đến Tây viện nữa, còn vị sườn phi này lại phải chịu sự vắng vẻ, ngày qua ngày lại càng thêm gầy yếu.
Cho đến một ngày, là ngày Lễ Dục lan vào tháng năm, trước cửa mọi nhà đều giăng lưới bắt chim, còn Tây viện này, lại nghênh đón quản gia, hóa ra là phủ Cửu gia phái xe ngựa tới, nói Cửu vương phi mới Nguyệt Nha Nhi đến để ăn lễ chung.
Nguyệt Nha Nhi lại chần chờ một lát, cũng không từ chối, trở lại phòng, liên tiếp thay đổi mấy bộ xiêm y, nhưng cũng không thấy hợp, cuối cùng lại chọn một bộ xiêm ý vàng nhạt đơn giản, lần đầu tiên rời khỏi Tây Viện.
Trong vương phủ cũng không có bao nhiêu người, nha hoàn, người hầu đều thật giả tạo, xuất môn du ngoạn, còn chủ tử Thập Nhị lại đưa Vương phi của mình về nhà mẹ đẻ nghỉ lễ Dục Lan, vì thế cả quãng đường rời phủ, cũng không gặp được nhiều người.
Đi tới phủ Cửu gia, bên ngoài phòng khách có ba người đang ngồi ở ghế đá.
Nàng không hề đoán sai, Nam Cung ngự quả nhiên đã đến nơi này.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần quả thật là khó coi, lúc Đạm Tuyết đứng dậy nghênh đón
Nguyệt Nha Nhi, thì lạnh lùng liếc Nam Cung ngự một cái.
“Đạm Tuyết tỷ tỷ.” Nguyệt Nha Nhi mỉm cười gọi nàng một tiếng, ánh mắt mới dời về phía
Nam Cung ngự,“Tứ ca, huynh đến rồi.”
Nam Cung ngự tuy cười , nhưng mà thấy dáng vẻ hao gầy của nàng, sâu trong đôi mắt không che dấu được một tia ám trầm:“Nguyệt Nha Nhi, lại đây ngồi.”
Nguyệt Nha Nhi ngồi giữa Đạm Tuyết và hắn, miễn cưỡng gọi Hoàng Phủ Thanh Thần một tiếng:“Cửu gia.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần không có chút chuyển biến tốt nào, thậm chí càng thêm âm trầm.
Đạm Tuyết châm cho Nguyệt Nha Nhi một ly rượu hùng hoàng, cũng không quay đầu lại mà nói với hắn: “Nếu chàng thật sự không muốn ngồi đây, vậy thì ra phủ dạo đi, dù gì chàng cũng có nơi để đi mà, ngồi vô vị ở trong này chỉ thêm mất hứng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...