Tiệc tối qua đi, trong phủ bày ra sân khấu diễn kịch, nghe nói là mời gánh hát tốt nhất kinh thành, để tất cả mọi người xem náo nhiệt một phen.
Tịch Nhan cùng các nữ quyến ngồi giữa nhà thuỷ tạ, đối diện đó là sân khấu kịch thiết kế hoa mỹ dị thường.
Các nam nhân được bố trí ngồi ở một chỗ khác xem diễn để không bị phân tâm.
Lúc này có người trình danh mục các vở kịch lên mọi người chọn, Tam Hoàng phi xoay người nhìn về phía Tịch Nhan cùng Đạm Tuyết, lời nói mang theo ý cười nói: “Năm nay rốt cục có thêm hai vị muội muội, nhưng hai vị muội muội cũng không thích nói chuyện, nên cũng không có gì thêm náo nhiệt, không bằng chọn cho mọi người chúng ta vở kịch để xem náo nhiệt, ý các vị muội muội ra sao?”
Nghe vậy, tiểu nha đầu của gánh hát liền đem danh mục các vở kịch đến trước mặt Tịch Nhan.
Trong lòng Tịch Nhan từ sớm đã không còn hứng thú, hơn nữa mới vừa rồi nghe lời nói của Tam Hoàng phi, lúc này càng cảm thấy phản cảm, liền nghĩ muốn bày ra trò đùa cho nàng ta xem.
Nhưng mà bất đắc dĩ nàng lại không hiểu biết gì về vị Tam tẩu này, cũng không hiểu biết gì về Tam hoàng tử, nếu muốn bày ra trò đùa quả thật là khó khăn.
Trong lúc đang do dự, bỗng nhiên một bàn tay tinh tế như ngọc bên cạnh nàng đưa ra, cầm lấy thẻ bài “Vọng nguyệt” đưa cho nàng: “Tỷ tỷ xem vở kịch này như thế nào?”
Tịch Nhan quay đầu nhìn thì ra là Đạm Tuyết.
Nhưng thấy dung nhan nàng như băng tuyết có một chút ý cười, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, tựa hồ có thâm ý khác.
Tịch Nhan hiểu ý, gật đầu cười, nhân tiện nói: “Muội nói đúng, nghĩ lại đó cũng là một vở hay.”
Bởi vậy vở kịch kia được trình diễn.
Kép hát diễn rất hay, kể về chuyện một nam nhân đi đánh giặc, ở nhà xuất hiện một nam nhân khác muốn lấy vợ ông ta, người vợ tuyệt tình bỏ chồng con đi theo người nam nhân đó.
Tình cảnh khôi hài này mọi người xem đều bật cười.
Trong lúc toàn bộ các nữ quyến cười tươi như hoa, Tịch Nhan lại thấy sắc mặt Tam Hoàng phi càng ngày càng khó coi.
Nàng dường như ngộ ra nhẽ, ánh mắt nhìn thoáng qua Đạm Tuyết, thấy nàng mặt không đổi sắc vẫn nhìn sân khấu kịch, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới mình.
Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy buồn cười, tâm tình đang hậm hực cũng bay biến đi mất.
Vở kịch diễn ra được một nữa, một gã sai vặt mang danh sách cácc vở kịch từ chỗ các vị hoàng tử trở về bẩm tấu với Tam Hoàng phi:“ Tam gia nói khó có dịp Thất gia tham dự yến hội, vở diễn này khiến cho Thất gia mất hứng.
Thất gia nói Thất hoàng tử phi thích các vở kịch náo nhiệt, bởi vậy chọn ra vở ‘Bát nghĩa’.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Tịch Nhan, vài giọng nói hâm mộ từ trong đám người vang lên: “Thất đệ muội thật sự là hảo phúc khí.”
Tịch Nhan cũng chưa từng nghĩ bản thân lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tầm mắt đảo quanh có chút thất thần -- hắn làm thế nào biết được mình thích các vợ kịch náo nhiệt?
Tịch Nhan giương mắt nhìn về phía lương đình bên trái, chỉ thấy ánh đèn sáng trưng, bóng người lay động, nhưng lại nhìn thấy được hắn? Tịch Nhan có chút phẫn nộ thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn trên sân khấu, nhưng lòng lại không thể yên ổn.
Hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ lại một lần nữa chứng minh cho suy nghĩ của nàng khi mới gặp hắn -- nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Mãi cho đến khi vở diễn kết thúc, thời gian cũng đã gần đến giờ hợi, các nữ quyến đang đứng dậy đi ra khỏi hoa viên.
Vừa ra khỏi hoa viên, nàng nhìn thấy một gã sai vặt cùng nha hoàn đang đứng chờ, vừa nhìn thấy Tịch Nhan liền chào đón:
“Bái kiến Hoàng tử phi, Thất gia nói thời gian đã trễ, khí trời càng lạnh nên sai nô tài đến đưa áo choàng cho Hoàng tử phi, tránh để Hoàng tử phi bị lạnh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...