Từ xa xa tiếng chuông buổi trưa từ lầu chuông cổ lâu truyền đến, chầm chậm vang xa, xuyên qua khắp mọi nơi trong hoàng cung, lúc truyền tới Dực Khôn cung đã trở nên mơ hồ .
Trên giường, người đang quấn mình trong chăn rốt cuộc cũng khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, Tịch Nhan mới ý thức được mình vừa nghe được là tiếng chuông buổi trưa! Mấy ngày gần đây, thời điểm nàng tỉnh dậy càng ngày càng trễ, tất cả mọi chuyện còn không phải là bởi vì buổi tối bị người kia ép buộc quá mức sao!
Tịch Nhan ảo não xoa xoa thân mình đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay không biết đụng phải cái gì, vừa cầm lên xem, chỉ một thoáng đỏ bừng cả mặt, giương tay quăng thứ gọi là tập tranh kia đi rất xa.
Có thể tưởng tượng được bắt đầu từ đêm qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dụ dỗ nàng “học tập” bản tập tranh kia, kết quả đến sau nửa đêm, nàng đã sớm sức cùng lực kiệt, mà hắn lại càng trở nên hưng trí, hai người vẫn ép buộc đến giờ dần mới từ bỏ.
Hắn đương nhiên là sáng sớm phải đi vào triều, nhưng vẫn để cho nàng ngủ thẳng giấc đến hiện tại!
Tịch Nhan rầu rĩ nghĩ, khó trách gần đây các cung nữ trong điện nhìn nàng bằng vẻ mặt rất cổ quái, vẻ mặt vừa muốn cười lại không dám cười, nàng lại liên tưởng đến những câu chuyện mà bọn họ sẽ bàn tán trong lúc rảnh rỗi.
Đúng lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, Ngân Châm ló đầu vào, nhìn thấy nàng đã tỉnh dây, liền vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Trên người Tịch Nhan rất đau nhức, vẫn không có một chút tinh thần nào, ngồi ở trước gương trang điểm cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngân Châm nhìn thấy bộ dáng của nàng không khỏi nở nụ cười: “Nếu chủ tử thật sự quá mệt mỏi, nên ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Tịch Nhan không ngừng khoát tay: “Không ngủ nữa.”
Gần đây bị ép buộc quá nhiều, nàng ăn cũng nhiều ngủ cũng nhiều, bản thân cũng nhận thấy gần đây hình như béo thêm một chút.
Kỳ thật lúc trước cũng không tính là béo, chỉ là so với lúc còn gầy yếu, quả thật là đã béo hơn rất nhiều.
Nàng e sợ nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không thể vãn hồi được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn miệng nói thích thân thể hiện nay của nàng, lúc trước......!quá gầy.
Rửa mặt chải đầu xong thì cũng đến thời gian dùng bữa trưa, Tịch Nhan vốn định dùng xong bữa trưa sẽ đi thăm Bất Ly cùng Nhật Hi, không ngờ vừa mới dùng cơm xong, liền nghe người ta báo lại, nói Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi đang ở bên ngoài muốn thỉnh an nàng.
Tịch Nhan bất đắc dĩ thở dài.
Nghe nói Hoàng Phủ Thanh Vũ đã truyền lệnh hậu cung không cần tiếp đón, để cho các nàng ta không cần đến thỉnh an trong mấy ngày gần đây, nhưng mỗi ngày Tịch Nhan vẫn phải nghe dạng thông truyền như thế, sau đó nàng cho Ngân Châm lén đi hỏi thăm một phen, mới biết được lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn còn là hoàng hậu, nàng ta muốn các phi tần trong cung nhất định ngày ngày thỉnh an, nếu ai không làm theo, tất nhiên sẽ đã bị cung quy nghiêm trị.
Tịch Nhan cũng biết, đây chính là thời điểm cùng các nàng ta nói cho rõ ràng .
Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi theo thứ tự đi vào, thấy nàng, tất cả cung kính hành lễ: “Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Tịch Nhan bất giác xoa xoa huyệt Thái Dương, phất phất tay: “Đều đứng lên đi, ban tọa.”
Đợi cho mấy người kia theo thứ tự ngồi xuống, Tịch Nhan mới cười nói: “Ta đã sớm nói với các ngươi không cần đến đây thỉnh an, sao hôm nay lại đến?”
“Nương nương thông cảm cho thần thiếp, nhưng trong hậu cung, cấp bậc lễ nghĩa làm sao có thể phế bỏ được?” Hiền phi không mặn không nhạt đáp lại một câu.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lời nói của nàng ta mang theo một hàm ý khác, nhưng nàng làm ra vẻ không quan tâm, chỉ đơn giản đi thẳng vào vấn đề, miễn cưỡng thở dài một tiếng nói: “Con người của ta không thích nhất thứ gọi là cấp bậc lễ nghĩa, không dối gạt các ngươi, cho dù là nhìn thấy Hoàng Thượng, ta cũng lười hành lễ.
Các ngươi mấy ngày gần đây đến thỉnh an ta, các ngươi mệt mỏi mà ta cũng thật sự chẳng khỏe hơn, hiểu chưa?”
Nghe vậy, Thục phi cùng Mạc phi đều nhịn không được khẽ thay đổi sắc mặt, đồng thời đứng dậy, Hiền phi cũng không thể không đứng lên, nói: “Đa tạ nương nương nhắc nhở, nô tì đã biết.”
Tịch Nhan vừa lòng gật gật đầu, vừa muốn kêu các nàng ta lui xuống, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Hoàng Thượng giá lâm --
Gần đây Tịch Nhan vừa nghe đến tiếng thông truyền này liền đau đầu, nhưng mà người vừa đi vào rõ ràng mang theo thần thái hưng trí bừng bừng, liếc nhìn các nữ tử đang hành lễ thỉnh an, lại nhìn Tịch Nhan vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, cũng chỉ cười nhẹ: “Tất cả hãy bình thân.
Sao tất cả lại tập trung ở đây?”
Vẫn là Hiền phi trả lời trước tiên: “Bẩm Hoàng Thượng, lúc sáng sớm thần thiếp đã tới một lần, nhưng nghe nói nương nương còn chưa tỉnh dậy, nên không dám quấy nhiễu.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không biết là có nghe thấy hay không, chỉ “Ừ” một tiếng, liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, quay đầu nói: “Ta mới vừa nghe Ngân Châm nói bữa trưa nàng dùng rất ít, có phải không hợp khẩu vị không?”
Tịch Nhan lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Hình như gần đây ta béo lên không ít ......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời giương giọng nở nụ cười, một tay kéo nàng ôm vào trong lòng: “Nàng yên tâm, trẫm không thích mỹ nhân eo nhỏ, nàng không cần vì giữ gìn vóc dáng lại học các phi tần tiền triều bị chết vì đói.”
“Chàng mới bị chết vì đói!” Tịch Nhan không phục đáp trả một câu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của mấy người kia, lúc này mới giật mình nhớ lại, nở nụ cười, “Các vị muội muội đều sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, ngày mai không nên qua đây nữa.”
Đám người Hiền phi lúc này mới vâng lời cáo lui, chậm rãi đi ra Dực Khôn cung.
Bước chân của Thục phi có chút hỗn độn, thở dài một hơi nói: “Đã sớm nghe nói Hoàng Thượng yêu chiều hoàng hậu đến vô pháp vô thiên, hôm nay nhìn thấy, mới biết quả thực không sai.”
Ánh mắt Hiền phi cũng nhịn không được ảm đạm xuống, hồi lâu mới cười lạnh một tiếng: “Muội không nhìn thấy dung mạo nàng ta khuynh quốc khuynh thành sao? Chỉ cần muội có được năm phần tuyệt sắc của nàng ta, ánh mắt của Hoàng Thượng cũng sẽ không chỉ dừng lại ở trên người nàng ta đâu.”
“Không phải.” Hồi lâu sau, thanh âm của Mạc phi đang cúi đầu mới rốt cuộc truyền tới, thanh âm mặc dù thấp, nhưng lại mang theo sự chắc chắn, “Thật ra không phải dung mạo của nàng, mà là tâm của Hoàng Thượng.
Các tỷ muốn tranh với nàng ta, nhưng có tranh được tâm của Hoàng Thượng không?”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, thế nhưng hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
Còn Mạc phi hành lễ chào lui xuống xong mới thấp đầu đi qua trước mặt hai người.
Lúc này trong phòng khách, Tịch Nhan chỉ về phía những người vừa biến mất sau cửa, cười nói: “Trong mấy người kia, chàng thích nhất là người nào?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhướng mày: “Không biết.”
Ánh mắt Tịch Nhan chuyển động vòng vo, lại nói: “Vậy chàng sủng hạnh người nào nhiều nhất?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía nàng, nở nụ cười: “Nàng.”
“Ta đang nói ba nàng kia kìa!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy một trái nho bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Mạc Doanh.”
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tịch Nhan đang u oán nhìn hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, mới kéo nàng ôm vào trong lòng: “Đây có được xem là tính sổ không?”
“Không biết.” Tịch Nhan rầu rĩ đáp một câu, không thèm ngẩng đầu lên.
Hắn thở dài một tiếng, xoa đầu của nàng, rốt cục nói :“Kỳ thật trong hậu cung này, ta chỉ sủng hạnh một mình nàng ta......!Chính là sau lần đi Đại Sở găp nàng trở về.”
Tịch Nhan ngẩn ra, liên tưởng đến khi đó nàng rời đi, nàng mất trí nhớ, nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự thoải mái cười to, mà hắn, hẳn là vô cùng đau đớn và u ám?
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót trong lòng đột nhiên liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là sự đau lòng tràn ngập, nàng chậm rãi nâng tay lên xoa xoa mặt hắn: “Thất lang.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ trán chạm trán với nàng, chậm rãi hôn lên môi nàng.
Đợi cho đến lúc Tịch Nhan ý thức được tình thế không đúng, nàng đã bị hắn ôm vào trong lòng, đang muốn đứng dậy đi vào phòng trong.
“Không muốn!” Tịch Nhan nhất thời kêu to lên, “Ta muốn gặp Ly nhi và Nhật Hi, chàng thả ta xuống dưới đi --”
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày: “Nhưng ngay lúc này, ta không bỏ xuống được, làm sao bây giờ?”
Tịch Nhan khóc không ra nước mắt, cầu xin nói: “Thất lang, buổi tối......!Buổi tối được không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, tà mị nở nụ cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Buổi tối, ta muốn thử xem những trang đêm qua nàng đã lật......”
“Chàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Tịch Nhan thoáng chốc cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhớ tới những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời ngay cả hai bên tai đều hồng lên .
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng cằm của nàng lên, mỉm cười: “Nhan Nhan, nàng chạy trời cũng không khỏi nắng.”
Chương 323 我们的幸福,注定天长地久
Hạnh phúc đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
Edit: khachquaduong
Dịch tên chương: Yoon
Từ xa xa tiếng chuông buổi trưa từ lầu chuông cổ lâu truyền đến, chầm chậm vang xa, xuyên qua khắp mọi nơi trong hoàng cung, lúc truyền tới Dực Khôn cung đã trở nên mơ hồ .
Trên giường, người đang quấn mình trong chăn rốt cuộc cũng khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, Tịch Nhan mới ý thức được mình vừa nghe được là tiếng chuông buổi trưa! Mấy ngày gần đây, thời điểm nàng tỉnh dậy càng ngày càng trễ, tất cả mọi chuyện còn không phải là bởi vì buổi tối bị người kia ép buộc quá mức sao!
Tịch Nhan ảo não xoa xoa thân mình đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay không biết đụng phải cái gì, vừa cầm lên xem, chỉ một thoáng đỏ bừng cả mặt, giương tay quăng thứ gọi là tập tranh kia đi rất xa.
Có thể tưởng tượng được bắt đầu từ đêm qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dụ dỗ nàng “học tập” bản tập tranh kia, kết quả đến sau nửa đêm, nàng đã sớm sức cùng lực kiệt, mà hắn lại càng trở nên hưng trí, hai người vẫn ép buộc đến giờ dần mới từ bỏ.
Hắn đương nhiên là sáng sớm phải đi vào triều, nhưng vẫn để cho nàng ngủ thẳng giấc đến hiện tại!
Tịch Nhan rầu rĩ nghĩ, khó trách gần đây các cung nữ trong điện nhìn nàng bằng vẻ mặt rất cổ quái, vẻ mặt vừa muốn cười lại không dám cười, nàng lại liên tưởng đến những câu chuyện mà bọn họ sẽ bàn tán trong lúc rảnh rỗi.
Đúng lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, Ngân Châm ló đầu vào, nhìn thấy nàng đã tỉnh dây, liền vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Trên người Tịch Nhan rất đau nhức, vẫn không có một chút tinh thần nào, ngồi ở trước gương trang điểm cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngân Châm nhìn thấy bộ dáng của nàng không khỏi nở nụ cười: “Nếu chủ tử thật sự quá mệt mỏi, nên ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Tịch Nhan không ngừng khoát tay: “Không ngủ nữa.”
Gần đây bị ép buộc quá nhiều, nàng ăn cũng nhiều ngủ cũng nhiều, bản thân cũng nhận thấy gần đây hình như béo thêm một chút.
Kỳ thật lúc trước cũng không tính là béo, chỉ là so với lúc còn gầy yếu, quả thật là đã béo hơn rất nhiều.
Nàng e sợ nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không thể vãn hồi được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn miệng nói thích thân thể hiện nay của nàng, lúc trước......!quá gầy.
Rửa mặt chải đầu xong thì cũng đến thời gian dùng bữa trưa, Tịch Nhan vốn định dùng xong bữa trưa sẽ đi thăm Bất Ly cùng Nhật Hi, không ngờ vừa mới dùng cơm xong, liền nghe người ta báo lại, nói Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi đang ở bên ngoài muốn thỉnh an nàng.
Tịch Nhan bất đắc dĩ thở dài.
Nghe nói Hoàng Phủ Thanh Vũ đã truyền lệnh hậu cung không cần tiếp đón, để cho các nàng ta không cần đến thỉnh an trong mấy ngày gần đây, nhưng mỗi ngày Tịch Nhan vẫn phải nghe dạng thông truyền như thế, sau đó nàng cho Ngân Châm lén đi hỏi thăm một phen, mới biết được lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn còn là hoàng hậu, nàng ta muốn các phi tần trong cung nhất định ngày ngày thỉnh an, nếu ai không làm theo, tất nhiên sẽ đã bị cung quy nghiêm trị.
Tịch Nhan cũng biết, đây chính là thời điểm cùng các nàng ta nói cho rõ ràng .
Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi theo thứ tự đi vào, thấy nàng, tất cả cung kính hành lễ: “Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Tịch Nhan bất giác xoa xoa huyệt Thái Dương, phất phất tay: “Đều đứng lên đi, ban tọa.”
Đợi cho mấy người kia theo thứ tự ngồi xuống, Tịch Nhan mới cười nói: “Ta đã sớm nói với các ngươi không cần đến đây thỉnh an, sao hôm nay lại đến?”
“Nương nương thông cảm cho thần thiếp, nhưng trong hậu cung, cấp bậc lễ nghĩa làm sao có thể phế bỏ được?” Hiền phi không mặn không nhạt đáp lại một câu.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lời nói của nàng ta mang theo một hàm ý khác, nhưng nàng làm ra vẻ không quan tâm, chỉ đơn giản đi thẳng vào vấn đề, miễn cưỡng thở dài một tiếng nói: “Con người của ta không thích nhất thứ gọi là cấp bậc lễ nghĩa, không dối gạt các ngươi, cho dù là nhìn thấy Hoàng Thượng, ta cũng lười hành lễ.
Các ngươi mấy ngày gần đây đến thỉnh an ta, các ngươi mệt mỏi mà ta cũng thật sự chẳng khỏe hơn, hiểu chưa?”
Nghe vậy, Thục phi cùng Mạc phi đều nhịn không được khẽ thay đổi sắc mặt, đồng thời đứng dậy, Hiền phi cũng không thể không đứng lên, nói: “Đa tạ nương nương nhắc nhở, nô tì đã biết.”
Tịch Nhan vừa lòng gật gật đầu, vừa muốn kêu các nàng ta lui xuống, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Hoàng Thượng giá lâm --
Gần đây Tịch Nhan vừa nghe đến tiếng thông truyền này liền đau đầu, nhưng mà người vừa đi vào rõ ràng mang theo thần thái hưng trí bừng bừng, liếc nhìn các nữ tử đang hành lễ thỉnh an, lại nhìn Tịch Nhan vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, cũng chỉ cười nhẹ: “Tất cả hãy bình thân.
Sao tất cả lại tập trung ở đây?”
Vẫn là Hiền phi trả lời trước tiên: “Bẩm Hoàng Thượng, lúc sáng sớm thần thiếp đã tới một lần, nhưng nghe nói nương nương còn chưa tỉnh dậy, nên không dám quấy nhiễu.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không biết là có nghe thấy hay không, chỉ “Ừ” một tiếng, liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, quay đầu nói: “Ta mới vừa nghe Ngân Châm nói bữa trưa nàng dùng rất ít, có phải không hợp khẩu vị không?”
Tịch Nhan lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Hình như gần đây ta béo lên không ít ......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời giương giọng nở nụ cười, một tay kéo nàng ôm vào trong lòng: “Nàng yên tâm, trẫm không thích mỹ nhân eo nhỏ, nàng không cần vì giữ gìn vóc dáng lại học các phi tần tiền triều bị chết vì đói.”
“Chàng mới bị chết vì đói!” Tịch Nhan không phục đáp trả một câu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của mấy người kia, lúc này mới giật mình nhớ lại, nở nụ cười, “Các vị muội muội đều sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, ngày mai không nên qua đây nữa.”
Đám người Hiền phi lúc này mới vâng lời cáo lui, chậm rãi đi ra Dực Khôn cung.
Bước chân của Thục phi có chút hỗn độn, thở dài một hơi nói: “Đã sớm nghe nói Hoàng Thượng yêu chiều hoàng hậu đến vô pháp vô thiên, hôm nay nhìn thấy, mới biết quả thực không sai.”
Ánh mắt Hiền phi cũng nhịn không được ảm đạm xuống, hồi lâu mới cười lạnh một tiếng: “Muội không nhìn thấy dung mạo nàng ta khuynh quốc khuynh thành sao? Chỉ cần muội có được năm phần tuyệt sắc của nàng ta, ánh mắt của Hoàng Thượng cũng sẽ không chỉ dừng lại ở trên người nàng ta đâu.”
“Không phải.” Hồi lâu sau, thanh âm của Mạc phi đang cúi đầu mới rốt cuộc truyền tới, thanh âm mặc dù thấp, nhưng lại mang theo sự chắc chắn, “Thật ra không phải dung mạo của nàng, mà là tâm của Hoàng Thượng.
Các tỷ muốn tranh với nàng ta, nhưng có tranh được tâm của Hoàng Thượng không?”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, thế nhưng hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
Còn Mạc phi hành lễ chào lui xuống xong mới thấp đầu đi qua trước mặt hai người.
Lúc này trong phòng khách, Tịch Nhan chỉ về phía những người vừa biến mất sau cửa, cười nói: “Trong mấy người kia, chàng thích nhất là người nào?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhướng mày: “Không biết.”
Ánh mắt Tịch Nhan chuyển động vòng vo, lại nói: “Vậy chàng sủng hạnh người nào nhiều nhất?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía nàng, nở nụ cười: “Nàng.”
“Ta đang nói ba nàng kia kìa!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy một trái nho bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Mạc Doanh.”
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tịch Nhan đang u oán nhìn hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, mới kéo nàng ôm vào trong lòng: “Đây có được xem là tính sổ không?”
“Không biết.” Tịch Nhan rầu rĩ đáp một câu, không thèm ngẩng đầu lên.
Hắn thở dài một tiếng, xoa đầu của nàng, rốt cục nói :“Kỳ thật trong hậu cung này, ta chỉ sủng hạnh một mình nàng ta......!Chính là sau lần đi Đại Sở găp nàng trở về.”
Tịch Nhan ngẩn ra, liên tưởng đến khi đó nàng rời đi, nàng mất trí nhớ, nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự thoải mái cười to, mà hắn, hẳn là vô cùng đau đớn và u ám?
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót trong lòng đột nhiên liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là sự đau lòng tràn ngập, nàng chậm rãi nâng tay lên xoa xoa mặt hắn: “Thất lang.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ trán chạm trán với nàng, chậm rãi hôn lên môi nàng.
Đợi cho đến lúc Tịch Nhan ý thức được tình thế không đúng, nàng đã bị hắn ôm vào trong lòng, đang muốn đứng dậy đi vào phòng trong.
“Không muốn!” Tịch Nhan nhất thời kêu to lên, “Ta muốn gặp Ly nhi và Nhật Hi, chàng thả ta xuống dưới đi --”
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày: “Nhưng ngay lúc này, ta không bỏ xuống được, làm sao bây giờ?”
Tịch Nhan khóc không ra nước mắt, cầu xin nói: “Thất lang, buổi tối......!Buổi tối được không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, tà mị nở nụ cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Buổi tối, ta muốn thử xem những trang đêm qua nàng đã lật......”
“Chàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Tịch Nhan thoáng chốc cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhớ tới những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời ngay cả hai bên tai đều hồng lên .
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng cằm của nàng lên, mỉm cười: “Nhan Nhan, nàng chạy trời cũng không khỏi nắng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...