Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí FULL


Thập Nhị ôm Bất Ly vào trong lòng, nhìn thấy Tịch Nhan chậm rãi đi tới, bỗng nhiên xoay người hướng Nguyệt Nha Nhi, đem Bất Ly đưa cho nàng xem: “Nhìn xem, đây là cháu gái của ta.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn bé con phấn điêu ngọc mài trong lòng hắn, không khỏi nở nụ cười: “Cô bé thật xinh đẹp.”
*phấn điêu ngọc mài: (gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc đã mài giũa
Bất Ly nghiêng nghiêng đầu, gối trên vai Thập Nhị khanh khách nở nụ cười: “Dung nhan của dì cũng đẹp, nhưng không có đẹp bằng mẫu thân của con nha!”
Thập Nhị bỗng dưng bầy ra một bộ dáng xem thường, đè thấp thanh âm nói: “Nói xàm, làm sao không đẹp bằng mẫu thân của con, dáng vẻ mẫu thân của con trông như yêu tinh!”
“A --” Bất Ly tuyệt đối không thể để người khác nói xấu mẫu thân, bỗng dưng hét rầm lên, ở trong lòng Thập Nhị giãy dụa ầm ĩ, “Thập Nhị thúc nói mẫu thân là yêu tinh, Thập Nhị thúc nói mẫu thân là yêu tinh --”
Tịch Nhan từ từ đi đến, nghe được tiếng la của Bất Ly, nhất thời dở khóc dở cười, nhưng đồng thời không quên ngạo nghễ liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái: “Thập Nhị, đệ thật to gan.

Ta là yêu tinh, ta còn là họa thủy đấy! Cẩn thận ta báo với Thất ca của đệ, xem chàng giáo huấn đệ như thế nào!”
Thập Nhị vừa vất vả khống chế Bất Ly trong lòng, vừa không ngừng cầu xin tha thứ: “Thất tẩu, tẩu thứ tội, đệ bất quá là nói đùa thôi, chọc Bất Ly náo loạn một chút thôi mà!”
Tịch Nhan không có hảo ý nhìn người con gái đứng ở bên cạnh hắn, là một cô gái rất trong sáng, xem dáng vẻ thì cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi.

Tịch Nhan tất nhiên không biết thân thế của nàng, chỉ biết Thập Nhị rất thân mật với nàng ấy, lập tức liền bật cười: “Chơi đùa náo loạn một chút? Vậy đệ cũng cho ta mượn nàng chơi cùng, được không?”

Tịch Nhan nói xong, một tay liền kéo Nguyệt Nha Nhi bên cạnh hắn về phía mình.
Ánh mắt Thập Nhị chợt hiện lên một tia bối rối: “Thất tẩu!”
Tịch Nhan thấy thần sắc hắn khác thường, vừa muốn nói cái gì, bỗng nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy trên gáy chợt lạnh, khẽ di chuyển tầm mắt liền nhìn thấy tay của cô gái phía sau mình giơ lên một thanh chủy thủ đặt trên gáy của nàng.
Bất Ly trong lòng Thập Nhị nhoáng cái lại hét rầm lên, lần này Thập Nhị lại đứng dại ra tại chỗ, tùy ý Bất Ly làm ầm ĩ như thế nào cũng không phản ứng.

Hắn nhìn thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Nha Nhi, hồi lâu sau, mới rốt cục cười khẽ một tiếng: “Ta sớm phải rõ ràng, nàng tới nơi này, vốn là có ý đồ .”
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một cái, lại dời tầm mắt đi, thản nhiên nói: “Nói cách khác, không tranh chấp tức là có mưu đồ.

Huống chi, chàng và ta vốn là song phương đối địch, là do chàng sơ sẩy thôi.”
“Ta không phải vô ý sơ sẩy.” Trong mắt Thập Nhị ánh lên sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có, “Ta muốn để bản thân mình tin tưởng rằng nàng xuất phát từ thật tình.”
Tịch Nhan nghe đoạn đối thoại này của hai người, đã hiểu được rõ ràng việc gì, lập tức lên tiếng: “Thập Nhị, đệ mau dẫn Ly nhi đi đi!”
Hồi lâu sau, ánh mắt Thập Nhị mới gian nan chuyển qua mặt Tịch Nhan: “Thất tẩu, đệ xin lỗi tầu.

Hôm nay nếu tẩu có xảy ra chuyện gì, không cần Thất ca mở miệng, đệ sẽ lấy mạng mình bồi táng theo tẩu.”
“Câm miệng!” Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, cũng không rõ là nói với Tịch Nhan hay là nói với Thập Nhị.

Thân mình nàng cô độc, cầm cây chủy thủ đặt trên người Tịch Nhan, thật sự có chút lực bất tòng tâm, nhưng cũng không căng thẳng cắn răng kiên trì động tác trên tay, chủy thủ kia lơ đãng lướt qua cổ Tịch Nhan, chỉ một thoáng liền có máu ồ ạt chảy ra.
“Nam Cung Nguyệt Nhã!” Thập Nhị bỗng dưng quát lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan tuyệt, “Nàng buông Thất tẩu ra, nàng mà thương tổn tẩu ấy thì tuyệt đối sẽ không thoát khỏi sơn trang này.”
“Ta đã đến đây, vốn không nghĩ rằng còn có thể đi ra ngoài.”
Thanh âm nàng lạnh lùng vang lên, từng tiếng nện vào trong tai Tịch Nhan.

Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Tịch Nhan cũng tuyệt không hề bối rối, thậm chí chưa bao giờ trấn định đến thế.


Nàng tin tưởng mình sẽ không có việc gì, Thất lang của nàng sẽ không để cho nàng cùng đứa bé xảy ra việc gì.
Quả nhiên, dường như đồng thời khi trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, bước nhanh về phía này.
Nguyệt Nha Nhi vừa nhìn thấy hắn, lập tức liền thay đổi sắc mặt, lại bất giác dùng sức lần nữa, máu trên cổ Tịch Nhan chảy ra càng nhiều.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ u ám, tầm mắt đảo qua Thập Nhị, rồi mới nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, trầm giọng nói: “Ngươi có biết hậu quả khiến nàng bị thương không?”
Nguyệt Nha Nhi cắn môi nhìn hắn: “Ta biết.

Nhưng ta cũng biết, nếu không lợi dụng nàng, thì không thể nào uy hiếp ngươi được.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn chiếc cổ Tịch Nhan bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt bất giác càng thêm trầm xuống, nhìn thấy Tịch Nhan cười với mình, đồng thời ánh mắt ẩn ý hướng về phía Thập Nhị bên kia, hắn mới nhìn về phía Thập Nhị, thần sắc lạnh lùng: “Mang Ly nhi lui xuống đi.”
Ánh mắt Thập Nhị vẫn đặt ở trên khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi như cũ, thấy tầm mắt của nàng đều tập trung trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn rút cuộc cười lạnh một tiếng: “Nam Cung Nguyệt Nhã, nàng sẽ hối hận về những gì mình làm ngày hôm nay.” Nói xong, hắn ôm Bất Ly bị dọa đến nỗi khóc lớn xoay người rời khỏi nơi này.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫy thị vệ vây xung quanh lui ra, một mình đối mặt cô gái bắt cóc thê tử của mình bên kia, nói: “Ngươi muốn uy hiếp ta đổi lấy cái gì?”
“Ta muốn ngươi lui binh.” Nguyệt Nha Nhi đơn giản nói rõ ra ý nghĩ của mình.
“Được.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ lập tức đáp ứng, giơ tay lên, sai người lấy giấy và bút mực ra, đem trang giấy đặt trên một hòn đá phẳng lớn, nhấc bút lên hành văn liền mạch lưu loát, lại sai người lấy ấn tỉ, trước mặt Nguyệt Nha Nhi đóng dấu lên, lúc này mới đem tờ giấy kia giơ ra cho nàng xem, “Xem đi, ý chỉ lui binh ngay tại nơi này, thả thê tử của ta ra.”
Nguyệt Nha Nhi tựa hồ vạn lần không ngờ tới sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy, nhịn không được có chút kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại càng thêm cảnh giác: “Đừng cho là ta có thể tin tưởng ngươi.

Ta thả nàng, ngươi có thể lập tức hủy thánh chỉ này đi.”

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn đến gương mặt Tịch Nhan, khẽ cười lên: “Đại Sở cùng lắm chỉ còn lại hơn mười tòa thành trì, mặc cho quốc gia nào đến đánh chiếm đều như lấy đồ trong túi.

Ngươi muốn cứu Đại Sở, thật sự là có chút không biết tự lượng sức mình.

Nhưng đối với ta mà nói, hơn mười tòa thành trì kia chẳng có gì trọng yếu, ta đương nhiên có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả thê tử của ta ra.”
Lần này, Nguyệt Nha Nhi cũng thực ngạc nhiên.

Ý đồ nguyên bản của nàng vốn không phải như thế......!Nàng có chút lo sợ không yên quay đầu nhìn về phương hướng bóng dáng Thập Nhị biến mất lúc trước, có chút thất thần......
Đúng lúc này, bỗng nhiên mọi người nghe được động tĩnh bất thường từ đỉnh hòn giả sơn truyền đến.

Vài người đồng thời giương mắt nhìn lên, tất cả đều có vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Nam Cung Ngự trong bộ quần áo màu tía, nhanh nhẹn đứng ở đỉnh hòn giả sơn, nhìn tình hình phía dưới, bỗng nhiên cười khẽ lên: “Nguyệt Nha Nhi, lá gan muội thật ra không nhỏ đâu đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui